Ám Yến – Chương 21
“Alo, xin chào.” Thái Đường Yến nói vào điện thoại.
Bên kia im lặng không tiếng động.
“Alo?” Cô lặp lại lần nữa, thuận tiện kiểm tra cột tín hiệu, vẫn đầy sóng.
Có người cười khẽ một tiếng, như ừ hử mà cũng như ngâm nga. Lập tức Thái Đường Yến nghĩ đến đầu kia là ai.
“Lại còn ‘xin chào’ à, không lưu số tôi hả.”
Không thể nào thiếu câu chào đầu “Thường tiên sinh” được, cả Thái Đường Yến và Thường Minh đều hiểu rõ, quả nhiên câu mở đầu của cô là: “Thường tiên sinh… Có chuyện gì không?”
Bên kia nói: “Sao cô chưa gọi điện cho tôi?”
Thái Đường Yến đi ra cửa nhà, đế giày di di hòn đá dưới chân, “Tôi không có chuyện gì hết…” Giọng cô vẫn nhỏ như thường ngày, nghe lại có ý tự oán.
“Nói gì thế? Nói to chút, ăn cơm chưa no hả.”
Cách điện thoại, Thái Đường Yến có cảm giác giọng anh như sóng biển ùa đến vỗ vào lưng cô, bất giác thẳng lưng, cất cao giọng lặp lại lần nữa.
“To hơn nữa.”
“…”
“Cô không hiểu tôi nói gì à?”
Thái Đường Yến trả về giọng bình thường, “Thường tiên sinh, có phải do âm lượng điện thoại của anh nhỏ không?”
Thường Minh không trả lời ngay, Thái Đường Yến lại thêm vào, “Hoặc cũng do tín hiệu bên tôi không tốt lắm…”
“Thái Tiểu Đường, nếu cô cảm thấy mình không làm sai chuyện gì thì nói to lên, lấy tự tin của cô ra đây, chứ giọng gì mà nhỏ như chuột con…”
“Anh mới là chuột con ấy.” Có thể do những ngày qua cãi vả với Thái Giang Hào nhiều nên cô bật trả lại rất tự nhiên, lúc thốt lên rồi mới cảm thấy không ổn, “… Tôi không phải chuột con.”
Thường Minh nào nghĩ tới ngoằn nghèo trong lời cô, chỉ như đang nhìn thấy đứa cháu gái tám tuổi nũng nịu của mình, bắt đầu nghi ngờ có phải là gọi nhầm số hay không. Sau khi phản ứng lại thì cả người tê rần, da gà da vịt nổi đầy lên.
Anh che giấu nói: “Cũng sang mồng ba đầu năm rồi, không nhớ phải nói ‘chúc mừng năm mới’ với tôi à?”
Lúc Thái Đường Yến soạn tin nhắn chúc Tết đã để thiếu anh, trong lòng hổ thẹn, đành nói: “Thường tiên sinh, chúc mừng năm mới.”
“Sau đó thì sao?”
Sau đó? Còn có sau đó nữa ư?
Thái Đường Yến trầm ngâm suy nghĩ, một tay rảnh rang sờ nút cài ống tay áo, “À, chúc anh phát tài.”
“… Được được được, cùng nhau phát tài.” Thường Minh bất đắc dĩ cười, “Lúc nào về thành phố?”
Thái Đường Yến nói: “Vẫn chưa quyết định.”
“Về thì nói tôi một tiếng.”
“…”
“Có nghe không đấy?”
“Được rồi.”
” ‘Được rồi’… Không vui à.”
“Được, bao giờ về thành phố tôi sẽ nói với anh.”
Thường Minh nói phải đi làm việc, bảo cô cúp máy đi. Thái Đường Yến cầm điện thoại quơ qua quơ lại, làm như đang nghe tiếng nước chảy trong chum đất, lại nhớ lại nội dung màn đối thoại vừa rồi một lần, vẫn không nghĩ ra được mục đích của Thường Minh. Nhưng cuộc gọi này lại hệt như móc câu, kéo cô ra khỏi tình cảnh khốn khó lúc này, nhắc nhở cô ngoài số mệnh phải bị gả cho người ta ra, hình như cô còn có cách giải thoát khác.
Không biết bên trong người nhà Thạch Khải Hoàn và Thái Giang Hào đang nói gì mà không thấy ồn ào nữa. Bà mai thấy cô vào thì giật dây để hai người trẻ tuổi trao đổi cách liên lạc với nhau, khơi thông tình cảm.
Thạch Khải Hoàn ngồi xe lăn trông chẳng khác gì đậu phụ trúc phơi khô, thoạt nhìn giòn xốp, bóp một phát là bể vụn. Thái Đường Yến thêm Wechat của cậu ta vào.
Tiễn khách về, sắc mặt Thái Giang Hào khá nặng nề, chỉ trích Thái Đường Yến vừa rồi đột nhiên chạy ra ngoài là rất thất lễ.
Thái Đường Yến nói: “Không phải dù có tôi hay không thì các người vẫn quyết định đấy à.”
Thái Giang Hào giơ tay phải lên định tát, Hồ Tân Tuyết gạt cánh tay gã ra, “Anh ăn Tết còn đánh người làm gì, muốn xui xẻo hả! Buông ra —— “
Hồ Tân Tuyết vốn không có sức, lần này cơn hen suyễn lại lên, Thái Giang Hào một là sợ xảy ra chuyện, hai là cũng không giận gì mấy nên rũ tay xuống.
Thái Đường Yến tuyên bố: “Lát nữa ăn xong con về thành phố luôn, ăn Tết nhiều người nhậu lắm, quay về giúp một tay.”
Hồ Tân Tuyết lo lắng, “Lúc này mới mồng ba mà…”
Thái Đường Yến né tránh ánh mắt của bà, “Trước có nói với chủ là sẽ về rồi, tiền làm thêm giờ trong mấy ngày Tết sẽ nhiều hơn.”
Thái Giang Hào nói xen vào, “Nếu nhiều sao không thấy mày đem về dùng?”
Cô lười để ý đến gã, vào phòng thu dọn đồ đạc, ngoài mấy hộp quà Tết thì gần như không còn gì. Cô gọi Hồ Tân Tuyết vào, chia đều hai ngàn tiền mặt cho bà. Hồ Tân Tuyết vẫn là nét mặt khó xử ấy, vốn phải là mẹ nuôi cô, nay lại thành con gái chống đỡ nửa nhà. Nhưng không còn cách nào khác nữa cả. Thái Đường Yến đã quen với cảnh như vậy rồi, phản ứng hơi có vẻ mệt mỏi và miễn cưỡng.
Thái Đường Yến thuận lời rời khỏi nhà, thậm chí Thái Giang Hào còn chở cô đến bến xe ở trấn trên, chặng đường không chút trắc trở làm Thái Đường Yến bắt đầu hoài nghi Thái Giang Hào đã hiểu ra ý nghĩa việc ăn Tết. Ngày xưa bị chèn ép quá nhiều, đến nay được một ngày an bình thì lại có cảm giác không chân thật.
Làm thêm giờ chỉ là cái cớ để Thái Đường Yến trốn rời nhà, chủ quán đã về quê, đến mồng tám mới bắt đầu buôn bán lại. Một mình ở đây tuy thỉnh thoảng cảm thấy cô độc, nhưng đây lại là tự do đáng quý. Sáng ngày mồng bốn Thái Đường Yến đi dạo trong trung tâm, ở đó có luồng không khí ấm áp phả ra từ máy điều hòa. Lúc lên xe buýt thì lại nhận được điện thoại của Thường Minh, đầu tiên là hỏi cô ở đâu, Thái Đường Yến đáp là ở quê.
“Sao lại ồn thế?”
“… Đang ở trên xe.”
Xe buýt báo đến trạm, Thái Đường Yến vừa nghe điện thoại vừa xuống xe, trong nháy mắt chân chạm đất thì cuộc gọi cũng bị ngắt kết nối, hệt như bước vào khu không người vậy.
Cô nhìn kỹ điện thoại, pin đầy, không có yếu tố làm nhiễu sóng, chỉ có thể là Thường Minh chủ động cúp máy. Thái Đường Yến ngượng ngùng cất điện thoại.
Sau khi màn đêm bao trùm, Thường Minh lại gọi điện đến, tần số đã bắt kịp máy định vị. Thái Đường Yến đợi một lúc mới nghe máy, nhưng đầu dây chỉ hạ lệnh một câu đầy trang nghiêm ——
“Thái Tiểu Đường, cô xuống đây.”
Sau đó ngắt máy.
Không có câu sau nên cô nghi ngờ mình nghe nhầm, rõ ràng đã nói với anh là mình ở quê mà. Thái Đường Yến cầm điện thoại ngồi một lúc, cuối cùng không khỏi tò mò, đi ra ban công ló đầu ra nhìn.
Đêm khuya không có xe ra vào, có mấy bạn nhỏ đang chơi đốt pháo ở khoảng đất trống dưới lầu, hô to la lớn, có người lớn đứng bên cạnh, cách đó xa xa,, nhờ ánh sáng loáng thoáng hắt đến từ que pháo bông mà trông thấy trong tay người đó có một cây gậy – chính xác hơn là nạng.
Thường Minh ở dưới lầu thật.
Thái Đường Yến gần như không phải cân nhắc giả vờ làm rùa đen rụt cổ nữa, mở cửa chầm chậm chạy xuống.
Thường Minh nghe thấy tiếng ngoái đầu lại, vào một khắc cô thở hồng hộc dừng lại kia, anh lập tức ôm cô vào lòng, dùng sức ôm chầm, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô. Thái Đường Yến nằm trong vòng tay mà kinh ngạc, chỉ cảm thấy bên gò má nóng lên, nhất thời không biết là hôn hay chỉ là kề má chào hỏi.
Chiếc ôm rất ngắn ngủi, Thái Đường Yến cựa người tách ra trước, Thường Minh cười nói: “Người nước ngoài gặp mặt thường hay thế, cô học ngoại ngữ có biết không?”
“… Không lẽ lúc anh đi du học cũng chào hỏi thế sao?”
“Không.” Thường Minh chống nạng dừng lại, nghiêm túc nói, “Tôi không làm vậy với người cùng giới…”
Vẫn nên đổi chủ đề thì hơn, Thái Đường Yến nói: “Thường tiên sinh, tại sao anh lại đến đây?”
“Câu này nên để tôi hỏi cô mới đúng, đã hứa bao giờ về thì nói cho tôi biết, nhưng té ra chỉ là đáp cho có lệ.”
Anh nhìn sâu vào cô, cứ như vậy khiến Thái Đường Yến nhìn ra chút oan ức ít ỏi, có lẽ do rượu nên anh không còn tỉnh táo, nên mới có thể thẳng thừng như vậy.
“Vốn cũng không định về sớm thế… Chỉ là quyết định đột xuất… Chưa kịp báo với anh… Thường tiên sinh, sao anh biết tôi ở đây?”
“Lần sau cô nói dối thì nên giấu mình cho kỹ, âm báo xe buýt lớn thế còn gì.”
“… À.”
“Được rồi, suýt nữa quên mất ——” Thường Minh lấy một bao lì xì trong túi áo khoác ra đưa cho cô, “Này, cô nên nói gì nhỉ?”
“Cám ơn —— À không phải —— Chúc anh phát tài!” Thái Đường Yến âm thầm bọp lấy, bao lì xì dày thật đó, “Tôi đi làm rồi mà vẫn có thể nhận được bao lì xì nữa kia à.”
Thường Minh cười hai tiếng, “Truyền thống bên chỗ tôi là chưa kết hôn thì đều có thể nhận được, hơn nữa tôi còn lớn hơn cô tám chín tuổi, có câu ba tuổi một thế hệ, có khi tôi làm chú cô cũng được.”
Lúc Thường Minh nổi giận thì khó mà làm tròn chữ “chú” nổi, suýt nữa Thái Đường Yến bật cười thành tiếng.
“Vậy… Năm nay anh nhận bao nhiêu bao lì xì rồi?”
Câu này thoạt nghe thật kỳ quái, nhưng nghĩ kỹ hơn lại càng quái hơn nữa, Thường Minh cười hừ, “Cô cho tôi à? Tôi không từ chối đâu.”
Câu trả lời của Thường Minh cũng như có như không, Thái Đường Yến thôi thăm dò.
Thường Minh nói: “Vốn định tặng cô sách gốc văn học nước ngoài, nhưng tặng sách thì phải tặng hợp ý mới thỏa đáng, nếu không mua lãng phí, cũng chẳng biết cô thích đọc sách gì, nghĩ vẫn nên hỏi trước cô một tiếng.”
“Gì cũng được.” Thái Đường Yến nói, “Là gì cũng được.”
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt, kèm theo đó là tiếng nổ tí tách của pháo bông. Hai người lớn là Thái Đường Yến và Thường Minh không dẫn theo trẻ con cứ ngây ngẩn đứng bên cạnh, hệt như một phần trong đám phụ huynh.
Có đứa con nít vui đùa ầm ĩ, bỗng ném thứ gì đó về phía bọn họ, một viên pháo nổ bắn đến, Thường Minh giật mình run bắn cả người. Còn chưa kịp đợi phụ huynh nhà người ta khiển trách thì Thái Đường Yến đã khua tay đuổi đi như đuổi gà, thấp giọng quát: “Qua chỗ khác chơi!” Do đối phó với mấy đứa trẻ trông thôn nhiều nên bất giác Thái Đường Yến cũng dùng điệu bộ này.
Không biết là trẻ con to gan hay do Thái Đường Yến không đủ lực uy hiếp, đứa trẻ không hề sợ mà còn cười hì hì quanh quẩn bên cạnh, như mưu đồ tập kích lần thứ hai.
Thái Đường Yến dọa nó: “Không đi là chị đánh đấy!”
Thằng bé làm mặt quỷ, thè lưỡi “lêu lêu”, Thái Đường Yến dặm bước lên, làm bộ như muốn đánh nó. Lập tức thằng bé nhảy lùi ra xa.
Thường Minh nói chầm chậm, lần đầu tiên nhìn thấy Thái Đường Yến “trợn mắt dữ tợn” lại bao che “nghé con” như vậy, hỏi: “Cô không thích con nít à.”
“Không thích.” Rồi cảm thấy câu này có phần tàn bạo, bèn nói thêm: “… Cũng không phải là con của mình.”
Thường Minh như cười như không, không có phản ứng nào khác. Hai người tiếp tục nhàm chán nhìn bọn trẻ nô đùa, hệt như đang quan sát đám ngỗng bên hồ nước vậy.
Hồi lâu sau, Thường Minh cất tiếng: “Tôi bảo này… Đã qua năm mới rồi, cô không tính mời tôi lên nhà cô ngồi chút sao?”
“…”
Da đầu Thái Đường Yến tê rần, thiên nhân trong đầu giao chiến, đây không chỉ là năm mới mà đã là đêm khuya lắm rồi đấy. Rõ ràng Thường Minh không nhận ra điểm này, cứ cười cười nhìn cô, tuy không nói thêm câu nào nhưng ánh mắt lại buộc cô tự chui đầu vào lưới.
Thái Đường Yến úp mở một hồi, đút hai tay vào túi áo, “Vậy thì… Đi thôi.”
Năm moi, thăm nhà — mo dau mot quan he moi :)) Thanks Qin nhé!
K biết lão anh zai lại tính toán gì nữa, anh già thích c rồi thì phải
Ông này xoay xoành xoạch ai theo kịp
Xoay như chồng chóng ấy.