Ám Yến – Chương 11
Lần trước nổ lốp, Thường Minh gầm một câu có phải cô muốn hại chết anh ta không. Vào lúc này giọng cũng uy nghiêm như thế, nhưng thất bại không thành, dáng vẻ chán nản đã tiết lộ bản chất chim sợ ná.
Thái Đường Yến không đáp. Quả thật cô không có trao đổi quá nhiều với Thường Minh, rất khó đoán được nội tình của anh, sợ nói sai một câu lại mang đến rủi ro.
Thường Minh bên kia cũng đang quan sát cô. Con người Thái Đường Yến vụng về, không khôn khéo, nếu thật sự muốn đến để dò xét anh, không phải nên đổi thành yêu tinh mê người thì thích hợp hơn sao? Ít nhất đàn ông đều thích nịnh nọt, được tâng bốc đến mức lòng lâng lâng, không cẩn thận sẽ dễ buột miệng hơn.
Thường Minh dời mắt đi chỗ khác, “… Hộ lý một ngày bao nhiêu?”
“Dạ?” Thái Đường Yến không thích ứng kịp với chủ đề đột nhiên thay đổi.
“Hỏi cô đấy.”
Lúc chăm sóc mẹ cô có từng nghe qua, dè dặt nói: “Một trăm.”
“Lát về cho cô.”
“A…”
Lời hồi đáp im lặng để cô tự tiêu hóa.
Trước đó Thái Đường Yến đã cảm thấy Thường Minh hỉ nộ thất thường, một giây trước còn gió xuân ấm áp thì một giây kế tiếp đã là sấm chớp rền vang, cô không biết vì sao một người bị thương nằm viện đến mức này mà lại không thông báo cho người thân bạn bè, mà lại muốn một người có duyên phận bèo nước như cô đến chăm sóc. Cô không có lòng tin đưa ra đề nghị đổi người với Thường Minh, hơn nữa chắc chắn anh sẽ có trăm ngàn cái cớ để chặn cô. Có lẽ ngoài lòng tự tôn gần như cố chấp ra thì không còn gì có thể giải thích được, đối với một người xa lạ vô tình thoáng thấy khiếm khuyết trên người anh như cô, điều đó đã để Thường Minh sinh ra mặc cảm tự ti bản thân là kẻ bất tài.
“… Nhưng bốn giờ chiều nào tôi cũng phải đi làm hết, chỉ có thể làm nửa ngày.”
Thường Minh nói: “Vậy thì nửa ngày.”
Dễ nhận ra giữa hai người thì lời nói của Thường Minh chiếm thế chủ đạo hơn, một khi anh trầm mặc thì không gian nhỏ được rèm bao quanh cũng trở nên yên ắng. Điện thoại của Thái Đường Yến đặt ở đầu giường anh, không còn gì, hai tay trống rỗng không còn gì để làm thì không thể xem nhẹ người đối diện được, ánh mắt anh cố định một chỗ.
Thường Minh liếc nhìn bàn gấp.
Thái Đường Yến: “Tôi đút anh… nhé?”
Thường Minh: “Ừ.”
Thái Đường Yến dịch ghế lại gần, cháo vẫn còn ấm, cô dùng thìa nhựa múc một muỗng, đưa đến bên miệng anh.
Thường Minh chỉ ngồi cao hơn chút so với cô, lúc cô tìm môi anh thì đôi mắt ấy cũng đi vào phạm vi tầm nhìn. Mắt của Thường Minh lớn hơn cô, lông mi cong cong, con ngươi đen láy, thật là xinh, khó trách Tiền Đông Vi lại hình dung anh như vậy, nhưng bị nhìn chăm chú như thế thì không được tự nhiên lắm. Thái Đường Yến cố không để ý đến nó, nhưng ranh giới mơ hồ vẫn còn đó, không cách nào tránh được, giống như con dấu thủy mặc in trên giấy tuyên thành. Môi của Thường Minh cũng không kém, không mỏng không dày, hình môi rõ ràng, được nước cháo bôi phủ tạo thành sắc đỏ dịu dàng.
Thái Đường Yến đút liên tiếp mấy thìa cháo trắng, Thường Minh nhắc nhở: “Đồ ăn.”
“Hả?” Cô tưởng là đang gọi cô.
Thường Minh đưa mắt nhìn một hộp nhựa khác, Thái Đường Yến bừng tỉnh, khảy một miếng thịt gà trong bát nấm hương hầm thịt gà rồi gắp cho vào miệng anh, miếng thịt lớn quá, chất lỏng đồ ăn chảy ra từ khóe miệng, cô liền dùng thìa gạt lên, vẫn còn mấy giọt nhỏ xuống, theo bản năng đưa tay hứng lấy. Xong xuôi thì lau tay, rồi tiếp tục đút, Thường Minh nhè xương ra, nhổ lên nắp.
Thường Minh lịch sự văn hóa hơn những người đàn ông khác mà Thái Đường Yến biết, cũng có thể do không tự mình ăn nên không thể quét sạch. Dù có trò chuyện với một người nhiều đến đâu đi chăng nữa thì đợi lúc thấy đối phương ăn, mọi cảm quan đền trở nên vi diệu, vì tiếp xúc với một mặt sinh hoạt hóa nhất nên cảm thấy thân thiết. Còn đối với còn như kiểu vừa thân mật vừa gươm súng sẵn sàng giữa Thường Minh và Thái Đường Yến, lại trở nên hết sức mập mờ.
Đây không phải là dấu hiệu tốt. Thái Đường Yến cố rũ bỏ suy nghĩ bậy bạ. Thường Minh nhìn cô như đề phòng họng súng của kẻ địch, không để lọt bất kỳ động tác nhỏ nhặt nào. Trong mối quan hệ hai người không rõ ràng, vẫn là anh chiếm thế thượng phong, dù tình hình của anh có phần thua kém.
Im lặng như thế, chợt một tiếng “rột ——” be bé cắt đứt sợi dây đàn vô hình kéo căng giữa hai người, là bụng của Thái Đường Yến phá ra bản khúc nhạc lẻ loi.
Thìa đưa đến bên miệng run lên, nước cháo dọc theo chiếc cằm lùn phún râu, chảy xuống cổ ảo rộng mở.
Thường Minh cụp mắt nhìn, không nói câu nào.
Trong gia đình Thái Đường Yến, chưa bao giờ có im hơi lặng tiếng đến thế, tiếng mắng chửi và gậy gộc luôn tồn tại như gia quy, bỗng bùng nổ như núi lửa. Nhưng bình tĩnh kích hoạt bảo cô phải kiềm chế, thà rằng Thường Minh nói nhiều mấy câu, như trước đây châm chọc lấy cô ra để tiêu khiển cũng tốt, chí ít chứng minh tâm tình anh đang ổn.
Thái Đường Yến đành lấy khăn giấy, nhè nhẹ lau bên ngoài cho anh, đến khi đi vào trong thì làm như không thấy gì.
Đút hết cháo, y tá đến rút kim truyền nước cho anh, Thường Minh đè lên vết tiêm nói: “Tôi muốn đi tắm.”
Lâu rồi anh chưa nói câu nào dài như vậy, nhất thời Thái Đường Yến không nghe rõ, Thường Minh lặp lại mà thêm tức giận.
Thái Đường Yến nói: “Không tắm rửa được.”
Chưa nói đến việc cả người anh toàn máu đọng, vết thương cụt bị nhiễm trùng, bây giờ anh chẳng khác gì hạc trắng đứng một chân, dù là đứng hay ngồi thì cũng là vấn đề.
“Lau người là được rồi.” Dứt lời, cô mới ý thức được người phải làm nhiệm vụ đó chính là mình, “… Được chứ?”
Môi Thường Minh mím chặt, Thái Đường Yến coi như anh ngầm đồng ý.
“Vậy tôi đi mua ít đồ trước, lát nữa sẽ về.” Thái Đường Yến vén rèm lên để gió lùa qua rồi vội vã cất bước. Những câu cô nói trừ khi cần thiết ra thì rất ít dung hòa vào câu chuyện của Thường Minh, mà Thường Minh cũng ít khi trả lời, ở bên cạnh nghe như lẩm bẩm.
Thái Đường Yến mua đại mấy món để lót bụng, rồi vào siêu thị chạy thẳng đến khu quần lót. Trong mấy gói hàng xanh xanh đỏ đỏ nằm ngay ngắn trên kệ đều là kiểu sịp nam đủ hình đủ dạng, cô nhìn mà choáng váng, vội quay đầu đi.
Tam giác? Boxer? Mặc dù ở nhà Thường Minh gần một tháng, nhưng đến anh mặc loại nào cũng không biết. Thường Minh mặc tam giác thì liệu trông có nữ tính không nhỉ? Không tưởng tượng nổi.
180? Hay 185? Thái Đường Yến nhớ lại chiều cao chênh lệch giữa hai người lúc đỡ Thường Minh, thôi thì 185 đi, dù sao rộng cũng tốt hơn chật.
Thế là cô lấy một chiếc quần lót boxer màu xám tro size 185.
Lại mua thêm mấy vật dụng hằng ngày khác, Thái Đường Yến cắp chậu rửa mặt ở bên hông rồi quay về.
Thường Minh lại đang nói chuyện điện thoại, tức nổ lửa, mắng chửi thô tục, tất cả lớp áo choàng lịch sự nhã nhặn đều bị cởi rat hết. Thái Đường Yến thức thời không đi vào mà đến nhà vệ sinh giặt sơ qua quần lót rồi hong khô.
Đúng là Thường Minh đang cực kỳ tức giận, ngay đến Vương Trác và Tạ Vũ Bách ở đầu dây điện thoại cũng cảm nhận được.
Vương Trác và Tạ Vũ Bách đã đến nhà của Thường Minh, yên ắng giữa ban ngày tạo ra cảm giác âm u lạnh lẽo.
Tạ Vũ Bách nói: “Thím Hồ có ở nhà không vậy? Ngay đến tiếng người cũng không có.”
“Vào nhà xem sao.”
Hai người bước đến cạnh cửa, Tạ Vũ Bách định đẩy ra thì bị Vương Trác ngăn lại, anh ta rụt tay, dùng tay áo để nắm tay cầm, cửa không khóa.
Tạ Vũ Bách giơ ngón cái, “Hay.”
Vừa bước vào cửa, Tạ Vũ Bách đã kêu ầm lên, “Mẹ của tôi ơi!!!”
Chỉ thấy căn phòng khách lớn như thế này đâu giống nơi người ở, trên tường dưới đất đều là màu máu nhìn mà giật mình, hệt như hiện trường tàn sát.
“Đã… đã xảy ra chuyện gì thế này?” Tạ Vũ Bách ngây ra như phỗng.
Đến ngay cả Vương Trác bình thường dũng cảm mà lúc này cũng gần như run bắn lên. Anh ngồi xuống, một mùi sơn thoang thoảng xông vào mũi, lại dùng ngón tay quẹt một phát, nói: “Là sơn xịt, không phải máu.”
Tạ Vũ Bách chửi thề một trận, gần như đêm hết từ ngữ cả đời ra mà chửi. Vương Trác bị người nằm ngã ra đất cạnh ghế sofa ngã ngửa thu hút sự chú ý, bèn lại gần.
“Chú Chung?”
Tạ Vũ Bách cũng chạy tới, “Chuyện gì thế này?”
Vương Trác lật âu phục đen phủ trên người chú Chung lên, đầu tiên là thăm dò hơi thở, vẫn còn, sắc mặt bình thường, lại vỗ mặt ông ấy, gọi tên mấy lần nhưng không có phản ứng, lại ấn mạnh vào huyệt nhân trung, được rồi, ông ấy đã bắt đầu có phản ứng.
Hai người đỡ ông ấy lên ghế sofa, chiếc ghế này cũng đã bị phá hủy, toàn sơn là sơn. Vương Trác để Tạ Vũ Bách đi rót ly nước. Tạ Vũ Bách vẩy một tay dính nước, run run đưa cho chú Chung, nói: “Ly này dùng được, chắc sẽ không có độc gì đâu.”
Chú Chung đã lớn tuổi, đợi tỉnh táo lại mới đứt quãng kể rõ ngọn nguồn, nhưng gần như không có manh mối giá trị nào.
Tối hôm qua, ông ấy làm theo lời Thường Minh dặn đi nửa đường thì để anh xuống xe rồi lái về nhà, đúng sáu giờ sáng đến, đợi khoảng mười phút vẫn không thấy Thường Minh xuống, tưởng cơ thể bất tiện, tính đi lên xem sao – không ngờ vừa bước vào cửa đã bị đánh hôn mê, đến nỗi không kịp nhìn lúc đó trong phòng như thế nào.
Hỏi thím Hồ đi đâu rồi, câu trả lời của chú Chung làm người ta yên tâm hẳn, “Lần trước sau khi cô Thái tiểu thư kia đi, thím Hồ liền về nhà, Thường tiên sinh cũng không thường xuyên về nhà nên bà ấy chỉ đến dọn dẹp định kỳ mà thôi.”
Vương Trác và Tạ Vũ Bách không kịp phản ứng “Thái tiểu thư = Tiểu Đường Chiêu Dĩnh”, nhưng điều này không quan trọng, cũng không truy hỏi thêm nữa.
Chú Chung đi theo bố của Thường Minh đã mấy chục năm, sau khi Thường Minh bị tai nạn giao thông mới được cử đến làm tài xế cho vị “nhị thiếu gia” này, thím Hồ cũng là người già của nhà họ Thường, không cần phải vì chút lợi nhỏ mà bán đứng Thường Minh, hai người này nhanh chóng được gạch bỏ loại ra khỏi danh sách tình nghi.
Tạ Vũ Bách nhìn xung quanh như có suy tư, rõ ràng là bừa bãi hệt như đống rác, nhưng không tìm thấy nơi bóp tàn thuốc.
“Giờ thành ra vậy, thật sự tôi không dám nói cho Minh Tử biết nhà cậu ta đã ra nông nỗi này.”
Vương Trác nói: “Không phải bình thường cậu thích nhất là kích Minh Tử sao, cậu gọi điện đi.”
“Lần này tôi thừa nhận rồi được chưa, tôi không có gan.” Tạ Vũ Bách nói, “Căn nhà này là Minh Tử mua bằng số tiền đầu tiên kiếm được, chẳng lẽ lại ở một nơi thế này?”
“Tiền của cậu ta cũng rót vào công ty cả rồi, lấy đâu ra tiền dư. Lần trước vì cái hạng mục ở nói Vi Phong đó mà suýt nữa bán cả nhà.” Vương Trác nói, “Thôi để tôi gọi, cũng biết cậu không đáng tin mà.”
Ở phía Thường Minh chỉ nghe được một câu giải thích qua loa: Một đống bừa bãi.
“Két sắt bị cạy, bên trong chỉ còn lại mấy tờ giấy…” Giọng Vương Trác lộ vẻ tiếc rẻ.
“Két sắt nào ấy hả?” Vương Trác nói, “Cậu không chỉ có một két sắt cơ à, đúng là thỏ khôn ba lỗ.”
Thường Minh mắng một câu, “Ở trong đó có ba mươi ngàn tiền mặt, dùng để chiêu tiêu hằng ngày. Còn một cái khác… cậu tìm thấy không?”
Vương Trác kiểm tra xung quanh một lần, sau đó mới đáp: “Không có.”
Tạ Vũ Bách đứng cạnh thất vọng lẩm bẩm, “Minh Tử đúng là sâu sắc, giấu ở đâu cũng không nói mà muốn tự mình tìm.”
Vương Trác nói: “Đến chúng ta quen thân còn không tìm được, chứ đừng nói gì đến bọn trộm cướp gấp gáp.”
Thường Minh thấp giọng, gần như thủ thỉ: “Ở sau lò nướng trong bếp…”
“Trời ạ, ai lại ngờ một gã đàn ông như cậu lại giấu đồ trong bếp chứ.”
Truyền đến âm thanh lục lọi, chắc hẳn Tạ Vũ Bách đang kiểm tra lò nướng, “Được rồi! Đã qua kiểm tra an ninh! Ngay đến lối vào mình còn chẳng tìm được! Đúng là chỉ có cậu đấy Minh Tử, lại còn đào lỗ giấu đồ ở đằng sau nữa!”
Thường Minh nói: “Ở đó vốn là ống khói, sau không cần nữa, lúc sửa sang thuận tiện sửa lại.”
Thường Minh hơi yên tâm, nói cho bọn họ biết cách mở két, cũng nói rõ nhất nhất từng món đồ bên trong. Được anh đồng ý, Vương Trác báo cảnh sát, còn cụ thể thì đợi cảnh sát tới rồi sẽ phản hồi sau.
Thái Đường Yến đợi đến lúc bên trong không còn tiếng động, mới cách tấm rèm nói: “Thường tiên sinh, tôi thay quần áo cho anh nhé, lát nữa tôi phải đi làm rồi.”
Đương nhiên Thường Minh sẽ không đáp lại cô, Thái Đường Yến bê chậu nước nóng đi vào, kéo kín rèm lại, Thường Minh làm như thị cá nằm trên thớt, nhắm tịt mắt lại.
“Tôi rửa mặt trước cho anh.”
Thái Đường Yến vắt khô nửa khăn lông, một tay đưa ra sau gáy Thường Minh, đỡ lấy đầu anh. Lần đầu tiên cô quan sát gương mặt này ở khoảng cách gần như thế, da còn trắng và nhẵn mịn hơn cả cô, làm cô sinh ra tự ti mặc cảm. Khăn lông trải ra phủ lên mặt anh, khẽ ấn nhẹ ở hốc mắt, lại vuốt sống mũi anh, lau đường chân tóc trên vầng trán, chân tóc của Thường Minh ngay ngắn đồng đều, không làm trán biến dạng, máu đọng bên khóe miệng như đóa hồng đen, có cái đẹp tà ác, Thái Đường Yến không dám nhìn lâu, tránh ấn vào chỗ máu đọng. Cô như đang sờ cốt toán mệnh, dùng khăn lông lau mặt Thường Minh một lần.
Tóc anh bết vào nhau, suýt nữa là thành que sô cô la, cảm giác dinh dính, để giải quyết nó cũng tốn nhiều công sức, nhưng cũng hiệu quả.
Lại đi xuống nữa, cằm rồi đến cổ, rồi Thái Đường Yến cởi cúc áo áo bệnh nhân ra. Có thể do anh tàn tật nên ấn tượng Thường Minh để lại cho cô là suy nhược, nhưng lúc vén vạt áo lên mới phát hiện không gầy trơ xương như tưởng tượng, vẫn có thịt, tuy đường nét bắp thịt khá mơ hồ nhưng cũng không có mỡ bụng. Thái Đường Yến cấp tóc lau chùi, vì tay bị thương nên khi thay áo lại dày vò một trận nữa. Rồi tiếp theo là đến nửa thân dưới.
Đối mặt với cơ thể đàn ông xa lạ, Thái Đường Yến dừng lại hai ba giấy như cầu khấn trước khi ăn, cuối cùng vẫn phải vén khăn trải giường lên, từ từ cởi quần bệnh nhân rộng thùng thình ra, bí mật của Thường Minh càng dần dần lộ rõ trước mắt.
Phần chân cụt không có bông băng, chỉ thấm cồn i-ốt và thuốc nước, kèm theo dịch mủ đục ngầu, hệt như trứng lòng đỏ ngả nâu của trứng gà thối, hình dáng dữ dằn, mùi gắt mũi.
Thái Đường Yến chỉ cảm thấy vô cùng đau buốt, nhứng ấy là liên tưởng khi nghĩ đến đau đớn của người khác, chứ chẳng phải là đau lòng chấp nhận…
Hình ảnh thị giác quá mức kích thích, nên tạm thời không để mắt đến đặc thù phái nam của Thường Minh, đợi đến lúc nhận ra thì chỉ cảm thấy như con giun khổng lồ trườn ra khỏi đám cỏ đen mọc lộn xộn, như móc lấy chiếc túi lỏng lẻo, lông lá đen thui vô cùng xấu xí, khó chịu vừa rồi đã hóa thành xấu hổ, rốt cuộc cũng ý thức sâu sắc được người trước mắt chẳng phải là bệnh nhân vô giới tính, mà là một người đàn ông trưởng thành.
“Nhìn đủ chưa?” Âm thanh bất thình lình vang lên, mí mắt của Thường Minh lộ ra một khe hở.
“…”
Giống như bị bắt quả tang rình trộm vậy, Thái Đường Yến đỏ mặt đến mang tai, gần như ném khăn lông qua, lau trước sau một cách qua quýt, cuối cùng cơn gian nan nhất cũng qua đi, khi còn lại một chân thì nhẹ nhõm hẳn.
Cuối cùng Thái Đường Yến ném khăn vào trong chậu rửa mặt, “Thường tiên sinh, tôi đã gọi cơm tối thay anh rồi, lát nữa người ở nhà ăn sẽ đưa đến, đồ ăn sáng thì anh tự gọi nhé. Chín giờ ngày mai tôi sẽ đến.”
Thường Minh keo kiệt trả lời một chữ, “Ừ”. Có lẽ khá hài lòng.
“Vậy tôi đi đây, tạm biệt.”
Thái Đường Yến dọn dẹp đồ đạc rồi ra khỏi bệnh viện, thoải mái không cách nào diễn tả được, giống như có thể lập tức trút hết bao uất ức đi.
Quay về phòng trọ, cô lật tìm những trang giấy trắng trên cuốn sổ nhỏ, đặc biệt ghi lại đã tốn bao nhiêu tiền cho Thường Minh. Liệt kê hết mọi thứ trong ngày hôm nay ra, cũng kèm thêm hóa đơn liên quan, cuối cùng viết “phí hộ lý 100”, nghĩ một lát lại gạch đi “100”, đổi thành “50”.
Trước khi ra ngoài thì phát hiện điện thoại vẫn còn ở chỗ Thường Minh, lại thêm vài nét vào sổ ——
Sửa màn hình điện thoại: Đợi giải quyết.
Tiền điện thoại: Chưa rõ.
Hành trình cua bên nhân và hô lý bat dau ! Thanks em nha!
Bả tính tiền chi li thấy ớn chưa
Mình nghi anh này có bệnh ám ảnh tâm lý
100 sao sửa thành 50??? Ko tăng thì thôi sao còn giảm??
Vì chỉ chăm anh có nửa ngày thôi đó b ^^ Giá 1 ngày là 100 mà
bả nghèo ko tiền đến mức phải bỏ học làm gái, mà còn nhân nghĩa giảm 50??? ko thực tế chút nào
thực tế thì đã ko làm dc nữ chính :v
T tg đáng nhé p tăng lên, nu9 này ko bt ngay thẳng hay ngu ngốc nữa
trần đời chưa thấy bà nào tốt tính như bả luôn, âu cũng là cái duyên của ổng bả.
hàng hiếm đó gặp ng giàu ko tăng tí tiền mà còn giảm 50. quá ko hiểu
Làm có nữa ngày lấy nữa giá. Đạo đức nghề nghiệp 😂😂😂
Trộm cướp ghê thiệt m