Ám Yến – Chương 7
Nghe tiếng động cơ và đá vụn bị nghiền ép, Thái Đường Yến ở trên tầng hai đi xuống, đợi một lúc trong phòng khách, chỉ thấy chú Chung đi vào, cô hơi nghiêng người, cứ ngỡ Thường Minh đi ở phía sau. Nhưng chú Chung chỉ ngồi xuống ghế sofa nhỏ, nhìn cô đầy hoài nghi: “Thường tiên sinh có chuyện chưa về.”
“À…” Thái Đường Yến đoan trang ngồi xuống lại, cũng hiểu dáng vẻ này của chú Chung là có lời muốn nói.
“Đây là do Thường tiên sinh dặn dò giao cho cô, phiền Thái tiểu thư xem qua.”
Một người lớn tuổi hơn cô rất nhiều lại dùng giọng điệu cung kính ấy mà nói chuyện với mình, ít nhiều Thái Đường Yến có chút khó chịu. Chú Chung đưa cho cô một bì thư rất dày, Thái Đường Yến không bao giờ qua loa với tiền, nhận được tiền là xé ra đếm, chẵn mười ngàn, rồi dưới ánh mắt của chú Chung mới phát hiện ra hình như có vẻ không thỏa đáng, động tác nhét về lại cũng rất chậm rãi.
Chú Chung nói: “Đếm không nhầm chứ?” Sau khi thấy cô gật đầu thì lại tiếp tục: “Thái tiểu thư vốn ở đâu? Tôi được Thường tiên sinh dặn, lát nữa phải đưa Thái tiểu thư về.”
Miệng Thái Đường Yến như bất ngờ được nhét một viên kẹo gừng, sau một thoáng ngẩn ngơ mới nhận ra vị ngọt lẫn cay cay, cũng xác nhận đó là kẹo gì.
“Ừm… là ý ‘sau này không cần đến đây nữa’ ạ?”
Chú Chung gật đầu, “Thái tiểu thư là người thông minh, có thời gian rảnh thì dọn dẹp đồ đạc, lát nữa cơm nước xong tôi sẽ đưa Thái tiểu thư về.”
Nhất thời Thái Đường Yến không biết nên cảm thấy là giải thoát hay là mất mát, cô không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, chẳng khác gì một nhân viên còn chưa qua thời gian thử việc thì đã bị sa thải. Tìm hiểu nguyên nhân cũng vô ích, cô ũng không cần biết để thay đổi cải thiện bản thân, chỉ cảm thấy con người Thường Minh cũng thật kỳ lạ, bắt đầu hay kết thúc quan hệ này đều là người khác sắp xếp thay anh, chỉ việc vung tay như ông chủ. Có thể chú Chung đã xử lý những chuyện tương tự thế này nhiều rồi, nom không chút vội vã.
Cô thưa một tiếng, cầm bì thư đi lên tầng.
Đồ đạc của cô đều ở trong vali cả, cô luôn giữ thói quen dùng xong là cất đi, cứ như người khách bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường. Trong tủ có vài bộ quần áo Thường Minh mua cho cô, không nhét vào vali được nên cũng không cầm đi.
Lúc Thái Đường Yến xách vali đi xuống, chú Chung đang nói chuyện với thím Hồ ở trong bếp, có lẽ là nói cô phải đi rồi, thím Hồ thấp giọng cảm khái một câu “nhanh vậy sao”, sau đó bàn tay đang lặt rau khựng lại. Chú Chung bắt gặp ánh mắt của cô, cười gật đầu, Thái Đường Yến đẩy vali đến cạnh cửa, tiếng bánh xe lộc cộc lẫn cùng tiếng nước chảy trong bếp.
Chú Chung hỏi muốn đưa cô đi đâu, quả thật Thái Đường Yến không còn chỗ nào có thể đi, vốn định tìm Tiền Đông Vi, nhưng như thế sẽ nhanh chóng bị Thái Giang Hào tóm được, vậy là dứt khoát nói một chỗ ở trong trung tâm thành phố.
Ngôi nhà lặng yên dần nhỏ đi ở trong gương chiếu hậu, xe băng qua con đường xanh tươi trong tiếng chim hót véo von, rồi lại chạy lên đường cao tốc, cuối cùng chen vào dòng xe nườm nượp đổ về thành phố.
Thái Đường Yến gọi điện cho Tiền Đông Vi, hỏi gần đây cô ấy làm ở đâu.
Khi Tiền Đông Vi nhận được cuộc gọi của cô thì đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó mới vào chuyện chính, “Còn có thể ở đâu được nữa, ở sào huyệt thôi.”
“Hỗn Hợp Dạ Sắc?”
Giọng Tiền Đông Vi đầy chế nhạo, “Đúng thế, kẹt ở đây đi đâu được, dáng vẻ này của cậu ấy à, là chim hoàng yến được cung phụng trong lòng.”
“Mình cũng… giống như cậu.”
“Cái gì?”
Thái Đường Yến đoán Tiền Đông Vi sẽ đổi tư thế theo cái giọng quãng tám của cô ấy, nếu như là đang khoanh tay, thì hẳn lúc này là rũ xuống.
Thái Đường Yến nói tiếp: “Nếu mình muốn về, không biết có còn chỗ trống không.”
Thái Đường Yến về tìm Thẩm Đại Mật trước, trái lại Thẩm Đại Mật không thấy lạ lùng gì, cũng không nói nhiều một câu, chỉ hỏi cô còn muốn làm công chúa không.
Thấy dáng vẻ xoắn xuýt của cô thì bổ sung thêm, “Nếu em cảm thấy mình uống được thì làm cùng Tiểu Vy đi.”
Thái Đường Yến thoáng trố mắt trước đề nghị của chị ta. Có lẽ chỉ cần vượt qua tuyến kia, cũng chẳng phải mũi tên quyết tâm đã rời cung thì không thể quay lại, có điều vẫn là chết không có đường lui như cũ. Có lẽ người khác sẽ nghĩ: Cũng đã đi ra ngoài với khách rồi, tiếp rượu thôi thì có là gì.
“Được ạ.” Thái Đường Yến đáp.
Quyết định cuối cùng, lại là nghề cũ.
Thái Đường Yến tạm thời nghỉ chân ở nhà nghỉ, khéo léo từ chối lời mời ngủ lại của Tiền Đông Vi. Mặc dù phải quay về với cuộc sống trước kia, nhưng có thể tránh được vận rủi thì vẫn sẽ đi đường vòng, cô không muốn lại bị Thái Giang Hào bóp cổ.
Nửa đêm, đột nhiên Thái Đường Yến bị một trận âm thanh kỳ quái đánh thức, phản ứng đầu tiên là nhìn về sau lưng – căn phòng chật hẹp chỉ có mình cô, người thường xuyên đánh lén ban đêm không xuất hiện, cõi lòng bình tĩnh lại thì mới tìm được nơi phát ra âm thanh, đó là ở phòng bên cạnh đang vui đùa.
Thái Đường Yến nằm xuống, bỗng nghĩ đến Thường Minh bây giờ đang làm gì, lại cảm thấy suy nghĩ này quá mức hoang đường.
Sau mấy buổi đào tạo ngắn, Thái Đường Yến liền trở về Hỗn Hợp Dạ Sắc.
Không biết có gọi là đúng dịp hay không, Trữ Hướng Thần ở ngay quầy bar, mà bên cạnh vẫn là người hầu rượu lần trước.
Gã hầu rượu gọi này một tiếng, cười: “Về rồi à.” Giống như cô chỉ nghỉ phép dài hạn mà thôi.
Thái Đường Yến dán mắt nhìn Trữ Hướng Thần, đầu tiên đối phương cũng nhìn cô, rồi lại cúi đầu mải miết, song lần này trong tay anh ta không có ly, đành chăm chú nhìn bồn rửa tay, giả vờ làm việc.
“Ừ.” Biết anh không định để ý đến mình, Thái Đường Yến thức thời gật đầu với gã hầu rượu, rồi lại vội vã vào phòng thay quần áo.
“A Thần không giận đấy à.”
Vừa đóng cửa tủ đồ lại, gương mặt trang điểm đậm và âm thanh của Tiền Đông Vi chợt đập vào mắt, Thái Đường Yến sợ hết hồn.
Tiền Đông Vi dẩu môi, đôi môi đỏ mọng biến thành hình đầu mũi tên, khinh thường nói: “Anh ta giận cái quỷ ấy, cũng không phải là bạn trai gì của cậu, làm gì mà như người bị hại vậy chứ, để cho ai nhìn thế.”
Thái Đường Yến không có ý định gò ép thái độ của Trữ Hướng Thần, chỉ cười đáp lại.
Thay quần áo xong, Thái Đường Yến đi theo đám Tiền Đông Vi để thử phòng.
Trong phòng bao chỉ còn lại hai người đàn ông chưa chọn gái, lúc Thái Đường Yến đi vào thì bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông đeo kính, bởi vì tròng kính màu xám nên cả người toát lên vẻ thô bỉ. Sau khi đứng ngay ngắn thì cô lập tức chắp hai tay sau lưng.
Tiền Đông Vi được một người đàn ông khác chọn, còn Thái Đường Yến lọt vào tay gã kính xám như dự đoán.
Đàn ông nào có trái tim thông cảm, nhìn nghề của bọn cô là cứ chuốc lấy chuốc để rượu vào, thỏa mãn dục vọng chòng ghẹo người ta, nói cho cùng thì cũng là đến đây tìm thú vui, Thái Đường Yến không cản được, chẳng bao lâu sau đã ngà ngà say.
Tiền Đông Vi quệt vào eo cô, lại gần bên tai nói: “Cậu như vậy là không được, dễ gục lắm đấy, phải nói nhiều với hắn, để hắn mất chú ý.”
Đây không phải là thế mạnh của cô, còn không bằng uống hết.
Gã đàn ông đổi chai rượu khác, Thái Đường Yến chếnh choáng say, nước bọt trào ra, đưa mu bàn tay lên lau mép, đôi môi thắm sắc hồng trở nên mê hoặc hơn dưới ánh đèn mập mờ, gã đàn ông toét miệng cười, đặt ly rượu xuống.
“Em gái, em mấy tuổi rồi?”
Thái Đường Yến ngẩn người, rồi nói đúng tuổi thật.
Gã bảo: “Nhìn em cứ như chưa mười tám, em cảm thấy anh đây mấy tuổi?”
Mới đầu Thái Đường Yến còn nghiêm túc nhìn gã, gã gầy hơn Thường Minh – sự tồn tại của Thường Minh như nỗi sỉ nhục của cô, nhưng cũng bất tri bất giác trở thành hình mẫu đối chiếu, chợt nghĩ đến anh, là bất ngờ mà cũng lại là tự nhiên – sắc mặt cũng u ám hơn Thường Minh, hơi có vẻ bệnh hoạn.
Thái Đường Yến chọn một câu trả lời tiêu chuẩn, “Không nhìn ra…”
Gã đàn ông bỗng nghiêng người lại gần, “Vừa nãy anh thấy em đưa tay ra sau lưng, thật sự bật tiện sao?”
Thái Đường Yến nở nụ cười trong men say nhẹ đẩy gã, động tác nhìn như vô tình, nhưng thái độ lại không ậm ờ.
Gã gần như muốn hôn lên mặt cô, nhưng lại thở dài một hơi, “Anh vừa nhìn em là đã ưng ngay rồi, nhưng mấy năm này chơi nhiều quá, không cứng nổi.”
Tim Thái Đường Yến đập thình tịch, không phải là bị khiêu khích kích động, mà là do sợ hãi. Cô lại nhớ đến Thường Minh, nghĩ có phải do nguyên nhân giống nhau hay không, mà mặc dù đã rời khỏi anh, nhưng sự sợ hãi khi chẳng mảy may biết gì về anh vẫn vồ lấy cô.
“Hay là em mau cứu nó nhé?”
Thái Đường Yến gần như đụng đến thứ mềm mềm đó ——
Đột nhiên cánh cửa bị đá mở toang, đập vào vách tường phát ra âm thanh vang dội.
“Tất cả không được nhúc nhích!”
Một đám cảnh sát chìm từ ngoài cửa xông vào, căn phòng trở nên hỗn loạn, gã đàn ông đang ôm hờ Thái Đường Yến đẩy cô ra, đạp vào bàn trà lảo đảo trốn vào nhà vệ sinh, đang định chạy thoát từ cửa sổ thì bị người phía sau kéo xuống.
Bên Thái Đường Yến cũng chẳng tốt hơn là bao, cô tránh không kịp, bị một cảnh sát trói gô còng tay lại. Một đám gái gú các cô không một ai may mắn trốn được, người thì ôm đầu đứng ở chân tường, kẻ thì say khướt ngã ra đất.
Tiền Đông Vi theo sát Thái Đường Yến, liều chết thấp giọng hỏi: “Chuyện này là sao thế?”
Ngay đến Tiền Đông Vi cũng không chắc chắn, chứ đừng nhắc đến Thái Đường Yến đã nhát gan lại còn không quen tay. Trước kia cũng đụng phải dịp có người đến kiểm tra, nhưng không bất ngờ như vậy, Thẩm Đại Mật chỉ dặn mọi người im lặng chơi điện thoại, không được nói lung tung với tùy tiện đi lại.
Một cảnh sát béo lùn trông thấy hai người lén lút, bèn quát lên, “Im lặng hết, đợi lát nữa sẽ cho nói.”
Thái Đường Yến và Tiền Đông Vi co rụt như đà điểu.
Thái Đường Yến chỉ thấy được giày của những người đó, đi qua đi lại, cảnh tượng này như đã từng trông thấy.
Hồi học cấp hai, Thái Đường Yến từng ra ngoài đi tìm Thái Giang Hào đã bỏ nhà đi nhiều hôm, vừa vặn đụng độ cảnh sát đến bắt ổ bạc, cô cũng bị liên lụy bắt đi, cô khi ấy cay ngay không sợ chết đứng, cảnh sát cũng sẽ không nghi ngờ đến một cô bé duy nhất có mặt ở hiện trường, huống hồ còn là vị thành niên. Hình tượng nhỏ bé yếu ớt đã mở căng chiếc ô bảo vệ cho cô.
Nhưng bây giờ thì không như thế, cô thấy gã đàn ông kính xám ban nãy ôm đầu trốn chui như chuột, không giống người ngay, chẳng những lần này bị nghi ngờ, mà còn xui xẻo gặp phải kẻ đồng hành chó cắn chó, Thái Đường Yến nghĩ có lẽ không xong rồi. Huống hồ cô bắt đầu nghi ngờ thứ ban nãy mình uống không đơn giản là rượu bình thường.
Bệnh viện vào giờ này rất vắng, càng làm nổi bật tính khác biệt đám người bọn họ. Hình như bác sĩ trực có quen biết với cảnh sát dẫn đầu, cả hai đùa giỡn với nhau mấy câu, coi như tiêu khiển trong màn đêm nhàm chán.
Thân phận khác biệt làm hai nhóm người đen trắng để lộ tinh thần hoàn toàn khác nhau, bên phía cảnh sát có người ngáp một cái, tập kích ban đêm làm bọn họ buồn ngủ vô cùng, chẳng phân biệt được ai với ai, chỉ muốn sớm xét nghiệm xong rồi giao ban về nhà ngủ ngon, còn bên Thái Đường Yến thì lại không thể không lên tinh thần đút lót, nghĩ xem nếu có kết quả thì chuyện sẽ rắc rối thế nào, phải bị nhốt mấy ngày, phải báo cho ai đến bảo lãnh mình, không dám vọng tưởng nhiều hơn.
Một cảnh sát nữ đi đến xử lý các cô, lần lượt kiểm tra chứng minh thư, hỏi đến Thái Đường Yến, cô nhắm mắt đáp: “Không có…”
Cảnh sát nữ cũng chẳng thấy lạ, giọng không chút cảm xúc, “Chưa đủ tuổi à?”
Giọng điệu của Thái Đường Yến bị khí thế cô ta đè xuống, thấp giọng bảo: “Quên ở nhà…”
Cảnh sát nữ: “Vậy đọc số trên thẻ đi.”
Đưa đi lấy nước tiểu xong đi ra, đám đông lúc nhúc làm hành lang trở nên chật kín, chỉ nghe thấy một giọng nam truyền đến từ phía cửa.
“Làm phiền anh nhường đường cho.”
Cảnh sát dịch người sang một bên, từ trong khe hở, Thái Đường Yến nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẩy xe lăn đi đến, người đàn ông trên xe lăn tóc tai rối bù, mặc dù chỉ thấy một bên mặt, nhưng vì chiếc sơ mi trắng làm ký hiệu của riêng anh, cũng có thể anh đã sớm ăn sâu vào trong trí nhớ cô, Thái Đường Yến vẫn nhận ra đó là Thường Minh.
Người đẩy xe là chú Chung, bọn họ đi đến ô rút máu duy nhất còn mở. Trông Thường Minh khá uể oải, mặc dù là ngồi, nhưng không có vẻ nhàn hạ như trước.
Ban đêm ít người, Thường Minh lấy máu rất nhanh, đè vết kim tiêm rồi được chú Chung đẩy sang một bên chờ kết quả. Có thể là do buồn chán và tò mò, Thường Minh liếc nhìn về phía Thái Đường Yến.
Trực giác của Thái Đường Yến cảm thấy ánh mắt của Thường Minh và cô đã giao nhau, trong lúc nhất thời như người chết đuối bắt được cọc gỗ, bất kể là tiềm thức hay trong thực tế, Thường Minh là người có năng lực nhất trong những người cô biết, nếu anh không có cách nào đưa cô ra ngoài, thì cũng không còn ai để trông cậy nữa.
Giữa bọn họ là hai người cùng một hành lang dài, một chữ “Thường” vừa bật thốt, lập tức bị ồn ào xung quanh nhấn chìm, Thường Minh lạnh lùng quay đầu đi như tránh tà.
Không khác gì lại rơi vào trong hầm băng, chợt Thái Đường Yến cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh, đầu óc cũng tỉnh táo theo.
Dựa vào đâu mà Thường Minh sẽ giúp cô chứ, có lẽ không muốn rước phiền phức, có lẽ không nhớ đến cô, càng có lẽ vốn không nhìn thấy cô, bất kể là gì, thì giao tình của bọn họ cũng chẳng đến mức để anh rút đao tương trợ.
Cánh cửa hy vọng bị chặn lại, Thái Đường Yến dời mắt sang chỗ khác, trong lúc chờ đợi xử lý thì đá mắt cá chân vào với nhau.
Giá lạnh màn đêm bao trùm lấy phòng xét nghiệm, ngưng đọng và dần lụn bại.
Bay gio nhu 2 nguoi xa la rùi, buon chua ! Thanks Qin nhe
Có chút đau trong lòng
Xa lạ thì xa lạ thui… ngược nam đi
Nhìn anh còn tưởng là người qua đường Á.