ánh dương soi lối

[Q3] Ánh Dương Soi Lối – Chương 11

Về đến nhà thì A Dương đã tỉnh giấc. Hứa Liên Nhã thấy trời đã khuya, sợ một mình cô bé nghịch nước sẽ lạnh nên tắm giúp.

Lúc A Dương cởi quần bỗng a một tiếng, lôi hai trái chanh từ túi quần ra.

“Ở đâu ra đấy?” Túi quần bị hở hai bên, lúc nãy ôm cô bé không để ý lắm.

“Chú ấy nói cho mẹ.”

A Dương nhét đưa cô, rồi tiếp tục cởi quần.

Hứa Liên Nhã run bắn, nhận lấy ngửi mùi, hương thơm tươi mát dễ chịu.

Hứa Liên Nhã cất chanh đi thì cũng là lúc A Dương cởi áo qua đầu.

“A Dương, ‘chú ấy’ là ai thế? Ai bảo con đưa chanh cho mẹ?”

A Dương kéo áo ra, làm mái tóc rối bù.

“… Là người hôm nay ấy.”

“Người hôm nay là ai?”

“Tiệm trái cây ấy mẹ.”

Hứa Liên Nhã chợt cười một tiếng, chỉnh độ nóng lạnh thích hợp rồi tắm cho cô bé.

A Dương lau người qua loa, hỏi: “Mẹ ơi, chú ấy là bố ạ?”

“Con không hỏi chú ấy sao?”

Lắc đầu.

“Vì sao không hỏi, không phải mẹ đã bảo con tự hỏi chú ấy ư?”

A Dương gảy khe hở móng tay, nhỏ giọng nói: “Không dám hỏi.”

“Ừ?”

“Nếu, nếu chú ấy nói không thì làm sao…”

Đầu đầy bọt xà phòng, A Dương nhắm hai mắt mà nói.

“Con cảm thấy chú ấy là bố à?”

“Không biết…”

“Vậy chú ấy trông giống bố không?”

A Dương dội sạch đầu, gạt nước mắt mà ra dấu: “Tóc chú ấy dài đến đây này, giống Bạch Nương Tử vậy đó.”

Hứa Liên Nhã nhanh chóng xả sạch xà phòng khắp người cô bé, rồi lấy khăn tắm bọc quanh như đùm trẻ sơ sinh trong tả lót.

“Vậy con có hy vọng chú ấy là bố không?”

A Dương cười ngây ngô, “Mai chúng ta có đến tiệm trái cây nữa không?”

Lúc Hứa Liên Nhã bận sẽ gửi A Dương ở chỗ người quen, cô bé xin như thế cũng không bất ngờ. Chỉ là lần này trong thâm tâm cô hy vọng sự lệ thuộc của A Dương có thể lớn hơn trước một ít.

“Con muốn đến không?”

“Có ạ.”

“Vậy thì đi thôi, nhưng mẹ có một điều kiện.”

***

Khi chiếc Chevrolet màu đỏ tiến vào tầm mắt, Triệu Tấn Dương không dám ra đón.

Hứa Liên Nhã bước xuống xe, mặt không cảm xúc nhìn anh một cái, rồi đi vòng ra đằng sau mở cửa.

Triệu Tấn Dương thở phào. Cô không đến một mình.

A Dương xuống xe, hôm nay không đội mũ bóng chày nữa xách một chiếc bình nước hoạt hình, cầm trong tay gậy chọc mèo, đầu cây gậy là túm lông chim đung đưa, thoạt nhìn như lá cờ nhỏ hướng dẫn du lịch.

Cô bé ngẩng đầu cười với Triệu Tấn Dương, rồi chạy vào tiệm tìm mèo đầy quen thuộc.

Hứa Liên Nhã khép cửa xe lại, dưới ánh mặt trời khẽ nheo mắt lại, càng có vẻ nghiêm túc.

Triệu Tấn Dương lấy lòng: “Anh không lái xe nữa.”

Ánh mắt Hứa Liên Nhã dừng lại, gật đầu một cái rồi lên tiếng nói với vào tiệm: “A Dương, không chào tạm biệt mẹ à?”

A Dương nhô đầu ra từ sau sạp trái cây, nói một câu qua loa: “Tạm biệt mẹ.”

“Chín giờ rưỡi.” Hứa Liên Nhã xác nhận với Triệu Tấn Dương.

“Ừ.” Chờ người đi được hai bước thì gọi lại: “Chuyện nhà em… có tốt không?”

Trên mặt Hứa Liên Nhã thoáng qua nét khó xử, “Tốt lắm.”

“Vậy có chuyện gì anh có thể giúp một tay không?”

“Không cần, anh trông A Dương hộ em là được rồi.”

Đưa mắt nhìn xe rời đi, Triệu Tấn Dương quay vào tiệm.

Bình nước của A Dương đặt trên bàn trà, Triệu Tấn Dương khen một câu, “Chiếc cốc dễ thương thế.”

A Dương như chợt nhớ ra điều gì đó, lập tức đặt gậy chọc mèo xuống. Mèo mun vui mừng chiếm lấy túm lông chim, vui vẻ liếm đến quên mình.

A Dương mở nắp bình, “Chú có muốn uống không?”

“Đây là gì?”

“Nước chanh ạ, mẹ cháu làm, ngọt lắm ạ.”

“Thế à?” Triệu Tấn Dương vẫn đẩy ly mình qua.

A Dương cẩn thận đổ ra, Triệu Tấn Dương nhìn lượng rồi nhắc cô bé đủ rồi.

“Lát nữa chú mà uống hết thì cháu uống gì?”

Nở nụ cười lơ đễnh, “Trong nhà cháu còn nhiều lắm.”

Triệu Tấn Dương nếm thử, có vị mật ong hòa lẫn, chua chua ngọt ngọt, mang đi hơi nóng cuối tháng tám.

A Dương giành công hỏi: “Có phải uống rất ngon không ạ?”

“Ừ, ngọt lắm.” Tính khí trẻ con của Triệu Tấn Dương nổi lên, cầm ly lên nói, “Nào, cạn ly.”

“A Dương cũng cầm cốc lên khẽ chạm, nhỏ giọng nói: “Cạn ly.”

“Bao giờ cháu mời chú đến nhà cháu uống nước chanh?”

A Dương đặt cốc xuống, nói: “Chú đến đi.”

“Cháu hoan nghênh chú à?”

“Hoan nghênh chứ.”

Vừa dứt lời liền nhướn mày, không hề bước lung tung, dáng vẻ cau mày để lộ chút nghiêm túc già giặn.

“Nhưng, nhưng mẹ nói chú không thể lái xe, nếu không sẽ không cho cháu đến chơi với chú nữa.”

“Mẹ cháu nói thế thật sao?”

“Vâng.”

Triệu Tấn Dương thôi cười, “Mẹ cháu có nói tại sao không để cho chú lái xe nữa không?”

“Mẹ nói chú lái xe sẽ rất mệt, không để chú lái nữa.”

Đổi thành là Triệu Tấn Dương thì anh cũng tìm được lý do lừa qua vấn đề này, nhưng đau lòng trong câu nói của Hứa Liên Nhã làm anh cũng như nhói lên.

“Vậy chú không lái xe nữa, tối nay chúng ta bắt xe về.”

“Vâng.”

A Dương lấy được cam kết mỉm cười táy máy bình nước của mình.

Phía sau tiệm trái cây có một kho chứa hàng, nhân viên không tìm dược đồ, gọi Triệu Tấn Dương đến giúp.

Trong cửa tiệm chỉ còn lại mỗi mình cô bé.

Đến cả mèo A Dương cũng không thèm trêu chọc, cầm gậy chọc mèo nhìn chằm chằm sạp trái cây như giới nghiêm.

Một bà dì mập mạp đi đến, nhìn trái nhìn phải chọn sầu riềng, lẩm nhẩm trong miệng.

“Sao không có nhãn mác gì hết…” Ngẩng đầu gọi: “Ông chủ —— “

A Dương trượt từ trên ghế xuống, nói: “Dì chờ chút ạ.”

Rồi sải đôi chân nhỏ chạy về cửa kho hàng, “Nè, có người mua đồ.”

Triệu Tấn Dương và nhân viên đưa lưng về phía cô bé nói chuyện, hình như không nghe thấy.

“… Chú ơi.” A Dương nhát gan gọi, “Có người mua đồ.”

Triệu Tấn Dương tưởng cô bé tìm anh chơi, bèn khoát tay bảo: “Đợi một lát.”

A Dương chỉ đành quay về.

Cô mập nói: “Này, bố cháu đâu, sao chỉ mỗi một cô nhóc cháu trông tiệm thế?”

A Dương chỉ ra sau, “… Chú ấy ở đằng sau, lát nữa sẽ về.”

Cô mập lẩm bẩm, “Rốt cuộc cái này bán bao nhiêu chứ…”

A Dương ra vẻ bình tĩnh, nói: “Mười đồng.”

Cô mập nhìn cô bé đầy hứng thú, nói câu trêu đùa: “Mười đồng đắt thế, tám đồng có được không?”

Không chút suy nghĩ, “Vâng.”

Cô mập chỉ sang nho bên cạnh, hỏi: “Thế còn cái này?”

Đưa bàn tay ra, “Năm đồng.”

Cô mập không khỏi cười, “Trời ơi, bán như thế thì bố cháu lỗ nặng mất.”

A Dương lại thuận miệng đáp vâng một tiếng, mím chặt môi, mặt vô cùng nghiêm túc.

Triệu Tấn Dương nghe thấy động tĩnh, bèn từ đằng sau đi ra.

Cô mập cười, “Con gái anh thú vị thật đấy.”

Triệu Tấn Dương nhìn, “cô con gái thú vị” được giao trách nhiệm nặng nề đã quay về ghế cầm gậy chọc mèo.

Triệu Tấn Dương để nhân viên bổ sầu riêng, còn mình ngồi xuống ghế, kéo A Dương lại gần, nhốt cô bé giữa hai chân.

“Vừa nãy cháu gọi chú là gì?”

A Dương như đang chuyên tâm nghiên cứu túm lông ở gậy chọc mèo, không đáp.

“Vừa rồi đấy, lúc chú ở đằng sau, cháu gọi chú là gì?”

A Dương cười hì hì.

“Hửm? Mẹ bảo cháu gọi chú là gì?”

Bỗng A Dương quẹt lông chim vào đuôi mắt anh, “Chú nhìn cái này xem, có phải rất đẹp không!”

“… Lại đổi đề tài.”

“Cháu cho chú đó, chỗ mẹ cháu còn nhiều lắm.”

“Mới nhỏ có thế mà đã biết giỡn rồi hả?”

Triệu Tấn Dương liền cù lại A Dương, cô bé vặn mình né tránh như con mèo, thấy cô bé suýt nữa ngã ra đất, Triệu Tấn Dương lại kéo lấy.

Đến tối lúc băng qua đường, không cần A Dương nhắc, Triệu Tấn Dương chủ động nắm bàn tay nhỏ bé kia.

A Dương thò đầu sang nhìn bên phải người anh, nói: “Vì sao chú cứ đút tay trong túi thế?”

Triệu Tấn Dương không khỏi cúi đầu nhìn.

Lần đầu tiên bị hỏi thẳng như thế, Triệu Tấn Dương có chút khó xử. Mặc dù chỉ là đứa trẻ, nhưng Triệu Tấn Dương cũng sợ mình sẽ dọa sợ đứa trẻ của anh.

Triệu Tấn Dương nhìn cô bé, giữ giọng bình thản.

“Cháu có thấy ngầu không?”

A Dương gật đầu, “Ngầu lắm!”

“Ngầu là được rồi.”

“Vâng.”

 Cô bé cười, nghĩ một lúc rồi cũng đút bàn tay còn lại vào trong túi. Đi được mấy bước thì lại lén lút điều chỉnh chân trái phải, đồng đều nhịp bước với Triệu Tấn Dương.

Hai người cân xứng đi về quán cơm.

***

Đêm nay Hứa Liên Nhã về nhà, nhìn thấy ở luống hoa dưới lầu có hai người một lớn một nhỏ ngồi xếp hàng.

Người lớn mở đầu, “Bọn anh bắt xe bus về.”

Người nhỏ gật đầu, “Dạ, bọn con bắt xe bus về.”

Lưu loát như lời khai.

Hứa Liên Nhã nhìn người nhỏ, “A Dương, nói dối là mũi sẽ nhọn đấy.”

A Dương nói: “Bọn con không nói dối.”

Lần này được lắm, đã thành “bọn con” rồi đấy.

Hứa Liên Nhã chìa tay ra với cô bé, “Về nhà nào.”

A Dương kéo Hứa Liên Nhã, nhưng ánh mắt lại nhìn đằng sau, “Mẹ ơi, chú ấy không về nhà mình ạ…”

Hứa Liên Nhã dừng bước, quay đầu nhìn bóng người đứng im dưới tán cây.

“Anh còn muốn đứng đó tiếp cho muỗi cắn à?”

Triệu Tấn Dương lập tức cất bước đuổi theo, A Dương nháy mắt cười với anh.

Trong nhà đã được tân trang lại, thỉnh thoảng có thể thấy mấy vết nguệch ngoạc trên tường do con trẻ để lại, nhưng được dọn dẹp rất ngăn nắp ấm áp.

Thu hút Hứa Liên Nhã đầu tiên chính là chiếc giá treo trên tường, bên trên đặt tấm hình của Lôi Nghị.

Hình ở trong bóng râm nên không bị bạc màu, được gìn giữ cẩn thận, giống như người đó vẫn mãi giữ dáng vẻ của năm nào.

Triệu Tấn Dương hơi cúi người vái chào.

“Chú ngồi đi ——” A Dương kéo Triệu Tấn Dương đến ghế salon.

Ghế salon đã được đổi thành bộ vải mềm mại, trang trí trong nhà khác trước rất nhiều, cảm giác xa lạ làm trong lòng anh dâng lên nỗi tang thương thận trọng.

“Mẹ ơi, con muốn uống sữa.”

“Uống đi.”

A Dương mới đi được mấy bước thì Hứa Liên Nhã đã gọi cô bé lại, rỉ tai mấy câu.

A Dương ôm hai chai sữa bò Vượng Tử đi ra, đưa một chai cho Triệu Tấn Dương.

“… Cám ơn.” Triệu Tấn Dương đành phải nhận lấy.

A Dương lại quỳ trước tủ tivi, lấy hai cây ông hút trong ngăn kéo ra, mỗi người một cây.

“Chú mở giúp cháu có được không?” Cô bé đưa chai của mình ra.

Triệu Tấn Dương mở nắp bật ra, A Dương liền cắm ống hút vào uống.

“Tại sao chú không uống?”

“… Lát nữa chú uống.”

A Dương lại gật đầu, ngồi trên salon, thuận tay bấm mở tivi.

Hút vài hơi, bỗng A Dương đặt lon xuống, bịch bịch chạy vào phòng ngủ chính, một lát sau lại chạy sang phòng ngủ phụ, rồi ôm một con mèo ba chân trong ngực đi ra, nhét vào lòng Triệu Tấn Dương.

“Cho chú.”

“A Dương, con làm gì thế?” Lên tiếng là Hứa Liên Nhã bưng ly đến.

Triệu Tấn Dương đành đón lấy.

A Dương không đáp, làm như không có chuyện gì xảy ra, cầm lon lên.

Triệu Tấn Dương hỏi: “Là cho chú ư?”

A Dương cắn ống hút gật đầu.

Con mèo rơi vào tay địch phải đành án binh bất động, hai tai vểnh ngang ra như cánh máy bay.

Triệu Tấn Dương gãi sau gáy nó, hỏi: “Mày không nhớ tao à?”

“Anh tưởng mình là hũ mèo hay sao mà còn nhớ anh chứ…” Hứa Liên Nhã cười giễu đặt ly nước lên bàn trà, “Buổi tối không pha trà.”

Nhân lúc Triệu Tấn Dương cầm ly lên, mèo thoát khỏi móng vuốt, trốn vào phòng ngủ.

A Dương luân phiên nhìn hai người lớn hai bên, cả hai đều hơi chếch né ra khỏi cô bé, làm cô bé như trốn trong hai miếng vỏ sò, cười cười đung đưa hai chân chẳng nói gì.

Hứa Liên Nhã nói: “Cười ngốc gì đấy?”

Cô bé híp mắt lắc đầu.

“Anh cho nó uống mê dược gì đấy? Cứ về là như con ngốc ấy.”

“Ngốc chỗ nào? Không hề ngốc đâu.” Triệu Tấn Dương xoa đầu A Dương, “Đúng không.”

A Dương dán mắt nhìn Triệu Tấn Dương, chúm chím gật đầu.

“Người ta nói gì con hiểu không đấy, nghe không hiểu thì đừng có gật đầu.”

“Đương nhiên là hiểu rồi, A Dương thông minh mà, đúng không.”

A Dương: “Vâng.”

Hứa Liên Nhã sáp lại gần bên má cô bé, chỉ vào một miếng vỏ sò khác, nói: “Không phải con muốn hỏi chú ấy sao? Mẹ ở đây cổ vũ cho con, con hỏi chú ấy xem.”

Triệu Tấn Dương tiếp nhận quả quyết củ Hứa Liên Nhã, giống như đêm đó cô nói đến là đến, nói đi là đi không chút chậm chạp. Lần này vẫn bị tốc độ của cô làm cho nghiêng ngả, suy đoán không dám xác định trộn lẫn trong mong đợi mơ hồ, tim đập mạnh thình thịch.

“…Không dám hỏi.” A Dương ôm lon rỗng rụt người về phía Hứa Liên Nhã, nụ cười vẫn không tắt.

“Vậy con gọi chú ấy đi, xem chú ấy có đáp không?”

Triệu Tấn Dương nhìn vào mắt Hứa Liên Nhã, đối mặt ăn ý đã làm sự căng thẳng và mong đợi ấy bành trướng gấp đôi.

Dưới ánh mắt khích lệ của Hứa Liên Nhã, A Dương vẫn bật cười, móng tay cà vào lon sắt, vang lên tiếng rột roẹt.

Sáu năm chờ đợi cùng mong mỏi, cuối cùng vẫn làm Hứa Liên Nhã phải gập người, cô đầu hàng trước.

“Con ngốc này, gọi bố đi.”

Những lời này là tin tưởng mà cũng là khẳng định, tựa như thác nước cuồn cuộn trút xuống, trút vào thế giới yên tĩnh như mặt hồ của Triệu Tấn Dương, gột rửa đi phiêu bạt sáu năm, hòa cùng tàn vết sống sót sau tai nạn.

Còn thiếu ánh dương bên kia, thế giới của anh lại sẽ là mùa xuân ấm áp hoa nở.

“A Dương?” Giọng Triệu Tấn Dương vừa dịu dàng mà lại run sợ.

A Dương vẫn cười như gió xuân, lại mang theo chút chân chất và xấu hổ của trẻ con mà rúc vào lòng mẹ, chỉ phát ra hai âm tiết ——

Hì hì.

 

Chương trước
Chương sau