Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 27
Trong lòng An Nhược Thần nhanh chóng tính toán. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, Long Đại, Tạ Cương và cả Tông Trạch Thanh đứng đằng xa hình như muốn nói gì đó, tuy không nhìn vào trong nhà, nhưng chỉ cần khẽ quay đầu lại là có thể thấy rõ nàng và Lục đại nương.
“Đại nương.” An Nhược Thần nghiêng người về phía trước, cách Lục đại nương khá gần. Nàng đoán có lẽ Lục đại nương kiêng dè đây là địa bàn trong quân.
Nàng thấp giọng nói: “Số bạc này không có gì không ổn cả, ta bằng lòng làm việc cho tướng quân, là tiền công đấy. Tông tướng quân biết ta không có một cắc nào, nên mượn trước cho ta dùng. Sau này ta sẽ trả lại cho ngài ấy. Các tướng quân biết ta thấp thỏm đại nương, nên đồng ý cho ta tìm đại nương giúp sức. Đại nương cứ cầm số bạc này đi, tuyệt đối không có vấn đề gì hết. Ngoài mấy vị tướng quân ra, không có ai biết chuyện này đâu. Tông tướng quân mời đại nương đến, nên cũng tránh tai mắt người khác. Chuyện đại nương đã gặp ta, cũng sẽ không truyền ra ngoài.”
Lục đại nương nghe nàng nói thế, bèn cầm lấy số bạc trên bàn vào trong lòng bàn tay. Nắm đấm rơi xuống đầu gối, An Nhược Thần không thấy được nữa.
An Nhược Thần thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đa tạ đại nương.”
“Cô nương.” Lục đại nương không nhận khách sáo của An Nhược Thần, cũng không có vẻ cáo từ, nàng ta lại nhìn ra ngoài cửa sổ cái nữa, rồi quay đầu nhìn chằm chằm An Nhược Thần, giọng giảm xuống thấp: “Cô nương nên biết, nhà ta là hộ quân binh. Ta gả cho hán tử nhà ta, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng chàng đối với ta rất tốt. Sinh một đứa con trai, chàng rất mừng, chàng nói sinh con trai là tốt rồi, là nhân tài hộ quốc. Chàng còn từng nói đùa với ta, nói chàng chỉ là ngũ trưởng*, nhưng không chừng con trai chúng ta có thể làm tướng quân.”
(*Ngũ trưởng là quân chế cổ đại, năm người thành một ngũ, đứng đầu là ngũ trưởng, ngũ cũng là hàm sĩ quan thấp nhất trong quân đội cổ đại.)
Nói đến đây, Lục đại nương mỉm cười, “Dĩ nhiên chỉ là đùa thôi. Chỉ là ta muốn nói, ta không biết nhà người khác thế nào, hộ quân là khổ, nhưng hán tử nhà ta tình nguyện, chàng lấy việc mình có thể dốc sức vì nước làm điều vinh quang, cho dù chỉ là một tiểu tốt, chàng cũng tự hào. Con trai ta cũng thế. Tuy tuổi nó còn nhỏ nhưng đã theo cha nó rồi, dáp dấp giống nhau, tính cách cũng giống. Một năm đó, hai người họ không quay về nữa. Người khác cũng khuyên ta, nhân lúc còn có chút tiền chút bạc, có thể lấy làm đồ cưới mà tìm một người khác, nếu không nửa đời sau sẽ bơ vơ. Chúng ta vốn nghèo khó, không so được với quý phu nhân thủ tiết nổi danh, vẫn phải cân nhắc đến sinh kế. Nhưng ta không thế, một mình ta vẫn có thể sống tốt, ta không thể có lỗi với hán tử nhà ta được. Ta cũng không sợ chuyện, chỉ cần là đúng chuyện, nên giúp sẽ giúp, nên làm sẽ làm.”
An Nhược Thần im lặng lắng nghe, suy đoán ý trong lời của Lục đại nương, trong lòng có chút cảm động.
“Cô nương, căn phòng lần trước cho thuê, ta đoán là chính cô nương muốn thuê, ta nghĩ cô nương sợ sau khi gả sẽ bị đánh đập, muốn để lại đường lui, sau này còn có thể có một chỗ dung thân. Ta lấy bạc của cô nương là muốn để cô nương được yên tâm, sợ cô nương không tin ta làm tốt, lại phó thác cho người khác. Ngộ nhỡ người kia đi nói lung tung, lại gây phiền toái cho cô nương.”
“Đại nương.” Hốc mắt An Nhược Thần nóng lên.
“Ta không phải làm vì tiền, số bạc kia ta cũng không động đến nửa cắc.” Lục đại nương đưa tay qua từ dưới bàn, đặt bàn tay lên đầu gối An Nhược Thần, đưa một túi vải sang, “Cô nương, cô có phiền toái gì không? Có gặp phải bức bách gì không? Ngoài chuyện cô để đại nương chuyển lời, ta có thể làm gì cho cô nữa không? Ta vào lầu Tử Vân một chuyến cũng không dễ dàng gì, cô nương đừng ngại mà cứ nói thẳng.”
Mũi An Nhược Thần chua xót, nàng nào có tài đức gì, mà lại gặp được người tốt lương thiện như thế.
“Đại nương, ta không thể cầm số bạc này được.” Nàng đẩy túi vải về chỗ Lục đại nương, nhưng Lục đại nương nhanh chóng rút tay về.
“Cầm đi. Dù sao chăng nữa, không có tiền bên mình thì không được. Hơn nữa số bạc này vốn là của cô nương. Ngộ nhỡ…” Lục đại nương lại lặng lẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cử sổ, “Nếu cô nương còn định rời đi hay là tìm chỗ ẩn thân, vẫn phải cần chút bạc đút lót. Đợi bà vú rời khỏi thành rồi, cô nương còn có thể dùng lý do gì để mời ta vào đay? Tóm lại phải nghĩ cách để mình sống tốt.”
An Nhược Thần mở to mắt, gắng nén nước mắt, “Đại nương, Long tướng quân là người tốt.” Rồi nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ba người kia vẫn ở đó nói chuyện, “Bọn họ chỉ ngẫu nhiên đứng trò chuyện ở đó thôi, chứ không phải là muốn giám thị ta. Nếu thật sự đề phòng ta thì tìm người theo dõi trong bóng tối mới phải.”
Lục đại ương suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý, “Làm sao cô nương lại đến đây, sau này định thế nào, có thể nói với ta được không?”
An Nhược Thần lắc đầu: “Chuyện dài dòng lắm đại nương, nhưng đại nương không cần lo cho ta đâu. Ta ở đây rất tốt, Long tướng quân đã cứu ta, ta sẽ dốc sức vì tướng quân. Ta sẽ không trốn nữa, không thấy muội muội ta đâu nữa rồi, ta phải tìm muội ấy cho bằng được.”
“Tứ cô nương ư?”
An Nhược Thần gật đầu.
Lục đại nương nói: “Được rồi, ta cũng sẽ để ý giùm, nếu nghe ngóng được tin tức gì của Tứ cô nương, ta sẽ báo cho cô nương ngay.”
An Nhược Thần cảm kích: “Đa tạ đại nương.”
“Được rồi.” Lục đại nương bình tĩnh trả lời: “Lúc đầu cô nương cứu ta một mạng, ta vốn không hiểu gì, sau đó có nhiều chuyện xảy ra, ta nghĩ một chút là biết ngay. Đại ân của cô nương, ta luôn ghi tạc trong lòng.”
Cuối cùng nước mắt của An Nhược Thần cũng rơi xuống: “Đại nương.”
Nàng ấy vừa nghĩ là đã rõ tất cả mọi chuyện, cũng biết chủ nhà họ Trần và nàng ấy là bị An Nhược Thần nàng làm liên lụy. Nhưng Lục đại nương lại chẳng trách tội chút nào, còn cảm tạ nàng ơn cứu mạng.
An Nhược Thần nói: “Là ta có lỗi với đại nương.”
“Không trách cô được.” Lục đại nương nói: “Oan có đầu nợ có chủ, là do những kẻ ác kia gây ra chuyện ác, liên quan gì đến cô nương?” Rồi nàng ấy dừng lại, hỏi: “Những người đó, là mật thám sao?”
An Nhược Thần gật đầu.
“Cô nương nghe được bí mật của họ, phải không?”
An Nhược Thần gật đầu.
Lục đại nương im lặng chốc lát: “Vậy ta không nói thêm gì nữa. Ta sẽ tìm cơ hội nói chuyện với bà vú của cô, cô cứ yên tâm. Còn chuyện tứ muội của cô, ta cũng sẽ để ý giúp. Cô nương cứ giữ số bạc này đi, cô một thân một mình ở đây, bên cạnh không có ai giúp, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì, dù sao cũng phải có vật bên mình mới được. Nếu có nhu cầu nhờ ta gì thì cô cứ đến tìm ta. Ta chẳng bận lòng gì nhiều với cõi đời này, cũng không sợ phiền phức.”
An Nhược Thần nghẹn ngào gật đầu.
Lục đại nương lại liếc mắt ra ngoài cửa sổ lần nữa, rồi đứng dậy, thi lễ với An Nhược Thần: “Cô nương, hán tử nhà ta là là người cục mịch, nhưng chàng có nói, phàm là trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ là chuyện nhỏ thì cũng phải đội trời đạp đất. Ta luôn khắc ghi điều ấy. Mà ta cảm thấy, lời này còn có thể nói lại rằng, phàm là trọng tình trọng nghĩa, dù chỉ là nữ tử, cũng phải đội trời đạp đất. Cô không cam lòng chuyện hôn sự, cô dám bỏ trốn, ta rất bội phục cô nương. Cô nửa đêm đánh trống kêu oan chỉ vì muốn tìm muội muội, ta rất bội phục cô nương. Cô biết Trần lão đầu đã bỏ mạng, nhớ đến an nguy của ta mà tìm người cứu ta, ta rất cảm kích cô nương. Ta chúc cô nương được bình yên, xin hãy bảo trọng.”
An Nhược Thần thấy nàng đứng dậy, cũng vội đứng lên theo. Nghe nàng ấy nói thế, nước mắt thấm ướt vạt áo, gập người thật thấp: “Đại nương, ta không bằng được như đại nương.”
Lục đại nương cười một tiếng, cáo từ rời đi.
Tông Trạch Thanh đi vào trong phòng, thấy An Nhược Thần đứng đó, cầm số bạc vụn hắn cho nàng mượn trong tay.
Nàng trả bạc lại cho hắn, tuy mắt ngấn lệ nhưng lại mỉm cười: “Tông tướng quân, tôi thật là may mắn, tôi luôn gặp được người tốt.”
Tông Trạch Thanh ngẩn người, vốn muốn bảo An Nhược Thần giữ bạc lại đi, nhưng Long Đại cứ đứng bên cạnh nhìn miết, hắn cũng không được tự nhiên. âm thầm mượn tiền cho một cô nương là một chuyện, cho cô nương tiền ngay trước mặt người khác lại là một chuyện khác, thật sự không ổn, bèn phải nhận lấy.
An Nhược Thần cám ơn hắn, rồi hành lễ cáo từ với Long Đại, Tạ Cương, sau đó cầm gậy bước đi.
Tông Trạch Thanh sờ mũi, cầm số bạc vụn kia, dưới cái nhìn của Long Đại thì có chút lúng túng. Đành phải nói nhảm lấp liếm: “Tướng quân à, huynh nhìn An cô nương xem, đúng là không có tiền đồ chút nào, người khác giúp nàng không muốn bạc của nàng, nàng lại thấy người ta tốt, không có tâm cơ như thế, làm sao đối phó với mật thám được.”
Long Đại không đáp.
Tạ Cương nói: “Ngươi như thế mà cũng lên làm tướng quân à, đừng lo lắng thay An cô nương nữa.”
Tông Trạch Thanh trợn mắt: “Ta thế nào, ta đây hữu dũng hữu cả mưu.”
Tạ Cương cười: “Đúng thế đúng thế.”
Tông Trạch Thanh không phục: “Hừ, ngươi đang cười chê ai đấy? Cứ chờ đấy, nhất định ta sẽ dạy An cô nương thành cao thủ, dạy nàng ta có thể bắt được mật thám ngay trong một lần.”
Tạ Cương lại cười: “Xem ra phải kính nhờ Tông tướng quân rồi.”
Long Đại gật đầu, sau đó chắp tay sau lưng xoay người rời đi.
Tạ Cương đợi Long Đại đi xa, lúc này mới ngạc nhiên hỏi: “Này, tướng quân đại nhân nói là phải dạy An cô nương đối phó với mật thám thế nào, tại sao giờ không đi nữa?”
Nhất thời Tông Trạch Thanh nứt mặt: “Đợi đã, ta bị ngươi hãm hại rồi ư?”
“Làm sao biết được.” Tạ Cương vô cùng chân thành, “Ngươi là huynh đệ tốt với ta mà.”
Tông Trạch Thanh: “…” Nhất định, nhất định là hắn bị hại rồi.
Ngày hôm sau, Long Đại lại rời khỏi lầu Tử Vân, đến trại lính ở ngoài thành. An Nhược Thần không gặp được Long Đại, chỉ phải tiếp tục dưỡng thương, nghiêm túc học hành.
Vào ngày An Chi Phủ và An Vinh Quý về nhà, Lục đại nương đã gặp được bà vú già. Hai người tìm một chỗ yên tĩnh tỉ mỉ nói chuyện. Bà vú nghe Lục đại nương nói, nước mắt dâng trào. Luôn miệng trách mình vô dụng, không bảo vệ được cô nương nhà mình, trước giờ không biết được tâm tư của nàng ấy, bây giờ lại còn làm phiền nàng quan tâm.
Lục đại nương nhân cơ hội khuyên bà nhanh chóng tìm cơ hội rời đi, bảo vệ mình cho tốt.
Nhưng bà vú cúi đầu, một lúc lâu sau chợt nói: “Tôi ấy à, cho tới giờ tôi chưa từng nghĩ có thể có lối thoát kháng mệnh không nghe lời. Tiểu thư nhà tôi gả cho An Chi Phủ, sống cũng chẳng tốt gì, tôi khuyên nàng một là phải nhẫn nhịn, hai là phải phô ra uy nghiệm của chủ mẫu, lúc đó mới có thể chấp chưởng đại cục, an nhàn hơn được. Nhưng nàng không chịu nổi, cũng không quản xuyến được. Tôi âm thầm mời phù thủy đóng bù nhìn, muốn giúp nàng đối phó với đám thiếp thất mê hoặc lão gia, nhưng rồi ũng vô dụng, Cuối cùng tiểu thư nhà tôi chịu uất ức mà ra đi. Tôi buồn bã tự trách mắng mình, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Xưa nay tôi không hề nghĩ đến con đường khác. Hôn sự của đại cô nương với Tiền phủ, tôi còn chẳng dám nói với tiểu thư, sợ nàng ở dưới cửu tuyền đau buồn. Tôi vào miếu thắp hương, nguyền rủa Tiền Bùi kia chết sớm, lại dạy cho đại cô nương mấy kế lấy lòng đám di nương kia, ít nhất khi ở Tiền phủ phải sống, nhẫn nại mấy năm, đừng cản lão đầu kia cưới thiếp thất nạp a hoàn gì cả, cứ theo ý lão đi, thậm chí còn có thể lấy mấy phòng thiếp cho lão ta, rồi năm nay sang năm khác, càng hoang dâm càng dễ chết sớm. Tôi chỉ muốn những điều đó thôi…” Nói đến đây, bà ta lại lau nước mắt: “Tôi chỉ dạy gặp những chuyện đó thì chỉ có thể làm thế, nhưng chưa từng nghĩ đại cô nương lại có chủ ý khác. Thì ra trước giờ cô ấy vẫn không chịu khuất phục, kế lấy lòng hay nhịn nhục gì chứ, hôm nay tôi mới hay, cô ấy bằng lòng làm thế là vì muốn đi một con đường khác. Tôi chưa từng nghĩ tới, cũng không dám nghĩ đến con đường khác.”
Lục đại nương than thở: “Ma ma à, bây giờ nói những chuyện này thì có ích gì. Đại cô nương đã ra ngoài rồi thì cứ để nàng ấy đi đi. Cô ấy chỉ bận lòng mỗi ma ma, ma ma cứ để cô ấy được yên tâm đi.”
Bà vú lắc đầu: “Tôi ấy, tôi luôn nói là muốn về quê dưỡng lão, nhưng lại đi đâu được chứ, trong lòng chỉ mong có thể chăm sóc đại cô nương đến già rồi chết đi, khi ấy mới không phụ lòng tiểu thư nhà ta. Đại cô nương cứ giục tôi đi, tôi nghĩ là cô ấy không muốn tôi phải thấy cảnh cô ấy gả đến Tiền phủ mà đau lòng khổ sở. Cuối cùng hôm nay cũng biết được tâm tư mưu trí bạo dạn của cô ấy, ta lại càng không thể đi.”
Lục đại nương cau mày: “Sao lại nói vậy?”
“Cô em à, đại cô nương đã nhờ cô đến thì hẳn sẽ tin cô. Trước giờ cô ấy tìm cô nói chuyện, nay tôi cũng biết là đã xảy ra chuyện gì rồi. Tôi là một người vô dụng, nên đại cô nương có ý gì cũng không nói với tôi, cô ấy biết nhất định tôi sẽ ngăn cản, sẽ khuyên cô ấy đừng lỗ mãng đừng nghĩ nhiều, giống như đã từng khuyên mẹ cô ấy vậy. Cô ấy không nghĩ như vậy, cô ấy cảm thấy không nhờ vả tôi được gì.”
Lục đại nương vội la lên: “Ma ma, nhất định đại cô nương không nghĩ như thế đâu, vì nàng không muốn làm liên lụy đến ma ma, tránh bà dây vào nguy hiểm.”
Bà vú lắc đầu: “Không cần phải an ủi tôi nữa, trong lòng tôi biết mà. Trước đây tôi đã nghĩ sai rồi. Bây giờ đại cô nương đi ra ngoài, trong lòng tôi rất vui. Tôi ấy, chỉ là một bộ xương già, chết cũng không có gì đáng tiếc, còn dưỡng lão cái gì nữa chứ. Tôi mà đi cũng không yên tâm. Tôi nói cho cô biết, tên khốn An Chi Phủ kia lòng dạ độc ác, đại cô nương chạy đi như thế, còn ở trong thành này, nhất định hắn hận cô ấy. Hắn đến huyện Phúc An để gặp Tiền Bùi, còn nán lại mấy ngày. Trong mấy ngày qua, bọn họ đã bàn bạc điều gì? Nghĩ cách đối phó đại cô nương ư? Tôi phải ở lại An phủ để nghe ngóng tin tức, nếu họ có ý đồ bất lợi với đại cô nương, tôi phải báo tin ngay.”
Tem 😁
Cám ơn em ♥️
Gửi tim bự cho editor. 😚😚😚 cám ơn bạn nhiều nhé
Nhìn đâu cũng thấy nghi ngờ, bà vú hay lục đại nương đều cảm thấy khả nghi
Thả tim ♥♥♥ cho chị editor nhiều nhiều nè
qua nhiều phen bị lừa giờ ai cũng ko đáng tin được, ai cũng có thể bày ra dáng vẻ thành thực trung hậu cả, nhưng nữc bị cắn nhiều lần rồi, hy vọng nàng sáng mắt hơn, ko dễ tin người và tìm thêm đường lui cho mình trong trường hợp bị bán đứng
Chị là fan hâm mộ của minh nguyệt thính phòng, cám ơn em đã edit truyện.
Chương này cả 2 người đều tỏ ra rất châ thành, nhưng tr này đầy rẫy âm mưu dương mưu, khó đoán quá
Đọc truyện của má Phong sao thấy ai cũng đáng ngờ vậy, ai cũng có một bụng đầy mưu kế vậy, và ai cũng có thể là mật thám vậy?
Nhưng cũng may có bà Vú của ANT, còn có cả Lục đại nương nữa cũng cho thấy lòng người ấm áp, mang thêm niềm tin cho nàng An của chúng ta. Cái câu “Một giọt máu đào hơn ao nước lã” không phù hợp với An gia, mà dùng cụm từ “đồng bạc đâm toạc tờ giấy” đổi thành “Đồng bạc đâm toạc lương tâm” mới gọi là đúng người đúng cảnh.