ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 43

Triệu Tấn Dương bị đưa đến phòng y tế để sơ cứu vết thương.

Quản giáo đứng bên cạnh chắp tay chế giễu: “Có muốn tiêm một mũi phòng chó dại không?”

Triệu Tấn Dương trở tay nhìn dấu răng in hằn trên đó, “Không cần.”

Quản giáo làm động tác khua gậy, áp tải Triệu Tấn Dương trở về buồng giam.

Trong phòng giam im lặng, ném đến cái nhìn như nhìn người ngoại tộc, rồi lại ai làm việc nấy.

Trước khi tắt đèn, Triệu Tấn Dương ngồi trên chỗ cũ trên giường, một gã cả ngày chỉ biết rụt đầu co cổ, không khác gì tên ma bệnh nằm bên cạnh bị đẩy một cái, gần như nhào lên người Triệu Tấn Dương.

“Đi nhanh lên!” Đằng sau có người khẽ giật dây.

Triệu Tấn Dương quét mắt đến, ma bệnh cứng cổ, nói chuyện cũng lắp bắp.

“Anh… anh ra… ra sau nằm đi!”

Từ xưa đến nay đều toàn là ” kẻ mạnh làm vua, kẻ thua vâng lời”, đoạn chập tối Triệu Tấn Dương mới yếu thế một lần, lúc này có kẻ chạy đến bắt nạt người khác, có lẽ trong mắt bọn chúng anh chỉ là con rùa rụt cổ.

Triệu Tấn Dương nheo mắt, vô cùng miệt thị.

“Mày nói gì?”

Sống lưng ma bệnh thẳng tắp thêm can đảm, nhỏ giọng hô: “Tôi… tôi nói… tôi nói anh ra sau đi!”

Triệu Tấn Dương ôm tay nằm ngã xuống giường, làm ra vẻ “tôi cũng không”.

“Anh… anh…” Ngón tay của ma bệnh run run.

Người phía sau lại lẩm bẩm nói gì đó với ma bệnh, Triệu Tấn Dương bịt tai không nghe.

Tắt đèn, bọn đàn ông nằm xuống như củ cải muối dưa phơi khô, mày đẩy tao chen, một hàng củ cải biến thành thẻ tre gắn chặt.

Triệu Tấn Dương nhắm mắt, nhưng hai tai vẫn dựng thẳng nghe ngóng.

Có điều suốt một đêm, nom đám người này đã quá mệt, cứ thế chìm vào giấc ngủ, không có động tĩnh.

Ngày hôm sau, quản giáo chọn một đám phạm nhân phạm tội nhẹ ra ngoài sân quét lá rụng. Triệu Tấn Dương và tên núi thịt kia cũng có mặt trong đấy.

Trên đồn gác có cảnh sát vũ trang cầm súng đứng trực, đề phòng có người chạy trốn nên trên chân mỗi người đều bị xích lại.

Trên đỉnh đầu là bầu trời đúng nghĩa, không giống bầu trời bị lướt sắt ở buồng giam cắt nhỏ chia mảnh ra. Đó là biểu tượng của tự do, có không ít người dừng chân ngắm nhìn, ngay đến Triệu Tấn Dương cũng gia nhập đội ngũ.

Trong sân lá rụng đầy đất, tỏa ra một mùi thối rữa. Vừa đưa cào cào xong, lại có lá rơi xuống.

Triệu Tấn Dương đứng cách xa núi thịt, cũng không có ai dám đến gần, xem như như đồ xúi quẩy. Triệu Tấn Dương thầm vui với yên tĩnh, cúi đầu im lặng cào lá rụng.

Gió thổi qua, lá rụng xuống theo để lại cành cây trơ trọi. Vừa cao được một phần ba là chúng lại xảo quyệt rụng xuống thêm.

Triệu Tấn Dương chống cán cào, bất đắc dĩ ngẩng đầu. Nắng thu xuyên qua từ khe hở lá cây, trông thoáng chốc như quay về khu rừng ở Vân Nam.

“Này, bên kia, lười biếng gì đấy, nhanh quét đi!”

Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, Triệu Tấn Dương dẹp bỏ suy nghĩ, vùi đầu tiếp tục.

Lại một tốp lá xào xạc rụng rơi, lần này lại có thêm nhiều thứ, mấy con lông đen thui còn đang ngọ nguậy trên đất.

Triệu Tấn Dương nhìn chăm chú một hồi, rồi ngồi xuống xắn ống quần lên, lấy chiếc lá rụng to chừng bàn tay cuốn thứ kia vào.

Ngày tiếp theo, bên trong buồng giam vang lên tiếng gào thét ma quỷ kèm theo tiếng gà gáy, như sấm dậy đất bằng, cả buồng giam tỉnh hơn nửa, lim dim hai mắt ngái ngủ nhìn xung quanh.

Chỉ thấy gã núi thịt bật dậy, từ trên giường nhảy ầm xuống đất.

Ánh đèn còn sáng, núi thịt vô tư kéo quần lót ra như không có ai bên cạnh, mấy thứ đen thui rơi xuống đất, giống sợi xơ ở quần bông đen, chỉ là sau mấy giây nằm như chết, những thứ kia lại bắt đầu ngọ nguậy.

Núi thịt không ngừng kêu gào, hai cánh tay mập không ngừng gãi thân dưới, nơi vốn đã xấu xí nay càng sừng đỏ ghê gớm đập vào mắt, trên da thịt trắng bóc ở đùi giờ như được phủ kín bởi mây hồng.

Quản giáo bị tiếng kêu quấy rầy mộng đẹp, tay lăm lăm dùi cui hung hăng chạy đến.

“Làm quái gì đấy?! Không muốn ngủ nữa hả?!”

Mọi người nhanh chóng ôm đầu xếp hàng, chỉ còn lại núi thịt gãi đông gãi tây như khỉ.

Quản giáo dán mắt vào cơ thể trần truồng của hắn ta, quát lớn: “Làm sao đấy? Nửa đêm nửa hôm tính giở trò gì đây?”

“Sâu… sâu…”

Núi thịt nghẹn ngào như trẻ mắc bệnh khổng lồ, tranh thủ chỉ chỉ xuống đất.

Mấy con vật kia chính là sâu róm, đang vô tội tản đi bốn phía.

“Đậu má mày!”

Quản giáo bước lên giẫm xéo mấy con sâu, rồi sau đó chùi đế giày như chê bẩn.

Hiển nhiên chỉ là trò đùa dai.

“Ai làm?!”

Im lặng như tờ, trở thành câu hỏi khó trả lời nhất trong trại giam, nhưng ánh mắt mọi người lại đổ dồn đến một người.

“Mày, bước ra khỏi hàng!”

Quản giáo dùng dùi cui đâm vào sau lưng Triệu Tấn Dương.

Tên đàn ông xăm trổ khắp người đứng đằng xa, trong ánh mắt buồn ngủ không che giấu được nụ cười, im lặng như xem kịch hay.

“Có phải là mày không?” Dùi cui lại thọc đến trên mặt Triệu Tấn Dương.

“Không phải.” Dứt khoát mà bình tĩnh.

Quản giáo quay đầu sang núi thịt gãi đến mức đầu đầy mồ hôi, vì dị ứng mà cả người hắn sưng vù lên.

“Mày nói xem, có phải là nó không…”

“Tôi… Tôi…” Không biết do nhột hay căng thẳng mà núi thịt lắp bắp hồi lâu mới nói: “Tôi không biết, tôi cũng ngủ.”

“Đừng có gãi! Gãi nữa là gãi nát cu đấy!”

Cơ thể trần truồng của tên mập cục mịch khiến quản giáo bực mình, vung tay lên để một quản giáo khác đưa đến phòng y tế.

Chỉ hai ngày ngắn ngủi mà trong buồng giam đã xuất hiện hai chuyện kỳ lạ, khó mà không liên tưởng đến hai người này được, mặc dù ảnh hưởng không lớn, nhưng chuyện không giải thích được lại khiến lòng người nảy sinh lo lắng, sợ sẽ là ngòi nổ dẫn đến chuyện lớn.

“Mấy con này sẽ không tự bò vào buồng giam, nhất định là trong chúng mày có ai đó đem nó vào rồi.” Họng súng lại chĩa sang Triệu Tấn Dương, “Hôm nay trong số người quét lá ngoài sân có mày đúng không?”

Triệu Tấn Dương đáp: “Cũng không phải chỉ có mình tôi, có cả hắn ta nữa.”

Dùi cui đập một cú trả lời thay cho sự khiêu khích của anh, cú đánh lần này rất mạnh, Triệu Tấn Dương đau đến mức gập người.

“Tao chỉ hỏi có mày hay không!”

“Có!”

Triệu Tấn Dương lập tức đứng thẳng lên, quản giáo bị khí thế của anh làm cho sửng sốt.

“… Thế có phải mày làm không?”

“Không phải”

Quản giáo dịch lại gần mặt anh, sầm mặt hỏi: “Mày không có chút động cơ gây án nào?”

“Có!”

“…”

Quản giáo cảm thấy như bị tát một phát, mặt đanh lại dữ dằn.

“Có động cơ gây án mà mày còn không chịu nhận là mày làm à!”

“Ở đây ai mà không có…” Triệu Tấn Dương không hề bị uy hiếp, “Tên béo này ham ăn biếng làm, chỗ ngủ chiếm diện tích của ba người, hắn ta cút đi ai mà không vui.”

Trong hàng đàn ông lại truyền đến tiếng cười thầm.

“Im lặng lại cho tao!”

Lại hỏi người trực trong buồng giam, ban đêm có động tĩnh gì không. Người kia ngủ gật giữa chừng, dĩ nhiên không biết được, lật đật nói không thấy gì cả.

Quản giáo không lấy được bằng chứng, gầm lên tức giận, rồi lại đánh Triệu Tấn Dương một phát.

“Dọn sạch nền cho tao, ngủ! Mẹ kiếp ai không ngủ thì ngồi thiền cho tao.”

Núi thịt ở phòng y tế hai ngày mới quay về. Trong buồng giam, Triệu Tấn Dương đã sinh ra biến hóa vi diệu. Anh biến thành con sói đơn độc, không ai dám đến gần anh, cũng không có ai đến gây chuyện.

Mấy ngày sau quốc khánh se se lạnh, nay giờ ấm lại, trời nhiều nắng hơn, lúc đi hóng gió là đám người lại tận hưởng chút ánh nắng hiếm có bên ngoài phòng giam.

Triệu Tấn Dương đứng dựa vào góc tường, cũng như người khác thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, hoặc lại di giày lên nền xi măng.

Đuôi mắt trông thấy có bóng người đang đến gần, Triệu Tấn Dương hơi ngẩng đầu.

Thái Tam đang đi về phía anh, điệu bộ thản nhiên, nếu là ở ngoài thì có thể hắn sẽ đưa cho Triệu Tấn Dương điếu thuốc.

Thái Tam nở nụ cười vô tội, làm động tác nửa đầu hàng.

“Không có ác ý.” Thái Tam nói.

Mấy tên thuộc hạ của hắn đứng cách xa hai mét.

Hai tay Triệu Tấn Dương nắm chặt thành quyền, rồi lại lặng lẽ thả ra.

“Chuyện gì?”

Nếu quả đấm có thể giải quyết được vấn đề, thì đến một câu Triệu Tấn Dương cũng không muốn nói nhiều với hắn.

Đúng rồi, chính là cái khí thế bướng bỉnh này, hai mắt Thái Tam sáng lên.

“Nói chuyện chút thôi, căng thẳng thế làm gì.” Thái Tam nhấn mạnh, “Không có ác ý.”

“Bao giờ thẩm vấn?”

“Sắp rồi.”

“Xử khoảng bao lâu?”

“Không thoát khỏi sáu tháng.”

Thái Tam hừ, “Chuyện nhỏ thôi.” Nhận được ánh mắt tò mò của Triệu Tấn Dương, Thái Tam xòe bàn tay ra, “Tao chừng này.”

Năm năm.

Triệu Tấn Dương để lộ hứng thú, “Làm gì thế?”

“Mày đoán đi.”

“Trộm hàng.”

Thái Tam toét miệng cười, lộ ra hàm răng vàng khè.

“Cướp bóc.”

Triệu Tấn Dương cười khì, “Mày?”

“Ừ.”

“Không giống.”

“Không giống sao?”

Triệu Tấn Dương quan sát hắn từ trên xuống dưới, chỉ cười không nói.

“Trước kia làm gì?”

Triệu Tấn Dương lại mài đế giày, “Lăn lộn đây đó thôi.”

“Lăn với ai?”

“Lăn một mình.”

“Rồi tự lăn vào đây?”

“Cũng kiểu vậy.”

“Có hứng làm cùng tao không?”

Trong lòng Triệu Tấn Dương nổi sóng, nhưng bên ngoài giả vờ ngốc, “Hả?”

“Tao nói sau này.”

“Mày lên kế hoạch hết cho chuyện mấy năm sau rồi đấy nhỉ, tính chiêu mộ binh sĩ à.”

Thái Tam phớt lờ giễu cợt trong câu nói, đặt một tay lên vai Triệu Tấn Dương, “Mày là một nhân tài.”

Triệu Tấn Dương cao hơn Thái Tam nửa cái đầu, vì do đứng nghiêng nên không chênh lệch chiều cao lắm, bả vai vốn là thả lỏng, vào lúc này lại căng ra theo bản năng phòng vệ.

“Cân nhắc xem?”

Tầm nhìn của Triệu Tấn Dương chuyển từ bàn tay thô ráp đến trên mặt Thái Tam, dừng một lúc rồi bình tĩnh đối mặt với Thái Tam.

“Tại sao lại là tao?”

Thái Tam thân thiết vỗ vai anh rồi thu tay về, “Tao nói rồi, mày là nhân tài.”

Thái Tam ngẩng đầu nhìn trời, “Tên tiểu tử mày, dám đánh thẳng dám giở trò. Tao coi trọng mày.”

Triệu Tấn Dương nhếch miệng cười, không bình luận gì.

“Cân nhắc xem?” Thái Tam lặp lại.

“Ờ…”

Thái Tam lại bóp vai anh lần nữa rồi quay về hàng.

Triệu Tấn Dương ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch.

Hồi đầu trong đơn vị có nói, xác nhận được Thái Tam không biết thân phận anh thì sẽ tìm cách đưa anh ra.

Thậm chí Triệu Tấn Dương còn định nghỉ trước, để đi tìm người.

***

Một mình Hứa Liên Nhã đi làm hồ sơ khám thai.

Lúc lấy số, cô thu ngân có hỏi: “Có giấy chứng nhận phục vụ sinh đẻ kế hoạch*.”

“Cái gì?”

“Chứng nhận cho phép sinh con*.”

(*Cha mẹ đều phải cho con “nhập hộ khẩu” sau khi trẻ nhỏ ra đời, trước khi cha mẹ quyết định sinh con thì phải xin “chứng nhận cho phép sinh con”, không có chứng nhận này, trẻ con “nhập hộ khẩu” sau khi sinh thì rất rắc rối. Chứng nhận này đoán chắc chỉ ở Trung Quốc mới có, ngày nay có một số nơi đã thay đổi tên gọi, gọi là Giấy chứng nhận phục vụ sinh đẻ kế hoạch”.)

“… Không có thì không thể khám thai sao?”

“Không có thì không thể dùng bảo hiểm thai sản, phải khấu trừ trong tài khoản an sinh xã hội của cô.”

“… Không có.”

Thu ngân gõ bàn phím, máy in nhả ra số thứ tự.

Lúc chờ gọi số, Hứa Liên Nhã dùng điện thoại tìm kiếm thủ tục xin giấy, nhưng nhìn mấy dòng liền tắt đi.

Đòi có giấy chứng nhận kết hôn. Cô hẳn phải nghĩ sớm mới phải.

Kiểm tra xong xuôi, đợi thêm mấy ngày là có kết quả kiểm tra tất cả, Hứa Liên Nhã làm theo chỉ dẫn đi ghi số liệu.

Y tá nhận lấy một xấp giấy, vừa nhìn vừa nói: “Thẻ căn cước của bố mẹ hai bên.”

“… Mình tôi có được không?”

“Không được, phải là vợ chồng.” Giọng điệu máy móc có vẻ hơi mất kiên nhẫn.

“Quên mang theo, lần sau đến bổ sung được không?”

Y tá trả lại xấp báo cáo cho cô, “Vậy lần sau đem tới rồi ghi.”

Hứa Liên Nhã đành phải nhận lấy, người xếp hàng ở phía sau chật vật đưa báo cáo lên.

“Nếu không có thẻ căn cước?” Hứa Liên Nhã không cam lòng hỏi.

“Vậy thì dùng hộ khẩu.”

“…”

Rõ ràng đứa bé này đến một cách quang minh chính đại, nhưng lại không khác gì trộm về, một mình cô chiếm đoạt, thỉnh thoảng lại được nhắc đến sự tồn tại của người chủ khác.

Hứa Liên Nhã ảo não về nhà.

Thời tiết dần trở lạnh, trời tối nhanh hơn, đèn cầu thang như hạt đậu. Hứa Liên Nhã đang định lôi chìa khóa ra thì bị bóng đen trước cửa nhà dọa sợ hết hồn, vội nắm chặt tay vịn.

“Tan làm rồi à.”

“Về rồi à.”

Giọng của Hứa Liên Nhã và Phùng Nhất Như đều không lạnh không nóng.

Hứa Liên Nhã xách một túi thức ăn, Phùng Nhất Như cầm giúp cô, mặt dày hỏi: “Có phần của tao không?”

“Tao nói không có thì mày sẽ đi à?”

Phùng Nhất Như nhìn cô dè bỉu.

“Vừa nãy tan làm tao có gặp chú Hà, hình như chú ấy vội đến đưa đồ cho mẹ mày thì phải.”

Bàn tay đẩy cửa của Hứa Liên Nhã hơi dừng, “Mày đến làm thuyết khách?”

Hứa Liên Nhã nhún vai, “Tao nói được mày à?”

Và dĩ nhiên trên mặt Hứa Liên Nhã là biểu cảm “biết thế thì tốt”.

Hứa Liên Nhã vo gạo nấu cơm, Phùng Nhất Như giúp một tay.

“Chú Hà có nói với tao một câu, rất có đạo lý.”

“Đạo lý gì?”

“Đại ý là, dù con có lớn đến đâu thì cũng là khúc thịt của bố mẹ, cho dù có cãi nhau thế nào cũng sẽ không dễ bỏ con mình.”

“Mẹ tao cũng coi như bỏ tao rồi đấy thôi.”

Từ sau ngày có xích mích đó, Hứa Liên Nhã hoàn toàn không liên lạc với Hứa Đồng.

Hứa Liên Nhã nhanh nhẹn lau khô nồi gang, bấm nút nấu cơm.

Phùng Nhất Như nói: “Không có chuyện đó đâu, hôm nay lúc nói chuyện với tao, bà ấy còn suýt khóc đấy.”

Hứa Liên Nhã run lên, thấp giọng nói: “Khóc gì chứ, tao có khóc đâu.”

“Chỉ là cảm thấy, trên đời có nhiều con đường như thế, tại sao mày cứ khăng khăng chọn con đường khó đi nhất.”

“… Thích tự chuốc khổ.”

“Tiểu Nhã, chúng ta làm bác sĩ, mặc dù đã quen với việc sinh ly tử biệt, nhưng cũng sẽ không khuyên người khác từ bỏ sinh mạng khỏe mạnh.” Phùng Nhất Như cố bình tĩnh nói, để giọng không giống dạy dỗ hay châm chọc, “Nhưng mày có nghĩ đến cuộc sống sau này mình nuôi con không? Tạm thời không nói xa, hai năm sắp tới đi. Bây giờ mày vừa mới về đã ôm theo con, đi tìm việc làm chỉ sợ người khác sẽ chê phụ nữ có thai, mà mày cũng không có sức mà mở tiệm lại. Học tại chức mà mang thai cũng rất nguy hiểm, ít nhất cũng phãi hoãn hai năm, chứ đừng nhắc đến bây giờ…”

“Mấy năm qua đều là một mình tao, ngoài mua xe ra thì không tiêu xài gì nhiều, vẫn tiết kiệm được chút tiền. Cho dù không đi làm, nếu sống tiết kiệm chút thì bọn tao có thể sống đủ trong ba năm.” Hứa Liên Nhã bình tĩnh cầm lấy rau Phùng Nhất Như đã rửa, rồi xắt cẩn thận, “Mày tưởng tao kích động nhất thời à? Tao sẽ không để cho con và tao bị đói. Lúc trước khi tốt nghiệm mở tiệm tao cũng một nghèo hai trắng, bọn mày cũng khuyên tao như thế. Nếu hồi đầu tao có thể một mình mở tiệm, thì bây giờ nuôi con cũng không thành vấn đề.”

Phùng Nhất Như nhìn gò má của Hứa Liên Nhã, nhất thời không nói nên lời. Cô đã nhìn thấy sự chuyên tâm khi Hứa Liên Nhã làm việc, bây giờ phần trẩm ổn đó dung nhập vào việc nhà, để cô có nhiều ơn dịu dàng của người làm mẹ.

Phùng Nhất Như như bị niệm chú, ma xui quỷ khiến mà gật đầu, “Tao sẽ giúp mày khuyên dì.”

Trước khi Hứa Liên Nhã đổ thịt kho ra đĩa thì ngạc nhiên nhìn cô nàng một cái.

Phùng Nhất Như xem thường, “Không nỡ để mày chiến đấu một mình.”

Hứa Liên Nhã không kỳ vọng gì, “Không khuyên được đâu, phải để bà già tự đả thông thôi.”

Cô có thể ỷ vào quan hệ máu mủ không dứt bỏ được, cũng chính là kéo dài dây dưa. Chiêu này quá tiêu cực, lại còn bất hiếu, nhưng ngoài nó ra thì không còn cách nào khác.

Nghỉ hè năm lớp mười hai, cô tiền trảm hậu tấu với Hứa Đồng, rồi chạy về nhà bà nội ở nông thôn khó truyền tin tức, ngay cả thư thông báo gửi đến cũng là nhờ vào điện thoại ở cửa hàng bách hóa nhỏ mà công bố.

 

Chương trước
Chương sau