ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 34

Lúc đưa đến bệnh viện, Cát Tường đã bất tỉnh. Do thiếu dinh dưỡng lâu ngày nên trông ông như rễ cây khô héo, gió mạnh quật đến liền ngã xuống đất.

Trên đường đi, tay Hứa Liên Nhã dần dần lấy lại tri giác, ngón tay đã có thể co duỗi được, chỉ là có chút cứng và bất lực.

Cô hỏi bác sĩ có cần chụp X-quang không, bác sĩ nói nếu đã có thể cử động thì không sao, nhưng nếu không yên tâm thì ông sẽ kê đơn.

Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, ngại phiền phức nên nói: “Vậy không cần đâu.” Bác sĩ bảo cô bôi rượu thuốc để tan máu bầm là được.

Những chỗ bị đánh giống như gãy xương vậy, đau rát ngứa ngáy, trên lưng lại còn đụng vào kệ hàng, cọ sát rạch mấy vết thương, cũng may đều chỉ bị thương nhẹ. Hứa Liên Nhã xử lý qua loa đơn giản ở phòng giải phẫu.

Cát Tường vẫn đang ở phòng cấp cứu, một y tá đi ra tìm cô, hỏi cô có phải người thân không, cần phải ký giấy xác nhận phẫu thuật.

“… Không phải.” Hứa Liên Nhã thành thật trả lời.

“Vậy chị có biết người thân cuẩ bác ấy không, xin liên lạc hộ chúng tôi.” Y tá tranh thủ từng giây nói.

“… Không quen.” Hứa Liên Nhã lại rơi vào mơ màng.

Y tá nhíu mày hết cách, chạy đến cửa sổ lấy số nói với người ngồi trong đó một hồi, rồi người bên trong đưa cho cô ấy một tờ giấy.

“Trước kia bệnh nhân đã đến bệnh viện của chúng tôi rồi, có ghi lại số điện thoại của người liên lạc khẩn cấp, để tôi thử gọi xem sao.” Y tá thuận tiện nói với cô, rồi quay lại bàn y tá gọi điện thoại.

Trước kia Hứa Liên Nhã không nghe Triệu Tấn Dương nhắc đến, Cát Tường là một người lang thang bên này, cũng không biết ghi tên người liên lạc khẩn cấp là ai. Cô nghĩ, có lẽ chỉ là dãy số giả.

Hứa Liên Nhã cảm thấy không chờ không được, cô bấm gọi cho Triệu Tấn Dương – vào giờ phút này cứ tạm đặt giận dỗi và quyết định sang một bên đi.

Đường dây bận.

Hứa Liên Nhã lại rơi vào mù mịt, gần đây đầu óc cô thường không nhanh nhạy, phản ứng chậm chạp khiến cô trở nên cáu kỉnh.

Y tá nói chuyện xong rồi đi ra, nói người thân đã liên lạc được rồi, đang trên đường đến.

Hứa Liên Nhã đứng lên từ băng ghế dài, hỏi cô có cần làm gì nữa không.

“Không cần đâu, chị cứ đợi ở đây đi.”

Hứa Liên Nhã lại ngồi xuống ghế, hành động chậm chạp như con rối lên dây cót.

Ngây người một lúc, bỗng cô lại nghĩ thông suốt, gọi cho Triệu Tấn Dương lần nữa – lần này nhanh chóng được nhấc máy.

“Liên Nhã.” Bên kia lên tiếng trước.

Hứa Liên Nhã có cảm giác tỉnh táo kỳ lạ, như vừa được vớt từ trong nước lên, được cứu rồi.

“… Là em.” Cô nói.

“Sao thế?” Đầu dây bên anh truyền đến tiếng phát thanh đêm khuya, Hứa Liên Nhã đoán chắc anh đang ở trong xe.

“Cát Tường vào viện rồi, anh có rảnh để đến đây không? Y tá nói đã liên lạc được với người thân rồi, em cảm thấy nên nói một tiếng cho anh biết.” Hứa Liên Nhã nói rất nhanh, sợ bị anh nói xen vàolà không có dũng khí để tiếp tục cuộc trò chuyện này.

Quả nhiên Triệu Tấn Dương nói: “Anh đang ở trên đường, họ vừa liên lạc với anh xong.”

Hứa Liên Nhã lập tức thu lại những lời muốn dặn dò, nhất thời im lặng.

Bên kia như cảm thấy được điều đó, an ủi nói: “Em chờ anh một lúc, anh sẽ đến ngay.”

Hứa Liên Nhã vui vì anh không hỏi tại sao cô cũng ở bệnh viện, vì co còn chưa chuẩn bị xong câu trả lời.

Người đến rất nhanh. Hứa Liên Nhã đứng lên trong nhịp bước dồn dập của anh, chỉ vào bàn y tá, “Bên kia.”

Chỉ hai chữ đã gạt đi sự lúng túng mở đầu cuộc trò chuyện. Triệu Tấn Dương nhìn soáy xâu vào cô rồi gật đầu.

Gặp bác sĩ, đóng tiền, ký tên, sau Triệu Tấn Dương làm xong thì Hứa Liên Nhã đi lên hỏi anh thế nào. Vết thương của Cát Tường tạm thời để bọn họ gác lại mọi chuyện.

“Ngoại thương không có gì to tát, chỉ là gan có chút…” Triệu Tấn Dương vừa gấp biên lai vừa nói, “Bây giờ đang truyền nước, đợi mai tỉnh rồi đi kiểm tra CT.”

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, người ngoảnh đi trước là Hứa Liên Nhã. Sự quyến luyến sâu trong mắt anh đó, một khi đã dính là không cách nào bóc gỡ ra được.

Phút im lặng ngắn ngủi đã bị hai viên cảnh sát điều tra đến cắt ngang. Trước khi đến Hứa Liên Nhã đã báo cảnh sát, đã gặp qua một người trong đó rồi. Anh ta nhìn Triệu Tấn Dương, hỏi: “Người này là?”

“… Bạn.”

“Bạn trai.”

Triệu Tấn Dương bị con chữ của cô làm nhói đau, còn Hứa Liên Nhã lại tự nhiên vờ như không nghe thấy gì.

Cảnh sát hỏi đến chuyện phá tiệm, Hứa Liên Nhã nói về mấy chữ phun sơn đêm đó trước.

“Ồ?” Tiếp lời là một cảnh sát mặc thường phục khoảng bốn mươi tuổi, ngẩng đầu lên nhìn cô khỏi sổ tay, “Gặp phải chuyện này có báo cảnh sát không?”

Hứa Liên Nhã lắc đầu.

Vị cảnh sát mặc thường phục già ho một tiếng như cười, cúi đầu ghi chép trong sổ, cảm thán: “Các cô quá xem thường rồi, chuyện gì cũng cho là mình có thể giải quyết được, quá không tin vào năng lực của cảnh sát rồi.”

Hứa Liên Nhã không đáp.

Cảnh sát mặc thường phục lại hỏi: “Tạm đoán là kẻ thù trả thù, bình thường cô có đụng chạm gì với ai không?”

Hứa Liên Nhã cân nhắc rồi nói: “Không có ấn tượng.”

“Suy nghĩ cho kỹ đi.”

Hứa Liên Nhã phối hợp im lặng một lúc, mới nói: “Không nhớ ra.”

Ánh mắt đựng đầy thâm ý quét sang Triệu Tấn Dương rồi dừng một lúc, cảnh sát già mặc thường phục nói: “Hoặc là người có liên quan với cô.”

Triệu Tấn Dương nhướn mày, cũng không biết anh nghĩ gì mà không xen vào nửa câu.

Cho dù anh là căn nguyên của vấn đề thì Hứa Liên Nhã cũng không định nói nhiều, trả lời thay anh: “Không có.”

Ông chú cảnh sát thấy cô không chịu hợp tác, gấp sổ lại nói: “Được rồi, nếu nhớ ra gì thì hãy liên lạc với tôi.”

Ông ta lại hỏi người khác có mặt trong tiệm lúc ấy đâu rồi, nhận được tin tạm thời chưa tỉnh thì liền bảo ngày mai sẽ đến.

Cuối cùng Triệu Tấn Dương không nói một lời, ẩn tình sau mấy chữ đe dọa và đập phá tiệm đó, có lẽ anh còn rõ hơn cả Hứa Liên Nhã. Thái đố không phối hợp, làm như không quan tâm của anh khiến Hứa Liên Nhã vừa thất vọng lại vừa bực mình. Cô vốn không định trách anh, nếu từ ngày đó anh đã mai danh ẩn tích thì Hứa Liên Nhã cũng chỉ biế tự nhận xui xẻo, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại cứ xuất hiện với vẻ bình chân như vại.

“Em không bị thương chứ?” Lúc này Triệu Tấn Dương cứ như mới sực tỉnh, anh hỏi.

Hứa Liên Nhã vờ như giờ mới để ý đến người này, “Anh còn chưa đi à?”

Cố ý lạnh lùng cắn trả lại, Hứa Liên Nhã nhẫn nại không nhìn vào mắt anh.

“Để anh đưa em về trước.”

“Em không hỏi câu này.”

Cũng không biết Triệu Tấn Dương đang nhìn cô với ánh mắt nào, Hứa Liên Nhã không để bốn mắt nhìn nhau, lại không tránh khỏi cảm giác mãnh liệt khi trở thành tiêu điểm.

Anh ậm ừ đáp: “Còn có chút chuyện phải thu xếp.”

Trong nháy mắt anh mở miệng, suýt nữa Hứa Liên Nhã đã trả lời là “không đi”, nghe thấy vậy thì biết anh đang ám chỉ chuyện quấy phá.

“Tự em về được.”

Dứt lời, Hứa Liên Nhã toan bước đi thì bị Triệu Tấn Dương kéo lấy tay cô – trúng phải cánh tay bị thương, đau đớn khiến Hứa Liên Nhã rên lên một tiếng.

Triệu Tấn Dương cũng hoảng hốt, vội buông tay ra, “Bị thương hả?”

“Không sao.”

“Để anh xem nào.”

Hứa Liên Nhã nghiêng người, rụt lại bả vai đau râm ran, “Không sao!”

Anh đưa tay về lại, nhưng giọng vô cùng kiên quyết, “Quá muộn rồi, để anh đưa em về.”

Triệu Tấn Dương và Hứa Liên Nhã đi thẳng về nhà cô mà không hề nói với nhau câu nào.

Hứa Liên Nhã thay đồ ngủ rồi xức rượu thuốc, tư thế không được tự nhiên lắm, càng xoa càng bực. Cô vặn chai thuốc lại rồi mở cửa phòng tắm ra, Triệu Tấn Dương vẫn chưa đi.

Không biết là thấy chai thuốc hay ngửi được mùi thuốc, hay do ăn ý mà Triệu Tấn Dương đi về phía cô, im lặng cầm lấy chai.

Hứa Liên Nhã quay người vào gương, Triệu Tấn Dương đứng sau lưng cô, gương nước bị phủ một tầng hơi nước, không nhìn rõ mặt mũi. Bỗng Hứa Liên Nhã đưa tay lên xoa, người đằng sau lập tức nói: “Đừng nhúc nhích.” Hình như lại còn nhìn cô một cái nữa.

Triệu Tấn Dương cúi đầu, trong bóng tối, gương mặt càng sâu lắng hơn.

“Những kẻ đó… có thể là nhắm vào anh.”

Im lặng như cũ, giọng khản đặc của anh hết sức rõ ràng.

“Thế à.”

“Anh không biết vì sao chúng phát hiện ra nữa.” Anh dùng sức rất nhẹ, làm cô say đắm, “Xin lỗi em…”

Hứa Liên Nhã không chịu đựng nổi sự áy náy của anh, khiến cô chẳng khác gì đứng dưới bầu trời đầy mây đen, đợi mưa trút xuống.

“Cũng có thể là do bố em.”

“Gần đây em có gặp phải chuyện gì không?”

Câu hỏi này Hứa Liên Nhã đã tự hỏi cả trăm lần, cô nói: “Không nhớ.”

Cuộc đối thoại biến thành nghiên cứu vụ án, ngoài ra cũng không còn gì để nói nữa, chỉ cần vẫn giữ lựa chọn của riêng mình, không định nhượng bộ, thì bọn họ cũng không cần thiết phải nói chuyện nữa.

Đợi Triệu Tấn Dương vặn nắp chai thuốc, Hứa Liên Nhã nằm lên giường, đối mặt với vách tường.

Tắt đèn, tiếng bước chân trần vang lên, phần đệm sau lưng cô lún xuống.

Bóng đêm trao cho anh tấm áo giáp, chặn lại vẻ lạnh lùng trên mặt cô, chỉ để lại bóng lưng gầy gò ngang bướng khiến anh muốn ôm.

“Trước khi làm rõ chuyện này thì anh vẫn còn ở đây, em có cần gì thì cứ gọi anh…”

Cái chuyện đương nhiên này bây giờ lại phải đợi chấp nhận, sự xa lạ trong đó làm anh cười khổ, nuốt nửa câu sau xuống.

Anh muốn nói, nếu như anh mới là mục tiêu thật sự của những kẻ đó, nói có thể đã bị lộ rồi, anh không muốn đi nữa, vậy cô có thể cho anh thêm một cơ hội không.

“Không đi được” và “đi không được”, vào lúc này Triệu Tấn Dương đã phân chia rạch ròi ở bên người cô.

Hai ngày sau, đã có báo cáo kiểm tra của Cát Tường.

Ung thư gan giai đoạn cuối.

Hứa Liên Nhã nhìn tin tức Triệu Tấn Dương đưa cho cô, nhìn chằm chằm như không biết chữ.

Chiều hôm đó, Hứa Liên Nhã xách một túi táo đến thăm Cát Tường. Ông ta như không hiểu căn bệnh đó là như thế nào, trên mặt vẫn là nụ cười không chút vướng mắc.

“Bác sĩ Hứa, aiz, sao lại xách nhiều đồ tới thế, khách khí quá rồi…”

Hứa Liên Nhã đặt táo lên bàn, “Mua đại mà thôi, cũng không biết chú thích ăn gì.’

Cát Tường ló đầu ra xem, cười nói: “Táo là được rồi, táo tốt cho sức khỏe lắm.”

Hứa Liên Nhã nhìn quanh trái phải, không phát hiện dấu vét có người nào khác đến thăm bệnh.

Cát Tường nhìn thấy rõ, bèn nói: “Sáng nay cảnh sát Triệu đã đến rồi, cũng về rồi, cậu ấy vội lắm, nên tôi bảo cậu ấy đừng tới nữa.”

Hứa Liên Nhã ngồi bên mép giường, gọt táo cho ông ta.

Gọt vỏ càng lúc càng dài, như đang đo chiều dài của im lặng. Gọt rồi gọt, cuối cùng vòng vỏ không chịu nổi nữa, đứt một đường, giống như hồi chuông kết thúc, cũng đến lúc Cát Tường mở lời.

“Bác sĩ Hứa này… Cô có thể giúp tôi nói với cảnh sát Triệu được không, bảo cậu ấy đừng phí tiền nữa, tiền khám với mướn hộ lý đắt lắm… Bệnh này của tôi… tôi biết, không chữa được nữa rồi!”

Hứa Liên Nhã ừ một tiếng như thấp giọng cười.

“Bác sĩ Hứa, cô cũng không cần đến nữa đâu, làm chậm trễ thời gian, cô còn phải đi làm nữa mà…”

Một miếng táo được đưa đến, cắt ngang lời ông.

“Nếm thử xem, không biết có ngọt không.”

Cát Tường đành nhận lấy.

Vẻ mắt vào giây phút khi đưa đồ ăn vào miệng không hề che giấu đi đâu được, khóe miệng Cát Tường nhếch lên độ cong thỏa mãn.

Hứa Liên Nhã cũng cười, sợ ông không cắn nổi nên cắt nhỏ thành miếng cho ông.

“Một thời gian trước bố tôi đã qua đời rồi.”

Đây là lần đầu tiên Hứa Liên Nhã dùng những chữ trực tiếp này, lúc truyền đạt lại với người khác, cô cảm nhận được lực lay động mạnh mẽ từ nó, có thể bật nhổ mọi tín ngưỡng.

Trong nháy mắt Cát Tường cứng mặt lại, tiếng nhai nuốt cũng dừng.

“Đột nhiên ra đi như thế, tôi cũng không kịp gặp ông ấy một lần cuối cùng, thậm chí ngay đến di hài ông ấy cũng không tìm được.” Hứa Liên Nhã nói, “Lúc ông bị bệnh, đến một ly nước tôi cũng chưa đưa cho ông ấy, chú cứ coi như tôi vì ông ấy mà làm chút gì đó báo hiếu.”

Cát Tường ngẩn ra nhìn trái táo trong tay, lại cắn một miếng.

“A Dương với tôi cũng không khác gì nhau, chú cứ thuận theo ý anh ấy đi.”

Cuối cùng , Hứa Liên Nhã không nói rõ.

Thuốc duy trì tính mạng cho ông, cũng khiến ông bỏ ra nhiều sinh lực hơn, số lần Cát Tường ngủ mê càng lúc càng nhiều, Chiều nào Hứa Liên Nhã cũng đến thăm ông, có lúc chào đón cô là tiếng hít thở không chút sức lực. Bình thường chưa nói đến mấy câu là Cát Tường lại mệt nhọc – cô cảm thấy càng lúc ông càng mệt mỏi.

Triệu Tấn Dương toàn đến vào lúc sáng sớm, khéo sao không hề đụng cô, cô cũng không gặp anh lần nào, nhưng mỗi lần đến đều nghe thấy Cát Tường nhắc đến, mà câu nói được nói nhiều nhất chính là: cảnh sát Triệu cậu ấy là người tốt.

Hứa Liên Nhã cười khổ: “Tôi biết.”

“Cậu ấy nhờ tôi để mắt đến tiệm của cô, nếu có chuyện gì khác lạ thì thông báo cho cậu ấy.”

“… Ừ.”

“Nhưng lại sơn tiệm cô thành như thế, quả thật rất xin lỗi…”

“Không sao, nhìn đẹp mà, giống cây quýt lớn.”

Giọng đứt quãng, lặp đi lặp lại, trong mấy ngày đó, Cát Tường nói rất nhiều chuyện về lần đầu gặp Triệu Tấn Dương, vợ con đã qua đời nhiều năm của ông, và còn liên tục xin lỗi Hứa Liên Nhã, Hứa Liên Nhã chỉ im lặng nghe, có lúc sẽ nói một hai câu, nhưng kết quả cô nói điều gì, có lẽ Cát Tường không nghe thấy, đều ông muốn làm là để lại câu chuyện của mình, vạch ra vài dấu vết trong trí nhớ của người khác.

Sau đó Cát Tường hỏi cô có thể cho ông ấy gặp A Khang được không, đó là người bầu bạn cuối cùng của ông.

Thể lực của ông đã yếu đến mức không thể xuống giường được, bệnh viện cũng cấm chó mèo, Hứa Liên Nhã nghĩ một lúc rồi vẫn đồng ý với ông.

A Khang đã quen theo Cát Tường chạy nhảy bên ngoài, nhốt nó trong lồng là lại không ngừng sủa ầm ĩ, Hứa Liên Nhã đem nó đến gửi nhờ ở nhà bà dì hay thu nhận động vật lang thang ở thôn Lệ Hoa.

A Khang vừa thấy Hứa Liên Nhã đến thì vẫy đuôi lao tới, Hứa Liên Nhã lấy điện thoại ra chụp nó mấy tấm hình, rồi quay mấy đoạn video, xong rồi mới nhớ ra phải dùng máy ảnh chụp mới có hiệu quả tốt. Cô đến cửa hàng tìm người làm đồ chơi bằng vải nỉ hình A Khang, đặt trong hộp rồi đưa đến bệnh viện.

Lúc đó chỉ quá giữa trưa một lúc, nhiều năm sau Hứa Liên Nhã vẫn còn nhớ, thậm chí còn nhớ rõ hơn khi bố cô qua đời, đó là lần đầu tiên có một sinh mệnh biến mất ngay dưới mắt cô, có lẽ trong tiềm thức cô đã xem Cát Tường và cái chết của bố chồng lên nhau, ngỡ rằng bố cô nhắm mắt xuôi tay vào tuổi xế chiều.

Hứa Liên Nhã còn chưa đi đến cửa phòng bệnh thì có y tá hớt hải chạy đến, vẫn là câu nói kia…

“Chị là người thân của giường 76?”

Hứa Liên Nhã gật đầu theo bản năng, y tá đã sớm nhận ra cô, không đợi cô trả lời đã nói với cô là bệnh nhân đã vào phòng cấp cứu.

Lúc Triệu Tấn Dương chạy đến, Cát Tường ngủ trên giường đã được đậy khăn trăng. Cuộc sống nghèo rớt mồng tơi lâu dài đã khiến thân thể ông trở nên vô cùng gầy gò, nhìn lướt qua thì chỉ hơi nhô lên mà thôi. Hứa Liên Nhã lôi “A Khang” làm bằng vải nỉ ra, đặt vào trong bàn tay khô đét của ông.

Một mình Triệu Tấn Dương lo liệu hậu sự của Triệu Tấn Dương. Hộ khẩu của Cát Tường đã không biết tung tích ở đâu, có lẽ trong trí nhớ của người thân cũng đã không còn người này nữa rồi. Cát Tường gần như không chuyện trò gì nhiều với láng giềng xung quanh, nên có lẽ phải rất lâu sau bọn họ mới phản ứng lại được —— hả, ông già lang thang trong căn nhà nát đó đi rồi sao? Là ra đi hay là chết đói?

Hứa Liên Nhã đến nhà bà dì ở thôn Lệ Hoa thì gặp Triệu Tấn Dương quay về trả phòng, cô bèn hỏi tro cốt của Cát Tường được đặt ở đâu.

Triệu Tấn Dương nói: “Cát Tường từng nói muốn về quê, ở chung với vợ con ông ấy. Anh đưa về giúp ông ấy.”

Hứa Liên Nhã cảm thấy mình rất mẫn cảm, Triệu Tấn Dương như đang cố ý tránh hai chữ “Vân Nam”.

Triệu Tấn Dương muốn dẫn cô đi thăm A Khang, Hứa Liên Nhã không phản đối, đi theo anh.

Bà dì vừa hổ thẹn lại nôn nóng nói với cô, nhân lúc không ai để ý, A Khang đã lén chạy đi, đã cho người tìm xung quanh cả buổi nhưng vẫn không thấy đâu.

Hứa Liên Nhã cứ đòi đi tìm, không nói hai lời liền ra sau núi tìm, Triệu Tấn Dương cũng không cản cô được.

Sau này cô mới nhận ra khoảng thời gian này thật sự khó khăn, bao nhiêu bất ngờ không nằm trên quỹ đạo liên tiếp rơi xuống đầu cô, cô cần phải hoàn thành một chuyện gì đó, chứng minh rằng cô còn có thể khống chế được tình hình.

Tháng tám là mùa vải, cả rừng cây vải chẳng khác gì quả đầu bị bệnh chốc, đầu cành cây trơ trụi không lá.

Cánh rừng rất lớn, giọng cô lại nhỏ, hồi âm yếu ớt như lời cười nhạo mơ hồ.

Trời bốn giờ chiều vẫn còn nắng to, Hứa Liên Nhã đi khắp nơi, đến mức tụt cả huyết áp.

Triệu Tấn Dương vẫn luôn đi theo sau ôm lấy cô chực lảo đảo sắp ngã, nói như dỗ trẻ: “Đừng tìm nữa, nghe lời anh… Chúng ta về thôi.”

Có lẽ do hoa mắt, Hứa Liên Nhã thấy A Khang ở cách đó không xa nhìn cô, rồi xoay người chui vào lùm cây.

Chương trước
Chương sau