Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên – Chương 16
An Nhược Thần cụp mắt, bất động thanh sắc, nàng không muốn gây chuyện với nhị muội, thứ nàng cần là yên ổn sống qua nửa tháng này. Nhưng phản ứng của nhị muội trông lạ quá, nếu xảy ra chuyện gì cơ? An Nhược Thần có dự cảm bất an.
An Nhược Hi thấy An Nhược Thần ra vẻ khó hiểu thì càng giận hơn, nhưng có mấy lời lại không thể nói được, nàng ta giận đến mức đi qua đi lại, mắng qua loa vài câu rồi mới rời đi.
An Nhược Hi đi rồi, bà vú và a hoàn bị An Nhược Thần chặn ngoài cửa vội vã đi vào. Bà vú có lòng che chở An Nhược Thần, nhưng cũng biết An Nhược Thần không muốn gây sự, chẳng qua là thấy cô nương nhà mình tự dưng bị mắng nên lấy làm đau lòng.
Nhưng đi vào phòng rồi, câu đầu tiên An Nhược Thần nói với bà lại là: “Ma ma, từ sau khi Từ bà mối chết, Tiền lão gia đổi Lý bà mối đến bàn chuyện hôn sự, liệu có chuyện gì đây?”
Bà vú ngẩn người: “Không phải quá rõ ràng rồi sao, mỗi lần bà Lý đến đều ở trong viện của Đàm Thị bàn chuyện.”
An Nhược Thần suy nghĩ rồi lại hỏi: “Gần đây trong viện của các di nương, có xảy ra chuyện gì không?”
“Không có gì to tát cả, vẫn giống bình thường.”
An Nhược Thần không nói nữa. Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhưng nàng không biết.
Mấy ngày sau đó, An Nhược Thần không bước chân ra khỏi nhà, nghiêm túc đóng cửa suy nghĩ, nhưng nàng lại để a hoàn và bà vú để ý đến động tĩnh trong viện Đàm Thị. A hoàn về báo lại, nói hôm nay nhị cô nương dẫn tứ cô nương đi ra ngoài du ngoạn, đêm đó An Nhược Phương cũng lén chạy đến thăm An Nhược Thần, mang ít bánh ngọt đến cho An Nhược Thần, nói là lúc nhị tỷ dẫn cô bé đi chơi đã mua cho mình.
An Nhược Thần hỏi An Nhược Hi có nói gì không, có từng dẫn cô bé đi gặp ai không.
Nhưng An Nhược Phương lắc đầu: “Chỉ là đi chơi rồi mua đồ ăn như bình thường thôi ạ, không đi gặp người nào hết.”
An Nhược Phương an ủi An Nhược Thần: “Nghe nói nhị tỷ đã đến chỗ tỷ gây rối, đại tỷ cứ mặc kệ tỷ ấy đi. Cứ một hồi là tỷ ấy lại thích làm ầm ĩ, đừng để tỷ ấy thấy đại tỷ chiếm được lợi của tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ đối tốt thôi.”
An Nhược Thần cười một tiếng, xoa đầu tứ muội. Ngay đến một tiểu cô nương mười hai tuổi cũng có thể nhìn ra tâm tư của nhị muội, đừng động đến lợi ích của nàng ta thì nàng ta sẽ không bạc đãi ngươi, nên nếu tự dưng nàng ta chạy đến đây mắng chửi nàng, vậy nhất định là do thấy nàng suýt nữa gây ra chuyện xấu gì rồi. Chẳng lẽ, nếu nàng thoái hôn, nhị muội sẽ thay nàng gả đi? Cha và nhị di nương đã bàn qua chuyện này rồi sao?
An Nhược Thần cảnh giác.
Vậy còn tứ muội, vì sao đột nhiên nhị muội lại đối tốt với tứ muội vậy? Nhị muội ỷ vào việc Đàm Thị chấp chưởng việc nhà, từ trước đến nay vô cùng cao ngạo, thường hay chèn ép chúng tỷ muội, sao nay bỗng thân thiết với tứ muội vậy, vì sao?
“Đại tỷ à.” Đột nhiên An Nhược Phương nhỏ giọng nói: “Đại tỷ phải gả cho Tiền lão gia sao? Không thể không lấy chồng sao?”
An Nhược Thần mỉm cười: “Nói gì ngốc thế, đã định hôn rồi, làm sao có thể không lấy chồng được?”
An Nhược Phương cắn môi, cúi đầu vặn ngón tay, rồi sau đó thấp giọng nói: “Muội cảm thấy, đại tỷ à…” Cô bé dừng một lúc, “Từ nhỏ đại tỷ đã không có mẹ, bọn muội còn có mẹ thương, nhưng đại tỷ không có, đại tỷ gả đi sẽ không ai thương, Tiền, Tiền lão gia đó lại rất đáng sợ.”
An Nhược Thần không đáp. Nàng biết cái từ tứ muội nuốt về trong miệng đó là gì.
Đáng thương.
Cô bé muốn nói đại tỷ đáng thương.
Nhưng An Nhược Thần không nghĩ vậy, nàng không đáng thương, cam tâm sống tạm mới gọi là đáng thương. Nàng ôm lấy bờ vai nhỏ của tứ muội, không biết phải giải thích với cô bé thế nào, mà cũng không dám giải thích. Nói nhiều lại dễ sinh nghi.
“Đại tỷ, muội, muội có dành dụm được ít tiền.” An Nhược Phương cúi thấp đầu nói nỏ, “Tuy không nhiều lắm, nhưng mà, dẫu gì cũng có thể chống đỡ được ít hôm. Nếu không, nếu không thì đại tỷ, tỷ trốn đi.”
An Nhược Phương nói xong mấy chữ cuối cùng, giọng run run không nghe rõ nữa. Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn An Nhược Thần.
An Nhược Thần khiếp sợ, không ngờ rằng tứ muội sẽ nói ra lời như thế. Ý nghĩ đầu tiên trong lòng chính là có phải tính toán của nàng bị người ta biết rồi không?
Nàng nhanh chóng định thần lại, ôm lấy An Nhược Phương mà nói: “Muội muội ngốc, đừng nghĩ như vậy chứ, không thể có suy nghĩ như vậy được. Trời đất bao la, ở nhà mới tốt, bên ngoài rất nguy hiểm, một nữ nhi khuê phòng thì có thể trốn đi đâu được? Đó không phải là tự tìm đường chết sao?”
An Nhược Phương nhướn mày, mở miệng ra muốn nói gì đó, nhưng bị An Nhược Thần cản lại: “Đừng nói những câu ngốc nghếch nữa. Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn*, chúng ta sao có thể chống lại lệnh?”
(*Việc hôn nhân do cha mẹ định đoạt hay do lời nói của người mối lái, Con cái không có quyền định đoạt mối lương duyên.)
An Nhược Phương cắn môi nhìn đại tỷ, hốc mắt từ từ ẩm ướt, nước mắt vòng quanh nhưng lại không dám rơi xuống, “Nếu muội có bản lĩnh thì hay rồi, muội có bản lĩnh, có thể kiếm tiền lo việc, nếu tỷ tỷ bị bắt nạt, muội cũng có thể bảo vệ tỷ tỷ, tiếc là muội lại chẳng làm gì được. Muội chỉ tiết kiệm được một ít tiền…”
An Nhược Thần kéo tứ muội vào lòng, không dám nhìn vào mắt cô bé, trong lòng rối bời.
An Nhược Thần không dám quên, năm ấy khi An Nhược Phương mới năm tuổi, nàng mười một, mẹ vừa qua đời một năm, các phòng khác coi nàng là con nít, lấy hết toàn bộ trang sức của mẹ nàng đi. Có một thứ mà lúc mẹ gần đi cố ý nói bà muốn để lại cho nàng, đó là vật của bà ngoại. Thế là An Nhược Thần liền đến chỗ phòng ba Tiết Thị trộm món đồ trang sức đó về, giấu kỹ không cho ai biết. Dù các phòng có hỏi thế nào thì nàng đều trả lời không biết. Nhưng sau đó có lần nàng và An Nhược Phương trò chuyện, nói một lúc liền nhắc đến mẹ nàng, nàng vốn không đề phòng với muội muội, bèn rỉ tai nói chuyện này biết, nói dù sao nàng vẫn còn giữ lại một vật của mẹ. Không ngờ An Nhược Phương lại bị mẹ muội ấy bắt nói ra hết.
Chuyện bị bại lộ, An Nhược Thần bị An Chi Phủ đánh một trận nhừ tử, đồ trang sức cũng bị Tiết Thị phòng ba cướp đi lại. Điều đáng hận là thật ra Tiết Thị cũng chẳng ưa quý gì vậy kia, chẳng qua vì để trả thù nàng nên mới cố ý lấy món đồ đi.
Sau chuyện này An Nhược Phương khóc lóc một hồi, cô bé thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tỷ tỷ bị đánh, cô bé đã khóc. An Nhược Thần không có cách nào trách An Nhược Phương nổi, nhưng từ đó nàng học được một chuyện, có vài người vốn không hề muốn hại ngươi, nhưng sẽ có người khác lợi dụng nàng để làm hại ngươi.
An Nhược Thần ôm chặt An Nhược Phương, nói: “Đừng bao giờ nghĩ như vậy nữa, không thể có suy nghĩ đó được.” Nàng dùng giọng điệu dịu dàng, nói dối muội muội.
Ngày hôm sau, An Nhược Thần bị nha môn triệu đến. An Bình phụng lệnh đi cùng đại tiểu thư.
Đến nha môn bị hỏi chuyện, mới biết thì ra đã điều tra ra thân phận của gã đàn ông mặc xiêm áo xanh đen kia rồi. Người kia họ Tạ, tên Tạ Kim, là ông chủ của Kim Tửu quán ở thành tây, có chút võ nghệ, thường bắt nạt già trẻ hàng xóm, nhưng cũng không phạm phải lỗi lớn gì. Trong tiệm của gã có hai tiểu nhị, tiểu nhị cũng không biết Tạ Kim có bộ xiêm áo này, nói là chất liệu vải không tệ, xưa nay Tạ Kim không mặc nổi. Mà nha sai cũng đã lục soát nhà của Tạ Kim, tìm thấy được một rương bạc ở dưới gầm giường gã, cũ mới không đều nhau, có lẽ đã tích trữ được một thời gian rồi. Còn có mấy bộ xiêm y lộng lẫy, tất cả đều là cỡ của Tạ Kim. Hai tiểu nhị kia hoảng hồn, ra vẻ cũng không biết Tạ Tim giấu những thứ này. Rồi lại cẩn thận suy nghĩ, nhắc đến có lúc thật sự không biết Tạ Kim đi đâu, khá là thần bí. Nhưng cũng không lục thấy thiệp mời đến đại hội thề chúng ở trên người Tạ Kim đâu, tiểu nhị cũng không có nghe nói là Tạ Kim muốn đi tham dự đại hội thề chúng, cho nên cuối cùng Tạ Kim vào hội trường ra sao thì không ai biết được.
Diêu Côn gọi An Nhược Thần đến chính là muốn hỏi cô một câu, có nhớ ra gì không. Trước nay đã từng tiếp xúc với Kim tửu quán chưa, hoặc có nghe người khác nói gì không? Vào ngày đại hội thề chúng đó Tạ Kim đã làm gì, nàng có phát hiện ra chỗ nào khả nghi không? Có từng thấy Tạ Kim trò chuyện tiếp xúc với người khác không? Liệu có đồng bọn không?
An Nhược Thần vừa nghe thấy người họ là họ Tạ thì thầm giật mình. nàng vẫn khai theo lời của ngày đó, cơ thể khó chịu, lạc đường lạc đàn, vô tình gặp phải đạo tặc. Không quen Tạ Kim, chưa từng nghe nhắc đến gã. Diêu Côn hỏi nhiều lần rồi mới để nàng về.
An Nhược Thần ngồi trong kiệu, cẩn thận nghĩ về dụng ý trong câu hỏi của Diêu Côn, chẳng lẽ, Diêu Côn cho rằng Tạ Kim là mật thám? Theo như lời Long Đại nói trước đó, bình thường mật thám có giấu độc trong người, nếu xảy ra chuyện không thể trốn được, thường sẽ uống thuốc độc tự vẫn. Tạ Kim kia là chết như vậy. Nhưng nếu nói gã chính là tên mật thám Tạ tiên sinh đó thì…
Đột nhiên có một ý nghĩ nảy ra trong đầu An Nhược Thần, đúng lúc này lại nghe có người lên tiếng: “An quản gia.”
Giọng khá quen. Hình như là Tông Trạch Thanh.
An Nhược Thần khẽ vén màn kiệu lên, phát hiện đã đi đến một tửu lâu, Tông Trạch Thanh đứng bên cửa sổ một căn nhã gian ở trên lầu vẫy tay với bọn họ, thấy nàng ló đầu ra thì chỉ gật một cái cho có, nhưng rồi lại nói với An Bình: “Sao lại đúng lúc thế cơ chứ, An quản gia làm gì mà muốn đến nha môn vậy? Gần đây An lão gia có khỏe không? Đi lên ngồi nói chuyện một lúc được chứ?”
An Bình nịnh nọt Tông Trạch Thanh còn không kịp, đương nhiên đáp lại một tiếng. Hắn bảo phu kiệu đợi một lúc, cũng không gọi gì An Nhược Thần, bỏ lại nàng mà đi lên lầu.
Tông tướng quân này xuất hiện cũng thật trùng hợp. An Nhược Thần giật mình, nhìn trái ngó phải rồi xuống kiệu. Phu kiệu đứng núp dưới mái hiên tửu lâu tránh nắng nói chuyện nên không để ý đến bên này, An Nhược Thần làm như không có chuyện gì mà ung dung đi vào tửu lâu. Đi vào rồi lại có chút đắn đo, cũng không phải là giờ dùng cơm, ở lầu một gần như không có ai. Bên phải có hành lang, trong đó có một căn nhã gian. An Nhược Thần nghĩ ngợi rồi đi qua hành lang, cửa nhã gian khép nửa, An Nhược Thần đưa tay gõ.
Trong phòng có người đáp lại: “Vào đi.”
Giọng rất quen thuộc, An Nhược Thần đẩy cửa ra.
Long Đại ngồi một mình trong nhã gian, đang từ tốn uống canh. Thấy An Nhược Thần đi vào thì đặt chén xuống, khóe miệng khẽ cong lên. An Nhược Thần thấy chắc hẳn hắn đang cười. Không biết là do canh ngon hay vì do gặp được nàng.
“Cô đã tới rồi.” Long Đại nói, giọng điệu cứ như đã hẹn trước với nàng vậy.
“Tướng quân.” An Nhược Thần làm lễ, thầm vui vì mình đoán không sai.
“Không truyền tin với cô mà cô vẫn có thể tìm đến, đúng là thông minh đấy.”
“Cám ơn tướng quân đã khen.” An Nhược Thần lại cho rằng, Tông Trạch Thanh tướng quân chính là một “tin” sống to đùng.
“Người kia họ Tạ, cô có gì muốn nói không?” Long Đại không nói nhảm nhiều, trực tiếp hỏi thẳng.
An Nhược Thần chần chừ.
Long Đại không giục, mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
An Nhược Thần ngẫm nghĩ, thở dài trong lòng, đáp: “Tôi đoán, hắn không phải là vị Tạ tiên sinh nọ.”
“Không phải cô chưa từng thấy Tạ tiên sinh trông như thế nào ư? Hắn theo gõi cô, chọn thời điểm cô đi lạc để ra tay, vì sao hắn không phải là Tạ tiên sinh đó?”
An Nhược Thần hỏi ngược lại: “Binh lính lùng bắt trong rừng, lại đánh nhau với Tạ Kim, lại lần theo vến máu rượt theo một đoạn, cuối cùng phát hiện ra thi thể của hắn. Nhưng trước lúc phát hiện thi thể, chúng binh lính có thấy mặt của người đã đánh nhau không?”
“Chưa từng trông thấy.”
An Nhược Thần nhếch môi, biết Long Đại đã điều tra rõ chi tiết, nên trong lòng hắn chắc chắn đã có nhận định, vây giờ hỏi nàng, chẳng qua là đang thử nàng thôi. Nàng lại nói tiếp: “Từ bà mối khéo mồm khéo miệng, người nào mà chưa từng gặp, sao lại một mực cung kính với Tạ Kim như thế? Mà trong hội trường, đối phương vừa dụ tôi đến rừng cây, tại sao không kiên nhẫn chờ tôi đi vào rừng rồi hẵng ra tay? Điều này quá khác biệt với sự cẩn thận của Tạ tiên sinh. Sau khi tôi trốn trong rừng, có người tìm tôi khắp nơi, muốn dụ tôi đi ra. Còn Tạ Kim lại không thấy đâu. Tôi đoán chắc lúc ấy Tạ Kim đã bị khống chế rồi. Đối phương muốn một mũi tên trúng hai đích, giết tôi, rồi đợi quân lính vào rừng lục soát thì giả vờ như Tạ Kim không địch lại nổi, sợ bị bắt cóc nên mới uống thuốc độc tự vẫn. Vậy nên tôi bị Tạ Kim giết, còn Tạ Kim lại giết mình.”
Long Đại nghiêm túc gật đầu: “Cô nói rất rõ ràng đâu ra đấy, vô cùng hợp lý. Sao trước đó lại do dự?”
“Sợ tướng quân cảm thấy nếu đã như vậy, hay là giữ tôi lại làm mồi nhử mới được.”
“Vậy vì sao lại nói thật?”
“Tướng quân thông minh tuyệt đỉnh, quyết đoán sáng suốt, vừa hỏi câu như vậy, chắc chắn cũng biết chỗ khả nghi trong chuyện này, nếu tôi nói dối lừa tướng quân, sợ tướng quân giận, thì ngay đến cả làm mồi câu dụ địch cũng không có cơ hội.”
Long Đại thản nhiên nói: “Nịnh hót không tệ, làm người ta cũng hưởng thụ lắm.”
“…” An Nhược Thần cố gắng giữ vẻ mặt đoan trang.
“Nhưng giờ lại nảy sinh ra một vấn đề, nếu suy đoán của cô đúng, vậy thì người dụ cô đi ra ngoài rồi dẫn vệ binh nha sai đuổi bắt Tạ Kim, muốn bọn họ tìm thấy thi thể của Tạ Kim, vậy hắn thoát thân như thế nào?”
An Nhược Thần há miệng, đứng ngẩn ra.
“Trong rừng càng lúc càng có nhiều quân lính, mọi người tản ra khắp nơi lục soát rừng, chính cô cũng được lục soát mới tìm thấy còn gì. Vậy còn người kia? Trốn đi đâu rồi?”
An Nhược Thần bị Long Đại nhìn chằm chằm như vậy thì lòng lại càng căng thẳng hơn. “Ấy…” Nàng cố suy nghĩ, “Có lẽ, có lẽ hắn không trốn đi đâu cả. Tạm thời núp đi, đợi mọi người đi hết rồi hắn mới rời đi.”
Long Đại nhíu mày.
An Nhược Thần nhìn mà rất muốn xoa lông mày mình, “Nếu, nếu tôi có võ nghệ, thì sẽ nhảy lên cây. Không biết quân gia đã lục soát trên cây chưa?”
Lông mày Long Đại càng nhướn cao hơn.
An Nhược Thần nuốt nước bọt, không phải hả? Trong khu rừng đó cây to lá rậm rạp, nhất định là một nơi giấu người rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với việc nàng trốn trong bụi cây.
Long Đại không bình luận, chỉ đột nhiên hỏi: “Cô nhớ thời gian đấy, mười lăm tháng mười, giờ thân, cổng thành nam. Nếu bỏ lỡ là không còn lần sau nữa.” Long Đại nói rồi phất tay, ý bảo An Nhược Thần có thể đi được rồi.
An Nhược Thần bước ra khỏi tửu lâu mà mơ hồ, để nàng đi như thế, lần này Long đại tướng quân gặp mặt nàng là có ý gì?
Và cả Tông Trạch Thanh cũng không hiểu chuyện gì nữa, sau khi mấy người chủ tớ An Nhược Thần và An Bình rời đi, Tông Trạch Thanh vào nhã gian hỏi: “Tướng quân, huynh bí mật gặp An cô nương nhiều lần như thế là vì chuyện gì thế?”
“Cảm thấy khá là đáng tiếc.” Long Đại uống canh, một hồi lâu sau mới đáp.
“Đáng tiếc cái gì?” Hai mắt Tông Trạch Thanh sáng lên, ngửi thấy được mùi tin nóng hổi rồi đây.
“Đáng tiếc nàng ta không phải là nam nhi.”
Mặt Tông Trạch Thanh xanh như tàu lá chuối, nói câu này là có nghĩa gì? Tướng quân thích An cô nương, nhưng lại hy vọng nàng ta là nam nhi? Ấy, từng có tin đồn nói tướng quân thích đoạn tụ, nếu không tại sao chừng ấy tuổi rồi mà còn chưa cưới phu nhân. Không lấy phu nhân cũng không sao, đến thiếp thất để trang trí trong nhà cũng chẳng có nốt. Không thiếp thất thì thôi, bình thường có mấy cô nương có dung mạo đến lấy lòng, nhưng tướng quân cũng không hề nhìn lấy người ta một lần. Không gần nữ sắc, bảo thủ nghiêm túc.
Chẳng lẽ lời đồn là thật?
“Nếu nàng là nam nhi, được bồi dưỡng tốt thì nhất định sẽ thành tài có ích.”
“…” Mặt Tông Trạch Thanh sụp xuống. Đại tướng quân không hiểu phong tình chút nào, đừng nói là cưới phu nhân, e đến đoạn tụ cũng chẳng có hứng thú. Nhìn thấy một cô nương vui vẻ đáng yêu, lại chỉ chăm chăm muốn bồi dưỡng người ta thành nhân tài.
“Đã lâu rồi không gặp người nào hữu dũng hữu mưu lại bình tĩnh như thế.”
Tông Trạch Thanh thật muốn chỉ tay vào mũi mình cho tướng quân nhìn, không phải ở đây còn một người sao! Đáng tiếc tướng quân không thèm để ý mà chỉ lo uống canh.
Mấy hôm sau, An Nhược Thần nghe nói thái thú đại nhân đã kết án vụ án này, phán xử Tạ Kim bình thường mặc quần áo lụa là giả dạng thành công tử có tiền ra ngoài lừa gạt, vơ vét tài sản. Có lẽ định giở trò cũ trong hội thề chúng, chọn tiểu thư khuê các đi lạc chuẩn bị ra tay, không ngờ bị lính tuần tra phát hiện được, Tạ Kim hốt hoảng ra tay đánh trả, ai ngờ lại bị đánh chết.
An Nhược Thần im lặng nghe không đáp. Cho dù quan phủ nghi ngờ đó là mật thám thì cũng không có bằng chứng, đành phải kết án như thế. Nhưng nhất định Long tướng quân biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng nàng lo chuyện không xảy ra, tướng quân sẽ không nói ra yêu câu nhử địch với cô. Hắn ta nhất ngôn cửu đỉnh, nàng thật sự có thể rời khỏi đây.
An Nhược Thần khấp khởi mừng thầm. Hôm đó, nàng thấy An Chi Phủ vô cùng vui vẻ, bèn xin ông ta cho mình đi thăm mộ mẫu thân. Hôm đó An Chi Phủ đã lấy được hai rương hàng ngọc thạch về nên tâm tình rất sảng khoái, lập tức đồng ý. Thế là An Nhược Thần dẫn nha hoàn và bà vú ra mộ mẫu thân tế bái.
Còn bảy ngày nữa là đến mười lăm tháng mười, An Nhược Thần âm thầm đếm ngày, hôm nay đến thăm mẹ, thầm cầu trong lòng hy vọng đây không phải là lần cuối cùng ở kiếp này. An Nhược Thần đứng trước mộ phần của mẫu thân cả buổi, nói rất nhiều lời với bà. Nàng nói với mẫu thân rằng, nàng muốn đi, đi khỏi nơi này.
“Sống cuộc sống như mình đã hy vọng.”
An Nhược Thần nhớ đến những lời của Long Đại mà không khỏi mỉm cười. Nàng nói với mẫu thân, nàng cũng là một người có phúc, tuy sinh ra trong một gia đình như vậy, có người cha như vậy, bị hứa hôn như vậy, nhưng nàng lại gặp được quý nhân.
Vào thời điểm như thế, đã gặp được người như thế.
An Nhược Thần nhớ lại lúc mẫu thân còn trẻ đã gặp phụ thân, từ đó tích tụ cả đời, rồi vội vã kết thúc. Còn nàng sẽ rời xa khỏi hắn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nàng quỳ xuống trước mộ mẫu thân, dập đầu ba cái.
An Nhược Thần về đến nhà thì bắt gặp An Nhược Hi dẫn An Nhược Phương vào vườn hái hoa về, trên tay hai người cầm một bó to, vẻ mặt tươi cười. An Nhược Phương trông thấy đại tỷ, liền vội chạy đến chia cho An Nhược Thần mấy bông. Sắc mặt An Nhược Hi thì khó coi hơn. Lúc ba người cùng nhau ra về, An Nhược Phương không cầm nổi hết hoa trên tay, có mấy bông bị rớt nên cô bé ngồi xuống nhặt, bị tụt lại phía sau.
An Nhược Hi quay đầu lại nhìn, thấp giọng giễu cợt: “Cũng lại một kẻ nuôi không quen, ăn chơi gì đều do ta dẫn đi, nhưng nó chỉ nhớ đến mỗi đại tỷ.”
An Nhược Thần không đáp, nhưng trong bụng lại thầm khen nhị muội dùng cái chữ “cũng” này hay lắm, mọi người đều là tỷ muội ruột thịt, ăn uống nô đùa không ai thiếu ai, sao muội ta không nhìn mình xem có phải cũng nuôi không quen không mà nói người khác. Huống gì, muội ấy mới lấy lòng tứ muội mấy ngày nay mà nói cứ như là nuôi lớn tứ muội vậy.
Dù An Nhược Thần không nói gì, nhưng An Nhược Hi cứ cảm thấy đại tỷ như đang châm chọc mình, không khỏi trợn trừng mắt nhìn đại tỷ. An Nhược Thần vẫn không để ý đến nàng ta, nhưng trong lòng lại nghĩ, đột nhiên nhị muội lấy lòng tứ muội là vì cớ gì? Có phải cha đã chọn một mối tốt cho tứ muội rồi không, nhị muội biết được điều đó, nên nịnh nọt tứ muội mấy năm, đợi sau khi tứ muội xuất giá thì có thể giúp đỡ muội ấy?
An Nhược Thần hơi bất an, mắt thấy An Nhược Phương đã nhặt xong, cười tươi đi về phía các nàng, biết lúc này không phải là dịp tốt để dò xét. Nàng do dự có nên dò hỏi rõ trước khi mình đi hay không. Nhưng dò hỏi rồi thì sao, nàng không thay đổi được gì mà càng tăng thêm trói buộc.
An Nhược Thần quyết định không ỏi. Nàng cười với hai người muội muội, đang định nói “đi thôi, quay về tìm bình hoa”, thì chợt nghe thấy cách đó không xa ở trong sân có tiếng nữ tử kêu khóc cầu cứu vô cùng thê lương.
ngả nghi trong chuyện này— khả nghi
“có vài người vốn không hề muốn hại ngươi, nhưng sẽ có người khác lợi dụng nàng để làm hại ngươi” đây là điển hình cho câu “ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết” nè!
Nhược Thần thật khéo nịnh, làm cho tướng quân cũng hưởng thụ lắm 😆😆😆
Cái anh chàng Tông Trạch Thanh cũng bà tám thiệt, cơ mà ta thích. So cute!
“Thật tiếc vì không phải nam nhân” => Anh thích nam => anh… Khả năng tưởng tượng của Trạch Thanh cũng rất bá chấy đấy chứ, có một trợ thủ như thế này thì có thể thấy được LĐ thật phúc hắc đó vì thầy nào trò đấy mà, nên chúng ta có thể chắc chắn rằng LĐ không lạnh lùng được, chẳng qua là anh muốn lộ ấm áp cho ai thôi