ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 30

Triệu Tấn Dương chỉ vừa ngồi vào ghế máy bay thì có cuộc gọi đến.

“Cậu đang ở đâu?” Có vẻ như bên kia tìm anh đến mức cuống cuồng, vừa vào đã hỏi ngay.

Triệu Tấn Dương nhướn mày rồi nhíu lại, “Sân bay Ngô Khư.”

Bên kia nổi đóa, “Cậu chạy về Nam Ninh làm gì?”

Nếu như vào lúc bình thường thì nhất định Triệu Tấn Dương sẽ cãi lại, nhưng lúc này anh lại không có tâm trạng giận dỗi với anh ta, chỉ nói: “Thăm người phụ nữ của tôi.”

Đợi bên kia tiêu hóa nội dung của anh, Triệu Tấn Dương mới nói tiếp: “Tôi về rồi, chậm nhất là hai tiếng nữa sẽ đến, có chuyện gì thì gặp nhau rồi nói.”

Khi loa phát thanh nhắc nhở phải tắt điện thoại đi, cũng đúng lúc Triệu Tấn Dương bấm tắt cuộc gọi.

Nếu đổi lại là Lôi Nghị, nói không chừng sẽ còn quát anh ta mấy câu vô kỷ luật, không biết nặng nhẹ, không báo cáo đã đuổi chạy đến nơi khác.

Nếu Lôi Nghị vẫn còn ở đây, chắc chắn Quách Dược và anh chưa nói được mấy câu đã bị xách cổ đi, hai người không phải là kẻ ty tiện gian xảo, chỉ là một người thẳng như ruột ngựa, một người lại quá mức tùy hứng, như người có học bảo thủ gặp phải thanh niên không học vấn không tài cán, hai bên đều chướng mắt nhau.

Xuống sân bay, Triệu Tấn Dương mới thấy tin nhắn của Quách Dược, lập tức chạy về đơn vị.

Quách Dược như chạy ra rào đón, Triệu Tấn Dương vừa vào cửa đã đụng phải.

“Đội trưởng Dương ở trong đấy.” Quách Dược nhắc nhở, “Chờ anh lâu lắm rồi.”

Triệu Tấn Dương gật đầu.

“Tạm thời công việc của lão đại sẽ do anh ấy tiếp quản, anh chú ý đấy, anh ấy không được dễ tính như lão đại đâu.”

Bị trách mắng làm cho phát cáu, Triệu Tấn Dương nghiến răng, nén lại cơn giận.

“Vì sao không phải là cậu?” Anh hỏi.

Triệu Tấn Dương chỉ buột miệng hỏi, nhưng có lẽ bình thường đã quen đâm thọc nhau, nên Quách Dược nghe vào tai lại cảm thấy châm chọc. Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, ngũ quan vốn nghiêm nghị nay trở nên góc cạnh hơn, “Sợ có người sẽ không phục.”

Quách Dược đạp thẳng lên đuôi Triệu Tấn Dương. Triệu Tấn Dương nắm chặt quả đấm, mím chặt môi dưới.

“Lão đại mới gặp chuyện, tôi không có tâm trạng gây gổ với anh.” Câu chữ thốt ra từ kẽ răng, “Chuyện trong đơn vị không có ai rõ hơn chúng ta, anh nói xem các anh em muốn phục tùng người của mình hay là một tư lệnh từ trên xuống?”

Quách Dược nghe vậy mà ngẩn ra.

“Chuyện của lão đại, bọn tôi sẽ tìm cậu.”

Triệu Tấn Dương đi sượt qua vai Quách Dược, tự ý đi về căn phòng làm việc vốn của Lôi Nghị.

Lúc này có người đàn ông đang đứng hút thuốc trước cửa sổ, trên bàn làm việc là một xấp tài liệu để mở. Những sợi khói mờ mờ khiến Triệu Tấn Dương nhớ đến người đàn ông tiền nhiệm của căn phòng này, anh lấy lại bình tĩnh, lên tiếng gọi: “Đội trưởng Dương.”

Triệu Tấn Dương chỉ mới gặp người đội trưởng này một hai lần trong đại hội trao thưởng, không qua lại trực tiếp với ông ta, còn anh thường xuyên ở bên ngoài nên cũng biết rất ít về tác phong quản lý của người này.

Người đàn ông dí tắt thuốc trong gạt tàn, rồi ra hiệu với anh, “Ngồi đi, đứng đó làm gì?”

Triệu Tấn Dương đã sớm bỏ đi vẻ tùy tiện khi còn ở chung với Lôi Nghị, đợi người đàn ông về chỗ ngồi, anh vẫn còn đứng, người đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Anh nhiều ít có thể đoán được lúc này đến là để chịu phạt.

“Triệu Tấn Dương đúng không?” Vì nheo mắt lại mà ánh mắt của người đàn ông càng trở nên sắc sảo, “Trước kia lão Lôi từng khen về cậu với tôi, tôi có ấn tượng. Chúng ta không nói nhiều nữa, có biết vì sao tôi gọi cậu đến không?”

“Biết ạ.” Triệu Tấn Dương không hề giấu diếm.

“Vậy cậu nói nghe xem nào.”

“Tự ý rời khỏi cương vị.”

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, dí tắt tàn thuốc như đang ấn đầu người ta dạy dỗ vậy.

“Mẹ nó cậu cũng biết cái này gọi là ‘tự ý rời khỏi cương vị’ hả?! Bảo cậu theo dõi người ta, mẹ kiếp người mới còn đáng tin hơn cả cậu! May mà không có chuyện gì xảy ra đấy!”

Nếu là Lôi Nghị, sợ rằng chiếc gạt tàn kia sẽ bị ném đến.

Triệu Tấn Dương không đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bàn, cụp mắt như đang kiểm điểm.

“Năm ngoái cậu nghỉ bệnh một năm đúng không.” Người đàn ông cầm lấy một tập tài liệu ở trên bàn xem, “Đi làm lại hơn nửa năm rồi mà còn không rõ vị trí của mình? Có cần cho cậu nghỉ dài hạn thêm lần nữa để điều hòa không?”

Triệu Tấn Dương đứng thẳng, trầm giọng nói: “Báo cáo đội trưởng Dương, sẽ không có lần sau nữa.”

Người đàn ông đặt tài liệu xuống, dựa ra sau ghế, nói như giễu cợt: “Cũng để ý đến bát cơm này đấy chứ nhỉ, sao trước lúc chạy đi không suy nghĩ chút hả. Xem ra Lôi Nghị đã chiều hư các cậu rồi, chẳng có chút nề nếp kỷ luật nào cả.” Rồi ông ta sửa sang lại tài liệu trên bàn, “Quay về viết bản kiểm điểm rồi nộp lên!”

Triệu Tấn Dương gật đầu, “Vâng, thưa đội trưởng Dương!”

Xếp tài liệu xong, người đàn ông chỉ vào chiếc ghế đối diện, “Ngồi đi.”

Triệu Tấn Dương hơi do dự, đoán chắc là ông còn có chuyện khác nữa, bèn kéo ghế ra ngồi xuống.

Người đàn ông lại lần nữa châm thuốc, cũng không khách khí đưa cho anh một điếu, Triệu Tấn Dương nhận lấy, nhưng chỉ cầm chứ không châm.

“Cậu có biết về vụ án lúc trước lão đại của các cậu đang theo không?”

Triệu Tấn Dương đáp: “Là của Lư Kình.”

“Quách Dược đã nói sơ qua với tôi rồi, lúc trước lão Lôi sắp xếp cho cậu tiếp cận lư Kình, chắc hẳn cậu là người duy nhất trong đơn vị từng giao thiệp với Lư Kình.”

“Hai năm…” Ông như ngẫm nghĩ, giơ ra hai ngón tay vàng vọt, “Cậu ở bên Lư Kình hai năm, lúc trong đơn vị muốn đưa Quách Dược vào thì lại gặp chuyện rắc rối, sau đó cậu nghỉ phép, Quách Dược cũng không vào được, nên thực chất một năm qua bên tuyến này không hề có tiến triển nào.”

Triệu Tấn Dương không rõ ông ta đã biết rõ chỉ đơn thuần xác nhận lại chi tiết, cẩn thận tiêu hóa hết lời mới gật đầu.

“Trước khi lão Lôi gặp chuyện là có nghe phong thanh gì đấy mới qua đó, theo lý mà nói thì hẳn phải đưa cậu quay về thăm dò ít chuyện, cậu chính là người thích hợp nhất. Kết quả cậu lại bị phái đi theo vụ án khác.” Người đàn ông vươn thân trên ra trước, như đang lắng nghe bí mật, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão Lôi định tính toán thế nào?”

Triệu Tấn Dương không biết Quách Dược đã nói được bao nhiêu với ông ta, lẽ ra hì anh phải tích cực phối hợp, chỉ có điều không phải Triệu Tấn Dương không muốn nói rõ ra, mà do tin tức đó quá nhạy cảm, một khi bị lộ là anh phải cuốn gói ra đi, cho dù Lôi Nghị còn ở đây thì chưa chắc đã có thể bảo vệ được anh.

Triệu Tấn Dương chỉ nói: “Lão đại… Ý của đội trưởng Lôi trước đó là gì thì em không biết, anh ấy tự có suy nghĩ của mình, anh ấy sắp xếp cho em đi sang tuyến khác, em lập tức đi ngay.”

“Trước đó bị lộ rồi à?”

Triệu Tấn Dương khẳng định: “Không có.”

Mới đầu anh không thể không rút người đi, vì để cho anh quay về an toàn mà Lôi Nghị đã tốn không ít sức. Một thời gian ngắn sau đó cũng không dám cài người vào, sợ bứt dây động rừng.

Người đàn ông nghiền ngẫm gật đầu, nói như lẩm bẩm: “cũng đúng.” Làm lãnh đạo cũng không cần phải giao phó tất cả cho người dưới.

“Lão Lôi không còn ở đây nữa, tôi cũng rất khó chịu. Nhưng tôi hy vọng các cậu không bị đau thương đánh đổ, phải tỉnh táo lại, trong công tác vẫn không được thả lỏng, không được nới lỏng yêu cầu với mình.”

Có lẽ những câu này đã lặp đi lặp lại quá nhiều, nên Triệu Tấn Dương không hề nghe ra chút tình ý thân thiết nào.

“Chúng ta đã theo dõi con cá Lư Kình này mấy năm, mặc dù không hoàn toàn đánh vỡ được hắn, nhưng ít nhiều cũng đả kích được xung quanh hắn, coi như là nhổ đi mấy sợi lông. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục theo Lư Kình, theo đến khi nào đây?” Người đàn ông gảy tàn thuốc, từ trong làn khói mù nhìn Triệu Tấn Dương một cái, “Đến khi nào chúng ta bắt được hắn mới thôi! Dây là mục tiêu của chúng ta – bao gồm cả lão Lôi.”

Chợt bầu không khí trở nên căng thẳng, trong không khí như có dây đàn vô hình đang được kéo căng, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị kích thích, phát ra âm thanh vô cùng chói tai.

Đề tài dần dần đẩy về trọng điểm này, Triệu Tấn Dương đã có cảm giác, anh sẽ vì âm thanh kia mà máu huyết sôi trào.

Người đàn ông nhìn thẳng vào anh, hỏi ra vấn đề làm Triệu Tấn Dương như cách mấy đời.

Anh như quay trở lại năm tháng vừa tốt nghiệp, cũng là ở trong căn phòng làm việc tương tự, cũng là mùa hè oi bức như thế này, Lôi Nghị đã hỏi anh câu hỏi gần như vậy.

“Cậu có ý kiến gì không?”

– Không sai, chính là công việc như cậu nghĩ.

“Vừa nãy tôi cũng nói rồi, cậu và Lư Kình từng có tiếp xúc trực tiếp với nhau, là người thích hợp nhất.”

– Mặc dù cậu chỉ mới tốt nghiệp trường cảnh sát, so với người trong nghề còn kém rất xa, từ ánh mắt, hành động cho đến suy nghĩ, cậu không giống cảnh sát nhất, nhưng lại là người cảnh sát thích hợp nhất.

Dây đàn kia kêu ting một tiếng rồi đứt.

***

Triệu Tấn Dương tìm thấy Quách Dược ở nơi hành lang.

Điếu thuốc trong tay không biết đã bị bẻ cong từ lúc nào, Triệu Tấn Dương ngậm vào miệng, lục tìm một hồi mới nhớ ra đã vất bật lửa khi xuống sân bay rồi.

Quách Dược liền thảy một chiếc đến cho anh.

“… Lão đại…”

Nghe thấy tiếng gọi này, đầu ngón tay Quách Dược khẽ khựng lại.

“Lúc lão đại xảy ra chuyện, bên cạnh còn có ai?”

“Tôi.”

Triệu Tấn Dương cố ý nheo mắt nhìn anh ta, cười tự giễu: “Quách Dược, tôi không chĩa mũi nhọn vào cậu.”

Quách Dược cúi đầu rít một hơi, “Còn mấy người khác nữa, nơi bọn tôi mai phục hơi xa, lúc nghe thấy tiếng súng chạy đến thì lão đại đã ngã xuống rồi.”

“Đối phương là ai?”

“… Thái Tam.”

Triệu Tấn Dương nhíu chặt mày, cứ thế nhìn mấy sợi khói xanh bay ra, “Lại là Thái Tam…”

“Đáng lý tôi phải nhanh chân lên…”

Triệu Tấn Dương nghiêng đầu.

Quách Dược cũng không để ý đến cái nhìn của anh, chỉ nhìn chằm chằm vào đầu thuốc lá của mình, trông cô đơn hiếm thấy.

“Nếu tôi có thể nhanh chân hơn chút nữa thì tốt rồi…” Quách Dược như nói cho mình nghe, “Dưới núi có con sông, dọc đường lại toàn là cây cối um tùm… Không tìm được… Tôi không tìm được…”

Triệu Tấn Dương cười hai tiếng trống rỗng, vươn đôi tay dài ra, vỗ lên vai Quách Dược hai cái, trước khi đi còn ấn một cái – trước khi làm nhiệm vụ, Lôi Nghị cũng thích cổ vũ bọn họ như thế.

Câu chuyện không tiếp tục nữa, hai người đàn ông mỗi người hút thuốc, im lặng như bình thường, lại không có mùi thuốc súng của ngày thường.

Lôi Nghị vẫn luôn đóng vai phụ huynh trong nhà, lúc phụ huynh còn đấy, hai anh em được che chở còn có thể cãi nhau ồn ào, thậm chí là tùy ý làm bậy, nhưng nay phụ huynh đã đi vắng mãi mãi, sau này hai anh em chỉ có thể giúp đỡ lẫn nhau, cũng tự giác thu lại tính tình ngang bướng.

Cháy hết một điếu thuốc, bỗng Triệu Tấn Dương mở miệng: “Cậu không hỏi tôi đã nói chuyện gì với đội trưởng Dương sao.” Dừng một chút, “Cậu đã biết rồi.”

Quách Dược không đáp.

“Tôi đồng ý rồi.”

Ánh mắt phức táp bên kia quét đến, ừ một tiếng.

“Trước đó ông ấy đã hỏi ý kiến của cậu rồi.”

Quách Dược ngầm thừa nhận.

“Cậu cũng cảm thấy tôi rất hợp quay về đó.”

Triệu Tấn Dương không hỏi nữa, mỗi một câu đều đang khẳng định suy đoán của mình. Trong lòng không có chút vui mừng nào vì đã đoán đúng, cũng không còn nóng lòng muốn thử, ngược lại lại có chút buồn bã vướng mắc nói không rõ.

Quách Dược như không được thoải mái lắm, điều chỉnh lại tư thế, quần áo cà vào vách tường phát ra âm thanh kháng nghị khô khốc.

“Tôi nói anh không thích hợp thì anh sẽ ngoan ngoãn buông tay sao?” Khóe miệng chợt hiện lên nụ cười tự giễu, “Người duy nhất có thể ngăn cản anh đã không còn ở đây nữa rồi.”

 

Chương trước
Chương sau