ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 29

“Liên Nhã?”

Người bên ngoài lặp lại lần nữa.

Hứa Liên Nhã lục tìm chìa khóa cửa, lúc này mới nhớ ra phải mở đèn. Ánh đèn đột nhiên sáng lên khiến cô nheo mắt lại, rồi mở cửa ra.

Tia sáng hắt lên mặt của người đứng bên ngoài, anh cởi mũ áo khoác xuống, mái tóc cắt ngắn và ngũ quan rõ ràng hiện lên dưới ánh đèn.

Hứa Liên Nhã không chút nghĩ ngợi, nhào đến ôm chặt lấy anh.

Không biết bên ngoài trời mưa tự lúc nào, Triệu Tấn Dương vượt mưa gió đến, quần áo ướt hơn nửa, Hứa Liên Nhã nhìn mấy giọt nước phản chiếu ánh sáng, có lẽ không phải mắt nhìn nhầm.

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi…”

Trong giọng nam thấm nhuần bao nhớ nhung và áy náy từ khi chia xa đến nay, nghe vô cùng trang nghiêm, từng chữ từng chữ phá tan phòng tuyến trong cô.

Hứa Liên Nhã không thể nói không sao được, bởi vì cô thật sự thật vọng. Không một ai có thể an ủi được như anh, Trâu Vân Đình không được, thậm chí cả Hứa Đồng cũng không. Anh theo Lôi Nghị chín năm, giẫm lên dấu chân của Lôi Nghị mà đến, không có ai hiểu hết tự hào và khó khăn của Lôi Nghị như anh, cũng chỉ có anh và Hứa Liên Nhã thân mật như thế, mới có thể bảo cô tin rằng Lôi Nghị vẫn còn sống.

Trước kia Hứa Liên Nhã cảm thấy, là chính cô đưa hai người đàn ông này gắn liền với nhau, nhưng nay nhìn lại, phần lớn là Triệu Tấn Dương bắc cầu nối, để cô đi đến cạnh bố cô, càng nhìn càng rõ. Triệu Tấn Dương chính là hình ảnh thu nhỏ của loại người như Lôi Nghị, và Lôi Nghị là một trong những kết cục của loại người ấy, hai người chồng chất vẽ nên dáng hình một người cảnh sát phòng chống ma túy vừa vất vả lại vội vã suốt đời.

Hứa Liên Nhã lắc đầu, muốn nhìn vào mắt anh một lúc, chỉ một cái đối mặt như thế là anh có thể đọc hiểu tất cả, nâng gáy cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn.

Không biết anh đã chạy được bao xa, lao đến đây nhanh như thế nào, trên người Triệu Tấn Dương thoang thoảng có mùi mồ hôi, cùng bộ quần áo ướt một nửa và nụ hôn ướt át của anh, có lẽ còn cơn mưa ban đêm gột tẩy đi hết mọi dơ bẩn, để cái ôm chiếc hôn của họ càng nóng nực hơn.

Hứa Liên Nhã nếm được vị mặn chát, không biết đó là nước mắt của ai, cô không dám mở mắt, không gì đau đớn hơn khi thấy người đàn ông của mình chảy nước mắt.

Triệu Tấn Dương ôm cô đi vào nhà, trở tay đóng cửa rồi lại tắt đèn đi.

Bóng tối đột nhiên phủ xuống cứ như tòa thành tự nhiên, rào lại một thế giới nhỏ cho hai người, không ai thấy được sự điên cuồng và những giọt nước mắt của họ, chỉ có mình họ mới cảm nhận được run rẩy và nhiệt độ của nhau.

Ghế sa lon bằng gỗ thật vừa cứng vừa lạnh, Triệu Tấn Dương ngã mình xuống trước, rồi mới để Hứa Liên Nhã nằm trên người anh.

Cô vẫn mặc quần jean như bình thường, trong trí nhớ cô rất ít khi mặc váy. Vuốt ve một đường đi lên, chiếc quần vốn thẳng thớm nay đã có nhiều nếp gấp, anh nhớ cô luôn thích mặc quần bó skinny.

Đưa Bàn tay thò vào trong áo, từng chiếc xương sườn hằn rõ đâm vào lòng bàn tay càng khẳng định suy đoán của anh.

“… Gầy quá rồi.”

Hứa Liên Nhã không đáp, chỉ ngồi quỳ trên đùi anh, cởi thắt lưng anh ra. Càng luống cuống càng không tìm được khóa, máy kéo sợi bị hư không sửa được nhưng vẫn cố chuyển động, sợi và vải xoắn bện rối tung lên.

“Liên Nhã…” Anh chụp lấy cổ tay cô, “Đừng gấp gáp thế. Anh ở đây, anh không đi đâu cả.”

Cô như ngọn nến không gió dần lắng lại dưới sự vỗ về của anh.

Triệu Tấn Dương nhẹ nâng một bên đầu gối cô lên, hỏi: “Thế này có đau không?”

Hứa Liên Nhã lắc đầu.

Triệu Tấn Dương nghĩ, dù có quỳ đến mức chảy máu thì e là cô cũng sẽ không chịu nhận đau.

Triệu Tấn Dương ôm cô ngồi trên sa lon, quỳ vào giữa hai chân cô, đúng tầm môi chạm đến trán cô.

Áo quần rơi xuống đất, anh đỡ lấy sống lưng để cô dán chặt vào mình.

Không còn lớp ngăn cách kia, mỗi một tấc trơn nhẵn và ướt át kề bên nhau, di chuyển và phập phồng, từng chút từng chút đụng chạm truyền đến đáy lòng, giống như sợi dây đàn, kích thích vào nơi nào thì cả dây rung lên, không chỗ nào có thể thoát được.

Triệu Tấn Dương luôn không câu nệ trong chuyện nam nữ, anh tình em nguyện, chưa bao giờ cân nhắc đến đúng sai, cũng chưa từng nghĩ đến ai sẽ vì thế mà thua thiệt.

Cũng vì vậy mà hồi đầu mới có thể ăn nhịp với Hứa Liên Nhã.

Nhưng sau nhiều năm nhớ lại cái đêm này, trong lòng luôn dâng trào cảm giác áy náy, anh không rõ mình có làm đúng hay không. Quả thật không hẳn là trách nhiệm của anh, nhưng có người đàn ông nào lại sẵn lòng trách cứ người phụ nữ mình yêu đâu, huống gì còn là anh phụ lòng.

Cách xa một thời gian, lúc Triệu Tấn Dương đi vào lại cảm thấy khó khăn dồn ép. Hứa Liên Nhã nhíu mày, không ai có vẻ hưởng thụ cả, nhưng lại không rên rỉ mà cố nuốt xuống đau đớn, giống như im lặng mới là chủ điểm trong đêm đen.

Triệu Tấn Dương nghỉ một lúc, đợi sức nóng ở chỗ kia dung hợp, giống như không cảm nhận được sự tồn tại của cô, cô đã thành một bộ phân của chính mình.

Bọn họ đều quen thuộc mỗi một nơi nhấp nhô trên cơ thể hai bên, nhưng vẫn vờ như không hiểu mà thăm dò nhiều lần.

Trong phòng không có gió, trong bầu không khí mát lạnh còn sót lại hơn nửa sau cơn mưa, hai người họ mồ hôi đầm đìa, đem bi thương và tình ý trộn lẫn dính vào nhau, dính chặt vào trong tim khó lòng gỡ nổi.

Hứa Liên Nhã luôn chiếm chủ động trong lúc làm tình, mà lần này lại càng như phát tiết.

Cô vòng tay ôm lấy cổ Triệu Tấn Dương, hai chân kẹp chặt thắt lưng gầy mà rắn chắc của anh, như cây dương xỉ bám vào cây to. Nghiêng người một cái, sức nặng liền đè lên người anh, Hứa Liên Nhã đẩy anh ngã xuống khoảng cách nhỏ hẹp giữa ghế sa lon và bàn trà.

Sàn nhà cũ lót gạch sứ nên vô cùng cứng. Triệu Tấn Dương không đưa tay đỡ lấy ghế, lúc ngã xuống thì tiếng rên đau vang lên – đầu gối cô bị đụng phải nền.

Triệu Tấn Dương đang định hỏi cô có đau không nhưng cô đã cúi người xuống, lấp lấy miệng anh.

Dần thích ứng với bóng tối, Triệu Tấn Dương tại bên trong kẽ hở nhỏ nhìn lên trần nhà xám trắng trên đỉnh đầu. Ghế sa lon và bàn trà đều là gỗ thật, khiến khe hở như biến thành quan tài.

Cứ theo cô thôi. Bỗng nghĩ đến cái chết khiến Triệu Tấn Dương vất bỏ hết suy nghĩ. Cho dù cuối cùng cùng nằm trong quan tài với cô như thế này, thì đó cũng là kết cục chỉ có thể chờ mà không thể cưỡng cầu.

Cô muốn được khơi thông trút bỏ, sự phối hợp của anh lại là lối tắt để giải phóng.

Gạch vừa ấm vừa ướt, bàn trà bị đụng mấy cái. Căn nhà này đã để trống nhiều năm, bị từng tiếng thở dốc buồn tẻ đánh thức, mùi khai tanh thoang thoảng hòa lẫn vào mùi mồ hôi, xua tan đi bụi mù của năm tháng.

***

Bình nóng lạnh trong nhà tắm đã nhiều năm không dùng nên không hoạt động tốt lắm, Triệu Tấn Dương sửa một hồi mới có nước nóng mang theo mùi rỉ sét chảy ra.

Khi nước chảy mạnh hơn thì Hứa Liên Nhã ở bên kia nói: “Được rồi.”

Triệu Tấn Dương chợt nhận ra đây là câu nói đầu tiên của cô khi gặp mặt lại, giọng nói mệt mỏi khàn khàn.

Trong nhà tắm không có bồn tắm, Hứa Liên Nhã đưa lưng về phía cửa tắm vòi sen.

Triệu Tấn Dương đóng cửa đi vào, đầu cô cúi thấp, không ngoái lại nhìn.

Dù nói gì đi chăng nữa cũng đều phí công, Triệu Tấn Dương giơ tay phủ lên vai cô, nhấn một cái như an ủi. Hứa Liên Nhã đặt tay lên lưng anh, vuốt nhè nhẹ như đang nói không sao đâu.

Anh ôm cô từ sau lưng.

Từ khi bắt đầu bước vào cửa, Hứa Liên Nhã Hứa Liên Nhã với tính cách tiên tiến không nhìn rõ vào mặt nhau, có lẽ cả hai đều hiểu điều đó, giống như sợ cảm xúc trong mắt sẽ lây sang đối phương.

Cô để mặc anh ôm mình, thỉnh thoảng lại vốc nước rửa đi vết bẩn trên tay anh.

“Bao giờ thì về?”

Trong phòng chỉ có hai người, đã quá lâu Hứa Liên Nhã không mở miệng, làm Triệu Tấn Dương cứ tưởng là mình nghe nhầm.

“… Ngày mai.”

Tay cô khựng lại, “Sáng à?”

“… Ừ.”

Cô lại im lặng.

“Bên kia muốn thu lưới, bây giờ không đủ người…”

Hứa Liên Nhã lại cúi đầu xuống, Triệu Tấn Dương chỉ có thể trông thấy khóe mắt cô.

Cô nói: “Anh chạy về như thế này không sao chứ?”

Mỗi một câu hỏi của cô đều có thể chặn lại bác bẻ của anh, Triệu Tấn Dương thấp giọng: “… Không có gì to tát cả.”

Cô nghiêng đầu sang, gương mặt chìm trong làn hơi nóng trở nên sắc bén như con dao vừa được mài.

Hứa Liên Nhã nói: “Vậy chính là chuyện nhỏ rồi?”

Triệu Tấn Dương siết chặt tay, muốn lấy cái ôm để xoa dịu cảnh gươm súng sẵn sàng sắp diễn ra.

“Không sao cả.” Anh đổi lại câu nói.

Hứa Liên Nhã nửa tin nửa ngờ quay đầu về, “Tự anh cẩn thận đấy…”

Có lẽ nửa câu sau của cô chính là “đừng giống như bố em”, Triệu Tấn Dương nghe rõ, nghiêm túc ừ một tiếng.

“Để anh tạo bọt cho em.” Triệu Tấn Dương rút tay về ấn vòi sữa tắm, bỗng Hứa Liên Nhã mất thăng bằng suýt nữa trượt ngã, may mà Triệu Tấn Dương nhanh tay đỡ lấy cô.

“Sao thế?!”

Rõ ràng đang bật nước ấm, nhưng Triệu Tấn Dương kinh hãi đến mức đổ mồ hôi lạnh.

“Không sao…”

Hứa Liên Nhã dựa vào anh đứng vững, lau đi nước trên mặt rồi nói: “Chân hơi yếu chút, đừng lo.”

Vừa nãy Triệu Tấn Dương thấy hai chiếc ghế đẩu bằng gỗ nhỏ ở ngoài cửa, bèn đi ra cầm vào.

“Ngồi tắm đi.”

Hứa Liên Nhã nghiêm chỉnh ngồi lên một chiếc ghế, cho dù bầu không khí rơi vào bế tắc, nhưng Triệu Tấn Dương vẫn tò mò hỏi: “Sao ngồi nghiêm chỉnh thế?”

Hứa Liên Nhã thả lỏng người ra, nói: “Hồi bé bố mẹ em cũng tắm cho em như thế này, họ chê em lưng gù, nên luôn nhắc em phải thẳng lưng lên.”

Hơi nước cũng không che đi được nụ cười yếu ớt nơi khóe miệng cô. Nụ cười như vô tình nếm phải mướp đắng, đầu tiên là đắng chát, đến khi vị đắng tan đi thì còn lại vị ngọt nhàn nhạt.

Cô cúi người ôm lấy chân, đoạn sống lưng nơi gần cổ hiện rõ lên hình đốt sống, Triệu Tấn Dương đưa tay thoa nhẹ, nụ cười nơi bờ môi dần tắt.

“Thời gian này em nhớ cẩn thận chút…” Triệu Tấn Dương nói, “Cơ thể và an toàn…”

“Sẽ có người đến trả thù à?”

“Chỉ nhắc thế thôi.”

“Không có mấy ai biết em là con gái ông đâu, không phải đến giờ anh cũng không nhận ra đấy ư.”

“…”

Hứa Liên Nhã quay người lại, Triệu Tấn Dương hai tay đầy xà phòng  đứng ngẩn ra, ngón tay cô xoay một vòng, nói: “Xoay qua chỗ khác.”

Hai người lại quay về vị trí đưa lưng lại với nhau.

“Sao anh tìm được đến đây?” Hứa Liên Nhã chưa bao giờ nói cho anh biết địa chỉ cụ thể.

“Chị cả nói em về quê rồi.”

“Ừ?”

“Trâu Vân Đình. Bọn anh cũng gọi chị ấy là chị cả.” Triệu Tấn Dương nói thêm, “Anh đã đến rồi.”

“Dì ấy cũng biết cái này à?”

Triệu Tấn Dương nghe hiểu, nói: “Anh từng đến đây rồi.”

Một hỏi một đáp, như bậc phụ huynh hỏi con nhỏ vì sao tan học về muộn vậy.

“Đã đến hai ba lần rồi…” Nhắc đến Lôi Nghị anh lại có chút chần chừ, “Trước kia lúc ở bên này, bố em gọi bọn anh đến ăn cơm mấy lần.”

“Thế à, vậy sao em chưa từng gặp anh nhỉ?”

Triệu Tấn Dương nghĩ rồi nói, “Lúc đó em sắp thi vào đại học.”

“Ừ, khoảng đó em đang ở bên chỗ mẹ.”

Hứa Liên Nhã từng tắm cho rất nhiều chú chó, nhưng đây là lần đầu tiên được người khác chà lưng cho, xúc cảm phong phú, nhưng anh thoa sữa tắm lại trơn nhẵn mịn màng, như cho thấy cái vẻ thô ráp vất vả thường ngày của anh đã biến mất.

Nhìn thắt lưng gầy gò của anh, cô nghĩ đến chó becgie, có lẽ thâm nhập vào tiềm thức anh là cảnh sát nên mới liên tưởng đến chó nghiệp vụ.

Bỏ qua cái này, chợt cô nghĩ đến con chó ngao Tây Tạng… Nhìn rất dữ, nhưng lại bảo vệ chủ rất kỹ. Tuy thoạt nhìn Triệu Tấn Dương không giống tốt tính, nhưng còn lâu mới gọi là dữ được.

“Lần cuối cùng suýt nữa thì chạm mặt nhau, khi ấy anh đến một mình, bố em nói ‘con gái tôi mua thức ăn sắp về rồi, cậu ở lại cùng ăn bữa cơm đi’.”

Hứa Liên Nhã xua đi những suy nghĩ lung tung về con chó ngao, nói: “Vậy sao anh lại chạy?” Cô không có chút ấn tượng nào.

“Là bố em thay đổi ý, muốn dẫn mọi người cùng đi ăn, chị Thủy và Quách Dược đồng ý trước, anh thì đang suy nghĩ.”

Động tác trên tay Hứa Liên Nhã khựng lại theo suy nghĩ, “Em tưởng anh là người nhanh nhất chứ.”

Triệu Tấn Dương như cười một tiếng, Hứa Liên Nhã ngồi yên cảm nhận phần lưng mịn màng run lên, như chạm phải một sinh mệnh nhỏ bé.

“Lúc ấy suýt nữa đã gặp được rồi. Nhưng khi đó anh vẫn còn là thực tập sinh, chị Thủy và Quách Dược đã đi làm được một thời gian rồi, bố em nhìn trúng anh điểm nào đến chính anh cũng không rõ, nên không dám tùy tiện đáp.”

“Anh sợ ông ấy lừa anh?”

“Không đến nỗi gọi là ‘lừa’, chẳng qua là có cảm giác không nỡ.”

Hứa Liên Nhã không hỏi chuyện sau đó nữa, cũng không hỏi anh có hối hận hay không, thậm chí cũng không hỏi có phải anh cảm thấy Lôi Nghị không còn quay về được nữa hay không.

Chiếu và ván giường chưa kịp phơi, sợ có sâu bọ sinh sôi, bọn họ bèn trải ra giường ra lót giữa nền nhà phòng khách.

Quạt trần kiểu xưa quay cót két, cả một đêm bọn họ nói rất nhiều chuyện ngắn gọn, mới đầu nói rất nhiều, nhưng rồi lại dần dần im bặt.

Nửa là nóng, nửa do tâm tình, Hứa Liên Nhã trằn trọc trở mình, có lúc không biết Triệu Tấn Dương đang đọc diễn văn hay cô nằm mơ nữa, thậm chí cô còn thấy Triệu Tấn Dương đứng lên, kính cẩn làm lễ cảnh sát trước chiếc hộp gỗ đặt trên tủ ti vi.

Rèm cửa sổ phòng cách không che nắng tốt, Hứa Liên Nhã bị ánh mặt trời đánh thức, bên cạnh đã không còn bóng người.

Cô chống đất ngồi dậy, cho dù đã lường trước được kết quả này, nhưng vẫn không nhịn được mà kêu một tiếng…

“A Dương?”

Không ai trả lời.

Chương trước
Chương sau