ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 27

Sau khi ba kẻ tay xăm rời đi, Hạ Nguyệt lại chạy bịch bịch lên tầng hai, “Chị… chị Nhã….” Sợ hãi làm cô nàng thở không ra hơi.

Hứa Liên Nhã cười với cô ấy, muốn an ủi vài câu nhưng nặn ra nụ cười thôi cũng quá khiên cưỡng rồi, đành dứt khoát bỏ đi.

“Đừng sợ, người đã đi rồi, ngồi xuống đi, từ từ rồi nói.”

Hạ Nguyệt nhìn xấp tiền bị bỏ lại kia, rồi lại nhìn Hứa Liên Nhã nói, nghẹn ngào nói: “Cái… cái này làm sao đây?”

“… Lấy thôi chứ sao.” Hứa Liên Nhã cũng nhìn một cái, “Chẳng lẽ vất đi à?”

Tuy nói như vậy nhưng cũng chẳng có ai đụng vào, cứ như là thứ đồ bị nguyền rủa vậy.

Hạ Nguyệt luống cuống bóp hai tay, “Cứ có cảm giác… không sạch lắm…”

“Là tiền thì có chỗ nào sạch sẽ đâu…”

Hứa Liên Nhã không tình nguyện cầm lên, đếm đếm một lúc rồi rút ra mười ngàn.

Hạ Nguyệt kéo ghế qua ngồi cạnh Hứa Liên Nhã, thấp giọng hỏi: “Chị Nhã, chúng ta sẽ không sao đấy chứ?”

“Sao là sao cái gì?”

“Thì là… bị bắt ấy…” Hạ Nguyệt nói, “Người ta cấm không cho nuôi chó ngao Tây Tạng…”

“Em cứ xem nó như là một con chó lớn đi.” Hứa Liên Nhã vừa nói vừa tìm túi nylon bọc xấp tiền kia lại, “Em đừng lo, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì đi căng nữa, thì chị là chủ, muốn bắt cũng là bắt chị đây, cùng lắm em chỉ phối hợp điều tra thôi.”

Mặt Hạ Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy không có ý trốn tránh, vội bảo: “Chúng ta không phạm pháp, bắt cái gì mà bắt… Hơn nữa… hơn nữa chúng ta không biết gì cả.”

Hứa Liên Nhã cũng chỉ có thể nói: “Đành như vậy thôi.”

Hạ Nguyệt gật đầu liên tục.

“Cũng đừng nói với người khác.”

“Vâng, vâng, nhất định rồi.” Hạ Nguyệt gần như muốn đưa tay lên thề.

***

Hứa Liên Nhã lo xa, mấy ngày nay luôn chuyên tâm đọc tin tức trên mạng và trên báo, nhưng không thu hoạch được gì. Không có ai điều tra liên quan đến nó, cũng không có nhân vật khả nghi nào đến nghe ngóng. Cô nghĩ không biết có nên đánh tiếng với Triệu Tấn Dương và Lôi Nghị hay không, nhưng không liên lạc được với họ, chỉ có thể đành bỏ dở.

Dần dà, Hứa Liên Nhã cũng buông lỏng cảnh giác, nay đến Hạ Nguyệt cũng quên mất chuyện này.

Đến ngày hai mươi bảy tháng năm, thứ sáu, là cái ngày mà cả đời Hứa Liên Nhã sẽ không bao giờ quên được, không chỉ bởi vì hôm nay, mà những ngày này mấy năm sau cũng trùng hợp rơi vào thứ sáu, và trong hai năm ấy, cuộc sống của cô hỗn loạn đến mức mất đi cái vốn có.

Ngày hôm sau là thứ bảy, Hứa Liên Nhã nhớ rõ, Hạ Nguyệt cứ cằn nhằn muốn đi hẹn với bạn, muốn Hứa Liên Nhã cho nghỉ, cuối cùng Hứa Liên Nhã phải chiều theo cô ấy.

Sau vui vẻ, Hạ Nguyệt lại ngượng ngùng nói: “Chị Nhã à, vậy ngày mai một mình chị có được không?”

Hứa Liên Nhã cười, “Có gì mà không thể chứ, bận quá thì không tiếp nhiều là được, không được nữa thì chị đóng cửa dẹp tiệm một ngày.”

Hạ Nguyệt cũng không ngượng nữa.

Vào lúc ba bốn giờ chiều, đột nhiên ngoài cửa xuất hiện một bóng người không xa lạ gì. Nhưng Hứa Liên Nhã lại như sợ nhìn lầm, bèn đẩy cửa đi ra ngoài đón.

Người kia cũng đang nhìn xung quanh tiệm, khi bốn mắt nhìn nhau, Hứa Liên Nhã cất tiếng trước.

“Dì Đình, sao dì lại đến đây?”

Trâu Vân Đình không giống như tạt ngang qua, gió hè oi bức thổi mái tóc hoa râm của bà rối tung. Trâu Vân Đình gật đầu thay câu trả lời, mặt trời nắng đến mức khiến bà nheo mắt lại.

Hứa Liên Nhã đẩy cửa ra cho bà ấy, “Vào đi đã dì, bên ngoài nắng quá.”

Trâu Vân Đình vẫn im lặng gật đầu, điều này đã để Hứa Liên Nhã nhận ra chút khác lạ.

Hạ Nguyệt rót nước, Trâu Vân Đình chỉ nhìn cho có, khi ngước mắt lên lần nữa, chỉ thấy trong mắt hằn đầy tơ máu, lóe lên chút sầu bi khó gọi tên.

Trâu Vân Đình đặt ly nước xuống, giọng khàn khàn: “Tiểu Nhã, dì có mấy lời muốn nói với cháu, có thể nói chuyện riêng được không?”

Chợt tim Hứa Liên Nhã như bị siết chặt, đập thình thịch hoảng hốt không yên lòng. Cô miễn cưỡng trấn định tinh thần, nói: “Chúng ta lên lầu rồi nói.”

Hạ Nguyệt thức thời đợi ở bên cạnh.

Tầng hai chỉ có mỗi bàn làm việc tróc sơn, quả thật không phải là nơi để tiếp khách. Hứa Liên Nhã kéo ghế ra cho bà, trông Trâu Vân Đình có vẻ xa lạ với bình thường, phản ứng chậm hơn.

Bà vừa ngồi xuống liền kéo tay Hứa Liên Nhã, “Tiểu Nhã… Hẳn cháu phải biết dì đến tìm cháu là có chuyện gì.”

Hứa Liên Nhã ngồi xuống đối diện Trâu Vân Đình, người như bị lây sự chậm chạp của bà, ngay đến suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.

“Dì Đình, là bố cháu xảy ra chuyện gì sao?” So với người trả lời, người đặt câu hỏi sẽ bớt áp lực đi rất nhiều, “Nếu không dì cũng sẽ không đích thân đến tìm cháu… Xin dì hãy nói thật cho cháu biết.”

“Tiểu Nhã…” Cánh môi Trâu Vân Đình run run, “Bố cháu… có thể bố cháu gặp chuyện rồi…”

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi sự thật đập vào đầu, nhất thời vẫn làm cô choáng voáng như thiếu oxi.

“… ‘Có thể’? ‘Có thể’ là có ý gì?” Biểu đạt không chính xác khiến Hứa Liên Nhã không biết là tức giận hay gấp gáp nắm lấy một tia hy vọng, “Gặp chuyện chính là gặp chuyện, không gặp chuyện chính là không gặp chuyện, không có cái kiểu nói mập mờ sao cũng được như ‘có thể gặp chuyện’.”

Có lẽ chính cô không để ý, giọng điệu nôn nóng đã khiến cô thất vễ, nhưng Trâu Vân Đình cũng chẳng hề phát hiện ra.

“Thì chính là ‘có thể’!” Câu nói đơn giản giãy bày cái đành chịu bất tận của Trâu Vân Đình, “Tiểu Nhã à, bọn dì cũng không rõ liệu bố cháu có thật sự gặp chuyện gì đó hay không, chỉ có thể nói theo lẽ thường, ông ấy…”

Hứa Liên Nhã gần như không hiểu hết nghĩa chính xác của cái từ “gặp chuyện”, cô ngắt lời Trâu Vân Đình, “Dì Đình, dì chỉ việc nói cho cháu biết, bố cháu còn sống hay đã chết rồi?”

Mắt Trâu Vân Đình ươn ướt, lắc đầu nói: “Không biết, thật sự xin lỗi… Dì thật sự không biết… Ông ấy bị trúng đạn trước khi rơi xuống núi, sau đó bọn họ phái người đi tìm, nhưng không tìm được…”

Cũng không biết nên dùng từ “xác” hay là “người” mới chính xác.

“Đã hơn nửa tháng ông ấy không liên lạc với bọn dì rồi… Nếu như ông ấy không sao, ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách liên lạc với bọn dì…”

“Ở đâu?”

Trâu Vân Đình nói cho cô biết một địa danh mà cô chưa từng nghe qua, lại bổ sung: “Ở bên Vân Nam.”

“Dì Đình, nếu như không thấy được bố cháu… Cháu không muốn tin.” Giọng Hứa Liên Nhã nhẽ bẫng như bị vét sạch sức lực, “Giống như… giống như lúc trước vậy, chẳng qua ông ấy chỉ đến nơi khác thôi, tạm thời không liên lạc với cháu, không lâu sau chắc chắn ông ấy sẽ quay về.”

“Ừ…” Trâu Vân Đình không phản bác, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Hồi đầu mấy người Trâu Vân Đình cũng ôm suy nghĩ như vậy đi tìm, nhưng chỉ tìm được một gói thuốc Trung Hoa có dấu vân tay và nước bọt của Lôi Nghị, phán đoán sơ bộ là bị rớt ra trong lúc rơi xuống núi.

“Thật sự là bố cháu sao?” Hứa Liên Nhã phát hiện càng ngày càng khó điều khiển đầu óc, “Nước bọt… Là xảy ra chuyện gì?”

“Gói Trung Hoa đấy…” Trâu Vân Đình nhấn mạnh vào nhãn hiệu, “Là cháu mua cho ông ấy.”

Hứa Liên Nhã à một tiếng.

“Bình thường ông ấy không bao giờ mua loại thuốc đắt tiền như thế, vì cháu mua cho nên ông ấy không nỡ hút.” Trâu Vân Đình làm động tác kẹp điếu thuốc, “Thường xuyên thấy ông rút điếu thuốc ra ngậm, sau khi tìm được bật lửa thì lại nghĩ ngợi gì đó, rồi nhét điếu thuốc vào lại. Có lần dì hỏi tại sao ông ấy lại làm vậy, nhìn cũng nhàu nhĩ. Ông ấy mới bảo, đây là do cháu gái tôi mua cho, tôi phải tiết kiệm, con bé kiếm tiền cũng chẳng dễ gì.”

Trong nháy mắt cả căn phòng trở nên yên tĩnh, còn lòng Hứa Liên Nhã lại theo dòng yên ắng ngắn ngủi này mà từ từ vắng lặng, không phải là sự tĩnh mịch của hạt bụi lắng xuống, mà là cái yên tĩnh của hoang vu.

Hứa Liên Nhã không làm ầm kêu gào không tin, cũng không chất vấn vì sao tin tức lại lề mề đến tận nửa tháng.

Lôi Nghị không chỉ là bố cô, mà còn là đồng nghiệp chiến hữu của họ, không phải bất đắc dĩ thì họ sẽ không bỏ rơi ông.

“Cháu biết rồi.” Cô gần như đón nhận điều ấy.

Trâu Vân Đình tự mình đến báo tin, chính là vì sợ đối đáp trong điện thoại sẽ khiến cô nghi ngờ, nhưng giờ đây bỗng nhận được câu trả lời như thế, ngược lại khiến bà không hề cảm thấy được an ủi chút nào.

“Trong đơn vị… có sắp xếp gì không?”

Trâu Vân Đình nói: “Tất cả phải xem tâm nguyện của người nhà. Nếu người nhà đồng ý, đơn vị sẽ tiễn đưa ông ấy đàng hoàng chu đáo.”

Lý do của Trâu Vân Đình rất quan phương, có lẽ xuất phát từ sự nhạy cảm của phụ nữ, Hứa Liên Nhã nhận thấy được tâm tình khác trong câu nói, trong bụng cũng theo đó mà khẳng định một suy nghĩ: bọn họ bảo bà ấy đến báo tin là thích hợp nhất.

“Đưa như thế nào…”

Thậm chí khóe miệng còn hiện lên ý cười khổ sỡ trống rỗng.

Y quan trủng.

Ba chữ này như thanh gươm sắc bén xuyên thẳng qua người cô, cô chợt nghĩ đến một người khác, đau đớn cũng theo đó mà chất chồng lên.

Ngoài Trâu Vân Đình ra, còn có một người có thể chứng minh được sống chết của Lôi Nghị.

Hứa Liên Nhã như tìm được cọng rơm cứu mạng, như có nhiều người hơn để tin tưởng, chứng minh được sự thật này.

Ngược lại cũng thế.

Cô luôn xem sự tồn tại của Triệu Tấn Dương là bí mật giữa người bọn họ, nên không dám tùy tiện hỏi Trâu Vân Đình.

Hứa Liên Nhã nói: “Dì Đình, cháu muốn tìm người bàn bạc đã.”

Được Trâu Vân Đình cho phép, Hứa Liên Nhã đi vào trong gian phòng nhỏ, đóng cử lại.

Cô bấm gọi cho Triệu Tấn Dương.

“Mau nghe máy đi…”

Thúc giục trong lòng bất giác thành câu lẩm bẩm ở ngoài miệng.

“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

Chỉ có giọng nữ đơn điệu đáp lại cô như cười nhạo.

Hứa Liên Nhã lại gọi lại, từ trước đến nay cô không bao giờ quấy rầy đối phương, đó là tính nguyên tắc của cô. Nhưng lúc này lại cố gọi cho bằng được, cứ như một giây sau sẽ xuất hiện bước ngoặt.

Ba lần, vẫn lời nhắc nhở giống nhau, từng câu từng câu tiêu diệt hết hy vọng.

Đợi khi cúp điện thoại, Hứa Liên Nhã cảm thấy cây cột trong đầu cũng theo đó rơi rầm xuống.

Lại nhấn gọi một số máy khác, Hứa Liên Nhã phát hiện tay mình không ngừng run rẩy.

Cô bắt lấy cổ tay đang cầm điện thoại, nhưng sức lực đều là mình nên cô cũng chẳng được xoa dịu là bao.

“A lô?” Âm thanh ở đầu dây hơi sốt ruột, “Chuyện gì?”

“Mẹ…”

Cô run rẩy yếu ớt cầm điện thoại, tạp âm ở bên kia cũng trộn lẫn trong giọng bà, Hứa Đồng cả giận nói, “Có chuyện gì thì cứ nói đi, mẹ đang bận lắm.”

Có người ở cạnh đó gọi “chủ nhiệm Hứa”.

“Mẹ, mẹ không đến đây à?”

Nhất thời Hứa Đồng không vui, “Đã nói với con rồi còn gì, muốn để mẹ gặp cậu bạn trai đó của con là không đời nào, có nghĩ cũng không…”

“Là chuyện của bố.”

Trong nháy mắt ở đầu dây trở nên im lặng.

“Nhưng bố không có ở đây, con cũng không biết nên làm gì…”

Chương trước
Chương sau