Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 56
Chương 56: Lời tự bạch của một người cha
Nhậm Thiên Chân nhìn anh đầy ngạc nhiên, gương mặt vốn tái nhợt hơi ửng đỏ, nhưng cô thông minh không hỏi nguyên nhân, trong lòng cô biết rõ nguyên nhân đó.
“Đáng tiếc thật.” Cô có thể nhận thấy, Bạch Tố rất thích anh, thích đến mức không đếm xỉa đến hình tượng, chủ động tìm đến cửa cảnh cáo tình địch, mà với tính cách thanh cao thường ngày của Bạch Tố, cô ấy rất khinh thường loại chuyện đó.
Đợi một lúc lâu mà cô lại chỉ nói một câu như thế, Phó Đông Bình hơi ảm đạm, nghĩ rằng cô không quan tâm đến mình, bèn không cam lòng hỏi cô: “Nghe nói em được điều đến Nhạn Kinh làm việc?”
Nhậm Thiên Chân lại ngây ra, không ngờ anh lại nhạy bén tin tức như thế, nhưng nghĩ đến chuyện anh thường xuyên liên lạc với lão Hà, cô bèn gật đầu ngầm thừa nhận.
“Tại sao lại muốn đến đấy? Mặc dù đó là nơi nghề truyền thông phát triển nhất cả nước, nhưng khí hậu không tốt, vừa khô hanh lại có cả bão cát và sương mù, không tốt cho da con gái đâu, hơn nữa, tụi chó săn ẩn hiện rất nhiều, không cho em chút buông thả nào đâu.” Phó Đông Bình nói quanh co.
Dùng những lý do này để giữ một người lại không khỏi buồn cười, Nhậm Thiên Chân không nhúc nhích, cô cố ý nói: “Đổi môi trường mới, có lẽ sẽ có sân khấu lớn hơn đang chờ em.”
“Cũng không phải điều hẳn qua đó, chỉ là mượn dùng thôi, sẽ không cho sắp xếp biên chế cho em, cũng không thể giải quyết chuyện hộ khẩu, ngộ nhỡ lăn lộn không tốt thì phải quay về trong chán nản đấy, em suy nghĩ kỹ đi.” Phó Đông Bình cố tình ra vẻ thâm sâu.
“Em đã cân nhắc những chuyện ấy rồi, sở dĩ em không từ chối chính là ra vẻ cho trong đài xem, em là người kiếm ăn dựa vào thực lực, chứ không phải là bình hoa, nếu chọc đến em thì em sẽ nhảy việc.”
“Nói như thế, em còn chưa quyết định là sẽ đi?”
Nhậm Thiên Chân không đáp. Qua một lúc lâu, cô nghe thấy âm thanh nhỏ nhẹ mà đầy kiên quyết của anh, “Đừng đi, anh không muốn để em đi.”
Giọng rất nhẹ, đến mức cô nghi rằng liệu có phải mình xuất hiện ảo giác thính giác không.
Hình như cô ngủ còn chưa đủ, tắm xong rồi lại chui vào chăn ngủ tiếp. Trên chiếc giường khác, Phó Đông Bình vặn đèn bàn xuống thấp, rồi dùng điện thoại lên mạng.
Cho đến gần mười hai giờ, Phó Đông Bình mới tắt đèn chui vào trong chăn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn người nằm trên giường bên cạnh, cô ngủ say, hơi thở nhẹ mà đều, anh vừa không buồn ngủ lại vừa nóng ran khó dằn lòng nổi, rất muốn vượt qua “ranh giới”* để cùng chung chăn gối với cô.
(*Từ gốc là Sở hà Hán giới, chính là con sông ngăn cách trong bàn cờ tướng. Đây chính là con song định biên cho nước Sở và Hán Trong lịch sử Trung Hoa xưa.)
Anh lặng lẽ bước xuống giường, đi đến ngồi xuống cạnh giường cô, cầm lấy ít tóc cô lộ ra ngoài chăn đưa lên mũi khẽ ngửi, mùi dầu gội thoang thoảng nhẹ lượn quanh, dù tóc cô khá mềm, nhưng rất dai, anh lại cầm lấy nhiều hơn, đưa lên môi hôn.
Cô gái khiến anh hận không nổi yêu chẳng xong này, anh nên bắt lấy cô như thế nào đây? Có mấy trăm mấy ngàn lần anh rất muốn buông tay, nhưng lại luôn có vướng mắc khiến anh không nỡ, phải làm sao mới có được cô đây?
Con người cô cũng như tóc cô, luôn có sự dẻo dai ngoài dự đoán, không dễ dàng gì khiến cô khuất phục.
Chợt trong đầu lóe lên, anh lấy sợi dây buộc tóc hình con gấu ở trong túi áo khoác ra, đang tính đeo vào cổ tay Nhậm Thiên Chân, nào biết chỉ vừa đưa tay cô ra khỏi chăn, liền thấy cô đang đeo vòng tay tình nhân giống như anh.
Phát hiện này làm anh kích động muốn khóc, đây là chiếc vòng hai người cùng đeo khi trong giai đoạn mặn nồng nhất, không ai biết được bí mật này, ngoại trừ bọn họ. Sau khi quay về từ núi Vân Mộng, anh đưa vòng tay đến đài truyền hình, cô không chịu gặp anh, để cho trợ lý nhận quà thay cô.
Bỗng Nhậm Thiên Chân mở mắt ra, thấy có bóng đen bên giường, đoán được đó là Phó Đông Bình, bèn hỏi anh: “Sao anh còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, muốn nhìn em.” Phó Đông Bình bật đèn lên.
“Gần đây em thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm, cũng không ngủ được.”
“Là vì số hai sao? Thiên Chân, nếu em cứ tiếp tục như thế sẽ suy nhược thần kinh đấy, tốt nhất là nên đi khám bác sĩ sớm.” Phó Đông Bình nhìn gương mặt tái nhợt của cô mà đau lòng.
“Thật ra em rất sợ gặp bác sĩ, em cũng không biết nên nói gì với người ta.” Nhậm Thiên Chân cầm lấy tay Phó Đông Bình, “Em cũng rất sợ gặp anh, nhưng em biết không có cách nào trốn được.”
“Tại sao lại sợ gặp anh?” Phó Đông Bình hỏi.
Nhậm Thiên Chân thút thít, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, “Số hai cũng là em, em biết anh ghét cô ấy.” Phó Đông Bình lắc đầu, “Em ngủ đi.”
Sáng ngày hôm sau, lúc Phó Đông Bình mở mắt ra thì trời đã sáng choang, lại nhìn một cái, Nhậm Thiên Chân ngồi xếp bằng trên giường mình, hình như đang tập yoga, buộc tóc đuôi ngựa bằng sợi dây con gấu đó.
Có lẽ nghe thấy tiếng động, đột nhiên cô quay đầu lại, Phó Đông Bình khẽ cười với cô, vén chăn xuống giường đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Lão Triệu gọi điện đến, Nhậm Thiên Chân nghe thấy tiếng nước chảy ào ào trong phòng, đoán có lẽ giờ anh không thể ra ngay được, nên cầm điện thoại anh nghe máy giùm.
“Cô là Thiên Chân đó à, tôi là lão Triệu, tôi đang ở dưới khách sạn các cô, tối qua tôi đã nói với Tiểu Phó rồi, sáng sớm hôm nay đến đón hai người đi.
“Được, hai mươi phút nữa bọn tôi sẽ xuống.” Nhậm Thiên Chân cúp điện thoại, đi đến gõ cửa nhà vệ sinh, “Lão Triệu đến rồi, anh tắm nhanh lên đi, đừng để người ta chờ lâu.”
Không đợi cô kịp phản ứng, Phó Đông Bình mở cửa ra, “Anh vừa mới vào tắm mà em đã giục anh rồi, hay là em vào giúp anh tắm đi, nói không chừng anh có thể tắm nhanh hơn đấy.”
Anh lõa thể, cả người đẫm nước, Nhậm Thiên Chân trốn lui sau theo bản năng, “Vậy anh tắm đi, em xuống trước đây.”
“Không được, em phải chờ tôi…” Phó Đông Bình đi đến gần cô, thấy trên cằm cô nổi một nốt mụn thì nâng mặt cô lên, “Sao mới có một đêm đã nổi mụn thế này? Là mất cân bằng âm dương à? Đợi anh điều chỉnh lại giúp em.”
Lúc này Nhậm Thiên Chân mới cười, môi hơi hé ra theo thói quen, ai ngờ, động tác này của cô lại khiến Phó Đông Bình không chịu nổi nữa, ôm chầm lấy cô hôn xuống, đầu lưỡi tách mở răng cô ra, nhẹ nhàng nút lấy chiếc lưỡi mềm mại, thưởng thức hương thơm ngọt ngào nơi cô, đôi tay kiềm chặt lấy cô, khiến cô muốn phản kháng cũng không phản kháng được.
“Thiên Chân…” Anh dựa lên trán cô, nhẹ gọi tên cô, “Em vẫn thích anh, đúng không? Chúng ta cần phải ở bên nhau.”
Nhậm Thiên Chân nhắm mắt không nói lời nào, tựa đầu vào ngực anh rất lâu, chỉ có ở trong vòm ngực anh, cô mới cảm nhận được yên bình.
“Em nhìn xem, lại gầy nữa đây rồi, nếu cứ gầy tiếp nữa thì trên mặt sẽ không còn collagen nữa đâu, con gái khô quắt xấu lắm, phải múp máp mới đẹp.” Phó Đông Bình cúi đầu hôn lên má và cổ Nhậm Thiên Chân.
Khi hai người áo quần tươm tất đi vào phòng khách, thu hút bao nhiêu con mắt của người qua đường, ngay cả nhân viên cũng không nhịn được mà nhìn bọn họ thêm mấy lần, một đôi trai thanh gái tú dưỡng mắt như thế, ở nơi nhỏ bé này cũng ít khi gặp.
Lão Triệu đứng lên từ ghế sa lon, chủ động đi đến bắt tay với Phó Đông Bình, cảm thán nghĩ, chỉ mới một năm trôi qua mà cô gái này đã trở nên đẹp hơn, càng ngày càng thời trang.
Ở trên xe, Phó Đông Bình hỏi lão Triệu: “Ông ấy có chịu khai không?”
“Không, tâm lý của ông ta không mạnh như vậy, hỏi thế nào cũng không nói, luôn mồm nói mình chính là Tào Đông Hải, bọn tôi đưa báo cáo xét nghiệm máu cho ông ta xem, nhưng cũng không nổi cạy miệng ông ta.” Lão Triệu vô cùng đau đầu vì phạm nhân này.
“Mất bao lâu thì sẽ có kết quả nhanh nhất?” Nhậm Thiên Chân hỏi.
“Đến chiều là có, đợi có kết quả thì tôi sẽ đến trại tạm giam xin cho cô đi gặp ông ta, nhưng tôi thấy với tình hình hiện tại của ông ta, chưa chắc là muốn gặp cô đâu.”
Nhậm Thiên Chân thở dài, Phó Đông Bình nắm lấy tay cô an ủi.
Sau khi lấy máu, hai người ngồi đợi trong phòng khách. Nhậm Thiên Chân sốt ruột bất an, thỉnh thoảng nhìn xuống điện thoại, nhưng lão Triệu vẫn chưa gọi đến.
Kết quả xét nghiệm ADN không khác gì lão Triệu suy đoán, gã tội phạm kia chính là bố của Nhậm Thiên Chân, là Nhậm Cầu Thực đã “chết” nhiều năm, vào giây phút nghe được kết quả, nước mắt Nhậm Thiên Chân trào ra, bụm mặt khóc nấc không dừng được.
Cục diện sợ nhất vẫn xuất hiện, cô không biết vì sao ông trời lại muốn đùa giỡn cô như thế, người bố cô luôn kính yêu nhung nhớ, lại là người âm mưu xảo trá như vậy, thậm chí ông còn chẳng màng gì đến tình thân, lúc cô ở núi Vân Mộng, ông sợ hành tung bị bại lộ, bèn phái Phong Tam theo dõi cô.
“Thiên Chân, anh cảm thấy em không cần phải gặp mặt ông ấy đâu.” Phó Đông Bình không đành lòng nhìn cô đau khổ như thế, ôm cô vào lòng an ủi cô. Nhậm Thiên Chân khóc như mưa, lắc đầu nói, “Không, em muốn gặp ông ấy, em muốn hỏi vì sao ông lại tàn nhẫn với em và mẹ như thế.”
Đúng lúc này, lão Triệu quay về cùng viên cảnh sát Tiểu Tôn chịu trách nhiệm liên lạc với Nhậm Cầu Thực, nói với Nhậm Thiên Chân rằng, bố cô ấy từ chối gặp cô.
“Tôi đặt kết quả xét nghiệm xuống trước mặt ông ta, ngay tức khắc ông ta rất kích động, trách bọn tôi ngay đến con gái ông ta cũng không tha, nhưng đợi đến lúc nói là cô muốn gặp ông ta thì lại từ chối, tôi khuyên cả buổi mà ông ta vẫn không đồng ý.” Đầu tiên Tiểu Tôn nói với Nhậm Thiên Chân, rồi sau đó quay sang nói với Phó Đông Bình, “Nhưng đến cuối ông ta lại bảo là muốn gặp anh.”
“Tôi?” Phó Đông Bình vô cùng kinh ngạc, “Tại sao lại muốn gặp tôi?”
Tiểu Tôn nói: “Ông ta không nói, chỉ hỏi tôi có phải có một cậu thanh niên đi cùng Nhậm Thiên Chân không, nếu người đó cũng đến thì ông ta muốn gặp.”
Lão Triệu gật đầu, rồi nhìn sang Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân, “Bộ mặt thật nay đã rõ, nhất định ông ta cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp con gái nên mới không muốn gặp, ông ta biết quan hệ của cậu với Thiên Chân, nên muốn gặp con rể tương lai, âu cũng là chuyện thường tình.
Nghe thấy bốn chữ con rể tương lai, cả Phó Đông Bình và Nhậm Thiên Chân ăn ý đưa mắt nhìn nhau, rồi mỗi người lại cụp mắt xuống, lão Triệu không biết chuyện cũng vô tâm nên mới nói như vậy, nhưng hai người nghe vào lại vô cùng châm chọc.
“Được rồi, tôi sẽ đi gặp ông ta.” Phó Đông Bình mở miệng nói, quyết định đại diện Nhậm Thiên Chân thay cô đi gặp ông bố “chết đi sống lại” này.
Trên đường đến trại tạm giam, lão Triệu nói: “Chúng tôi đã điều tra ra được tài khoản ngân hàng ở nước ngoài của ông ta, trong đó có cả gần mười triệu đô la nhưng không hề thâm hụt khoản nào, không biết có phải để dành làm của hồi môn cho con gái không.”
Phó Đông Bình hừ một tiếng, lắc đầu nói, “Tôi thấy chưa chắc đâu, lúc bọn tôi ở núi Vân Mộng, ông ta còn phái Phong Tam theo dõi Thiên Chân mà.”
“Vậy thì người này thật đúng là làm người ta không đoán ra nổi, trăm phương ngàn kế lấy tiền như thế, không đụng đến một xu nào, nếu không phải muốn để lại cho con gái thì rốt cuộc ông ta muốn làm gì?”
Đi cùng lão Triệu, cuối cùng Phó Đông Bình đã đến trại tạm giam gặp Nhậm Cầu Thực.
Lưng gù, chân cà thọt, mặt mũi xấu xí, người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi này nhìn già hơn tuổi thật rất nhiều, Phó Đông Bình không tin được, một người vì tiền tài và lòng tham lại không tiếc tự hủy hoại dung mạo của mình, giả trang thành một người khác đến tận mười mấy năm.
Anh đã xem qua hình của Nhậm Cầu Thực lúc còn trẻ, mặc dù không được coi là đẹp trai, nhưng cũng có thân hình vạm vỡ, ngũ quan đoan chính, khác hẳn với bộ dạng trước mắt lúc này, may mà Nhậm Thiên Chân không đến, nếu không cô ấy mà thấy bố mình trở nên như thế, chỉ sợ sẽ suy sụp.
Mặc dù mặt mũi Nhậm Cầu Thực đã không giống năm xưa, nhưng đôi mắt chim ưng vẫn sáng quắc, ông ta đánh giá chàng thanh niên anh tuấn phóng khoáng trước mắt này, rồi dùng chất giọng khản đặc hỏi anh, “Cậu chính là bạn trai của Thiên Chân?”
“Đúng thế, là tôi.” Phó Đông Bình nói, rồi bổ sung thêm một câu, “Tôi tên Phó Đông Bình, là con trai của Phó Duật Lâm.”
Ánh mắt Nhậm Cầu Thực biến đổi, tiếp đó là bừng tỉnh, hèn gì ông ta lại thấy người này quen mắt đến thế, giống như đã từng gặp ở đâu đó rồi, nhưng không cách nào nhớ nổi.
“Con gái tôi… Thiên Chân, con bé có hạnh phúc không?”
“Ông cảm thấy cô ấy có thể hạnh phúc ư? Có một ông bố trăm phương ngàn kế như ông, vì của cải phi nghĩa mà không tiếc giả chết. Làm một người bố, ông vĩnh viễn không có tư cách ấy, ông khiến con gái mình vì cái chết bất ngờ của ông mà phải gánh chịu bóng ma tâm lý đến nhiều năm.” Phó Đông Bình phản bác đầy khí phách, cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bất ngờ”.
Ánh mắt Nhậm Cầu Thực ảm đạm đi rất nhiều, lẩm bẩm tự nói, “Con bé Thiên Chân này từ nhỏ đã giống tôi rồi, lòng quá nặng.” Nhưng chỉ một lúc sau, bỗng ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Phó Đông Bình với biểu cảm rất tàn bạo, “Cậu là bạn trai nó, cậu hẳn phải khuyên bảo nó, cho nó hạnh phúc.”
“Chỉ cần cô ấy ở bên tôi một ngày, thì tôi sẽ làm cô ấy hạnh phúc một ngày, điều này không khiến ông phải bận tâm. Ông nên suy nghĩ xem đi, xem nửa đời sau phải sám hối thế nào.” Bây giờ Phó Đông Bình không có một chút thiện cảm nào với người trưởng bối này cả, cũng không hề cho ông ta mặt mũi.
“Tiểu Hà có khỏe không?” Nhậm Cầu Thực nhìn Phó Đông Bình bằng ánh mắt kín đáo, nhưng giọng lại vô cùng run rẩy.
Khó có lúc ông ta còn biết nhớ đến vợ, Phó Đông Bình vốn muốn chế giễu ông ta đôi câu, nhưng nghĩ đến đây là lần đầu tiên và cũng là một lần cuối cùng gặp ông ta, bao lời lặng lẽ ra đến miệng lại nuốt vào, cuối cùng anh nói với ông ta: “Sau khi cưới nhau, dì Khúc và chú Chương đã sinh một đứa bé trai, năm nay mười ba tuổi, gia đình rất hạnh phúc.”
“Bọn họ… bọn họ có đối tốt với Thiên Chân không?” Nhậm Cầu Thực lại hỏi chuyện của con gái lần nữa.
“Tốt lắm.” Cảm xúc của Phó Đông Bình dần dần hồi phục, giọng cũng trở nên dịu đi.
Nhậm Cầu Thực lại hỏi thăm chuyện của Phó Đông Bình, có vẻ rất hài lòng đối với con rể tương lai, ông ta thở dài như tháo gỡ được gánh nặng, rồi lại trở nên chán chường, mãi không nói câu nào.
Phó Đông Bình thấy ông ta không nói gì, bèn chủ động hỏi: “Số tiền kia của ông, bản thân lại không tiêu được, rốt cuộc là vì gì?”
Nhậm Cầu Thực không trả lời ngay, qua một lúc lâu mới dùng cái giọng khàn khàn của mình đáp: “Tôi không có bản lĩnh gì, ngoài dạy học ra cũng chẳng biết làm gì, ngay đến vợ mình cũng mong tôi chết sớm đi, dù sao tôi sống cũng không có ý nghĩa gì, không bằng kiếm ít tiền cho Thiên Chân.”
Đối với những lời này của ông ta, Phó Đông Bình không tin, “Vậy sao hồi đầu ông còn sai Phong Tam theo dõi Thiên Chân, lúc ở trạm dịch Lưu Vân còn có ý tấn công cô ấy?”
“Chỉ muốn dọa con bé chút thôi, muốn để nó mau rời khỏi núi Vân Mộng, tôi không hy vọng con bé sẽ tham gia vào chuyện này.”
“Thiên Chân tưởng ông muốn giết cô ấy, rất đau lòng.”
Nhậm Cầu Thực sửng sốt, trong ánh mắt thoáng qua một tia không biết làm sao, rồi lại nhanh chóng bình tĩnh, giống như lúc anh đến vậy, trong lạnh lùng có vẻ tàn nhẫn âm trầm.
“Hãy chăm sóc con gái tôi thật kỹ.” Nhậm Cầu Thực nói xong lời này liền đứng lên, kéo lê xích chân nặng nề, cố sức gượng bước đi về cửa thăm tù.
Nhìn bóng lưng hơi gù của ông ta có nét đìu hiu trống vắng khó cất thành lời, trái tim Phó Đông Bình đau nhức, bây giờ ông ta nhận lấy kết cục thảm hại này, đều là do ông ta đã gieo rắc tội ác.
Lão Triệu thấy Phó Đông Bình bước ra khỏi phòng thăm tù, nét mặt buồn bã, bèn đi lên đưa cho anh điếu thuốc. Phó Đông Bình cầm lấy nó, mượn lửa nơi ông ta rít một hơi sâu.
Nghĩ một hồi, Phó Đông Bình bèn thương lượng với lão Triệu: “Có thể xin bọn chú nghĩ cách, không công bố chi tiết vụ án của Nhậm Cầu Thực với bên truyền thông được không, với tính chất công việc lúc này của Thiên Chân, nếu vụ án của bố cô ấy vở lỡ ra thì vô cùng bất lợi cho cô ấy.”
Lão Triệu biết điều họ lo ngại, hơi do dự gật đầu, “Chắc cũng không sao, loại án như thế này chỉ cần kết thúc là được, sẽ không công bố với truyền thông.”