Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 54
Chương 54: Không thể đón nhận chân tướng
Lão Hà nói với Nhậm Thiên Chân, “Có thể Nhậm Thiên Chân sẽ được điều tạm đến đài truyền hình Nhạn Kinh làm việc, lần trước cô ấy đến đó ghi hình chương trình, được người bên kia coi trọng, nghe nói cô ấy cũng đã đồng ý rồi.”
“Ý cậu là, có thể cô ấy mượn cơ hội này để tránh tôi?” Phó Đông Bình lẩm bẩm, trái tim như ngâm trong nước đắng, mỗi chữ nói ra đều khó chịu đựng nổi.
“Không loại bỏ nguyên nhân này.” Chuyện của hai người họ, lão Hà nhanh trí luôn nhìn rõ, một đôi mang vạ thích sĩ diện, cũng vì vậy mà giày vò nhau.
“Vậy tôi càng phải gặp cô ấy.”
“Đươc, để tôi nghĩ cách xem.”
Lão Hà là người thoải mái, nếu đã đồng ý thì sẽ nhanh chóng sắp xếp, mời Nhậm Thiên Chân cùng mấy đồng nghiệp trong đài truyền hình đến nhà anh ta ăn đồ nướng. Ở trong nhà anh ta, Nhậm Thiên Chân sẽ không tiện phất tay rời đi.
Nhậm Thiên Chân không rõ chuyện, đúng giờ đến chỗ hẹn. Lão Hà hiểu chuyện, cũng không để Phó Đông Bình xuất hiện ngay đầu giờ.
Thấy trong tủ rượu nhà lão Hà trưng bày một bộ đồ sứ tinh xảo, Nhậm Thiên Chân dừng chân thưởng thức.
Lão Hà bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, thấy cô đứng đó, bèn thuận miệng nói với cô, bộ đồ sứ đó là do Phó Đông Bình tặng anh ta.
“Bộ lư hương vào năm Quang Tự*, dùng để chúc mừng đại thọ sáu mươi của Từ Hi, nhà Đông Bình có đủ bộ, tôi nhìn trúng lâu rồi, sau đó vì chuyện của cô mà cậu ta mới tặng tôi.”
(*Là niên hiệu của Thanh Đức Tông thời nhà Thanh, có Từ Hi thái hậu là nhiếp chính.)
Thời gian qua đã lâu, lão Hà cũng không ngại nhắc đến chuyện này.
“Vì chuyện của em? Chuyện gì của em cơ?” Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên không hiểu. Lão Hà cười thần bí, “Thì kỳ thi vấn đáp của em đấy, để anh chú ý đến em chút.”
Nhậm Thiên Chân ngây ra, cho tới giờ cô không biết Phó Đông Bình âm thầm làm nhiều việc cho cô như thế. Đáng tiếc, cuối cùng mình và anh hữu duyên vô phận, yêu nhau nhưng lại khiến hai bên tổn thương.
“Có thể cho anh ít thì giờ không, sẽ không phiền em lâu quá đâu.” Không biết từ lúc nào Phó Đông Bình đã đi đến sau lưng Nhậm Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân kinh ngạc quay đầu lại nhìn, đã lâu không thấy, nay đột nhiên gặp lại, trong lòng có vẻ xót xa. Ngay trong nháy mắt đó, cô bỗng hiểu ra, lần gặp gỡ vô tình này có lẽ là được anh dày công sắp xếp trước đó.
Tỉnh táo lại từ cơn kích động khi thấy anh, cô lạnh nhạt đáp, “Anh có chuyện gì không?”
“Ở đây nói không tiện, chúng ta ra ngoài tìm chỗ nói chuyện được không? Anh đảm bảo chuyện sắp nói sây rất quan trọng với em.” Phó Đông Bình nhìn cô đầy tha thiết.
Nhậm Thiên Chân ngập ngừng rồi cũng đồng ý. Lời đã nói đến nước này, lão Hà cũng ra mặt hòa giải, cô mà không nể mặt nữa thì chẳng hợp lẽ được.
Rời khỏi nhà lão Hà, hai người tìm đến một quán cà phê gần đó.
Phó Đông Bình nhìn Nhậm Thiên Chân, dù dùng ánh mắt kén chọn nhất mà nhìn thì gương mặt xinh đẹp của cô vẫn vô cùng hoàn mỹ, chỉ có điều hơi thở thiếu nữ thanh thuần trên người cô đã biến mất, đó đã từng là sự khác nhau lớn nhất giữa cô và những người phụ nữ khác.
“Có thể nói được chưa?” Nhậm Thiên Chân thấy anh chỉ nhìn mình, hơi mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Phó Đông Bình thở dài, xem ra cô không có chút tâm tư nào nói về chuyện xưa, vậy là bèn nhắc lại chuyện lão Triệu đã báo cho anh với cô một lần, không ngoài dự đoán của anh, lúc Nhậm Thiên Chân nghe được chuyện này, sắc mặt trở nên trắng bệch trong nháy mắt.
Mãi lâu sau cô vẫn không nói một lời, chỉ kinh hãi ngẩn ngơ nhìn ly cà phê trên bàn, không biết là đang nghĩ gì.
Cô càng bình tĩnh như thế, Phó Đông Bình lại càng lo lắng, anh ngồi xuống cạnh cô, an ủi: “Anh biết giờ em rất khó tiếp nhận, nhưng anh dám thề với trời, anh không hề lừa em, lão Triệu cũng không thể nào lừa em được.”
Nhậm Thiên Chân run rẩy, muốn tìm điếu thuốc hút nhưng lại không mang thuốc lá theo, mà Phó Đông Bình cũng sẽ không cho cô hút.
Trong đầu xoắn bện đến tê dại, cô đau khổ nhìn anh, đến giọng cũng run run, “Nhưng rõ ràng bố em đã chết rồi… Làm sao có thể sống lại được, nhất định bọn họ đã đoán sai rồi… Ông ấy không thể nào chết rồi sống lại được.”
Cô không có cách nào tiếp nhận được chuyện họ nói cho cô biết, chuyện này đã vượt quá giới hạn cô có thể chấp nhận. Trước đó, cô đã dùng quãng thời gian rất lâu mới chấp nhạn nổi chuyện bố mình là một người lòng đầy mưu kế, ích kỷ nhỏ mọn, cũng chấp nhận ông ấy vì thế mà trả giá bằng mạng sống, nhưng bây giờ, kết luận của họ lại lật đổ tất cả những thứ này.
“Chính vì chỉ là suy đoán nên cảnh sát mới hy vọng em đến bệnh viện huyện đối chiếu nhóm máu, phối hợp điều tra, chắc hẳn em cũng không muốn chuyện này cứ mơ hồ như vậy mà qua, hung thủ giết người phải bị đưa ra trước ánh sáng.” Phó Đông Bình rất hiểu việc lấy lý lay động tâm tình, “Nếu em sợ thì anh có thể đi cùng với em, chúng ta không cần báo cho dì Khúc và chú Chương biết đâu.”
Nhậm Thiên Chân run như cầy sấy, ánh mắt rời rạc, dường như không biết phải đối diện với tình hình trước mắt ra sao, không phải là cô không tin lời của Phó Đông Bình, chính vì tin tưởng nên mới thấy sợ hãi, sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong lòng, khiến cả người cô phát lạnh.
Bỗng cô nhìn Phó Đông Bình cười, “Lần ở núi Vân Mộng đó, là ông phát hiện ra em vào thôn điều tra, nên mới sai Phong Tam theo dõi em, còn lẻn vào phòng em, tính nhân cơ hội giết em, đúng không? Cho đến nay ông ấy chưa từng yêu em đúng không?”
Mắt cô hoen đỏ, lệ tràn đôi mi, nhất thời Phó Đông Bình không biết phải khuyên cô thế nào, chỉ đành ôm lấy bả vai cô, dịu dàng nói: “Đừng có nghĩ vậy, dù ông ấy không có nhân tính thì cũng không đến nỗi ra tay với con gái ruột của mình, có lẽ lúc đó ông ấy không nhận ra em, đã mười mấy năm không gặp, em cũng không còn giống như ngày xưa nữa.”
“Đừng lừa mình dối người, làm sao ông ấy có thể không nhận ra em chứ, ông ấy là bố em mà…” Nhậm Thiên Chân khóc dữ hơn, khóc nấc không thành tiếng, “Hơn nữa, bọn họ biết phòng em ở đâu, nhất định là đã điều tra rồi…”
“Không có đâu, em đừng nghĩ nhiều.” Phó Đông Bình dán mặt vào mặt cô, anh không muốn thấy cô đau lòng như vậy, điều này còn khó chịu hơn khi cầm dao đâm vào tim anh.
Ngay lúc này, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhậm Thiên Chân nhìn số điện thoại, thút thít tách ra nghe máy. Phó Đông Bình thấy cô cố ý tránh mình, giọng cũng hạ xuống, anh buồn bã quay mặt đi chỗ khác.
“Xin lỗi.” Nhậm Thiên Chân dọn đồ của mình, “Em có việc đi trước đã, tối sẽ liên lạc lại sau, em sẽ nghiêm túc xem xét chuyện này.”
“Để anh đưa em đi.”
“Có thuận đường không?”
“Nói gì thế chứ.”
Cô phải đến trung tâm triển lãm ở khu vực phồn thịnh nhất trung tâm thành phố, dọc đường đi dòng xe chạy không hề dừng lại, rồi rất nhanh đường đã bị tắc, mười mấy phút trôi qua cũng không xê dịch nổi.
Thấy Nhậm Thiên Chân cầm đồ ra dặm lại son phấn, Phó Đông Bình quét mắt nhìn cô, “Qua đó làm gì?”
“Có công ty mở triển lãm ra mắt sản phẩm mới, tìm em dẫn chương trình.” Nhậm Thiên Chân cẩn thận dùng phấn mắt chỉnh đều lại màu mắt, cô vừa khóc xong, mí mắt sưng húp lên, không trang điểm đậm thì không che nổi.
“Là việc riêng hả, lệ phí có nhiều không? Không sợ trong đài sẽ biết à?” Phó Đông Bình hỏi.
“Cũng tạm ổn, đài có biết cũng chẳng làm gì được, ai cũng nhận vài việc riêng ở ngoài cả thôi.” Nhậm Thiên Chân lấy son môi ra bôi.
Phó Đông Bình liếc mắt nhì cô, vào lúc kẹt xe nhìn cô trang điểm cũng là một niềm vui nhỏ. Vào khoảnh khắc này, anh thật hy vọng thời gian có thể dừng lại đừng trôi nữa, để anh có thể ngắm nhìn cô lâu hơn.
Nhậm Thiên Chân cảm nhận được ánh mắt anh, bèn đặt hộp trang điểm xuống, đối mặt với anh, “Không phải anh nói em càng lớn càng xấu sao?”
Phó Đông Bình hơi hé môi cười, “Là không đẹp như trước nữa, hồi trước là thiếu nữ đơn thuần, bây giờ không khác gì yêu tinh, cả ngày chỉ biết tô vẽ.”
“Vậy anh cũng đừng nhìn em nữa, nhìn người anh cảm thấy đẹp ấy.” Nhậm Thiên Chân tức giận nói.
Phó Đông Bình kéo ngăn chứa đồ ra, để Nhậm Thiên Chân nhìn thấy sợi dây buộc tóc hình con gấu kia, từ khi bị Bạch Tố phát hiện ra, anh vẫn luôn để sợi dây trên xe. Nhậm Thiên Chân không cầm lấy, cụp mắt xuống, khóe miệng khẽ cong lên.
Cuối cùng cũng cười rồi, trái tim Phó Đông Bình buông lỏng ra, đúng lúc này Bạch Tố gọi điện đến, đầu óc anh dừng trong giây lát, rồi cuối cùng bắt máy.
“Đông Bình, anh không ở công ty hả?”
“Ừ… Anh đang ở bên ngoài.” Phó Đông Bình quay mặt đi, giọng cũng thấp xuống.
“Buổi tối chúng ta đi xem phim đi, em đã hỏi thư ký của anh rồi, cô ấy nói tối nay anh không phải đi tiếp khách.”
Phó Đông Bình nổi nóng, có chuyện gì không thể tìm anh hỏi trước được sao, làm gì mà phải hỏi thư ký của anh, nhưng anh không có cách nào nổi giận được, đành hạ giọng nói, “Mẹ anh bảo tối nay anh phải về nhà, hay là ngày khác nhé?”
“Mai có được không, em rất muốn xem bộ phim đó.”
“Được.” Phó Đông Bình vội vàng cúp máy, cô ấy có nói gì nữa anh cũng đồng ý.
Im lặng nghe bọn họ nói chuyện, Nhậm Thiên Chân buồn bã quay mặt đi, thấy cách đó không xa có lối đi xuống đất, bèn tháo dây an toàn ra xuống xe.
Phó Đông Bình thấy thế, trong lúc cấp bách đưa tay kéo cô lại, gọi to: “Thiên Chân! Này, em đừng chạy lung tung, nguy hiểm lắm.”
Nhậm Thiên Chân đã băng qua dòng đường tấp nập xe cộ bị kẹt, nhanh chóng đi đến lối đi xuống dưới mặt đất.
Phó Đông Bình đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô, gió thổi áo cô bay phấp phới, lúc này anh mới phát hiện cô đã gầy đi nhiều rồi, trang phục rộng thùng thình bao lấy dáng người mảnh khảnh của cô, giống con bướm muốn giang cánh bay vút, trong nháy mắt cô đã biến mất.
Cúi đầu xuống, anh mới thấy Bạch Tố đã cúp máy.
Nhậm Thiên Chân đi đến trung tâm triển lãm, có nhân viên đứng ở cửa đón cô vào.
Nơi đây là điểm mốc kiến trúc của đảo Cò, giờ mở cửa không kéo dài lắm, Nhậm Thiên Chân đã đi ngang qua rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi vào trong, thiết kế hành lang và đại sảnh rất đẹp, có thể làm người ta cảm nhận được hơi thở nghệ thuật sâu sắc, những đường cong uốn lượn cùng không gian mở rộng đó, không có chỗ nào là không đọng lại ý tưởng thẩm mỹ.
Nhậm Thiên Chân khen: “Ở đây thiết kế đẹp quá.”
Nhân viên tốt bụng giới thiệu trung tâm triển lãm cho Nhậm Thiên Chân biết, kiến trúc bên ngoài dựng theo mô hình xoắn ốc, tầng chót và tầng đỉnh xoay tròn chín mươi độ, ý tưởng thiết kế độc đáo này làm cho mỗi căn phòng ở đây đều có đủ ảnh sáng, được khen là một trong mười điểm mốc kiến trúc ở đảo Cò.
“Mời nhà thiết kế nước ngoài vẽ sao?” Nhậm Thiên Chân tò mò hỏi. Cô đã cùng tổ chuyên mục của đài truyền hình đến mấy thành phố ở Tây Ban Nha và Pháp, thấy phong cách thiết kế này không giống tác phẩm của kiến trúc sư trong nước.
“Kiến trúc sư chính là người trong nước chúng ta, tên là Phó Đông Bình, đây chính là tác phẩm thiết kế đầu tiên sau khi anh ấy đi du học Mỹ về, từng một thời náo động.”
Trái tim Nhậm Thiên Chân đập lỡ một nhịp, anh chưa bao giờ nói cho cô biết nơi đây do anh thiết kế, thậm chí anh rất ít khi nhắc đến công việc của mình ở trước mặt cô, càng không khoe khoang độ nổi tiếng của anh trong giới, nhưng chính điểm đó, vẫn khiến cô cảm thấy anh có phong cách quý phái đầy chững chạc.
Nhân viên dẫn Nhậm Thiên Chân vào đại sảnh, Nhậm Thiên Chân nhàn hạ bước đi, ngắm nhìn mái vòm chạm rỗng to lớn cùng cửa sổ dây văng thép ở đại sảnh, trong đại sảnh không cần bật đèn nhưng ánh sáng vẫn có đủ, so với đại dnah tác nơi đây, thì căn nhà nhỏ do anh thiết kế chỉ là chút đồ nhỏ.
“Thiết kế rất đẹp đúng không? Lần đầu tiên tôi thấy cũng hết hồn, năm ngoái kiến trúc sư đích thân đến đây tham gia một hoạt động, tôi vì nghỉ phép nên không đến được, nếu không tôi thật sự muốn nhìn xem anh ấy trông như thế nào, nghe nói còn trẻ lắm, thật đúng là khiến người ta bái phục.” Nhân viên này rất kính trọng Phó Đông Bình.
Nhậm Thiên Chân khẽ cười, nhìn như vậy là đã đủ rồi, quả thật làm người ta khó mà không bội phục anh.
Nhưng anh đã có Bạch Tố rồi, nhân lúc tình cảm queun thuộc còn chưa gợn sóng dâng lên trong lòng, cô vội tự nói với mình, không được nghĩ đến anh nữa.
Đợi hai ba hôm rồi mà Nhậm Thiên Chân vẫn chưa gọi đến, Phó Đông Bình lo chuyện có biến, bèn gọi lại cho cô nhưng không kết nối được. Đúng lúc này, Bạch Tố bị bệnh nằm liệt giường, anh không thể không chăm sóc cô ấy.
Buổi tối, anh để cô giúp việc nấu một nồi cháo dinh dưỡng, rồi đặt trong cặp lồng mang đến nhà Bạch Tố.
Bạch Tố vẫn còn đang sốt, Phó Đông Bình đỡ cô ấy ngồi dậy, đưa cháo nóng đến trước mặt cô, cầm muỗng lên tính đút cho cô ăn, nhưng Bạch Tố không chịu, bỗng nước mắt rơi xuống.
“Đừng khóc.” Phó Đông Bình đặt bát cháo sang một bên, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy, cảm thấy áy náy, cô ở thành phố này một thân một mình, anh lại không đủ tốt với cô ấy, nên khi ngã bệnh không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.
Nước mắt của Bạch Tố càng ngày càng nhiều, “Em vẫn muốn nói chuyện với anh.” Phó Đông Bình cũng đã sớm có ý đó, nhưng không muốn kích thích cô ấy trong lúc bị bệnh, đành nói: “Đợi em khỏe hơn đã.”
“Không, ngay bây giờ.” Bạch Tố nhìn gương mặt hơi mờ của Phó Đông Bình dưới ánh đèn, bắt lấy nét bất an từ vẻ mặt của anh.
“Muốn nói gì với anh thế?”
“Chúng ta kết hôn đi, em không muốn đợi thêm nữa.”