Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 51
Chương 51: Đừng tưởng anh không biết em là ai
Đi vào nhà đất mới biết, bên trong thoáng đãng rộng rãi như quảng trường, một chu vi vòng tròn bao gồm ba tầng, tất cả đều là nhà ở, sân giữa vừa là sân chơi của bọn nhỏ, đồng thời cũng là nơi để thôn dân phơi khô đồ ăn.
Nhậm Thiên Chân được sắp xếp ở lại một gia đình trong nhà đất, bước vào phòng của mình, cô vội vàng thay áo quần ướt sũng trên người mình ra, rồi lấy khăn lông lau khô tóc.
Phần lớn người trong tổ đều là lần đầu đi vào trong nhà đất, nhìn thấy gì cũng mới mẻ, Nhậm Thiên Chân phủi sạch một băng ghế, khoác áo choàng lông dê dày cộm, một mình ngồi ở cửa nhìn tụi nhỏ chơi đùa trong mưa, bùn lầy bắn tung tóe, đứa nào đứa nấy đều bẩn như con cá thòi lòi, không khỏi bật cười, nhả một ngụm khói ra.
Xa xa núi xanh xanh ngắt, ngày mưa lất phất, trong cơn mưa, nhà đất có vẻ đặc sắc khác biệt thường ngày.
“Em học hút thuốc từ khi nào thế?” Có người ngồi xuống cạnh cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. “Lúc thức đêm ghi hình sẽ hút một điếu cho đỡ mệt.” Tầm mắt của Nhậm Thiên Chân sượt qua vai anh, vẫn nhìn tụi nhỏ.
“Em càng lớn càng xấu.” Phó Đông Bình nhìn cô, rồi chốt hạ một câu đầy khiêu khích. Nhậm Thiên Chân vẫn không để ý đến anh, siết chặt áo choàng hơn.
“Phấn son đậm tục không chịu nổi.”
Cô không hề biết phải trang điểm thế nào, anh lại nói cô phấn son đậm, chưa từng thấy ai khẩu thị tâm phi như thế, Nhậm Thiên Chân liếc xéo anh, “Em sống không phải vì để lấy lòng ai cả.”
“Nói dễ nghe nhỉ, còn không phải em đang lấy lòng người xem và những người hâm mộ gào khóc gọi em là nữ thần đấy ư.” Phó Đông Bình tức giận hừ một tiếng.
“Chỉ cần không phải lấy lòng anh thì em sống cũng không mệt mỏi gì.” Nhậm Thiên Chân lại liếc anh, rất muốn búng tàn thuốc vào mặt anh.
“Đến đây, uống cái này đi.” Phó Đông Bình vẫn không quên ý định của mình, đưa chiếc bát trong tay cho Nhậm Thiên Chân, thuận tay cầm điếu thuốc trong tay cô vất đi.
“Gì thế?” Nhậm Thiên Chân thấy chất lỏng đo đỏ trong bát, còn có vị hơi cay, đoán không biết có phải là canh gừng không. “Canh gừng đường đỏ, sau khi dính mưa uống một bát sẽ đuổi được khí lạnh.” Phó Đông Bình nói thẳng.
Đúng là canh gừng rồi, Nhậm Thiên Chân hơi ngạc nhiên, nhận lấy bát từ trong tay anh, mãi không đoán ra được ý của anh, bèn mở miệng hỏi: “Tất cả mọi người đều có hay chỉ mình em có?”
“Có hết, lão Hà bảo người trong thôn chuẩn bị cho mọi người.” Phó Đông Bình đứng lên.
Tuy có hơi thất vọng, nhưng Nhậm Thiên Chân vẫn uống cạn bát canh gừng, rồi ngẩng đầu nhìn Phó Đông Bình, đưa bát không đến cho anh.
“Em có ngoan không?”
“Không ngoan.” Phó Đông Bình nói.
Nhìn anh xoay người rời đi, bên mép Nhậm Thiên Chân nhếch lên một nụ cười.
Sẩm tối, người trong thôn lấy món ăn dân dã bản địa thịnh soạn nhất chiêu đãi bọn họ. Nhậm Thiên Chân vẫn ăn chay như trước, một dĩa măng núi xào gần như được một mình cô ăn hết, những người khác không phải ăn gà vườn rượu gừng thì sẽ ăn cá suối đặc sản núi Vân Mộng, còn rau xanh này nọ không mấy ai động đến.
Cơm còn chưa ăn xong đã nhận được điện thoại của Cao Tuấn, cô cố ý đi ra ngoài nghe điện thoại.
Từ khi cô nổi lên, số người theo đuổi cô càng ngày càng nhiều, trong đó Cao Tuấn là nổi bật nhất, không biết người này là kẻ ngốc lắm tiền hay nhất định phải có được, vì theo đuổi cô mà không tiếc vung rất nhiều tiền, không chỉ có tài trợ cho chương trình cô tham gia, mà còn tiêu tiền lấy lòng lãnh đạo của cô, để có cơ hội được gần mỹ nữ.
“Tối mai em có rảnh không Thiên Chân?”
“Không rảnh, em đang ghi hình ở bên ngoài.”
“Vậy đợi em về, anh sẽ liên lạc lại với em.”
“Cao công tử à, em bận lắm, không rảnh đi chơi với anh đâu, sau này anh đừng tìm đến em nữa.” Nhậm Thiên Chân cố hạ thấp giọng xuống, giọng điệu hòa hoãn.
“Em đừng vậy mà Thiên Chân, anh chỉ muốn kết bạn với em thôi.” Cao Tuấn luôn có sự kiên nhẫn đặc biệt với người đẹp, chỉ cần Nhậm Thiên Chân không cúp máy, thì anh ta có thể dịu giọng ôn hòa đợi chờ.
Phó Đông Bình nhìn cô ở đằng xa, muốn biết cô đang nói chuyện với ai mà phải đi xa như thế, lại còn nói lâu đến vậy. Đang lúc bực bội thì mấy cô gái trên bàn ăn đã bắt đầu bàn tán về cô.
“Nghe nói Cao Tuấn theo đuổi cô ấy ghê lắm, vì cô ấy mà rót bạc vào trong đài không ít đâu.”
“Thì nổi tiếng tự nhiên có người theo đuổi thôi, Cao Tuấn cũng đâu phải hạng tốt lành gì.”
“Ở cái chốn đảo Cò này, ai có tiền thì người đó là sếp.”
Phó Đông Bình nghe những lời này, anh im lặng không nói, theo bản năng nhìn về phía Nhậm Thiên Chân, cô vẫn còn đang nói chuyện với người kia, giẫm lên vũng bùn dưới chân, đạp tới đạp lui, đây là động tác cô thường hay làm khi nghe điện thoại, từ lâu anh đã để ý đến.
Đợi đến khi mọi người ăn xong, trên bàn chỉ còn lại một mình Phó Đông Bình, lúc này Nhậm Thiên Chân mới quay về, cứ tưởng thức ăn đã nguội ngắt cả rồi, nào ngờ vẫn còn bốc hơi nóng.
Nhậm Thiên Chân cúi đầu, im lặng ăn cơm.
Thôn Song Dong được phát hiện muộn, điều kiện nghỉ lại không tốt bằng những nhà đất khác, trong phòng không có vòi sen, chỉ có một thùng gỗ dùng để tắm, Nhậm Thiên Chân rất muốn được ngâm nước nóng, lại vì đến kỳ kinh nên không thể tắm chậu được mà phát buồn, đúng lúc này bỗng có một cô gái đến tìm cô.
“Chị ơi, trong phòng em vòi sen đấy, chỉ là hơi chật chút, nếu chị không chê thì vào phòng em tắm cũng được.” Cô gái này khoảng mười lăm mười sáu tuổi, rất gầy, nhưng cũng rất xinh.
Đúng như mong muốn, Nhậm Thiên Chân cầm đồ của mình đi theo cô gái ấy, băng qua hành lang dài, đi lên cầu thang đến một gia đình hai tầng. Mặc dù điều kiện phòng tắm khá đơn sơ, nhưng cuối cũng vẫn là nơi có thể tắm được.
Định đưa cho cô gái ấy một ít tiền, nhưng cô bé chỉ cười không nhận, “Không cần đâu ạ, có anh đã cho em rồi.” Lúc này Nhậm Thiên Chân mới thôi khách sáo, xuyên qua ô cửa sổ, loáng thoáng trông thấy Phó Đông Bình đứng giữa hành lang, thì ra anh ở ngay bên cạnh.
Ánh đèn mờ nhạt, Nhậm Thiên Chân bình tĩnh mặc cho nước rơi xuống cơ thể trắng như tuyết của mình, nước bắn xuống ngưng thành từng giọt nước, trượt dọc theo cơ thể cô. Đẩy cửa sổ ra, mang máng có thể thấy bóng đêm hoang vu bên ngoài nhà đất, ở những nơi không có ánh sáng đen tuyền một mảng, chẳng biết có bao nhiêu yêu ma quỷ quái đang ẩn núp.
Nước dần trở nên lạnh hơn, Nhậm Thiên Chân ngẩng đầu lên nhìn, thấy bức tường trong phòng tắm bong tróc loang lổ, bình nước nóng vừa nhỏ vừa cũ, sát rìa còn có dấu vết mục gỉ, móc nối sau ống có dấu hiệu bị giãn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Phó Đông Bình đứng hút thuốc trong hành lang, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng hét thảm thiết của Nhậm Thiên Chân, vậy là anh vội vã ném điếu thuốc trong tay đi, sải bước dài lao vào trong phòng, thấy cô gái kia đang vỗ vào cửa phòng tắm, anh bèn bảo cô ấy tránh sang một bên, rồi xông lên đá văng cửa ra.
Chỉ thấy trong phòng tắm vô cùng lộn xộn, bình nước nóng bung bét rơi trên mặt đất, khắp sàn bốc đầy hơi nước nóng, Nhậm Thiên Chân hoảng sợ dùng khăn tắm che kín người rúc vào trong góc tường, khăn tắm quá nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể che kín nửa thân trên, đôi chân nhỏ dài của cô còn lộ ra ngoài.
Phó Đông Bình thấy sắc mặt tái nhợt vì sợ của Nhậm Thiên Chân, cất bước đi đến, ôm lấy cô không chút tị hiềm, ân cần hỏi: “Có bị phỏng không?”
“Phỏng đến chân rồi.”
Ôm Nhậm Thiên Chân đến trên giường của cô gái kia, Phó Đông Bình bảo cô ấy đi tìm thuốc bôi bỏng, rồi mình đi dọn dẹp phòng tắm.
Mặc dù bình nước nóng đã rất cũ, nhưng được treo cố định trên tường, sao bỗng nhiên lại rơi xuống được? Phó Đông Bình nhìn lỗ đinh ốc loang lổ trên tường, nghĩ mãi mà không ra, cho đến khi thấy móc nối đằng sau bình nước nóng có vết kéo rách thì mới hơi ngộ ra.
Thấy quần áo của Nhậm Thiên Chân đặt một bên, Phó Đông Bình liền đưa quần áo đến cho cô mặc vào. Thấy tóc cô ướt nhẹp, lại vắt khô khăn lông cho cô lau tóc.
Đến khi cô gái ấy quay về, Phó Đông Bình đã dọn sạch phòng tắm, đưa cho cô gái một xấp tiền để cô ấy mua bình nước nóng mới.
“Anh à, không cần nhiều tiền như thế đâu.”
“Cứ cầm đi, dư bao nhiêu em cứ lấy đi sửa lại phòng tắm, tường cũ quá rồi, nếu không dù mua bình nước nóng mới, chỉ e cũng không treo được.”
Nhậm Thiên Chân ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, nhìn hai người họ nói chuyện, đợi Phó Đông Bình cầm thuốc đến mới chuyển tầm mắt xuống chân mình.
Phó Đông Bình ngồi bên cạnh giường, gác chân cô lên đùi mình, nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, bôi gel bỏng màu nâu lên mu bàn chân cô, may mà nước không nóng lắm, mu bàn chân cô chỉ ửng đỏ, chứ không bỏng mọng nước.
Tay anh nhẹ nhàng vừa phải, bôi một lớp thuốc dày lên mu bàn chân trắng như tuyết của cô, cảm giác mát mẻ nhanh chóng thấm vào da thịt, làm dịu cảm giác sưng đau trước mắt, Nhậm Thiên Chân thở phào một hơi.
Thấy ngón chân xinh xắn của cô gập lại, rất giống với động tác nào đó anh đã từng thân quen, trong lòng Phó Đông Bình khẽ động, ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh đèn hắt thành một vầng sáng nhạt trên gương mặt trong veo như nước của cô, sắc môi ửng đỏ, nhìn kỹ hơn, chân mày khóe mắt thanh tú tận xương.
Hai người mặt đối mặt, trong mắt xẹt qua chút tâm tình kỳ lạ, trong một giây đó, cả hai đều biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, đó là sự ăn ý chỉ thuộc về bọn họ, là bí mật giữa những người yêu nhau mới có.
Cô gái ấy đã đi ăn cơm, trong phòng rất lặng, ngay cả tiếng một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ, Nhậm Thiên Chân bình tĩnh mím môi, chợt nghe thấy anh nói.
“Em làm hỏng bình nước nóng của người ta rồi, không sợ rơi rớt trúng người à?”
Bỗng Nhậm Thiên Chân hoảng hốt, lên tiếng chối đây đẩy, “Không phải em làm, là tự nó rơi đó chứ.”
“May mà không bị thương.”
“Thì không phải do em làm mà, em có đụng vào nó đâu.” Mặt Nhậm Thiên Chân cũng đỏ lên vì tức, muốn rụt chân về. Phó Đông Bình không thèm nghe cô trình bày, chỉ giữ chân cô lại, “Đừng có lộn xộn, thuốc vẫn chưa ngấm hết, cẩn thận chùi vào giường người ta đấy.”
Xem ra anh đã nhận định bình nước nóng là do mình làm rơi, Nhậm Thiên Chân bất chấp cơn đau ở giân, giận dỗi mặc giày vào chạy xuống lầu.
Con lửa nhỏ vẫn ương ngạnh như thế, Phó Đông Bình nhìn ra cửa, thấy cô chạy nhưng không bị thương, trái tim treo lên đã đặt xuống, khóe miệng cong cong.
Nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ chỉ có duy nhất một ngọn đèn, Nhậm Thiên Chân lắng nghe tiếng mưa rơi miết ngoài cửa sổ, trút xuống rừng cây vang lên xào xạc, lăn qua lộn lại mãi chẳng ngủ được.
Chim én đi vẫn còn quay lại;
Hải đường rơi năm sau lại ra hoa;
Nhưng người em yêu đi xa, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp lại…
Vết bỏng trên chân cứ đau hết đợt này đến đợt khác, nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến nét mặt của anh khi anh bất chấp lao vào phòng tắm ôm mình hỏi có bị phỏng không, trong lòng Nhậm Thiên Chân âm thầm vui mừng.
Lặng lẽ mặc quần áo tử tế, cô rời khỏi phòng. Trong mưa ánh sáng âm u, lần sờ tìm được cầu thang đi lên tầng hai, dựa vào trí nhớ tìm phòng của anh, nhẹ nhàng gõ cửa.
Phó Đông Bình đang ngủ trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì đột nhiên bật dậy, đi giày vào chạy ra mở cửa, thấy Nhậm Thiên Chân đứng bên ngoài thì kéo cô vào trong, rồi cẩn thận khóa cửa lại.
“Em còn chưa ngủ à?” Phó Đông Bình nhìn cô khó hiểu. Nhậm Thiên Chân chun mũi, “Người em lạnh quá.”
“Chắc bị cảm rồi.” Phó Đông Bình sờ lên mặt cô, lạnh như băng, đưa cô đến ngồi trên giường, dùng chăn bọc cô lại, rồi sực nhớ ra gì đó lại nói thêm một câu, “Có lẽ do kỳ kinh.”
Thấy anh tìm thuốc trong ba lô, Nhậm Thiên Chân nói: “Lần nào anh đi cũng mang thuốc theo à?”
“Đương nhiên rồi, bình thường mọi người ra ngoài đều giống anh, những thứ thuốc thường dùng cũng mang theo cả, lo trước khỏi hoa.” Phó Đông Bình tìm ra thuốc cảm trong ba lô, rồi lại đi rót nước cho Nhậm Thiên Chân.
“Vậy anh cũng mang bao theo à?”
“Em nói gì?”
“Không nói nữa, em không biết anh.”
“Em không biết anh, còn nửa đêm chạy đến gõ cửa phòng anh?” Phó Đông Bình đưa nước cho cô, nhìn cô uống thuốc uống nước. Nhậm Thiên Chân uống một ly nước nóng đầy, cảm giác trên người khá hơn.
Thấy trên tủ đầu giường có gói bánh sô cô la que, Nhậm Thiên Chân rút một cây ra cắn chơi. Phó Đông Bình nhìn cô, “Khuya khoắt rồi đến tìm anh làm gì?”
“Ngày mai xuống địa cung, muốn tập đối đáp với anh trước.” Nhậm Thiên Chân mặt không đổi sắc tim không đập giải thích, cố ý đưa que sô cô la trong miệng đến trước mặt anh.
Nửa đêm tới gõ cửa phòng đàn ông, lại có thể tìm một lý do đường đường chính chính như thế, Phó Đông Bình nhìn cô, bước lùi ra sau, “Có gì cần đối đáp đâu, cứ theo tình hình mà đi thôi, đến lúc đó phát huy.”
Nhậm Thiên Chân rút một tập lời thoại trong túi ra ném sang cho anh, “Em viết xong cả đây rồi, anh xem đi, làm quen chút.
Mượn đèn bàn không sáng lắm, Phó Đông Bình lật xem tập lời thoại, câu chữ viết không tệ, bên trên còn dùng bút nhiều màu đánh dấu, giữ vẻ nghiêm túc trước sau như một của cô, anh hơi xúc động, “Em ngoài dẫn chương trình ra, còn tự mình chắp bút soạn thảo sao?”
“Dạo này toàn là biên tập kiêm MC, bản thân không viết được sẽ rất dễ bị người ta nắm thóp, nên anh cứ đọc cuốn bản thảo kia đi.” Nhậm Thiên Chân nhìn đường nét gò má rõ ràng của Phó Đông Bình, không thể không nói, bất cứ lúc nào anh cũng đều đẹp trai như thế.
Phó Đông Bình vặn sáng đèn bàn hơn, rồi lấy một chiếc chăn khác trong ngăn kéo ra đắp lên mình, cố giữ khoảng cách với cô. Nhậm Thiên Chân nghịch ngợm đưa hai chân vào trong chăn anh, để anh ủ ấm chân cho mình.
“Đừng có trêu anh.” Nhưng Phó Đông Bình không muốn, anh đẩy cô ra. Rõ ràng cô đang trong kỳ kinh mà còn cố ý tối khuya chạy đến trêu anh, hiển nhiên là lòng bấn an.
Nhậm Thiên Chân nhích lại gần anh hơn, đưa mắt nhìn vào mắt anh, thấy hàng mi dài chớp chớp, bèn đưa tay lên chạm vào. Phó Đông Bình gạt tay cô ra.
Nhậm Thiên Chân không cam lòng, bò ra khỏi chăn, muốn chui vào trong chăn ôm lấy anh, nhưng anh không chịu, đưa cơ thể ra xa khỏi cô, thế là cô biết, anh thật sự không muốn tiếp xúc cơ thể với cô.
“Em đủ rồi đấy, cố ý vừa thôi, đừng tưởng anh không biết em là ai.” Phó Đông Bình không nhịn được cô nhóc này nữa, dùng tập thoại khẽ đánh vào đầu cô.
Cứ tưởng cô nửa đêm chạy tới là đã bỏ đi lòng tự ái đến xin tha, nào biết cô lại ôm một bụng xấu đến đây. Tuổi trẻ dương khí thịnh, có ai chịu nổi màn khiêu khích như thế của cô, đợi đến khi đùa lửa đến thật, với tính tình kỳ quái của cô, nhất định sẽ phải cùng anh.
Nhậm Thiên Chân không ngờ chỉ mấy tháng không gặp mà anh đã tu đến cảnh giới bách độc bất xâm như thế này, thất vọng vì mánh khóe của mình đã bị vạch trần, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu nhượng bộ, chất vấn anh: “Phó Đông Bình, anh có ý gì hả!”
“Không có ý gì cả.”
“Không có ý mà anh còn để em vào?” Nhậm Thiên Chân thẹn quá hóa giận.
“Anh chỉ sợ em bị lạnh, chậm trễ tiến độ ghi hình.” Phó Đông Bình nói xong câu này liền xoay người đi ngủ, để lại cho cô sống lưng lạnh nhạt. Dù đã nhìn thấu cô, nhưng anh vẫn không nỡ nặng lời với cô.
Tự mình chuốc khổ, Nhậm Thiên Chân lặng lẽ vén chăn bước xuống giường, vừa khép cửa lại đi chưa được hai bước, thì gặp phải lão Hà đi đêm về, cô vội vã lau nước mắt, bốn mắt nhìn nhau, vô cùng lúng túng.
Nhậm Thiên Chân nặn ra nụ cười khổ còn khó coi hơn, “Bên ngoài trời mưa mà anh còn ra đi dạo sao?”
“Không ngủ được nên đi tới đi lui trong núi.” Lão Hà là người từng trải, làm gì mà không biết hai người bọn họ đang giở trò quỷ chứ, cuối cùng Nhậm Thiên Chân nói vài câu không liên quan.
Bước chân nặng nề đi xuống lầu, Nhậm Thiên Chân quay về phòng mình, cả một đêm mất ngủ.