Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 50
Chương 50: Hình như anh đồng ý ghi hình chương trình này, là vì giận cô
Gọi điện cho Phó Đông Bình, lão Hà hỏi anh có hứng thú tham gia chuyên mục chế tác trong đài bọn họ không.
“Bài báo “Dò tìm bí mật núi Vân Mộng” của cậu trước đó đem lại hiệu ứng không tệ, nên bọn tôi muốn mở một kỳ chuyên đề, mời cậu làm khách quý, sẽ quay ngoại quảnh, cậu có hứng không?”
“Ngoại cảnh à, trong bao lâu thế? Mười ngày nửa tháng thì thôi, còn năm ba ngày thì được.” Quỹ thời gian của Phó Đông Bình rất eo hẹp, không có nhiều thời gian rỗi.
“Cùng lắm chỉ năm ngày thôi, không tốn nhiều thời gian của người bận rộn như cậu đâu.” Lão Hà cười nói, rồi đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lại thêm một câu, “Người dẫn chuyên mục là Nhậm Thiên Chân, không sao chứ?”
Thiên Chân… Trái tim Phó Đông Bình đột nhiên rơi xuống, đã lâu không gặp cô, nhưng ngày nào cũng có thể thấy trên tivi, dẫn bản tin thời tiết địa phương, đúng như anh đoán, cô không cần đến lý lịch mà chỉ dựa vào nhan sắc để nổi tiếng, đã không thỏa mãn với chuyên mục bản tin thời tiết mỗi ngày chỉ có hai phút này, bắt đầu vươn đến sân khấu lớn hơn.
“Nếu băn khoăn thì thôi vậy.” Lão Hà biết anh đã chia tay với Nhậm Thiên Chân, vẫn luôn thổn thức hộ hai người họ, lời khuyên ban đầu của anh ta nay đã thành lời sấm.
“Không băn khoăn gì cả, tôi đồng ý đi.” Phó Đông Bình chấp nhận.
Lúc nhắc đến chuyện này với Bạch Tố, Phó Đông Bình cứ ngỡ cô ấy sẽ tức giận không đồng ý, nào biết cô chỉ trưng ra vẻ mặt nhàn nhạt, chỉ chúc anh lên đường bình an.
Khiến Phó Đông Bình ngược lại hơi chột dạ, ngượng ngùng nói: “Sẽ không có chuyện gì đâu, em yên tâm.” Bạch Tố nhìn anh, nở nụ cười như có như không đưa tay vuốt gò má anh, giống như người lớn đang khuyến khích một đứa trẻ bất an, “Để em tiễn anh ra ga.”
Cô đã nói như thế, Phó Đông Bình không thể không đồng ý, bàn tay mềm mại của cô lưu lại xúc cảm cùng làn hương thoang thoảng trên mặt anh, khiến anh áy náy.
Trước khi lên đường, lão Hà làm chủ mời mọi người trong tổ chuyên mục và Phó Đông Bình đi ăn, tuy trước đó Nhậm Thiên Chân đã có dự cảm, nhưng khi thấy anh trong căn phòng, vẫn ngẩn người ra.
Phó Đông Bình thấy cô, trước kia cô là khối ngọc thô chưa mài dũa, nay được rèn luyện mấy tháng dưới ánh đèn, sau khi khí chất được trau chuốt bọc lộ, bao ánh xinh đẹp tỏa ra tứ phía.
Chiếc váy trắng cắt máy khéo léo tôn lên đường cong cơ thể, mái tóc đen dài nhuộm thành màu hạt dẻ, những lọn tóc xoăn trông rất quyến rũ, đôi môi đầy đặn kiều diễm lại căng mọng, tầm mắt di xuống, đôi chân dài thẳng tắp cùng mắt cá chân duyên dáng đến mức khiến ánh mắt người ta quyến luyến.
Lão Hà giới thiệu xong, Phó Đông Bình liền bắt tay trò chuyện với từng người trong tổ chuyên mục, đến lượt Nhậm Thiên Chân, anh khẽ nói: “Chào em, đã lâu không gặp.”
“Chào anh.” Nhậm Thiên Chân chủ động chìa tay ra, nhưng không hề cười, Hai người nắm tay nhau, tay anh ấm áp có lực, còn tay cô lại lạnh như băng.
Mắt đối mắt với nhau, ngại vì có mọi người đang ở đây nên không thể hiện cảm xúc gì quá đáng, mỗi người tự quay về chỗ cũ, nét mặt trở lại bình thường như cũ. Nhưng mà, ánh mắt lại vô tình cố ý cứ nhìn sang đối phương.
Đẹp trai đi đâu cũng có lợi, anh đi đến đâu cũng đều khiến người ta chú ý, Nhậm Thiên Chân lơ đãng ăn rau, cố ý không nghe mấy nữ đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện với Phó Đông Bình, anh luôn kiên nhẫn với phái nữ, nhất là người đẹp.
“Thiên Chân sao chỉ lo ăn thôi thế, không nói gì cả là sao.” Đạo diễn ở một bên cười hỏi.
Nhậm Thiên Chân toét miệng, cười ha ha: “Nói trên chương trình nhiều quá rồi, ra khỏi chương trình phải để cho giọng nghỉ ngơi chứ, nếu không ngày mai lỡ khàn giọng thì đúng là có lỗi với chú và thầy Hà.”
Phó Đông Bình nghe cô nói vậy, trong lòng thầm nghĩ, mấy ngày không gặp, cô đã trở nên biết ăn nói như vậy rồi, bất giác nhìn sang cô, nhưng vừa vặn cũng đụng phải ánh mắt cô, hai người mất tự nhiên quay mặt đi chỗ khác.
Nhậm Thiên Chân không lái xe, lúc ra về tính đi nhờ xe người ta nên cứ nhìn quanh khắp nơi, lại thấy Phó Đông Bình lái xe từ bãi đậu xe đi ra, vốn tưởng anh sẽ dừng lại trước mặt mình, ai ngờ đến một giây anh cũng không ngừng, như một làn khói lái xe đi xa.
Đúng là tự mình đa tình! Nhậm Thiên Chân thầm mắng mình, vẫn còn mong đợi gì nữa kia chứ, anh ấy đến không có nghĩa là trong lòng còn có mày. Quả nhiên giống như Liêu Thanh nói, làm người không nên được voi đòi Hai Bà Trưng.
Sáng sớm hôm sau, mọi người có mặt tại ga Đảo Cò để ngồi tàu siêu tốc đến huyện Dung, lúc đứng đợi trong đại sảnh, thấy Phó Đông Bình kéo vali đi cùng Bạch Tố đến, Nhậm Thiên Chân đeo tai nghe nhạc vào, làm như không nhìn thấy bọn họ.
Sắp đến giờ lên tàu, Bạch Tố dặn Phó Đông Bình, “Trong vali còn có một hộp cơm, em chuẩn bị ít đồ cho anh đi giữa đường, đừng quên ăn đấy.” Phó Đông Bình gật đầu.
Bạch Tố sớm đã thấy Nhậm Thiên Chân ngồi cách đó không xa, nhưng dáng vẻ đeo tai nghe mang kính ram làm như không liên quan gì, vậy là nói tiếp: “Đến đó phải gọi điện cho em đấy, ngày nào cũng phải gọi, không được lười đâu đấy.”
“Biết rồi.” Chuyện gì Phó Đông Bình cũng đồng ý với cô ấy, tay vân vê má cô ấy, khẽ mỉm cười.
Nhậm Thiên Chân lên tàu trước, chỗ ngồi bên cạnh mãi không có ai ngồi vào, Phó Đông Bình và nhân viên quay phim một trước một sau đi lên, khóe mắt Nhậm Thiên Chân liếc thấy anh, lại thấy mắt anh nhìn thẳng, ung dung lướt qua người cô, chọn chỗ đằng sau mà ngồi còn nhân viên quay phim thì đặt mông ngồi cạnh Nhậm Thiên Chân.
Trong quãng thời gian dịu dàng nhất đã từng ấy, anh thường xuyên cầm tay cô, không chê phiền phức mà hôn lên từng ngón tay cô, nhưng hôm nay, bọn họ giống như hai người xa lạ.
“Người đẹp Thiên Chân ơi, cháu gái anh rất thích em kính trọng em đấy, nhất định bảo anh phải xin được chữ ký của em thay con bé.” Nhân viên ánh sáng ngồi đằng sau đưa người đến, muốn Nhậm Thiên Chân ký tên cho.
Nhậm Thiên Chân nhận lấy cuốn sổ anh ta đưa đến, hỏi cháu gái của nhân viên ánh sáng tên gì, rồi phóng khoáng viết xuống mấy hàng chữ, người nhân viên nhận lại sổ rồi nhìn xem, không chỉ có chữ đẹp như người, mà còn đặc biệt viết mấy lời chúc mừng cháu gái anh ta, trong lòng lấy làm vui vẻ.
Phó Đông Bình bình tĩnh nhìn gó má cô, những sợi lông măng nho nhỏ đón lấy ánh nắng, làn da trơn nhẵn như sứ, đợi đến khi cô quay mặt sang chỗ khác, anh mới dời mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài.
Tàu siêu tốc phóng nhanh giữa vùng quê, đang đầu mùa xuân, nhiệt độ trên tàu rất cao, mà bên ngoài lại thấp, nhanh chóng khiến trên cửa sổ đọng lại một lớp sương mù, mới đầu còn có người nói chuyện với nhau, nhưng rồi dần dần ai nấy đều nhắm mắt nghỉ ngơi cả.
Sáu giờ đi tàu, cuối cùng đoàn người cũng đã đến được huyện Dung, ở lại trong nhà tiếp khách, lãnh đạo cung văn hóa huyện Dung nghe nói bọn họ đến quay chương trình thì cố ý sai người đến tiếp đón, hơn nữa còn sắp sếp nhân viên hướng dẫn cho bọn họ, đồng hành đi đường.
Nhậm Thiên Chân nhận ra, phó giám đốc cung văn hóa huyện Dung đến tiếp đón bọn họ chính là người trước kia đã đón cô và Phó Đông Bình khi đến in địa phương chí, anh ta có thể nhận ra Phó Đông Bình nhưng lại không nhận ra cô, hoặc nói rằng, căn bản không hề nghĩ người đẹp trước mắt này lại chính là cô gái gầy gò một năm trước cùng đến với Phó Đông Bình.
Phó giám đốc cung văn hóa nói: “Từ ngày anh đăng tải bài viết giới thiệu về nhà đất đến nay, người đến núi Vân Mộng du lịch tìm bí mật ngày càng nhiều, hang động đá vôi ở dốc Đoạn Trường đó cũng được chính phủ triển khai thành điểm du lịch, gần đây đã được mở cửa với du khách, nên lần này chúng tôi cũng xin ít kinh phí trên huyện, đảm bảo lần này các anh có thể quay phim thuận lợi.”
Đám lão Hà trò chuyện rất hăng say với phó giám đốc, Nhậm Thiên Chân im lặng ngồi một bên, cách một năm quay về chốn xưa, không biết sẽ có cảm giác thế nào.
Thỉnh thoảng Phó Đông Bình lại liếc mắt nhìn cô, thấy cô lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, đường nét gò má xinh đẹp lôi cuốn làm động lòng người, nghĩ thầm trong bụng, chỉ có lúc cô ngẩn người mới giống cô của những ngày xưa.
Lúc chập tối, lão Hà gọi tổ chuyên mục đến họp, dựa theo kế hoạch quay phim, sáng sớm ngày mai bọn họ sẽ đến dốc Đoạn Trường, hơn nữa còn vào hang Triều Nguyên quay chụp cảnh thật, mặc dù khu phong cảnh núi Vân Mộng đã gia cố lại thang trời ở dốc Đoạn Trường, nhưng vẫn còn nguy hiểm rình rập.
“Người bị chóng mặt và sợ độ cao thì đừng đi, ngộ nhỡ xảy ra tai nạn, tổ chúng ta cũng không chịu trách nhiệm nổi.” Lão Hà để phó đạo diễn ghi lại danh sách, đồng thời sắp xếp cho hai tổ đi thuyền và trên mặt đất phối hợp với nhau, đảm bảo quay phim không chút sơ hở.
Trong tổ chuyên mục đều là thanh niên trẻ tuổi, to gan lại ưa mạo hiểm, gặp cơ hội như thế đương nhiên sẽ không chịu bỏ qua, ngoài hai người sợ độ cao ra, thì những người còn lại đều yêu cầu muốn leo lến dốc Đoạn Trường thử cam đảm.
Vì thế là, nhiệm vụ quay phim trong ngày hôm sau như trở thành cuộc thám hiểm thực địa, mọi người mang theo phần lớn trang bị lên núi, đến dưới sườn núi dốc Đoạn Trường, sớm đã có nhân viên cảnh khu chuẩn bị giây an toàn cũng những vật dụng bảo hiểm khác cho bọn họ, mọi người trang bị vũ trang đầy đủ, chuẩn bị leo lên mỏm đá.
Vì để tiện cho việc leo núi nên Nhậm Thiên Chân mặc áo Pa-ca, buộc tóc đuôi ngựa, Phó Đông Bình đi theo sau lưng cô leo lên con đường lót ván gỗ, vịn tay vào dây cáp, cẩn thận đi về phía trước.
Bởi vì có nhiều người nên bọn họ mất hơn một tiếng mới qua được khỏi thang trời, có hai người sợ đến nhũn chân ra, được đỡ sang một bên nghỉ ngơi. Nhậm Thiên Chân nhìn ba chữ sơn đỏ to đùng Hang Triều Nguyên ở bên ngoài, lại nghiêng đầu nhìn Phó Đông Bình.
Anh đi đến đâu cũng được phụ nữ nhiệt tình chào đón, mấy nữ biên tập và phóng viên bao vây lấy anh, nghe anh giới thiệu tình hình trong hang đá vôi.
“Hang Triều Nguyên được đặt tên vào giai đoạn giữa triều đại nhà Minh, có một đạo sĩ chọn chỗ này để tu tiên tọa hóa, tôi đã từng đi vào khảo sát, trong hang có mấy cỗ quan tài treo, là địa hình đặc trưng của núi đá vôi, mà đồi núi Vân Mộng này nổi tiếng vì địa mạo Đan Hà, nên nơi đây rất đáng được nghiên cứu, rốt cuộc hang đá vôi hình thành như thế nào, liệu có chứa tài nguyên khoáng sản phong phú với mạch nước ngầm nào không, những điều này phải đợi đội khảo sát chuyên nghiệp tới thăm dò thực địa mới biết được.”
Ánh mắt của Phó Đông Bình từ đầu đến cuối đều không nhìn về phía cô, Nhậm Thiên Chân nhìn anh một lúc rồi cũng không để ý nữa, buộc lại tóc lên, đội mũ bảo hiểm vào, chuẩn bị xong công tác cuối cùng để vào hang.
Khác hẳn với một năm trước, trong động vì đã được khai phá nên trên vách đá cài đặt đủ thiết bị chiếu sáng, khiến trong động đèn đuốc sáng choang, đường đi cũng đã được trùng tu sơ lại, dễ đi hơn nhiều, đến chỗ có sông ngầm kia còn có thuyền nhỏ chờ bên bờ.
Quay đầu lại thấy anh đi sau nhân viên quay phim, hình như đang thảo luận về cấu trúc hang động và thành phần chính của nham thạch, Nhậm Thiên Chân thả chậm bước chân, đợi khi bọn họ đi qua người mình, cô mới lặng lẽ đi theo sau, nhân lúc trong hang tối mù, vờ như vô tình đụng vào tay anh.
Phó Đông Bình nhận thấy có bàn tay nhỏ bé lạnh như băng thỉnh thoảng cọ vào mình, nhưng anh lại làm lơ đi. Nhậm Thiên Chân hơi thất vọng, nắm tay lùi về một lúc, rồi lại lấy dũng khí thử thêm một lần, lần này anh không tránh nữa, bàn tay ấm áp bọc lấy tay cô, nhưng qua khoảng mấy giây, anh lại nặng nề buông tay cô ra.
Vì thuyền nhỏ nên mấy người chỉ có thể bám chặt vào nhau, Nhậm Thiên Chân nghe tiếng mái chèo vẩy nước, nhớ lại tình cảnh khi mình cùng Phó Đông Bình đến đây, trong lòng cảm khái vô cùng.
Máy quay phim đặt ở trên thuyền, vì để tiện quay phim nên Nhậm Thiên Chân ngồi ở mũi thuyền, Phó Đông Bình ngồi đối diện cô, cùng giới thiệu về tình hình bên trong hang động đá vôi cho mọi người, lúc làm việc không thể pha lẫn tâm tư cá nhân, hai người đối thoại vô cùng ăn ý, người ngoài không hề nhận thấy chút tâm tư khác thường nào của họ cả.
Sau khi hành trình sông ngầm kết thúc, đoàn người bước xuống khỏi thuyền, chỉ chốc lát sau đã đi đến ngã ba từng xảy ra sạt lở.
Nơi đây đa được dọn sạch sẽ, theo lời nhắc nhở của người dẫn được, mọi người xếp thành một hàng đi vào trong hang đá tương đối chật hẹp, trong động sẽ không còn chuột núi nữa, Nhậm Thiên Chân thầm nghĩ như vậy, rồi thấy ao suối nước nóng ngập tràn lưu huỳnh xuất hiện trước mắt.
Suối nước nóng vẫn như lúc trước, cuồn cuộn bốc lên hơi nóng, lập tức trong đầu nhớ lại tình cảnh triền miên trên giường cùng anh, trong lòng có cảm giác như bị mèo dùng móng vuốt cào nhẹ, miệng lưỡi khô khốc.
“Thiên Chân, em nghĩ gì thế?”
Bất chợt nghe thấy giọng anh, Nhậm Thiên Chân rùng mình một cái, lấy lại tinh thần từ trong cơn hoảng hốt, vẫn còn đang ghi hình chương trình, sao mình lại có thể phân tâm như vậy được chứ, cô miễn cưỡng nở nụ cười, “Em đãng nghĩ không biết nước trong ao bao nhiêu độ.”
“Thế à? Anh còn tưởng ở đây nóng quá nên em bị cảm nắng chứ.” Trong mắt ánh kỳ dị của Phó Đông Bình có chút giảo hoạt, giống như đoán trước được tâm sự của cô, ngay đến nụ cười của anh cũng có vẻ giễu cợt.
Nhậm Thiên Chân thấy vẻ mặt đáng ghét của anh khiến cô không cách nào trốn đi được, hơi thở như ngừng lại trong giây lát, cảm nhận được bàn tay anh khẽ đặt trên lưng cô, cô như chim nhỏ sợ cành cong, bất giác quay lưng lại cản.
“Đường không dễ đi, em cẩn thận đừng để bị ngã.” Giọng Phó Đông Bình nhàn nhạt không sắc thái, tay cũng buông ra, rồi quay người lại đỡ người phía sau.
Nhậm Thiên Chân giận tái mặt, hình như anh đồng ý ghi hình chương trình này, là vì giận cô.
Sau khi lối đi ở cửa ra được mở rộng, mọi người không cần bò lổm ngổm tiến lên phía trước nữa, nhưng quãng đường vẫn khá là hẹp so với trước đó, chỉ đủ một người đi qua, mọi người không thể không cẩn thận, để tránh bị bước hụt trật chân ngã.
Đoàn người đi ra khỏi hang động, hít thở luồng không khí mới mử, cảm giác vẫn là thế giới bên ngoài tốt hơn, trời xanh chen mây trắng, chim hót lẫn hương hoa.
Sau khi quay xong phần buổi sáng, mọi người ăn trưa tại quán nhỏ trong núi, bàn bạc xế chiều sẽ đến thôn Song Dong, hơn nữa tổ chuyên mục của bọn họ cũng đã nói với trong thôn rồi, muốn ở lại qua đêm ở đấy, dẫu gì thì bật mí bí mật nhà đất mới là trọng điểm trong hành trình quay phim lần này của họ.
Khí hậu trong núi đã thay đổi, buổi chiều lúc bọn họ lên đường, trời tí tách nhỏ xuống mấy hạt mưa lác đác. Nhậm Thiên Chân mặc áo mưa, thấy Phó Đông Bình vừa che dù vừa gọi điện, nghe giọng điệu thì có lẽ là gọi cho Bạch Tố, nên vội rảo bước đi nhanh hơn, cách xa khỏi anh.
Đường núi không dễ đi, còn phải thỉnh thoảng dừng lại quay phim, lúc gần đếp thôn Song Dong thì quần áo trên người Nhậm Thiên Chân đã ướt đẫm, liên tục hắt xì, lạnh đến mức người run lập cập, nhìn về phía chân trời xa xa tối mù, xem ra trận mưa này sẽ còn kéo dài đến nửa đêm.
“Em không sao chứ Thiên Chân, nhìn sắc mặt em kém quá.” Lão Hà đi qua bên cạnh Nhậm Thiên Chân, thấy mặt cô trắng bệch môi tím bầm thì quan tâm hỏi thăm.
Nhậm Thiên Chân lắc đầu, “Không sao ạ, chỉ hơi lạnh thôi.”
“Mưa xuống lạnh lắm, thôn Song Dong ngay trước mặt rồi, đến nơi sẽ đỡ hơn.” Lão Hà nhìn về phía trước.
Phó Đông Bình đi sau lưng lão Hà, nghe thấy hai người họ nói chuyện, tầm mắt không tự chủ được nhìn Nhậm Thiên Chân, cô gần như không đi cùng người khác, lần nào cũng tự đi một mình, nhìn bóng người mỏng manh cô độc.