Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 47

Chương 47: Trời sáng không hiểu được sắc tối màn đêm

Rồi nhanh chóng, quần áo của Nhậm Thiên Chân bị xé rách, ném qua một bên, cảm giác dinh dính trước đó được nước nóng xua tan, nhưng sự khoan khoái đó cũng chẳng hề tồn tại lâu, cơ thể cô đã bị khống chế, một cơ thể cường tráng khác dồn cô vào góc tường, nâng hai tay cô lên, chỉ sau mấy lần đã đâm xuyên qua cô, ghim cô vào trên tường như tiêu bản bươm bướm.

Chỉ bật đèn ở hành lang nên ánh sáng trong phòng mờ mờ không rõ, một người phản kháng như con thú nhỏ, một người mạnh mẽ không có gì là không thể, quấn quít cắn xé lẫn nhau, nhiệt tình như lửa cháy.

Cô nhìn về hướng cửa như muốn chạy trốn, nhưng chưa đợi cô hành động thì cả người đã bị ôm chặt, không tự do nhúc nhích được. Anh chưa bao giờ bao lực với cô như thế này, không cho cô một chút phản kháng nào.

Milan Kundera từng nói: tình yêu về mặt sinh lý không thể không có bạo lực. Nhậm Thiên Chân không thích bạo lực, càng không thích khuất phục trước nó, nhưng anh dùng hành động để chinh phục cô, khiến cô không làm được gì.

Ngâm nước đã đủ, chiến trường chuyển đến trên giường, cũng chẳng để ý lau khô người, hai cơ thể trần truồng lại quấn vào nhau, tác dụng của rượu khiến Nhậm Thiên Chân cực kỳ đau đầu, cơ thể mềm nhũn không nghe theo sai khiến, đau đớn không ngừng kích thích.

Những lần gặp gỡ đấy đâu phải là bất ngờ vô tình, tất cả đều được dày công sắp đặt, vào lúc Phó Đông Bình chạy nước rút trong cơ thể Nhậm Thiên Chân, đồng thời trong lòng cũng vô cùng xúc động, cơ thể trẻ trung làm anh điên cuồng nhớ mong này, cuối cùng cũng nằm trong tay anh.

Lần lượt thay phiên nhau lên đỉnh, bỗng Nhậm Thiên Chân xuất hiện ảo giác, bản thân như chiếc thuyền lá cô độc lập lờ trên mặt biển, mãi không thoát được cái ôm của biển khơi, chợt cô như nhìn thấy tuổi thơ, cô bé cô đơn đó cầm kéo cắt nát chiếc quần hoa mà bố dượng mua cho mình.

“Em không muốn anh, anh dám nói dối giúp họ, mấy người ai ai cũng lừa em, bố em còn lâu mới là người xấu!” Nhậm Thiên Chân cuồng loạn hét to. Phó Đông Bình nghe thấy lời cô, sững sờ một lúc, lập tức hiểu ra, cô lại xuất hiện ảo giác.

“Bố em mới là người xấu, đầu tiên ông ấy dùng thủ đoạn hèn hạ lừa mẹ em gả cho ông ấy, sau khi cưới lại nghi ngờ dì ấy, rồi sau đó lại muốn sát hại tình địch, bố em mới là người xấu.” Phó Đông Bình nói không chút khách khí.

Nhậm Thiên Chân mở to hai mắt, co rúc người lại như mèo con, nét mặt dữ dằn, liên tục đánh Phó Đông Bình, “Anh nói bậy, bố em không phải là người xấu, ông ấy là người bố tốt nhất trên đời này.”

Cô nhóc đáng thương, trong lòng cô có một phần vĩnh viễn dừng lại ở năm tám tuổi kia, Phó Đông Bình ghìm chặt hai tay cô, ngăn cản cô bóp sau lưng mình, cơ thể cô không ngừng giãy dụa, nhưng điều đó càng làm cho anh tiến vào sâu hơn.

Vì đau đớn mà cô hét lên mấy tiếng, cố sức muốn nắm lấy ga trải giường nhưng mãi chẳng thể nắm được, eo bị ép nhếch lên nghênh hợp với anh, càng về sau, cơ thể lay động như lá trong gió, đến khi kiệt sức cô mới bình tĩnh lại, nhưng chẳng có lấy chút sức nào để phản kháng.

Phó Đông Bình cắn lên vai cô, mùi máu xộc vào trong khoang miệng, trong đêm tối, nhìn nét mặt đau đớn lại vui sướng của cô, hận ý lại dâng lên, anh lao vào cơ thể cô thêm lần nữa, cho đến khi cô yếu ớt bất tỉnh nhân sự.

Sáng sớm, Nhậm Thiên Chân bị mùi thuốc lá gắt mũi đánh thức, mở mắt ra nhìn, trời vẫn chưa sáng, trong phòng sương khói lượn lờ, còn người kia nửa nằm trên giường hút thuốc.

Cả hai đều trần truồng, Nhậm Thiên Chân kéo chăn lên che kín người, vùi mặt vào trong lớp chăn mềm mại, mắng anh: “Sao mới sáng ra đã hút thuốc thế, em tưởng anh không hút thuốc chứ.”

“Đó là do em thiếu hiểu biết về anh, lúc anh chạy đồ án thường xuyên hút thuốc, nếu không sẽ chẳng thức đêm nổi.” Phó Đông Bình dập điếu thuốc trong tay, nhẹ nhàng vuốt lưng Nhậm Thiên Chân, cô nhóc này chỉ lo đầu chứ không để ý đuôi, chăn che kín trước ngực nhưng mảng lưng lồ lộ ngay trước mắt anh.

Ngón tay anh hơi lạnh, vuốt ve trên da làm Nhậm Thiên Chân run lên.

Sau khi mở cửa sổ, gió lạnh lập tức ùa đến, Nhạn Kinh sang thu là nhiệt độ sớm tối khá thấp, nhưng Phó Đông Bình cảm thấy rất thích hợp, đứng trước cửa sổ nhìn dòng xe qua lại không ngớt ở bên dưới, thành phố này cũng như đảo Cò, mặt trời chưa mọc đã bắt đầu ồn ào bận rộn.

Nhậm Thiên Chân lặng lẽ thò đầu ra từ trong chăn, nhìn bóng lưng Phó Đông Bình, anh cứ có tật xấu đó, hễ ở trong phòng là thích cởi trần, có lẽ do tự tin thái quá về dáng người mình, nên anh không sợ có người nhìn anh.

Giống như cảm nhận được ánh mắt phía sau, anh bỗng quay đầu lại nhìn cô, đường nét gò má xinh xắn ẩn nửa trong tối nửa ngoài sáng, cô nhanh chóng vùi mặt vào trong chăn, tim đập thình thịch rất mạnh.

Phó Đông Bình đi đến cạnh giường ngồi xuống, muốn xốc chăn lên khỏi người cô, nhưng cô cố sức níu lại không để anh kéo, cuối cùng anh đành phải buông lỏng tay.

“Tối qua có đau không?” Anh cúi đầu hôn lên lưng cô. Cơ thể cô trắng ngà như ánh trăng tuyệt mỹ, khiến anh yêu chưa đủ.

Nhậm Thiên Chân không nhúc nhích, người giấu dưới chăn, chỉ lộ ra mỗi gương mặt, “Anh ngược đãi em.”

“Lo đầu mà không lo đuôi, mông hở ra rồi này.” Phó Đông Bình cười, vỗ bành bạch xuống mông nhỏ của Nhậm Thiên Chân, bên trên có dấu hôn đo đỏ, như gương mặt đang ngoác miệng ra cười. Một đêm cảm xúc mạnh mẽ, anh lưu lại trên người cô chi chít dấu vết đậm có nhạt có.

Nhậm Thiên Chân vẫy tay như muốn đẩy anh ra, nhưng lại bị anh ôm lấy, hôn sâu lên mặt cô, rồi anh lại cắn dái tai cô, ép cô vào trong ngực, vào ban đêm anh có thể hung hăng giày vò làm đau cô, nhưng vào ban ngày lại không cách nào quên được mình đã bị cô mê hoặc.

Cô gái này như ma quỷ quấn quanh người anh, cơ thể căng tràn sức sống tuổi trẻ để mặc anh táy máy chân tay, nhưng tâm hồn lại không để anh tùy tiện lại gần, bất kể anh nghĩ cách chui vào ra sao, chiếm cô làm của riêng như thế nào, thì từ đầu chí cuối vẫn không thể thuần phục cô hoàn toàn.

Cúi đầu nhìn dấu răng trên bả vai trắng như tuyết của cô, nhất định là rất đau, tối qua lúc anh cắn, cô hét lớn lên bấm móng tay in sâu vào lưng anh.

Có lẽ cảm thấy nhột, cô đưa tay lên che vai lại, Phó Đông Bình giữ lấy tay cô gạt ra, cúi đầu liếm lấy vết thương của cô.

Ngón tay hai người quấn lấy nhau, Nhậm Thiên Chân bướng bỉnh cầm lấy rồi cắn lên đầu ngón tay anh, miệng lưỡi mềm mại mang theo ướt át dịu dàng khiến cơ thể anh chấn động, hồi ức trong đêm lại dâng tràn trong cơ thể như thủy triều ập đến.

“Còn muốn nữa sao?”

Tay đã tìm đến giữa hai đùi cô, cô lập tức nhảy vội xuống giường tránh ra, chân tay dài nhỏ, thân hình mảnh khảnh như chú nai con, Phó Đông Bình hơi hé môi cười.

Lười xuống dưới lầu ăn sáng, Phó Đông Bình bèn gọi phục vụ phòng, hỏi Nhậm Thiên Chân: “Chắc em không vội về đảo Cò đâu nhỉ, vậy hai ngày nữa chúng ta về nhé?”

“Em đã đặt vé máy bay vào chiều hôm nay rồi.”

“Có thể đổi vé được, trễ một hai ngày không cần vội, vừa vặn anh có thể nói với em vài chuyện anh đi khảo sát nhà đất ở núi Vân Mộng.” Phó Đông Bình thấy Nhậm Thiên Chân nhúng bánh tiêu vào trong nước đậu, vậy là cũng học theo cô.

Nhậm Thiên Chân căng thẳng, những ngày qua bận chuyện công tác nên cô đã sớm quên béng đi chuyện nhà đất núi Vân Mộng, lúc đó cô còn bảo anh nghĩ cách đưa cô đi theo nữa chứ.

“Anh đi rồi ư? Một mình à?” Cô ấp úng, áy náy hỏi anh.

“Đi hơn hai tháng trước, đi cùng tổ khảo cổ và cảnh sát núi Vân Mộng.” Phó Đông Bình nhàn nhạt đáp, cũng chẳng ngước mắt lên mà chỉ nhìn nước đậu trong bát, than phiền nói: “Anh không quen uống nước đậu này, cho em đấy.”

Nhìn Phó Đông Bình đẩy bát nước đậu đén trước mặt mình, nhưng lại ăn sạch đĩa sủi cảo chiên nhân hồi hương kia, Nhậm Thiên Chân im lặng không nói.

Cũng không biết là vô tình hay cố ý, Phó Đông Bình cũng không để ý nhiều đến cảm xúc của cô, chỉ nói qua chuyện khảo sát ở núi Vân Mộng.

“Không gặp nguy hiểm gì chứ?”

“Không nguy hiểm tí nào cả, thì ra căn nhà đất lớn nhất đó là nhà đôi, lối đi dẫn đến cửa địa cung giấu kho báu nằm ngay dưới gầm giường nhà Tào Đông Hải, sau khi xuống dưới, bọn anh không mất nhiều thời gian đã tìm được cửa địa cung, châu báu trong đó thật khiến người ta nhìn đủ mà.”

“Vậy bọn anh có phát hiện ra quan tài của Vĩnh Lịch hoàng đế không?”

“Chỉ có mộ áo mũ*, nhưng nơi đó là huyệt hóa rồng.”

(*Mộ không có di hài, chỉ chôn quần áo và di vật người mất.)

“Huyệt hóa rồng là gì?”

“Trong phong thủy có một loại mộ gọi là huyệt hóa rồng, kể rằng long huyệt có thể khiến người đã chết hóa thành rồng, chỉ cần bọc thi thể lại bằng vải trắng, chôn đầu vùi vào đất, sau bảy bảy bốn mươi chín ngày là có thể hóa rồng, thầy phong thủy cao siêu bên người Vĩnh Lịch hoàng đế ấy, đầu tiên là tìm được long mạch trong hệ núi Vân Mộng, rồi từ long mạch đó tìm được long huyệt.”

“Có chuyện đó thật sao? Em tưởng do tiểu thuyết gia nói thôi chứ.” Nhậm Thiên Chân mơ hồ nhớ lại trong cuốn tiểu thuyết bút ký cổ đại nào đó cũng có câu chuyện tương tự.

“Đồ cô ngốc.” Phó Đông Bình cười cười, rồi xoa đầu Nhậm Thiên Chân.

“Vậy trong hang Triều Nguyên có bí mật gì không? Lúc ấy anh nói với em là bọn họ ẩn nấp ở đó.”

“Trong động kia không có bí mật gì cả, đúng là hồi đầu anh đoán thế, dùng để ẩn nấp.”

“Anh có thể công bố luận văn được rồi đấy.”

“Đã công bố rồi, ở tạp chí “Abitare”* quý tháng 7.”

(*ABITARE là tạp chí chuyên khai thác, phân tích các góc cạnh mới của những dự án thiết kế, kiến trúc và nghệ thuật.)

“Là tạp chí nước ngoài sao? Trong nước tìm mua được không?”

“Được chứ, trung anh có đủ, năm ngoái vì bố anh từng lên sóng một kỳ chuyên mục bậc thầy thiết kế tập đặc biệt cho tạp chí này nên anh mới trực tiếp đưa bản thảo sang đó, không ngờ bọn họ lại đăng tải thật.” Phó Đông Bình hưng phấn nói.

“Chúc mừng anh.” Nhậm Thiên Chân nói thật lòng, có thể công bố bài viết trên tạp chí chuyên nghiệp mang tính quốc tế như vậy là đã giúp anh có tiếng tăm hơn trong nghề.

“Anh còn phải cám ơn em đấy chứ, không nao núng đòi đào cho được bí mạt của thôn Song Dong và nhà đất.” Phó Đông Bình nửa đùa nửa thật. Nhậm Thiên Chân không cười, cứ luôn cảm thấy câu này của anh có vẻ châm chọc.

Màn đối thoại trúc trắc như thế, so với cảm xúc điên cuồng mạnh mẽ đêm qua lại trái ngược hẳn rõ ràng, chẳng lẽ tình cảm giữa hai người họ trừ tình dục ra đã chẳng còn lại gì rồi ư? Nhậm Thiên Chân ăn được nửa đã liên tục ói mửa.

Phó Đông Bình vội cầm thùng rác đến, khẽ vuốt lưng cô, đợi cô nôn xong liền dẫn cô vào nhà vệ sinh súc miệng. Nhậm Thiên Chân lại nôn tiếp, nôn sạch thức ăn vừa ăn thì lại nôn ra nước chua.

Chưa từng biết rằng, say rượu lại có thể làm con người ta khổ sở như thế, Nhậm Thiên Chân rửa sạch mặt, uể oải tựa vào ngực Phó Đông Bình, có làn hơi nước hơi dâng lên nơi đáy mắt.

Phó Đông Bình vuốt nhẹ tóc cô, hôn lên trán cô, “Là anh không tốt, đáng lý tối qua không nên dỗ em ăn thịt de,e em ăn chay trường kỳ quen rồi, ăn đồ mặn vào làm dạ dày khó chịu không quen.”

Nhậm Thiên Chân im lặng tựa sát vào người anh, nhìn anh cầm tay mình đưa lên môi, hôn lên từng ngón tay một, rồi sau đó dừng lại giữa lòng bàn tay. Khoảnh khắc ấm áp này làm cô cảm động.

Hai người nằm trên giường xem tivi một lúc, càng xem càng thấy chán, bèn dứt khoát trò chuyện giết thời gian, nói về những chuyện thú vị trong tuổi thơ niên thiếu, nói về cuộc sống đại học của mình, cả hai đều ăn ý không nhắc đến chuyện trong thời gian xa cách này.

Phó Đông Bình kể mấy chuyện cười, chọc Nhậm Thiên Chân không ngừng cười được, anh nói: “Anh kể cho em thêm một câu chuyện cô gái nhỏ hái nấm nhé.”

“Chuyện này em biết, em nghe Liêu Thanh kể rồi, để em kể cho.” Phó Đông Bình chủ động lên tiếng.

“Được, vậy em kể đi… Đến đây, gần anh chút.” Phó Đông Bình nghiêng người lại ôm lấy Nhậm Thiên Chân, để cô nằm trên người mình.

Nhậm Thiên Chân như vị diễn giả kể đầy sống động, “Ngày xửa ngày xưa, ở trên núi có một người đàn ông thích ngủ trần, có một ngày, một cô gái hái nấm xách giỏ đi lên núi hai nấm, cô gái đó vừa hái vừa đếm, một cây, hai cây, ba cây, bốn cây, năm cây, năm cây, năm cây, mãi không hái được, người đàn ông đó cảm thấy rất thoải mái, thế là, ngày hôm sau anh ta lại đến, quả nhiên lại gặp được cô gái kia đi hái nấm, một cây, hai cây, ba cây, bốn cây, năm cây, năm cây, năm cây, sáu cây, hái được rồi!!*”

(*Trong lần đầu tiên hái nấm, cây nấm thứ năm là “nấm” của người đàn ông kia, đến ngày hôm sau đã hái được “nấm”, người đàn ông đó trở thành thái giám.)

“Sáu cây! Câu cuối đáng sợ thế… Đây là câu chuyện kinh dị gì vậy chứ?” Phó Đông Bình cười đến mức lồng ngực rung lên, khẽ vuốt lấy tấm lưng trơn láng của Nhậm Thiên Chân, không ngờ lần đầu tiên cô kể chuyện lại chuyên nghiệp như thế, vừa bạo lực vừa đậm vị tình dục.

Nhậm Thiên Chân cười cười, vùi mặt vào trước ngực anh. Phó Đông Bình đỡ lấy người cô, để cô cách mặt mình gần hơn, bốn mắt nhìn nhau, Nhậm Thiên Chân cắn đôi môi đỏ mọng.

“Thiên Chân…” Phó Đông Bình gọi cô, ngón tay vuốt nhẹ môi dưới cô, “Em có nhớ lần chúng ta hôn nhau lâu nhất là lúc nào không?”

“Nhớ, ở trong xe anh.” Chính xác mà nói thì chính là lần ở dưới nhà của bt, nhưng cô không muốn nhắc đến cái tên ấy.

“Vậy chúng ta phá vỡ kỷ lục đó có được không?”

“Được.”

Nhậm Thiên Chân cúi đầu dây dưa, hai người khẽ khàng dịu dàng hôn lấy nhau, tình ý qua lại giữa môi lưỡi hai bên, tư thế như vậy, hơi thở như vậy, từ lâu bọn họ đã sớm thuộc nằm lòng, hôn mệt rồi liền nghỉ ngơi một lúc, đợi hơi thở bình ổn thì lại tiếp tục, không biết thời gian trôi qua thế nào, cả hai đã sớm quên hết mọi thứ.

“Không được rồi, mặt em bị chuột rút.” Nhậm Thiên Chân ngồi dậy, đưa hai tay lên xoa mặt để cằm đỡ đau nhức. Nhìn đồng hồ, thì ra bọn họ đã hôn nhau hơn một giờ rồi, thời gian lâu như thế, cơ bắp trên mặt không bị chuột rút mới là lạ.

Phó Đông Bình ôm cổ cô cười, “Anh đang nhớ đến một câu chuyện cười, hồi đại học bạn cùng phòng của anh khá là xấu hổ, lên năm ba mới tìm được bạn gái, trong lần đầu tiên hôn bạn gái, vì quá kích động mà mở miệng quá rộng, kết quả cằm bị trật khớp, bọn anh đến phòng y tế thăm cậu ta, cậu ta chảy nước miếng mãi, bị bọn anh cười cả ngày.”

“Còn anh thì sao?”

” Anh đây tình sử phong phú từ khi còn đi nhà trẻ lận đấy, không nói.”

Anh đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi tiếp.

Nhậm Thiên Chân đi xuống siêu thị đối diện quán rượu bên dưới, điện thoại để lại trên bàn. Vốn Phó Đông Bình cũng không để ý mấy, cho đến lúc có người gọi đến, anh mới cầm lên nhìn.

Trên màn hình điện thoại hiện lên chữ “nam thần”, Phó Đông Bình nhìn chằm chằm vào cái tên này, điện thoại vẫn không ngừng rung, tựa như bàn là là bỏng làm ngón tay và tim anh run lên.

Ngón tay gần như rơi xuống màn hình, Phó Đông Bình tận lực kiềm chế, đặt điện thoại về lại chỗ cũ.

Cuối cùng tiếng chuông cũng dừng, thế giới lại yên tĩnh, Phó Đông Bình cố ý lấy điện thoại ra gọi vào số cô, nhưng chỉ thấy trên màn hình hiển thị một dãy số, lập tức nhắm mắt lòng nặng trĩu, sau khi xóa cuộc gọi đến của mình, anh liền ném nó về lại trên bàn.

***

Lời của tác giả: “Có lúc một người từ bỏ ý định với người khác, nhiều khi chỉ cần trong một cái nháy mắt, có lẽ không nhất thiết là tuyệt vọng, mà chỉ là cảm thấy quá mệt, nên muốn buông tay. ” (Có nhiều chương mình không edit lời của tác giả, nhưng chương này đặc biệt muốn biện hộ cho Phó Đông Bình.)

 

Chương trước
Chương sau