Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 42
Chương 42: Bắt đầu chiến tranh lạnh
Đến khi hai người tắm xong ngồi trên giường sấy tóc, Nhậm Thiên Chân mới kể lại chuyện đã xảy ra một lần, Liêu Thanh thở dài, “Cái này còn xuất sắc hơn cả phim khung giờ vàng trên tivi nữa, Thiên Chân mày được lắm, một chân đạp hai thuyền, vậy mà hai thuyền vẫn quyết chung tình.”
“Tao đâu có muốn thế.” Nhậm Thiên Chân chối bỏ việc mình bắt cá hai tay.
“Không muốn như thế, vậy mày không nói cho lão biết à? Mày đã có chủ rồi, không còn như trước nữa. Hừ, với cái tính này của tao, Ôn Gia Minh thì coi là gì chứ, mới đầu mày theo đuổi lão, lão cứ phô ra cái mặt không thái độ không quý trọng, bây giờ có người đến cướp rồi, lão lại ló đầu ra ngáng chân.” Liêu Thanh bất bình thay cho Phó Đông Bình.
“Tao cũng đang phiền lòng lắm đây.” Nhậm Thiên Chân rất mâu thuẫn, trách Ôn Gia Minh, tại sao khi ấy không nói với cô, mà lại đến khi cô tốt nghiệp bắt đầu lại lần nữa? Anh ta không nói gì, kết quả bây giờ lại thành ra như thế này, bảo cô phải lựa chọn thế nào đây?
Liêu Thanh liếc cô, thấy cô ủ rũ thì tức giận: “Bây giờ có hai lựa chọn đặt trước mặt mày đó, một, nói rõ với Phó Đông Bình là mày vẫn còn thích Ôn Gia Minh, chẳng qua nhất thời thất tình nên mới miễn cưỡng chấp nhận anh ta; hai, nói rõ với Ôn Gia Minh, mày đã cạn tình đổi lòng rồi, bảo anh ta cứ tiếp tục duy trì hình tượng giáo sư lạnh lùng đi, đừng có quấy rối sinh viên nữa. Với tư cách là bạn tao nhắc nhở mày, nếu mày dám chọn một, chắc chắn sẽ chết rất thảm.”
Nhậm Thiên Chân dẩu môi, chống cằm không nói.
Liêu Thanh ngồi xuống đối diện cô, tận tình khuyên bảo: “Tao cũng không phải đe dọa gì mày, Phó Đông Bình đó không phải hạng xoàng đâu, mày cũng đã ngủ với người ta rồi, bây giờ mà đổi ý, anh ta sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
“Vậy anh ấy muốn làm gì, giết tao à?” Nhậm Thiên Chân hừ một tiếng.
“Không phải mày định nói với tao là mày muốn chọn một đấy chứ?”
Liêu Thanh nghiến răng hỏi. Hồi trước Ôn Gia Minh khiến cô ấy đau thương thế nào, chẳng lẽ đã quên rồi sao?
“Tao không biết, có lẽ…” Nhậm Thiên Chân suy nghĩ, “Cả hai tao đều không chọn.” Không biết vì sao, hai người bọn họ lại khiến lòng cô rối bời, nhất là Phó Đông Bình tìm Bạch Tố và giáo sư Lý đến điều trị cho cô, khiến cô vô hình trung có cảm giác khủng hoảng.
“Dù sao hai người mày vẫn phải chọn một, được voi đòi hai bà trưng, đến lúc đó chẳng còn người nào cho mày chọn đâu, để xem mày đi đâu khóc đây.” Liêu Thanh bắn đạn nói.
Cũng mặc đầu chưa sấy khô, Nhậm Thiên Chân phiền não nằm trên gối, hành động tối nay của Ôn Gia Minh đã ném một quả bom nguyên tử vào lòng cô, làm cô mãi chẳng bình tĩnh lại nổi.
Nghĩ suy cả đêm, cô quyết định né tránh mảnh đất thị phi này, dọn về nhà ở.
Khúc Hà thấy con gái xách hành lý về nhà thì vừa ngạc nhiên vừa mừng, “Thiên Chân, các con được nghỉ rồi sao, dọn về sớm thế à.”
Nhậm Thiên Chân không muốn làm bà lo lắng nên đáp qua loa: “Mọi người nhận bằng tốt nghiệp xong đều dọn đi cả, rất nhiều người vội vã tìm việc, đến cả lễ tốt nghiệp cũng không tham gia.”
“Lễ tốt nghiệp là ngày nào thế, mẹ với chú Chương sẽ dẫn Thiên Lâm đến.”
“Hai mươi tháng sáu.”
Nhậm Thiên Chân xách hành lý về phòng, dọn dẹp đồ của mình. Khúc Hà thấy con gái có vẻ như mất mát gì đấy, vốn định hỏi cô, nhưng thấy giờ đã muộn, bèn vội đi làm không hỏi gì thêm, định bụng tối về hỏi cũng chưa muộn.
Chập tối, Phó Đông Bình gọi điện đến, “Sao em lại tắt máy thế, điện em cả ngày không ai bắt máy, anh gọi đến phòng em, Liêu Thanh nói em dọn về nhà rồi.”
Anh như đã quên sạch lời say rượu nói nhiều trong tối qua, Nhậm Thiên Chân nhớ đến chuyện ấy vẫn còn bực mình, nhưng không muốn so đo với anh nên nói: “Mọi người cũng đi cả rồi.”
“Không phải em nói đợi đào tạo lễ nghi kết thúc mới về sao, sao lại về trước rồi?”
“Không vì gì cả, chỉ cảm thấy mùa tốt nghiệp ở trường lộn xộn quá, không muốn ở lại nữa.” Nhậm Thiên Chân không biết nên giải thích thế nào với anh.
“Vậy bây giờ anh đến thăm em nhé, được không?”
“Được.” Ngoài chữ này ra, Nhậm Thiên Chân không nói được câu nào khác. Chẳng lẽ nói không được, bảo anh đừng đến?
Bên này cô vừa cúp điện thoại của Phó Đông Bình, bên kia Ôn Gia Minh đã lại gọi điện đến, do dự nhận hay là không nhận, cuối cùng cô vẫn bấm nghe.
“Thiên Chân, đến ký túc xá tìm em, Liêu Thanh nói em dọn về nhà rồi? Sao lại gấp gáp thế?” Giọng Ôn Gia Minh trong trẻo ôn hòa, pha lẫn chút quan tâm bình thường hiếm có.
Sao lại gấp gáp như vậy, anh không biết ư? Nhậm Thiên Chân tức giận trước câu hỏi của anh ta, “Em cũng đã tốt nghiệp rồi, còn cần ở lại trường làm gì nữa?”
“Tối qua tôi đã mạo phạm rồi, không dọa em đấy chứ?” Cuối cùng trong giọng anh ta có gì đó không giống như trước, trầm thấp dịu dàng.
“Có xem là bày tỏ không?” Nhậm Thiên Chân hỏi anh ta.
“Có.” Anh ta bình tĩnh đáp,
“Vậy em nói cho anh biết…” Nhậm Thiên Chân cố ý dừng lại, “Em từ chối anh, anh nói chậm rồi.”
“Tôi biết, tôi cũng rất hối hận.” Giọng Ôn Gia Minh như đưa đám, “Xin lỗi em, nếu đã làm phiền em thì cho tôi xin lỗi, Thiên Chân, tôi đầu hàng em rồi.”
Anh ta nói những lời này rất điềm nhiên, Nhậm Thiên Chân chỉ cảm thấy khó chịu chất chứa nơi ngực, không để cô hít thở nổi, cô gào lên trong điện thoại: “Vậy anh cũng đừng có gọi điện cho em nữa.”
Không đợi anh ta nói, cô nhanh chóng tắt máy cái phụp.
Lúc Phó Đông Bình đến, Khúc Hà đang nấu cơm trong bếp, nghe thấy tiếng chuông thì đi ra mở cửa cho anh, chỉ một lát sau, Phó Đông Bình đã đi lên, thấy Khúc Hà đứng ở cửa đón mình, anh liền đưa trái cây cầm trong tay cho Khúc Hà.
“Cháu tới là được rồi, còn mua trái cây làm gì nữa.” Khúc Hà nhận lấy giỏ trái cây nhập khẩu đắt tiền, mắng một câu, thằng bé này khách khí chu đáo quá rồi.
“Vội vội vàng vàng đến chỗ dì ăn chùa, đi tay không ngại lắm ạ.”
Phó Đông Bình luôn hiểu rõ cách đối nhân xử thế, ngẩng đầu lên thấy cửa phòng Nhậm Thiên Chân khép hờ, anh bèn đổi giày đi thẳng lên phòng cô, khẽ gõ cửa.
Nhậm Thiên Chân vốn đang ủ rũ nằm trên giường, lấy con gấu bông che kín mặt, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhanh chóng ném gấu bông đi. Lúc Phó Đông Bình đi vào, thấy cô tóc tai rối bù, bèn đi đến sửa tóc cho cô.
“Nhìn em này, hình như không vui cho lắm, là ai đắc tội với em sao?” Phó Đông Bình ôm hôn cô, tỉ mỉ nhìn mặt cô mới phát hiện ra sắc mặt cô không tốt lắm.
“Không có, chỉ là em hơi mệt, đang ngủ.”
Cô không giỏi nói dối, Phó Đông Bình nhìn một cái là biết ngay lòng cô không được yên, nhìn thấy điện thoại đặt đầu giường, anh bèn cầm điện thoại lên mở ra nhìn.
Nhậm Thiên Chân ý thức được điều gì đó, vừa định cướp thì Phó Đông Bình đã lui ra sau trước cô, mở nhật ký cuộc gọi ra, thấy có cuộc gọi đến của Ôn Gia Minh, thời gian là nửa tiếng trước.
Phó Đông Bình quơ quơ điện thoại trong tay, “Anh ta còn liên lạc với em?” Nhậm Thiên Chân thấy không tránh khỏi, đành phải đáp: “Hỏi em chuyện tìm việc.”
“Thế ư?”
Đưa mắt cùng nhìn đối phương, Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình nhìn mình đầy vẻ nghi ngờ, liền im lặng cụp mắt. Trong lòng cô phiền muộn chết đi được, chẳng hơi đâu muốn giải thích.
Đúng lúc này, Khúc Hà ở bên ngoài gọi bọn họ ra ăn cơm.
“Đi ăn đã.” Phó Đông Bình ném điện thoại Nhậm Thiên Chân lên giường.
Chương Ấu Quần và Thiên Lâm đều đã về, thấy Phó Đông Bình đến thì vô cùng vui vẻ, Thiên Lâm quấn lấy Phó Đông Bình nói chuyện không dừng lại được, Nhậm Thiên Chân ngồi một bên nuốt cơm không trôi.
“Con ăn nhiều vào đi Thiên Chân, đều là đồ ăn con thích cả đấy.”
Con gái về nhà ở, Khúc Hà rất vui, sau khi tan làm còn cố ý siêu thị rau xanh mua rau, chuẩn bị cho bữa cơm tối gia đình thật ngon, không ngờ con rể tương lai cũng đến, bà còn vui hơn nữa.
Để không cho bố mẹ biết mình xảy ra chuyện, mặc dù Nhậm Thiên Chân không muốn ăn nhưng cũng ăn không ít, cuối cùng ăn đến mức dạ dày khó chịu.
Quay về phòng, Phó Đông Bình đóng cửa lại, Nhậm Thiên Chân ngồi yên nơi đó, xoa dạ dày không ngừng.
“Ăn gắng làm gì, cô bé ngốc này.” Phó Đông Bình nhìn cô, lắc đầu một cái, đi ra phòng khách hỏi Khúc Hà thuốc tiêu hóa, “Dì nấu ăn ngon quá, Thiên Chân bất cẩn ăn quá nhiều, liệu có thuốc tiêu hóa không ạ, cho cô ấy hai viên.”
“Trong nhà chỉ có thuốc đau dạ dày thôi, còn thuốc tiêu hóa thì không có.”
“Vậy để chú đi mua.” Chương Ấu Quần đứng lên. Phó Đông Bình vội bảo: “Cứ để cháu đi được rồi ạ, chú cứ ngồi xem tivi với gì đi.” Chương Ấu Quần nói cho anh biết có một tiệm thuốc đối diện tiểu khu.
Mười mấy phút sau, Phó Đông Bình mua thuốc quay về, cầm ly nước vào phòng Nhậm Thiên Chân. Khúc Hà và Chương Ấu Quần thấy vậy, nhìn nhau cười một tiếng.
“Nào đến đây, uống thuốc đi nào.” Phó Đông Bình đưa thuốc cho Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân lấy ra hai viên thuốc, rồi cầm lấy ly nước từ trong tay anh, thảy thuốc vào miệng, chưa kịp nuốt thuốc xuống thì đã nấc một cái, suýt nữa sặc cả nước.
Phó Đông Bình đứng bên nói: “Anh nghe người ta nói, nói dối thường sẽ nấc cụt, Thiên Chân, hôm nay em có nói dối không?” Nhậm Thiên Chân ngẩn ra, im lặng nuốt thuốc xuống.
Nếu anh đoán không sai, em đột nhiên quyết định dọn về nhà là có liên quan đến Ôn Gia Minh.” Phó Đông Bình cũng không tính cho qua chuyện này. Quan hệ của hai người đã đến thời điểm vô cùng quan trọng, Ôn Gia Minh là cái đinh không cách nào tránh được.
Thấy Nhậm Thiên Chân không nói gì, Phó Đông Bình biết cô ngầm thừa nhận, liền hỏi cô tiếp: “Có phải anh ta đã thổ lộ với em không?” Nhậm Thiên Chân đột nhiên hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn anh, hình như việc gì anh cũng đều đoán được, giấu đầu hở đuôi hỏi: “Anh biết?”
“Anh luôn biết.” Phó Đông Bình ảo não vô cùng, nhưng vẫn không biểu hiện ra, “Anh ta thích em, nhưng ngại vì quan hệ thầy trò nên không dám bày tỏ.”
“Thì ra anh cũng biết… Chỉ mỗi em không biết.”
“Anh còn biết, anh ta đang cạnh tranh chiếc ghế phó chủ nhiệm của khoa Lịch Sử, ban Tổ chức nhà trường đang tiến hành khảo sát anh ta, nơi đầu sóng ngọn gió, anh ta không thể đi sai bất kỳ một bước nào, bao nhiêu con mắt đang chực ngó anh ta. Không có lãnh đạo trường nào thích một giáo sư dây dưa với nữ sinh cả.”
Phó Đông Bình dứt khoát một lời nói rõ. Vẻ mặt của Nhậm Thiên Chân đầu tiên là ngạc nhiên, rồi dần dần trở nên chán nản.
“Nếu như em hối hận, anh sẽ cho em cơ hội chọn lại lần nữa. Không cần trả lời anh ngay, anh cho em thời gian suy nghĩ kỹ.” Phó Đông Bình để lại những lời này rồi xoay người đi.
Nhậm Thiên Chân ngẩn người. Một hồi lâu sau mới nhớ ra, vội đi đến cửa sổ nhìn anh. Dưới đèn đường, anh đi ra khỏi khu nhà, từ từ đi về phía xe anh, ánh đèn kéo dài bóng anh trên mặt đất, bước đi của anh trông nặng nề, nặng nề như có thứ gì đó buộc ở chân anh.
Dáng vẻ mất hồn lạc phách này của anh, khác hẳn với khí thế phấn chấn ngày thường, Nhậm Thiên Chân nghĩ, nếu anh quay đầu nhìn lên khung cửa phòng cô, cô nhất định sẽ mặc kệ tất cả đi xuống lầu gọi anh quay lại, chỉ có điều, anh chần chừ trước xe một lúc, cuối cùng vẫn không quay đầu lại.
Anh đi như thế, không biết có nguy hiểm hay không, Nhậm Thiên Chân lo âu nhìn ra ngoài cửa lần nữa, nhưng đã không thấy bóng dáng xe đâu.
Đã mấy ngày anh không liên lạc với cô, cứ như biến mất khỏi trái đất này vậy. Thỉnh thoảng Nhậm Thiên Chân muốn gọi cho anh, nhưng lại không biết nói gì với anh cho phải.
Kỳ thi của đài truyền hình đã đến, nhưng trước ngày thi một ngày, cô lên cơn sốt, vừa đứng lên đã choáng đầu hoa mắt.
Khúc Hà lo con gái không thi được, bèn hỏi cô: “Có thể gắng gượng nổi không, nếu không được thì đừng thi nữa.” Nhậm Thiên Chân đáp: “Không sao, con đi được.”
“Để sáng mai gọi Đông Bình đến đón con.”
“Đừng, anh ấy… anh ấy bận lắm, tự con đi tàu điện ngầm qua cũng được.”
Hai người đang trong chiến tranh lạnh, nếu chỉ vì đi thi mà gọi anh đến đón, không khỏi hơi quá đáng, Nhậm Thiên Chân nghĩ, nếu như đến nơi thi mà không gắng gượng nổi thật, thì cô sẽ bỏ luôn.
Ngay hôm sau, Khúc Hà lái xe đưa con gái đến địa điểm thi, dặn dò cô, nếu đã thi xong mà cơ thể còn vẫn chưa thoải mái thì gọi điện cho bà ngay. Nhậm Thiên Chân cắn răng chịu đựng cơn nhức đầu đi vào thi.
Thi viết cũng không khác thi công chức là mấy, cũng có hai phần là trắc nghiệm và thân luận, ngoài ra, vì yêu cầu của công việc nên còn thêm một phần tìm hiểu kiến thức chuyên sâu nữa, kỳ thi đầy căng thẳng kéo dài một tiếng rưỡi, đợi đi khi cô đi ra khỏi phòng thi thì người mệt lả không chống đỡ nổi.
Phó Đông Bình bước ra khỏi phòng vệ sinh, từ xa xa thấy người lục đục kéo nhau ra khỏi địa điểm thi, đang định đi ra cửa chờ Nhậm Thiên Chân, nào ngờ đã có người nhanh chân hơn anh một bước.
Ôn Gia Minh thấy gương mặt nhỏ nhắn của Nhậm Thiên Chân vàng vọt, bèn ần cần đi lên đỡ cô, “Thiên Chân, người không được thoải mái sao? Mặt vàng quá.” Nhậm Thiên Chân uể oải ừ một tiếng, nói với anh ta, “Hai ngày trước bị sốt, sáng nay ngồi dậy đầu vẫn còn đau lắm.”
“Em như thế này là không được, phải mau vào viện truyền nước.” Ôn Gia Minh ướm thử nhiệt độ trên trán cô, rồi ôm cô đi ra ngoài.
Nhậm Thiên Chân đã vắt kiệt tinh túy vào bài thi, lúc này trong đầu thiếu oxi mắt nhức mỏi, tư duy đi vắng, anh ta muốn dẫn cô đi đâu, cô hoàn toàn không còn sức phản đối.
Từ xa, Phó Đông Bình nhìn một cảnh ấy nhưng không đi lên, mà phất tay rời đi.
Trong bệnh viện, Nhậm Thiên Chân dựa vào trên vai Ôn Gia Minh, trên tay cắm ống truyền nước, như ngủ mà cũng như tỉnh. Cô như thế này, đương nhiên Ôn Gia Minh cũng sẽ không hỏi cô thi thố sao rồi.
“Anh không sợ trong trường sẽ đồn nhảm về anh à?” Nhậm Thiên Chân tỉnh lại, lạnh lùng hỏi.
“Không sợ, muốn đồn thế nào thì cứ đồn.” Ôn Gia Minh ôm lấy vai Nhậm Thiên Chân. Bả vai gầy nhỏ yếu đuối, từ lâu anh ta đã muốn ôm cô như vậy rồi.
“Nhưng anh đừng quên, em không đồng ý với anh.” Nhậm Thiên Chân thoát khỏi cái ôm của anh ta. Nếu như là mấy tháng trước, cô vì cái ôm này sẽ mặc kệ tất cả, nhưng bây giờ, cô lại có cảm giác xa lạ.
“Tôi biết, Thiên Chân, lúc này đổi thành tôi theo đuổi em, xem biểu hiện của tôi, liệu có thể làm em rung động được không.” Ôn Gia Minh thấp giọng nói, vuốt ve cánh tay Nhậm Thiên Chân.
Nhậm Thiên Chân không nói gì nữa, tác dụng của nước thuốc khiến cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Cơn sốt của cô là do virus gây nên, tấn công như nước lũ làm cơ thể cô suy yếu đi nhiều, sau khi Khúc Hà xét nghiệm máu đo nhiệt độ cơ thể cho cô, lo sẽ bị chuyển thành viêm phổi, nên để cô nằm trong viện hai ngày quan sát.