Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 34

Chương 34: Đừng tháo ra nữa

 

“Ban ngày ban mặt, anh có thể làm gì em chứ?” Phó Đông Bình lội về giường, lên tiếng phủ nhận hành động trước đó, mắt cười chúm chím nhìn cô, “Hơn nữa, ngực em nhỏ như thế, cũng không có gì để sờ.”

Nhậm Thiên Chân vừa xấu hổ vừa tức, giơ tay lên đập vào tay anh, ngay lập tức liền bị anh ôm lấy, tóc tai quấn quít, hai người càng thân mật hơn lúc bình thường. Làn hơi ấm áp trên người cô vô cùng quyến rũ, anh hít sâu một hơi, thỏ thẻ bên tai cô, “Thiên Chân, em đẹp quá, anh thích lắm.”

Đương nhiên Nhậm Thiên Chân không hiểu được thâm ý trong câu nói của anh, bèn đẩy anh ra, “Trơi sắp tối rồi, em phải về trường đây.”

“Bố mẹ anh không có ở nhà, em có thể ở lại nhà anh một đêm, dù sao bọn em cũng sắp tốt nghiệp rồi, sẽ không ai kiểm tra chặt đâu.” Phó Đông Bình không chịu để cô đi.

“Còn lâu em mới ở lại nhà anh.” Nhậm Thiên Chân vừa nói vừa đi xuống lầu. Phó Đông Bình đi theo cô, gọi điện cho tài xế.

Lấy mấy hộp bánh bích quy tinh xảo trong tủ lạnh ra, Phó Đông Bình đưa cho Nhậm Thiên Chân, “Hai ngày trước anh đi công tác Nhật Bản, có mua mấy hộp bánh quy với ít bánh ngọt, vốn định đưa đến trường cho em, cơ mà đúng lúc người đang mệt, em cầm về trường đi, ăn với bạn.”

Nhậm Thiên Chân gật đầu, Liêu Thanh thích ăn hàng Nhật Bản nhất, cầm về chắc chắn cô ấy sẽ thích.

Trong vườn hoa nhà họ Phó, Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình có vẻ mệt mỏi, liền ân cần hỏi thăm: “Sắc mặt anh không được tốt lắm, nhìn có vẻ mệt, anh lên nghỉ ngơi đi, không cần tiễn em đâu.”

“Chỉ hơi mệt chút thôi.” Phó Đông Bình đưa tay gạt tóc trên trán cô, đột nhiên hỏi: “Sao trong danh bạ điện thoại của em, tên anh lại là Bí Đao Lùn? Anh lùn sao? Anh một mét tám sáu mà em gọi anh là Bí Đao Lùn?”

Nhậm Thiên Chân bật cười nghiêng ngả, khó khăn lắm mới nhịn được, bèn kể điển cố mập lùn lại cho anh nghe.

Phó Đông Bình cũng cười, khó trách khi cô bạn Liêu Thanh của cô lần đầu gặp anh, ánh mắt có vẻ ngạc nhiên, bèn cố ý nói: “Cấm gọi anh là Bí Đao Lùn nữa, nếu không, anh cũng gọi em là A+, đâu phải, là A- mới đúng.”

Nhậm Thiên Chân đấm anh hai cú, “Không được gọi em là A+, cũng không cho phép gọi em là Lừa Nhỏ Ngang Bướng.”

Phó Đông Bình cười: “Em thấy biệt danh trong danh bạ rồi à?” Nhậm Thiên Chân gật đầu.

Hai người đi ra cửa, Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên nhìn chiếc Bentley dừng trước mặt, quay đầu lại chỉ trỏ. Phó Đông Bình bảo cô lên xe, “Chiều tối rồi, để tài xế đưa em về.”

Tiễn cô đi xong, Phó Đông Bình về phòng lập tức gọi điện cho lão Triệu, lão triệu nói cho anh biết, đã điều tra được tung tích của Tào Đông Hải, cảnh sát đang giám sát bắt giữ, lúc này Phó Đông Bình mới yên tâm.

Nhậm Thiên Chân quay về ký túc xá, bật máy tính lên lên mạng. Liêu Thanh ăn tối vừa xong, xách một túi dâu tây về, thấy Nhậm Thiên Chân không ở lại qua đêm ở nhà Phó Đông Bình, thầm hận con bé đúng là đồ không biết chuyện.

Rửa sạch dâu, Liêu Thanh ngồi xuống đối diện Nhậm Thiên Chân, vừa ăn dâu vừa giảng giải cho cô nghe, “Ô hay, mày nói về là về thật đấy à? Mày không tìm lý do ở lại sao? Chàng đẹp trai lắm tiền như thế, mày phải quản kỹ mới được.”

“Hả? Mày nói gì?” Nhậm Thiên Chân tháo tai nghe xuống, ló đầu ra.

Lúc này, Liêu Thanh liếc mắt nhìn thấy dấu hôn trên cổ cô, vội kêu lên: “Tao nói rồi mà, làm sao anh ta có thể nề nếp như vậy chứ? Ha ha, không phải mày nói anh ta bị bệnh sao, sao lại kịch liệt thế này, không sợ làm anh ta đau thêm à?”

“Nói vớ vẩn gì thế.” Nhậm Thiên Chân khó hiểu.

Liêu Thanh cầm gương lên cho cô soi, chỉ vào dấu đỏ sắc hồng trên cần cổ trắng ngần của cô, “Đừng có nói với tao đây là dấu chu sa mới mọc hôm nay của mày nhé, hồi trưa không có đâu nhé. Dùng sức cắn như thế này, chắc hẳn cảm xúc dâng trào mạnh mẽ lắm nhỉ.”

Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên nhìn dấu hôn trên cổ mình, không cách nào nhớ nổi Phó Đông Bình cắn lúc nào, không lẽ là cắn nhân lúc cô đang ngủ? Sao cô lại không hề có chút cảm giác nào vậy? Thậm chí cô cũng chẳng nhớ ra nổi vì sao mình lại vô duyên vô cớ ngủ thiếp đi như thế.

“Mai nhớ mặc áo có cổ đấy, đừng thông báo cho thiên hạ biết.” Liêu Thanh nói đùa. Nhậm Thiên Chân vẫn còn đang sững sờ, im lặng nằm xuống giường mình, muốn gọi điện hỏi Phó Đông Bình, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

“Anh ta có tám múi không?”

“Có, dáng người đẹp lắm.”

“Ây da, vậy mày phải coi chừng đấy.” Liêu Thanh chạy đến cười to, “Tao nghe nói, đàn ông có tám múi không phải chỉ tập một mình đâu.”

Nhậm Thiên Chân cầm trái dâu lên nhét vào miệng cô ấy, không để cô ấy nói nữa.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không chỉ ăn hết hai cân dâu tây, mà đến cả bánh quy Nhật Bản Nhậm Thiên Chân mang về cũng bị Liêu Thanh quét sạch, đắc chí nắm tay lại giơ cho Nhậm Thiên Chân xem, Liêu Thanh nói: “Nhìn đi, đẹp không?”

“Đẹp, nhẫn Bulgari à?” Nhậm Thiên Chân được Liêu Thanh soi sáng, đã có thể nhận ra được vài nhãn hiệu nổi tiếng.

“Người nào đó mua nhẫn đôi cho đấy, kim cương 0,5 carat nhỏ như thế này, ít nhất cũng phải mười ngàn.” Liêu Thanh bật Wechat trong điện thoại lên, “Tao cũng nhìn trúng một sợi dây chuyền của Cartier, nhưng đắt quá, tao tiếc.”

Nhậm Thiên Chân cười hì hì, “Vậy mày bảo Lý Lập mua đi, không phải anh ta kiếm được tiền sao.”

“Không cần, tao tiết kiệm tự sắm cho mình.” Liêu Thanh lẩm bẩm, mở trang web mua đồ ra.

“Tiết kiệm? Tiết kiệm thế nào, cũng đâu phải là lắp ráp máy tính.” Nhậm Thiên Chân không biết cô ấy còn có bản lĩnh này.

“Trên mạng có rất nhiều nữ trang đặt làm theo yêu cầu, mẫu của mấy hãng nổi tiếng bọn họ cũng mô phỏng được.” Liêu Thanh thường nghiên cứu những thứ này, trong điện thoại cũng có kha khá số của chủ shop.

“Có đáng tin không thế? Công nghệ với chất liệu thế nào?” Nhậm Thiên Chân cũng không tin mẫu nổi tiếng có thể dễ nhái như vậy, tuy đúng là ai ai cũng dùng, nhưng trình độ công nghệ thì vẫn chưa bằng.

“Cũng tạm, chất liệu thì không sao, nhưng về công nghệ thì vẫn có chênh lệch, đều cũng không ảnh hưởng lắm, đeo hằng ngày vẫn được, ai bảo tao có tiền chứ.” Liêu Thanh nhanh chóng trò chuyện say sưa quên trời đất với chủ shop.

“Mày đừng có dâng tiền lên cho người ta, mấy tay chủ shop này là không đáng tin nhất, chức trách chẳng có, nói không chừng sẽ ôm tiền chạy, hoặc gửi cho mày sản phẩm phi pháp đấy.” Nhậm Thiên Chân nhắc nhở cô ấy.

“Không sao, nhà cô ấy có cửa hàng thật, đến lúc đó mày đến Thủy Bối* đi dạo với tao một vòng.”

(*Thủy Bối là trung tâm thương mại trang sức quốc tế.)

Đợi Liêu Thanh tắm xong, Nhậm Thiên Chân buông màn xuống, nằm trên giường âm thầm gọi cho Phó Đông Bình.

“Chiều nay anh làm gì em thế? Sao trên cổ em lại có cái đó?’ Nhậm Thiên Chân chất vấn. Phó Đông Bình nghe cô khởi binh hỏi tội, thầm nghĩ nha đầu này đúng là chậm chạp, vậy là cố ý trêu cô, “Cái nào?”

“Là anh cắn đấy, anh đừng có chối, ngoài anh ra không có ai khác cả.”

“Ừ thì anh cắn, anh muốn mài răng, thấy cổ em trắng mịn, vậy là cắn một cái, hú…” Phó Đông Bình cố ý giả tiếng sói hú.

“Ngoài cắn em ra, anh còn làm gì nữa không?” Nhậm Thiên Chân không yên tâm, luôn cảm thấy người mình không được thoải mái lắm. Phó Đông Bình cười xì một tiếng, “Em thấy sao, hay là nói, em hy vọng anh sẽ làm gì ư?”

Nhậm Thiên Chân không cãi được anh, đành hạ thấp giọng nói: “Tốt nhất là không có gì cả, em với anh bây giờ còn chưa phát triển đến mức đó đâu.”

“Mức gì cơ, làm tình ư?” Phó Đông Bình đầy hứng thú hỏi.

Nhậm Thiên Chân nghe anh nói thẳng ra thế, mặt nóng lên, “Anh có thể văn minh lại chút không?”

Phó Đông Bình dở khóc dở cưởi, “Đại tiểu thư ơi, anh có nơi nào không văn minh chứ, thuần khiết giống như em, con người sao có thể đông đúc được? Làm tình là chuyện không văn minh sao?”

“Nè nè, đừng nói nữa, anh mà còn nói nữa là em không đếm xỉa gì đến anh nữa đâu.” Nhậm Thiên Chân ngắt lời anh, đe họa uy hiếp.

Lúc này Phó Đông Bình mới cầu xin, “Được được, anh không nói nữa. Để anh nói cho em biết một bí mật, em cởi quần áo ra nhìn đi, sẽ có ngạc nhiên vui mừng đấy, anh cúp máy trước, good bye.”

Nhậm Thiên Chân nửa tin nửa ngờ, lặng lẽ quay mặt vào trong cởi quần áo ra, nhưng không phát hiện được gì khác thường, ấy thế mà, khi cô dời tầm mắt xuống dưới, thấy ngang eo có một dấu đỏ như há miệng cắn để lại, khiến vòng eo trắng nõn có vẻ sexy nhìn mà giật mình.

Cái người vô liêm sỉ đó, anh thật sự nhân lúc cô đang ngủ mà vô lễ với cô, Nhậm Thiên Chân tức giận nắm tay đấm xuống giường, phát tiết được một lúc lại cảm thấy uể oải, bèn ngã đầu xuống ngủ.

Mấy hôm sau, Nhậm Thiên Chân cùng Liêu Thanh đến trung tâm mua sắm đảo Cò đi lượn cửa hàng trang sức, Liêu Thanh đeo thứ mấy mẫu, cảm thấy cái nào cũng đẹp cả, không ngừng tự sướng.

Nhìn mà không chịu mua, vẻ mặt của cô nhân viên xanh ngắt như ninja rùa, Nhậm Thiên Chân không thể không rỉ tai với Liêu Thanh, “Mày một vừa hai phải thôi, thử nhiều như thế, nhân viên điên tức sắp nổ rồi kìa.”

“Nổ thì nổ đi, tao thích thì tao thử thôi.” Liêu Thanh ỷ mình da mặt dày, chẳng thèm quan tâm nhân viên cửa hàng nhìn thế nào.

Cuối cùng Liêu Thanh vẫn cảm thấy sợi dây chuyền nạm kim cương Cartier lần trước mình nhìn trúng là đẹp nhất, bèn hỏi Nhậm Thiên Chân, “Ánh mắt tao thế nào?”

“Đẹp, đẹp hết.” Nhậm Thiên Chân chỉ mong kéo cô ấy nhanh rời đi.

Nhân viên cửa hàng chờ bọn họ đi ra ngoài mới sầm mặt thu dọn đồ đạc, hậm hực liếc xéo bóng lưng hai người họ, mà một cảnh này vừa vặn bị Phó Đông Bình đi ngang qua bắt gặp.

Nhậm Thiên Chân và Liêu Thanh không thấy anh, chỉ chăm chăm đi về phía trước, Phó Đông Bình toan gọi các cô lại, nhưng rồi lại nghĩ gì đó, cuối cùng không gọi nữa, mà đi vào cửa hàng kia.

Tối hôm đó, đưa Nhậm Thiên Chân ra ngoài đi ăn, Phó Đông Bình đặt hai hộp trang sức ra trước mặt Nhậm Thiên Chân, “Cái nạm kim cương này là của em, đeo lên thử xem, nhìn xem có hợp không?”

Nhậm Thiên Chân mở ra nhìn, lại có thể là vòng tay nạm kim cương Cartier, “Mua cái này làm gì, em không thích đeo đâu.”

Phó Đông Bình vốn mong đợi vẻ mặt vui mừng của cô, nhưng nghe thấy lời cô lại khó tránh khỏi hơi thất vọng, “Mấy hôm trước anh thấy em trước cửa hàng trang sức, cứ tưởng em thích nên mới mua một đôi, hai ta một người một cái, bên trong có khắc tên.”

Nắm lấy tay Nhậm Thiên Chân thay cô đeo vào, Phó Đông Bình cũng tự mình mang vào, nhìn mà cảm thấy hài lòng.

“Dù anh cũng không thích đồ hàng chợ đi đâu cũng có này, nhưng tục cũng có cái tốt của tục, có cảm giác khói lửa nhân gian, giá cũng không đắt mấy, có sứt mẻ cũng không đau lòng.”

“Khoảng mấy chục ngàn mà còn không đắt?” Nhậm Thiên Chân không tán thành cách giải thích của anh, nhưng nhìn vòng tay lấp lánh trên cổ tay, lại khấp khởi vui mừng, nhìn rồi nói, “Sao của anh không có kim cương?”

“Anh không muốn khoa trương quá, dát vàng là được rồi.” Phó Đông Bình nắm lấy tay Nhậm Thiên Chân, dùng tay kia rút điện thoại ra chụp ảnh lại, gửi lên group bạn bè Wechat.

Nhanh chóng có người vào bấm like, Phó Đông Bình nhìn xem, thấy là A Bảo thì không khỏi buồn cười. Nhậm Thiên Chân thấy anh cúi đầu cười thì muốn nhìn xem sao, nhưng Phó Đông Bình đã vội vàng tắt Wechat đi.

“Trong lòng có ma à?” Nhậm Thiên Chân liếc xéo anh.

“Làm gì có.” Phó Đông Bình chủ động mở Wechat lên cho cô xem, dù sao A Bảo cũng dùng biệt danh, Thiên Chân sẽ không biết là cô ấy đã like.

“Bạn không ít nhỉ, mới vậy mà đã có mười mấy người like.” Nhậm Thiên Chân nhìn qua hai lần, rồi trả điện thoại lại cho anh.

“Gửi lên group chat của em đi.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Thôi đi, tránh người khác nói em diễn ân ái lại còn khoe giàu.”

“Có người nói em như vậy sao?”

“Có, lớp trưởng của em đấy, tính tình quái gở, nói em lúc thì đi Hummer, lúc thì ngồi Bentley, không biết đang ngấm ngầm qua lại cùng ai.”

Phó Đông Bình bật cười, “Lớp trưởng bọn em là nữ đấy à? Cứ nghĩ xấu người khác thế sao? Tính tình đó thì đi làm lớp trưởng làm gì?”

“Ai mà biết, dù sao em cũng là cái đinh trong mắt cô ấy.” Nhậm Thiên Chân giữ tấm ảnh Phó Đông Bình chụp trong điện thoại, định bụng tự mình ngắm nghía.

“Anh còn tưởng là em sợ Ôn Gia Minh thấy chứ.” Phó Đông Bình cố ý nói, rồi quan sát phản ứng của Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh ta có thấy cũng chỉ biết like thôi.”

Phó Đông Bình nhìn cô, luôn cảm thấy vẻ mặt tự giễu của cô có vẻ đắng chát, chợt trong lòng khô ráp khó nói thành lời, “Nếu như anh ta không cam lòng thì sao?”

“Em thấy người không cam lòng là anh mới đúng.” Nhậm Thiên Chân vặc lại anh.

“Được rồi, anh không nói chuyện này nữa, nói chuyện hai người bọn em đi lượn cửa hàng người ta không mua gì, bị nhân viên khinh bỉ đi…” Phó Đông Bình vội tát nước theo mưa nói sang chuyện khác.

Nói đến đây, Nhậm Thiên Chân tươi tắn hơn, kể lại căn nguyên cho Phó Đông Bình nghe, “Có đặt làm một cái theo yêu cầu ở Thủy Bối, ai mà ngờ vừa đeo được hai ngày đã bị rơi mất một viên kim cương, nó tức lắm, bèn đi tìm bà chủ tính sổ, bà chủ không chọc nổi nó, phải đền cho nó hai trăm, còn phải gia cố lại cho nó nữa.”

“Lợi hại.”

Lúc tính tiền, Phó Đông Bình bảo nhân viên gói hai phần đồ ngọt lại.

“Anh ăn chưa đủ sao?” Nhậm Thiên Chân tưởng anh muốn đem về ăn.

“Sầu riêng ngàn lớp với bánh dứa ở đây ngon lắm, bỏ túi xách về, cho bạn cùng phòng em ăn.” Phó Đông Bình luôn suy nghĩ thấu đáo chu toàn.

Phó Đông Bình thấy cô chu đôi môi nhỏ nhắn lên, liền ôm lấy eo cô đầy yêu thương, cười cười: “Chuyện nhỏ thôi mà.”

đưa Nhậm Thiên Chân về trường, trong sân trường vô cùng náo nhiệt, Phó Đông Bình nhìn về phía giảng đường tầng một trong dãy nhà dạy học, thấy đèn đuốc sáng trưng, bóng người nhốn nháo, liền tò mò hỏi: “Tối rồi mà trường các em còn có giờ học à?”

“Không phải chính quy, là… buổi tọa đàm chuyên đề tới lịch sử nhà Minh của Ôn Gia Minh, hai tuần một lần.”

Phó Đông Bình chậm rãi dừng xe lại, “Vậy em có muốn đi nghe không?” Nhậm Thiên Chân ngạc nhiên nhìn anh, thấy anh không có vẻ gì là đùa giỡn, cúi đầu ngập ngừng nói: “Không đi, lần nào anh ta giảng bài cũng chật ních người, không có chỗ ngồi đâu.”

Cô muốn đi xem, nhưng là sợ vừa thấy người kia thì trong lòng càng thêm khó chịu. Phó Đông Bình biết tỏng lòng cô, bèn lái xe ra ngoài, đến khi cô sắp xuống xe, anh mới kín đáo nói: “Nếu em đã đeo chiếc vòng kia rồi, thì cũng đừng tháo ra nữa.”

Tay anh phủ lên tay cô, Nhậm Thiên Chân nhìn anh, ánh sáng trong xe mờ mờ không rõ, nhưng đường viền gương mặt vẫn có thể phân biệt, lòng cô xao xuyến, trở tay nắm lấy tay anh, im lặng truyền tải tình cảm không lời.

 

Chương trước
Chương sau