[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 16
Bay nửa giờ đã đến nơi.
Ở thành phố này có nhiều người ở xứ khác, nên khi ngày tết đến đều về quê cả, nơi đây gần như trở thành “thành phố ma quỷ”. Hứa Liên Nhã ngồi xe bus sân bay đến trạm xe bus, trên chuyến xe đó chỉ có một mình cô là hành khách.
Hai bên đường vắng vẻ, chỉ còn lại hàng cây lẻ loi, dù không có lá rơi, nhưng gió lạnh thổi qua trong ngày đìu hiu, lung lay đến cô độc.
Trên đường không có khách lên nên chỉ tốn một phần ba thời gian bình thường là đã đến nơi.
Bảo vệ khu nhà nhìn thấy cô, bình thản hỏi: “Không về nhà ăn tết à?”
Hứa Liên Nhã đáp ậm ờ “không có”.
Cô lên lầu trước cất hành lý. Mở cửa ra, luồng không khí oi bức trong phòng đập vào mặt.
Trước khi đi, cô cứ nghĩ chắc Triệu Tấn Dương sẽ về ở nên không đóng cửa sổ, nhưng lúc này lại thấy hai cánh cửa khép chặt. Rõ ràng anh cũng không quay về đây. Hứa Liên Nhã sửng sốt một giây, bao nhiêu nghi vấn trong lòng chồng chất nhau.
Hứa Liên Nhã mở cửa ra hóng mát, kiểm tra lại tủ quần áo lần nữa, không có quần áo mùa đông của Triệu Tấn Dương đâu, chỉ còn hai lai chiếc áo lót màu đen.
Cô dọn dẹp lại đồ của mình một chút mới đi ra mở cửa. Lúc đứng trước gương vuốt tóc, cô cảm nhận rõ đầu ngón tay mình đang run, giống như lúc gối đầu ngủ bị tê tay, không nghe theo sự điều khiển của mình.
Hứa Liên Nhã đi vòng qua phía sau tiệm thú y, ngẩng đầu tìm ban công Triệu Tấn Dương thuê. Những ban công xung quanh đó không còn treo quần áo nữa, chỉ có phòng anh là có một chiếc quần dài và áo len tay dài đang đu đưa. Khiến cô cảm thấy bất đắc dĩ đó là, cô không nhận ra liệu đó có phải là quần áo của anh hay không nữa.
Vừa lúc có người đi vào khu nhà, Hứa Liên Nhã bám đuôi vào theo, đi thang máy lên tầng.
Ở cửa không cách âm, có tiếng người trong phòng loáng thoáng truyền đến, cảm giác năm mới cũng không cô quạnh lắm. Hứa Liên Nhã nghi ngờ mình đi nhầm nhà, xác nhận số nhà lần nữa mới gỏ cửa ba lần.
Cửa phòng bật mở từ bên trong, một gương mặt xa lạ xuất hiện, anh ta mặc áo liền mũ màu xám, mặc ngoài là áo khoác denim màu xanh nhạt, người thanh niên lấy điếu thuốc đang ngậm trong miệng ra, ánh mắt sắc bén nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa nghi ngờ lại khách khí hỏi: “Cô tìm ai?”
Người thanh niên cản lại cảnh vật trong phòng, Hứa Liên Nhã cân nhắc một chút rồi nói: “A Dương, tôi tìm A Dương.”
“À…” Người thanh niên phản ứng lại trong một giây, rồi ngoái đầu vào hét lên trong phòng: “Hình như tìm anh Dương đấy.”
Lập tức có người đi đến, đi đôi với tiếng cộp cộp, Hứa Liên Nhã nghe ra đó là tiếng gậy chống xuống đất.
Lương Chính đẩy người thanh niên kia ra, ngạc nhiên nhìn Hứa Liên Nhã, “Chị dâu… Sao chị lại đến đây?”
“Chúc mừng năm mới.” Hứa Liên Nhã nói.
“Chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới.” Lương Chính lặp lại hai lần, đẩy người kia ra, để Hứa Liên Nhã đi vào nhà.
“Bạn gái của anh Dương.” Lương Chính nhân tiện giới thiệu với người thanh niên kia, anh ta sờ đầu một cái, rồi cũng gật đầu gọi một tiếng chị dâu.
Ngoài Lương Chính và người thanh niên đó ra, trong phòng còn ba người đan ông mặt mũi xa lạ, đang ngồi quanh bàn cơm đánh bài. Ai ai cũng kẹp trong tay điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ trong phòng, Hứa Liên Nhã không khỏi nhíu mày.
“Đều là đồng nghiệp của anh Dương cả.” Lương Chính chỉ giới thiệu giản, trong đó một người đàn ông ngồi khá xa tò mò hỏi: “Lương Chính, phụ nữ của cậu à?”
Lương Chính cau mày, sửa lại: “Nhà anh Dương.”
“Ồ ồ.” Người đàn ông có vẻ áy náy làm dấu tay.
Hứa Liên Nhã chào hỏi mọi người, rồi gọi Lương Chính vào căn phòng trước kia vốn là của Triệu Tấn Dương.
Chăn xếp chồng trên giường, có vẻ như có người ngủ lại đây.
Lương Chính vẫn không hiểu nổi trước sự xuất hiện đột ngột của cô, bèn hỏi: “Chị dâu, chị không về nhà ăn tết à?”
Hứa Liên Nhã lơ đãng gật đầu, “Có phải dạo này anh ấy ở lại đây không?”
Lương Chính nhìn chăn ừ một tiếng. So với Triệu Tấn Dương, Lương Chính khá xấu hổ, anh ta không có thói quen nhìn thẳng Hứa Liên Nhã, nhưng cô có cảm giác bây giờ anh ta như đang tránh né mình thì đúng hơn.
Ngoài phòng khách vẫn đang đánh bài, thỉnh thoảng có tiếng trò chuyện vang lên.
Hứa Liên Nhã hỏi: “Có phải A Dương đã xảy ra chuyện gì không?”
Lương Chính nghẹn họng, đáp: “Không có.”
“Thật ư?”
“Có thể có chuyện gì chứ.” Anh ta nói, “Anh Dương vẫn khỏe.”
“Hôm nay anh ấy đi làm rồi à?”
“Không có, anh ấy ra ngoài rồi, lát nữa về.”
Hứa Liên Nhã gật đầu.
Lương Chính nhìn cô đầy thăm dò, dè dặt hỏi: “Chị dâu này… Anh Dương có biết chị đến không?”
Hứa Liên Nhã cười, “Có phải anh ấy biết thì sẽ không để tôi đến không?”
Câu hỏi được ném về lại cho Lương Chính, Lương Chính đành nói: “Vậy chị đợi một lát, anh ấy sắp về rồi.”
Người thanh niên lúc nãy cầm ly giấy đựng nước ấm đi vào, giọng có vẻ cung kính, “Chị dâu, mời chị uống nước.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Liên Nhã được gọi là chị dâu nhiều như thế, có chút cảm thấy không quen, cám ơn một câu rồi đưa hai tay ra nhận.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến. Chợt bên ngoài ồn ào một hồi, có người lên tiếng: “Về rồi à.”
Chỉ thấy tay trái Triệu Tấn Dương xách một két bia đi vào, Thẩm Băng Khê đi phía sau xách hai túi đồ ăn.
Thẩm Băng Khê vừa đi vừa trách, “Cứ tưởng không nhiều người lắm, không ngờ lại đông đến thế.”
Triệu Tấn Dương cười cười đặt két bia vào góc, nói: “Chỉ có một siêu thị mở cửa, đành chen chúc ở đó thôi.”
Hai người rất giống một đôi hợp tác ăn ý.
Người đàn ông ngồi trước bàn đánh bài đứng lên, cản tầm mắt nhìn phòng ngủ. Lương Chính đi ra đến cửa, đẩy người kia kêu một tiếng “anh Dương”.
“Gì thế?” Triệu Tấn Dương nhìn sang.
Lương Chính né người, Hứa Liên Nhã đi ra hai bước, chỉ cười không nói.
Cho dù Triệu Tấn Dương đã trải qua bao phen khó khăn, nhưng lúc này lại có bánh răng nào đó trong đầu vỡ tan, cả đầu dừng chuyển động.
Thẩm Băng Khê nhìn ra manh mối, bèn đẩy anh một cái, “Còn đứng đực ra đó làm gì.”
Triệu Tấn Dương nhấc chân lên, như bị sợi dây vô hình dắt đi vào phòng, cũng thuận tay khóa cửa lại.
“Sao em lại đến đây?”
Đây là câu đầu tiên của anh.
Đây cũng không phải là câu Hứa Liên Nhã mong chờ.
Chống đối trong lòng như bị kích thích, Hứa Liên Nhã hỏi lại: “Em không thể đến à?”
“Không phải thế…” Triệu Tấn Dương vội giải thích, “Ý anh là… không phải em nên ở nhà ăn tết à.”
“Giao thừa, mồng một, mồng hai, hết tết rồi.”
“…”
Cô đi đến gần anh, đưa tay muốn ôm anh, nhưng Triệu Tấn Dương tránh đi.
Hứa Liên Nhã giận, “A Dương, anh làm gì thế.”
Triệu Tấn Dương không giải thích, thấp giọng nói: “Để anh…” Sau đó, anh ôm cô vào trong ngực.
Hứa Liên Nhã được an ủi, tựa đầu lên vai anh, lẩm bẩm: “Nói thế mới giống chứ…”
Anh không đáp, chỉ im lặng ôm cô.
Hứa Liên Nhã nhắc anh, “Không phải nói xoay mấy vòng sao?”
Triệu Tấn Dương như không nghe thấy gì, cũng không phản ứng. Hoặc có lẽ là anh nghe rõ, vì chiếc ôm của anh càng lúc càng chặt, Hứa Liên Nhã cảm thấy giống như người sắp chết đuối bắt được tấm ván nổi vậy.
Nhưng cẩn thận để ý kỹ, lại có vẻ khác so với thường ngày. Cô chỉ cảm thấy lực trên tay trái anh, còn tay phải chỉ đơn giản là vòng ôm cô mà thôi.
Bao ngày nhung nhớ và lo âu ngăn cô hỏi nữa, Hứa Liên Nhã khẽ ngẩng đầu lên, tìm lấy môi anh.
Không có xoay thì hôn một cái cũng được.
Nhưng Triệu Tấn Dương lại tránh đi.
“Triệu Tấn Dương!” Lúc này Hứa Liên Nhã nổi giận thật sự.
“… Bây giờ không được.” Anh nói.
Hứa Liên Nhã chưa từng nghe lời giải thích nào như thế, vặc lại: “Sao lại không được, anh hôn người khác rồi hay là anh có bệnh?”
Bàn tay anh do dự vuốt ve trên cánh tay cô, dáng vẻ muốn nói lại thôi thật khiến người khác phát cáu.
Hứa Liên Nhã nói: “Không định nói sao?”
“…”
“Nếu anh không nói, vậy chiều nay em đáp máy bay về.”
Cô chưa từng thấy ánh mắt như vậy bao giờ, sâu thăm thẳm như cánh rừng nguyên thủy, dụ dỗ người ta đến thăm dò, nhưng bên trong lại ẩn chứa thứ gì đó khiến người sợ sệt.
“Được thôi.” Cô nói một mình, đập một phát vào tay phải anh, muốn đẩy anh ra.
Không ngờ A Dương lại rên một tiếng, phản ứng mạnh hơn nhiều so với dự đoán.
Quả nhiên Hứa Liên Nhã bị thu hút, cơn giận vơi đi một nửa, dừng lại hỏi: “Anh sao thế?”
A Dương dứt khoát ôm lấy cánh tay phải, từ từ ngồi thụp xuống.
Hứa Liên Nhã nửa tin nửa ngờ, này một tiếng. Anh giờ không rên nữa, nhưng chỉ ngồi không chịu đứng lên. Hứa Liên Nhã đành ngồi xuống theo, tựa như dỗ dành con nít, “A Dương?”
Anh chau mày, dáng vẻ vô cùng đau đớn, “Em muốn anh tàn phế à.”
Hứa Liên Nhã: “…”
Triệu Tấn Dương cảm thấy đỡ mới kéo Hứa Liên Nhã đứng lên, “Em đừng đi, anh có chuyện muốn nói với em.” Anh chỉ vào giường, “Ngồi xuống nói, nghe xong em về cũng không muộn.”
Hứa Liên Nhã thôi bướng bỉnh, ngồi xuống mép giường với anh.
“Tay anh bị thương à?” Cô hỏi.
Triệu Tấn Dương chỉ gật đầu một cái.
“Còn chỗ khác thì sao?”
Nửa thân trên của anh nghiêng về phía trước, cùi chỏ tay trái chống lên đầu gối, anh né người nhìn cô.
“Có thể vừa rồi em đã đoán đúng.”
“Cái gì?”
Triệu Tấn Dương không lập tức trả lời, Hứa Liên Nhã nhớ lại, dường như trong lòng bị một bóng đen mơ hồ vồ lấy, lập tức cô bỗng ngộ ra những chỗ không được rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy sợ hãi.
“Hôm tết ông Táo đó, bọn anh bắt được một băng nhóm.” Mỗi câu mỗi chữ của anh đều như bước chân của bóng đen kia, từng bước từng bước áp sát cô và anh, “Tên cầm đầu đó… bị bệnh AIDS, anh tóm hắn ta…”
Cô có cảm giác bóng đen kia đang giang hai tay ra, muốn ôm trọn bọn họ.
“Khi đó tay bị thương…”
Anh giơ cánh tay trái nãy giờ vẫn rũ ở bên người lên, che giấu run rẩy.
“Có thể anh…”
Anh không nói thêm gì nữa, chỉ dán mắt nhìn cô, tựa như đang chờ cô định đọt.
Hứa Liên Nhã cũng nhìn thẳng vào anh, muốn nói gì đó, nhưng nhất thời lại không tìm được trọng điểm để lên tiếng.
Hai người như bước hụt một bước, rơi từ trên trời xuống.
Thế giới nhỏ được ngăn cách bởi một cánh cửa mỏng manh, dường như tử thần đã đến, không có lấy một ngọn cỏ, vẳng lặng vĩnh hằng.
Cả 1 trời nước mắt
Cảm ơn chủ nhà dịch truyện này nha, vô cùng hay
Hic