[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 13
Trên đường, Hứa Liên Nhã đi rồi lại dừng, quay về Nam Ninh Quảng Tây, vừa đúng giờ cơm tối.
Hứa Liên Nhã không có thẻ tháng nên không chạy vào garage tầng hầm được, vậy là cô bèn dừng xe dưới lầu. Cô vừa vào nhà vừa gọi điện, bố dượng Hà Ngạn Phong và em trai Hà Duệ nhanh chóng xuống lầu, giúp cô xách vali.
Hứa Liên Nhã gọi một tiếng “chú”, Hà Ngạn Phong tươi cười chào cô, “Đi đường cực khổ rồi.” mang nặng khẩu âm Nam Ninh.
Tháng sáu năm nay Hà Duệ đã tốt nghiệp tiểu học, gương mặt vẫn chưa hết nét ngây thơ, cao giọng hỏi: “Chị ơi, năm nay chị còn đưa mèo về không?”
Từ nhỏ Hà Duệ đã thích mèo, điều này đã làm cho mối quan hệ chị em cùng mẹ khác cha chênh lệch nhau mười mấy tuổi thêm mấy phần thân thiết.
“Dĩ nhiên rồi.” Nụ cười của Hứa Liên Nhã đã rửa đi sương gió trên mặt, cô mở cửa sau ra, một chiếc lồng hai màu xanh trắng được cố định chặt vào băng ghế bằng giây an toàn.
Hà Duệ không đợi cô lên tiếng, tự mình lẻn vào băng ghế sau, trêu đùa muốn cởi lồng ra.
Hứa Liên Nhã không khỏi cười, “Một mình em làm được không?”
“Không thành vấn đề!” Chú mèo bị tập kích tỏ ra kinh hãi, kêu ngao ngao mấy tiếng, Hà Duệ an ủi nó, “Được rồi đừng kêu nữa, ngoan nào, tao… tao có mua thức ăn đóng hộp cho mèo cho mày đấy… Để tao đưa mày ra đã…”
Hà Ngạn Phong vừa giúp cô xách vali ở sau cốp, vừa nói: “Mẹ con vẫn còn đi làm, phải lát nữa mới về.”
“Các chú thích nhỉ, mới sớm vậy đã được nghỉ rồi.” Hứa Liên Nhã đáp.
Hà Ngạn Phong là giảng viên vật lý đại học, đã bước vào kỳ nghỉ đông rồi.
Cuối cùng Hà Duệ cũng lôi được chiếc lồng ra, lầm bầm: “Hình như nó tăng cân rồi hay sao ấy… Nặng quá…”
Hứa Liên Nhã đóng cửa sau lại, tay xách quà tết cho người nhà, đi theo sau Hà Ngạn Phong lên lầu.
Sau đó Hứa Đồng mẹ của Hứa Liên Nhã cũng tan tầm về nhà.
Bà vừa vào cửa đã cởi áo khoác ra treo lên, cất tiếng chào Hà Ngạn Phong đang ở trong bếp, rồi vừa nói không ngừng vừa đi vào phòng ngủ.
“Về rồi đấy à.” Hứa Đồng nói với con gái đang ngồi bên mép giường.
Hứa Liên Nhã đang xếp quần áo, động tác dừng lại, đáp một tiếng.
“Chị ơi, sao nó cứ trốn xuống gầm giường thế…” Người lên tiếng là Hà Duệ đang nằm ở mép giường.
Hứa Đồng không khỏi chau mày, “Lại đem mèo về đấy à?”
Hứa Liên Nhã đáp vâng, “Về hơn nửa tháng, để nó lại ở bên kia cũng không được.”
“Lại sắp chỗ nào cũng có lông mèo rồi.” Vì thói quen nghề nghiệp, Hứa Đồng có đôi chút sạch sẽ, không cho phép Hứa Liên Nhã và Hà Duệ nuôi chó mèo.
Hứa Liên Nhã nói: “Nó nhát gan, sẽ không chạy lung tung đâu, con nhốt nó ở trong phòng con là được rồi.” Ngay cả nhà vệ sinh cho mèo cũng đặt ở góc phòng, Hứa Liên Nhã xếp quần áo xong, mới cân nhắc nói: “Có thể hai ngày nữa con sẽ về bên nhà cũ ở.”
Hứa Đồng sửng sốt, nói vẻ bất ngờ: “Bố con cũng về ăn tết à?”
“Không về.”
“… Đã không về thì con còn qua đó làm gì, đã lâu rồi không có ai ở nhà bên đó.”
Hứa Liên Nhã nói một cách thoải mái: “Vì là lâu rồi không có ai ở nên mới phải vào ở, không phải mấy người lớn như mẹ đều nói nhà có người ở mới có hơi người sao.”
Hứa Đồng đứng ở cửa, không có ý định đi vào.
Bà bảo: “Tùy con vậy, dù sao lâu rồi cũng không có ai ở, giờ có con qua đó dọn dẹp.”
Hà Duệ nghe được bảy tám phần, tuy không hiểu rõ lắm, nhưng tin chị cậu muốn chuyển ra ngoài ở thì lại nghe rất rõ.
Cậu ngẩng đầu lên, hỏi: “Chị ơi, vậy mèo con có cần chuyển đi với chị không?”
Hứa Liên Nhã hỏi ngược lại: “Em có thích không?”
Hà Duệ đáp: “Dĩ nhiên là thích rồi.”
“Vậy thì để nó lại đây.”
“Tốt quá.”
Hứa Đồng nhìn hai chị em bằng ánh mắt không có thuốc chữa, thúc giục: “Rửa tay rồi ra ăn cơm.”
Hà Duệ lồm cồm bò dậy, rồi phủi hai chân như đang phủi bụi, nói: “Mẹ không thích mèo.”
Hứa Liên Nhã cất quần áo, đưa tay ra xoa đầu cậu, bé trai ở tuổi này đã sắp cao bằng Hứa Liên Nhã rồi.
“Cái gì mẹ cũng không thích hết.”
Hà Duệ bật cười.
Lúc Hà Duệ ra đời, Hứa Liên Nhã đã bắt đầu ở lại ký túc xá trung học, chỉ có cuối tuần và kỳ nghỉ đông nghỉ hè mới gặp nhau. Hứa Đồng bận rộn công việc, có lúc Hà Ngạn Phong phải dẫn dắt sinh viên làm chuyên đề, gần như các kỳ nghỉ đều do Hứa Liên Nhã đến chăm em trai. Quan hệ chị em rất tốt, nhất là từ khi Hà Duệ hiểu chuyện cho đến này, luôn chống đối lại mẹ, có thể nói là chị em chung lòng.
Trên bàn ăn, Hứa Liên Nhã không thể tránh được bị hỏi chuyện công việc và chuyện tình cảm.
Xưa nay Hứa Liên Nhã chỉ báo tin vui không báo tin buồn, cô kể sơ về công việc, rồi cân nhắc mãi mới nói: “Chưa có bạn trai.”
Hứa Đồng lại ca cẩm, “Tuổi con cũng không còn nhỏ nữa rồi, nên nghĩ kỹ về chuyện cá nhân đi.”
Hứa Liên Nhã nói: “Phạm vi giao tiếp nhỏ, không có cơ hội.”
Hứa Đồng lại bảo: “Không phải Hà Tân anh con cũng ở bên đó sao, hẳn nó biết nhiều người lắm chứ. Chẳng lẽ cũng không có cơ hội tiếp xúc à?”
Nhắc đến người này, Hứa Liên Nhã lại bất giác lắc đầu trong lòng.
“Anh Hà bận nhiều việc lắm, bình thường cũng chẳng gặp được mấy lần.”
Từ trước đến nay Hà Ngạn Phong không nhúng tay vào chuyện của Hứa Liên Nhã, thấy Hứa Liên Nhã phiền não, không khỏi nói giúp một câu: “Con gái cũng đã lớn rồi, có suy tính riêng của mình, dưa chín ép không ngọt đâu.”
Hứa Liên Nhã cười cám ơn ông.
Hứa Đồng bị phá đám, trong lòng không vui, chân mày nhíu chặt lại, dường như vẻ mặt vui tươi chỉ xuất hiện khi làm việc.
“Mẹ nghe mẹ Nhất Như nói con bé cũng độc thân, hai đứa hẹn với nhau đấy à.”
Từ khi bắt đầu làm việc, năm nào quay về bị oanh tạc vì mấy chuyện giống nhau riết đã thành “truyền thống”. Mấy năm trước còn giục Hứa Liên Nhã về Nam Ninh làm việc, đến gần đây mới chịu thôi. Hứa Liên Nhã im lặng nghe, vào tai trái ra tai phải, hạ giọng nịnh nọt tỏ vẻ năm sau tiếp tục cố gắng…
Truyền thống của nhà là người lớn nấu cơm, trẻ con rửa bát, sau khi Hứa Liên Nhã đi làm vẫn không thể có ngoại lệ.
Hà Ngạn Phong thông cảm nói: “Hôm nay chị con lái xe mệt mỏi rồi, tối nay Tiểu Duệ con rửa bát đi.”
Dù sao Hà Duệ vẫn còn là con nít, trời sinh lười biếng với mấy việc nội trợ, cậu bưng bát đũa vào phòng bếp, quay đầu lại làm mặt quỷ với bố mình.
Hôm nay Hứa Liên Nhã lái xe mệt mỏi, tắm xong thì định đi ngủ.
Cô đóng cửa phòng lại, Hỉ Thước như ngửi thấy vẻ an toàn, bấy giờ mới cảnh giác bò từ gầm giường ra.
Hứa Liên Nhã để nó tự do chạy nhảy, còn mình thì chui vào chăn.
Vì ngủ sớm nên hơn mười hai giờ Hứa Liên Nhã phải dậy vào nhà vệ sinh, lúc quya về thì phát hiện ra điện thoại đang rung.
Màn hình hiện lên “A Dương”. Hứa Liên Nhã luống cuống, cô nhớ lúc mình còn bé, Hứa Đồng từng nhận được điện thoại của Lôi Nghị vào nửa đêm, kết quả là đồng nghiệp của ông dùng điện thoại ông gọi đến – Lôi Nghị bị thương, đang cấp cứu ở bệnh viện. Hứa Liên Nhã cũng bị đánh thức, trong nhà không có người lớn nào ngoài ông, nên cô cũng đi theo. Trong màn đêm rối ren hoảng loạn ấy, đã khiến cô lần đầu tiên sinh ra cảm giác sợ hãi với đèn cảnh sát xanh đỏ.
“A lô.” Hứa Liên Nhã vội vã bắt máy, “A Dương à?”
“… Ừ, anh đây.”
“Đã xảy ra chuyện gì ư?”
“… Không có.”
“Thật sự không có chuyện gì hết?”
Bên kia nói: “Thật sự không có.”
Hứa Liên Nhã vẫn còn bán tín bán nghi. Nếu như mặt đối mặt thì cô còn có thể nhìn ra sơ hở của anh, từ ánh mắt, từ nét mặt và từ ngôn ngữ cơ thể của anh. Nhưng cách điện thoại, đến hơi thở của anh có rối loạn hay không cô cũng không biết.
Nhà Hứa Liên Nhã là kiểu nhà gác lửng, Hứa Đồng và Hà Ngạn Phong ở trên lầu, còn cô và Hà Duệ ở dưới. Phòng của Hà Duệ ở sát bên cạnh, Hứa Liên Nhã chui vào trong chăn, không dám lớn tiếng.
“Lúc nhận được điện thoại của anh, cứ tưởng anh gặp chuyện chứ.”
Triệu Tấn Dương nói: “Làm phiền em nghỉ ngơi rồi.”
Hứa Liên Nhã không nhịn được nói: “Một ngày mà anh gọi cho em hai lần, đúng là khác thường.”
Triệu Tấn Dương cãi lại, “Bây giờ sang ngày mới rồi.”
Anh còn sức bắt bẻ như vậy, chắc chắn không gặp chuyện gì. Hứa Liên Nhã thoáng yên tâm, nói: “Sao anh còn chưa ngủ, không được tính là ngày thứ hai đâu đấy. Từ khi mở mắt đến lúc nhắm mắt ngủ, mới tính là một ngày hoàn chỉnh.”
Triệu Tấn Dương đáp: “Được, em nói gì cũng đúng hết.”
“Xong việc rồi à?”
“Ừ.”
“Giờ đang ở đâu?”
“Ký túc xá đơn vị.”
“Bảo bạn cùng phòng của anh nghe điện thoại.”
“… Chưa về.”
Hứa Liên Nhã cười đầy bất đắc dĩ, quyết tâm bỏ qua cho anh.
Triệu Tấn Dương nói: “Hôm nay lái mấy giờ? Vẫn ổn chứ.”
“Ổn cả, về đúng giờ cơm tối.”
“Hỉ Thước thì sao?”
“Trên đường đi rất ngoan, về nhà thì chỉ trốn đi, giờ đang lén uống nước.” Ngay cả Phùng Nhất Như vẫn chưa chính thức biết Triệu Tấn Dương, thành ra hôm nay con mèo này là “người chứng kiến” duy nhất quan hệ của hai người họ, Hứa Liên Nhã đáp: “Không ngờ anh quan tâm nó đến thế.”
Triệu Tấn Dương trâng tráo, “Dù sao nó cũng là con trai anh.”
Hứa Liên Nhã vặc lại, “Ai nhận anh chứ.”
A Dương đáp: “Em đấy.”
Hứa Liên Nhã không khách khí, “Đồ mặt dày.”
A Dương không buồn, “Ừ.”
Dường như A Dương của lúc mới quen đã quay lại, bầu không khí trở nên thoải mái hiếm có. Hứa Liên Nhã đang đắp chăn nói chuyện, bị đắp đến khó chịu, chỉ một lúc đã nóng, hai má Hứa Liên Nhã đỏ ửng.
Hứa Liên Nhã nói: “Anh không nóng nhỉ.”
Triệu Tấn Dương đáp: “Không nóng.”
“Bố em cũng không về ăn tết, mấy ngày nữa sẽ qua bên ông quét tước dọn dẹp, ở mấy ngày.”
“… Bên bố em?”
Hứa Liên Nhã mới sực nhớ, “Ừ, cứ quên nói với anh, lúc em mười tuổi thì bố mẹ em đã ly hôn rồi, em với mẹ, bố dượng và em trai cùng mẹ khác cha của em sống với nhau. Bố em chỉ có một mình.
“Ừ.”
Hứa Liên Nhã không thích nói về chuyện gia đình với người khác, thậm chí vẻ thương hại than thở của đối phương cũng không khiến cô được thoải mái. Nên cô rất vui khi Triệu Tấn Dương không nói thêm gì.
“Nhà cũ của em cách trường của anh không xa đâu, em định qua đó đi dạo chút. Lâu rồi chưa đi.”
Triệu Tấn Dương không coi trọng lắm, nói: “Sau khi anh tốt nghiệp vẫn chưa quay lại. Nơi ấy nhỏ, không có gì hay để đi dạo đâu.” Rồi bỗng nhiên nhớ đến, “Trước kia em đến đó làm gì?”
Hứa Liên Nhã cố tình nói: “Không nói cho anh.”
Triệu Tấn Dương: “…”
“Em có đem máy ảnh về, chụp mấy tấm về cho anh xem.”
Triệu Tấn Dương đáp được, vừa dứt lời thì một tràng còi inh ỏi vang lên.
Không ai hẹn ai, nhưng hai đầu điện thoại lại im lặng vô cùng.
Hứa Liên Nhã lạnh giọng, “A Dương, hơn nửa đêm rồi mà còn có xe cứu thương đến ký túc xá đơn vị của các anh ư?”
Triệu Tấn Dương: “…”
“Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Bên kia dường như than khẽ một tiếng, đầu hàng rồi, “… Anh ở bệnh viện.”
Đúng là người tính k bằng trời tính