[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 9
Lúc này phải theo dõi ông chủ của KTV Thịnh Thế Dạ Sắc, nhưng trái lại hắn ta lại mang một cái tên đầy văn nhã, tên là Trịnh Dư Trạch, hình ảnh trên bằng lái có vẻ gian xảo vốn có.
Khi Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đi ra khỏi tòa nhà công sở thì cũng gần mười một giờ, đã đến giờ KTV làm việc, chắc hẳn cũng Trịnh Dư Trạch đã sớm ra ngoài, Triệu Tấn Dương quyết định đi thẳng đến bên KTV. Bọn họ phải thăm dò giờ giấc làm việc và phạm vi hoạt động của đối phương trước, điều này có nghĩa là phải theo dõi không biết đời nào mới xong.
Thứ gọi là “manh mối” trong túi hồ sơ đã ít lại càng ít, mấy vụ án thường ngày cần phải theo dõi điều tra trường kỳ. Diệp Trí Viễn hỏi Triệu Tấn Dương từng theo dõi trong bao lâu là lâu nhất.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cùng lái một chiếc motor phổ thông. Triệu Tấn Dương lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, “Nhiều lắm, chưa từng tính kỹ.” Cứ lặp đi lặp lại ngày này sang tháng khác không thấy điểm cuối, đến tận khi vụ án kết thúc, mới có thể chợt bừng tỉnh thì ra đã theo lâu đến vậy.
“Lão đại từng theo một vụ án, buổi sáng tình nghi vừa ra ngoài là anh ấy đã bám theo, tối khuya hắn ta về nhà mới xong việc. Bọn anh đều cười anh ấy là bảo mẫu đưa đón.” Triệu Tấn Dương nói, “Sau đó ấy à, anh ấy làm bảo mẫu đến gần một năm.”
Diệp Trí Viễn hít một ngụm khí lạnh.
Con người ta khi đến một độ tuổi nhất định, nhìn người nhỏ tuổi hơn sẽ khó tránh khỏi hồi tưởng, bản thân mình ở cái tuổi ấy đã đến như thế nào. Thậm chí có người sẽ tốt bụng hoặc tự đắc chỉ dẫn cuộc sống cho người khác. Mà Triệu Tấn Dương lại không phải là loại thích lên mặt đàn anh, nhiều nhất là thuộc về vế trước.
Anh hỏi: “Cậu tới được bao lâu rồi?”
Diệp Trí Viễn đáp: “Hơn một tháng.”
“Người nhà có ủng hộ không?”
“Cũng không ủng hộ hẳn.” Diệp Trí Viễn nheo mắt trong gió, “Vẫn đang làm công tác tư tưởng.”
Triệu Tấn Dương cười, “Vậy cậu còn phải tìm cách đấy.”
Diệp Trí Viễn không hiểu ý lắm, đưa tay lên gãi mặt.
“Có bạn gái rồi à?”
Diệp Trí Viễn đáp: “Dạ.” Nhưng vì âm thanh ồn ào bên đường quá lớn nên có lẽ Triệu Tấn Dương không nghe rõ, Diệp Trí Viễn nói lại: “Có bạn gái rồi.”
“Yêu hồi đi học à?”
Diệp Trí Viễn to giọng đáp phải.
“Vậy thì tốt.”
Diệp Trí Viễn lại hỏi: “Vậy còn anh thì sao anh Dương, chắc là kết hôn rồi nhỉ?”
“Anh?” Triệu Tấn Dương rẽ khúc cua, cười nói: “Vẫn còn một mình.”
Diệp Trí Viễn: “…”
“Có phải thấy anh lớn tuổi quá không?”
Diệp Trí Viễn thành thật trả lời: “Nhìn không ra.”
Câu chuyện kết thúc bằng tòa nhà nóc tròn màu hồng cao hai tầng, đã đến mục tiêu.
Triệu Tấn Dương đẩy đại motor vào trong khe hở giữa mấy chiếc xe máy và xe đạp bên đường.
Tòa nhà không có garage dưới hầm, chỉ có đường vạch trước cửa để đậu xe, mà trong bãi ấy có chiếc Honda Accord màu trắng của Trịnh Dư Trạch đậu, biển số xe vừa khớp.
Triệu Tấn Dương bảo Diệp Trí Viễn tìm một chỗ chờ mà coi chừng cửa, còn anh đi vòng vòng kiểm tra thì không thấy có cửa ra nào khác.
Diệp Trí Viễn đưa mắt ra hiệu đối diện cửa là một tiệm bán vé số, hỏi: “Em đến đó nhé?”
Triệu Tấn Dương gật đầu, “Nhớ rõ mặt mũi rồi chưa?”
Diệp Trí Viễn đáp: “Nhớ rồi.”
Triệu Tấn Dương đáp: “Tốt.”
Triệu Tấn Dương đi lang thang ven đường, mặc một chiếc áo khoác cũ, lại để ria mép, nhìn qua trông giống công nhân làm ca tối. Hứa Liên Nhã vốn để anh thay áo khoác mới, nhưng anh không nỡ, biết có thể phải ôm chăn ngủ qua đêm ngay tại hành lang, anh sợ làm bẩn nhăn nhúm nó. Cô còn vì vậy mà cười anh, dứt khoát mặc kệ anh.
Đi một vòng, chỉ phát hiện được cánh cửa sau để chuyển hàng hóa và vất rác. Đối phương là ông chủ ở đây, khả nắng ra vào từ cửa nhỏ không nhiều, nhưng để đề phòng thì Triệu Tấn Dương vẫn canh chừng nó.
Đối diện cửa sau của Thịnh Thế Dạ Sắc cũng là cửa sau của một quán cơm, đúng lúc có một người mặc đồng phục phục vụ lén chạy ra ngoài hút thuốc. Triệu Tấn Dương nghĩ một lúc rồi đi về phía cậu ta.
“Người anh em, cho mượn bật lửa với.” Triệu Tấn Dương lại gần nói.
Người phục vụ là một thanh niên gầy yếu, thấy Triệu Tấn Dương không mặc đồng phục thì buông lòng cảnh giác. Cậu ta đưa bật lửa ra, hỏi: “Sao trước kia chưa từng thấy anh bao giờ?”
Triệu Tấn Dương cúi đầu, dùng tay che lửa châm thuốc, rồi trả bật lửa lại cho cậu ta.
“Tối ở đối diện.”
“À…” Người phục vụ nhìn bức tường màu hồng, có vẻ đã tin, “Các anh có thể không cần mặc đồng phục à?”
Triệu Tấn Dương nói: “Tôi mới đến, bên trên chưa phát cho.”
Người phục vụ lại gật đầu một cái.
Triệu Tấn Dương chậm rãi nhả ra một ngụm khói, hỏi: “Bây giờ sắp đến giờ ăn trưa rồi, các cậu không bận à?”
Người phục vụ lắc đầu, cười láu lỉnh, “Nào bận bằng các anh chứ.”
Triệu Tấn Dương nghe ra hàm ý trong câu, “Bận thế nào vậy, tôi mới đến, không biết nhiều.”
Người phục vụ cố làm ra vẻ thần bí nói: “Các anh ấy à, mấy em xinh đẹp nhiều lắm, trời vừa tồi…” Cậu ta nhìn anh bằng ánh mắt “anh hiểu rồi đấy”.
Triệu Tấn Dương cười đầy dung tục tiếp cậu ta, nói: “Ra thế…”
Người phục vụ càng cười lớn hơn.
Tán dóc hút thuốc một hồi, Triệu Tấn Dương đã biết được chung chung về quy mô và tình hình, người phục vụ hút thuốc xong thì phải về làm, đúng lúc điện thoại của Triệu Tấn Dương có cuộc gọi đến.
Diệp Trí Viễn báo cho anh biết Trịnh Dư Trạch đã ra ngoài.
Triệu Tấn Dương nhanh chóng quay về bãi đậu xe, chiếc Honda Accord kia đang sang xe.
“Cậu chắc là hắn ta ở trong xe chứ?” Triệu Tấn Dương vừa mở khóa vừa hói.
“Chính là hắn, không sai đâu.” Diệp Trí Viễn chắc chắn như đinh đóng cột.
“Lên xe.” Triệu Tấn Dương đẩy motor ra, nhảy lên ngồi trước.
Triệu Tấn Dương không dám đi quá gần, bám đuôi quanh co một hồi thì dừng lại trước quán cơm theo phong cách phòng bếp xưa.
“Chỗ này hẻo lánh nhỉ…” Diệp Trí Viễn nhìn xung quanh, thở dài nói.
“Cũng che khuất.”
“Chúng ta phải vào sao?”
“Tạm thời không vào.”
Diệp Trí Viễn ném cho anh ánh mắt nghi hoặc.
Triệu Tấn Dương cửa đùa nói, “Không đủ tiền trả.”
“…” Diệp Trí Viễn ngây ra rồi bật cười.
Ở hẻm trước cổng phòng bếp xưa có mấy tiệm cơm bình dân nhỏ, trong khe hở gạch sứ dưới sàn dính đầy bẩn đen, mặt bàn gỗ dính toàn dầu mỡ nhơm nhớp, Triệu Tấn Dương chọn một tiệm có vẻ tàm tạm.
“Chúng ta ăn cơm đi đã.”
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn ngồi bên ngoài tiệm, cách xa tiếng xào nấu thức ăn và tiếng tivi phát ra đầy ồn ào.
Triệu Tấn Dương nhìn lướt thức ăn nhanh trong thực đơn nói: “Thịt bò hầm khoai tây.”
Diệp Trí Viễn gọi một suất cơm gà om mắm.
Triệu Tấn Dương trả tiền trước, nói: “Thế này thì đặt đũa xuống là có thể đi.”
Diệp Trí Viễn gật đầu tiếp thu.
Nhân lúc thức ăn chưa được đưa lên, Diệp Trí Viễn thấp giọng hỏi: “Anh Dương này, có phải các anh cải trang điều tra rất nhiều không?”
Cách Diệp Trí Viễn dùng từ khiến anh bật cười, “Ý cậu là nằm vùng ấy hả.”
“… Đúng thế.”
“Như chúng ta bây giờ cũng coi là một nửa đấy.”
“Em là chỉ… cái việc lẻn vào nội bộ kẻ địch ấy?”
Triệu Tấn Dương uống một hớp trà, hất cằm, “Muốn thử một lần à?”
Lúc nói vẫn không quên đưa mắt nhìn phòng bếp xưa.
Diệp Trí Viễn xắn tay áo lên nói: “Là tò mò thôi.”
Triệu Tấn Dương đặt ly nhựa xuống, “Lúc đến hiện trường thật thì không phải là chuyện tò mò chơi đâu.”
Diệp Trí Viễn hiểu rõ gật đầu: “Cái đó… Anh Dương này, liệu đối phương có thể bảo anh thử một hơi không?”
Triệu Tấn Dương im lặng một lúc, suýt nữa cho là cậu ta có ý tứ khác, nhưng lại nghĩ đến có lẽ cậu ta chỉ tò mò về công việc mà thôi.
“Sẽ có.”
Diệp Trí Viễn không bất ngờ trước câu trả lời này, “Vậy thì phải đối phó thế nào mới khiến đối phương không nghi ngờ?”
Triệu Tấn Dương đáp qua loa: “Dựa vào tình hình cụ thể mà có phân tích cụ thể, phải lừa đối phương tin rằng cậu không thể hít lại vừa tin đó là hàng thật.”
Diệp Trí Viễn không biết có nên hỏi tiếp hay không, mặt có vẻ do dự.
Triệu Tấn Dương nhìn thấy hết, anh nói: “Tôi nhớ lão đại có một lần chuẩn bị một loại phấn gia vị, mùi sau khi đốt khá kỳ quặc, vì không để đối phương nghi ngờ nên anh ấy đã hít vào hết. Phổi như sắp nổ đến nơi rồi mà anh ấy vẫn phải làm ra vẻ rất hưởng thụ.”
Dù không phải là chuyện gì buồn cười nhưng Diệp Trí Viễn lại bật cười, thất vọng xen lẫn với kính trọng.
Bà chủ đưa thức ăn nhanh lên, Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn vội vã xới cơm, thỉnh thoảng lại nhìn vào phòng bếp kia.
Trịnh Dư Trạch nán lại hơn một tiếng mới quay về Thịnh Thế Sắc Dạ.
Đến gần giờ cơm tối lại đổi qua chỗ khác, quán cơm lúc này nằm ở khu vực náo nhiệt, được trang hoàng khá là sang. Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đợi khoảng hai tiếng, Trịnh Dư Trạch mới đi ra, mặt đỏ gay, mắt ti hí híp lại thành đường kẻ, mùi rượu có nồng nặc đến đâu cũng không che đi được dáng vẻ xảo quyệt của hắn.
Sau khi Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn “đưa” Trịnh Dư Trạch về nhà, mới quay về lại tòa nhà công sở.
Ý của Lục Nghị là để Triệu Tấn Dương dẫn Diệp Trí Viễn theo mấy ngày, sau đó thì anh hành động một mình.
Triệu Tấn Dương không chỉ phải viết báo cáo điều tra hôm nay mà còn phải làm một phần tổng kết biểu hiện của Diệp Trí Viễn nữa.
Đến khi xong việc anh mới nhớ ra mình đã là người có nhà, Triệu Tấn Dương ngồi lên xe bus vắng vẻ, gọi điện cho Hứa Liên Nhã trước.
[align=center]***
[/align]
Hứa Liên Nhã tắm xong đi ra, vừa lúc nhận được điện thoại của Triệu Tấn Dương.
“A lô?” Một ngày bận bịu khiến giọng của cô nghe có vẻ kiệt sức.
“Là anh.” Triệu Tấn Dương nói, “Ăn cơm chưa?”
Hứa Liên Nhã cười thầm: “Đã mấy giờ rồi mà còn hỏi hả.”
“… Hôm nay quên gọi điện báo là không thể về ăn cơm với em được.”
“Không sao, đến sáu giờ không thấy anh gọi là em tự hiểu anh sẽ không về rồi.”
“…”
Đột nhiên cô sực nhớ ra, hỏi ngược lại: “Anh đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ăn gì?”
Triệu Tấn Dương úp mở một hồi rồi nói: “Thịt bò hầm khoai tây.”
Hứa Liên Nhã nói: “Sao anh lại thích ăn thịt bò thế chứ.”
Hình như anh cười, nhưng ồn áo quá nên cô không chắc chắn lắm. Triệu Tấn Dương đáp: “Hồi nhỏ trâu bò là nguồn lao động chính trong nhà, quý giá biết bao, một năm không ăn được mấy lần đâu.”
Cô vừa nói vừa vào phòng ngủ, “Anh đã về chưa?”
Bên kia nói: “Ở trên xe rồi.”
“Được.”
Hứa Liên Nhã ngồi xuống mép giường, đối diện là tủ quần áo, hai cánh cửa mở rộng, có thể nhìn rõ bên trong không sót thứ gì.
Bên trái là quần áo của Triệu Tấn Dương, thiên về màu tối, bên phải là của cô, màu sắc phong phú hơn nhiều.
Cô chống hai tay xuống đệm, nhìn một lúc lâu, chợt cảm thấy thật thần kỳ.
Tủ quần áo như hộp kẹo ngày xưa ta từng cất giấu, bên trái là sô cô la, bên phải là kẹo trái cây, vừa mở ra, bao hương vị ngọt ngào ùa đến.
Hứa Liên Nhã buông thõng hai tay, nằm ngã xuống giường.
Không bao lâu sau, có tiếng ổ khóa ở cửa chuyển động truyền đến.
Đại hiệp ba chân Hỉ Thước nghe thấy động tĩnh, cảnh giác dán mắt nhìn một hồi, thấy có người đi vào thì sợ hãi vọt vào phòng ngủ. Triệu Tấn Dương mới tới có vài hôm nên nó vẫn chưa quen lắm, vừa thấy anh liền chạy ra xa. Vì chỉ có một chân trước nên lúc nó chạy giống như hiệp khách quàng áo choàng cưỡi trên lưng ngựa, thật hùng hổ.
Hứa Liên Nhã đóng cửa tủ lại, đứng dậy đi ra ngoài.
“Về rồi à.”
Hứa Liên Nhã nhìn anh đổi giày trước tam cấp trong nhà.
Thời tiết này khá đẹp, Triệu Tấn Dương không chảy mồ hôi, nhưng chạy ở ngoài cả ngày trời, mặt và tóc của anh có dấu vết bôn ba thấy rõ.
“Còn chưa ngủ à?” Triệu Tấn Dương cầm tất vất vào thùng nước ở ban công, “Không cần phải chờ anh đâu.”
Hứa Liên Nhã lau khô tóc, “Ngày nào em cũng vậy cả.” Nhìn anh đi vào nhà vệ sinh, cô đứng bên cạnh hỏi: “Ngày đầu tiên đi làm thấy thế nào?”
“Cũng tạm, cứ vậy thôi.”
“Mai mấy giờ dậy?”
“Sớm hơn hôm nay chút, cỡ 6 giờ.”
“Được.”
Triệu Tấn Dương rất biết ơn cô không hỏi niều, anh đi đến trước mặt cô, muốn ôm cô nhưng rồi lại nghĩ mình vẫn chưa tắm. Hứa Liên Nhã cũng nhìn ra điều đó, khẽ cười: “Em đã lấy quần áo cho anh rồi, tắm xong thì đi nghỉ sớm đi.”
Triệu Tấn Dương đành đáp: “Được.”
Vợ chồng hạnh phúc