[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 8
Một buổi sáng, Triệu Tấn Dương chạy bộ về rửa ráy tắm táp, đúng lúc Hứa Liên Nhã cũng dậy.
Cô mơ màng hỏi: “Mấy giờ đi làm?
“Tám giờ.”
“Đồ cũng mang đủ rồi.”
Triệu Tấn Dương lau tóc ừ một tiếng.
Đợi Hứa Liên Nhã rửa mặt xong, còn dắt kẹp tóc trên đầu, để lộ vầng trán sáng bóng, Triệu Tấn Dương đi đến hôn lên trên một cái, vỗ vào mông cô rồi nói: “Anh đi đây.”
Cô lại hỏi: “Đã mang theo đồ đủ chưa?”
Triệu Tấn Dương bất đắc dĩ đáp: “Mang đủ rồi.”
“Điện thoại?”
“Có rồi.”
“Chìa khóa?”
Anh lắc tay, chùm chìa khóa kêu leng keng.
“… Thẻ cảnh sát?”
“Không mang.”
Cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng phát hiện ra thứ để quên, “Để đâu rồi?”
Triệu Tấn Dương nói: “Lão đại thu của anh rồi.”
“…”
Anh lại nhéo lấy mặt cô, “Sao lại giống đưa trẻ đi học vậy chứ.”
Hứa Liên Nhã gạt tay anh ra, nói: “Tối phải về sớm nấu cơm cho em.”
Triệu Tấn Dương cung kính, “Tuân lệnh!”
Hứa Liên Nhã cười đẩy anh một cái, “Đi sớm về sớm.”
Trong lòng cô cũng biết rõ, Triệu Tấn Dương chỉ có thể làm được nửa vế đầu.
[align=center]***[/align]
Một lần nữa trở lại trụ sở làm việc, chú gác cổng nhận ra Triệu Tấn Dương.
“Này, lâu lắm rồi không thấy cậu đâu đấy.”
Triệu Tấn Dương cười cười, đưa cho ông ta một điếu thuốc.
“Ừ.” Triệu Tấn Dương đáp qua loa.
Chú gác cổng dắt thuốc ra sau tai, nói: “Tôi còn tưởng cậu bị điều đi rồi chứ.”
“Nghỉ phép dài hạn thôi.”
Chú gác cổng cười vui vẻ, “Về quê kết hôn à?”
Triệu Tấn Dương bị chọc cười, “Lần trước chú còn nói giới thiệu đồng hương cho tôi kia mà, người đâu rồi? Tôi còn nhớ đấy.”
Chú gác cổng cũng cười theo, “Lần sau tôi dẫn người đến, cậu cũng đừng để mất đấy.”
Triệu Tấn Dương nói: “Là người đẹp thì nhất định không để mất.”
“Này, cái cậu này…” Chú gác cổng giả vờ tức giận, Triệu Tấn Dương phất tay với ông ta: “Đi vào trước đã.”
Chú gác cổng nhìn theo bóng lưng cậu thanh niên, lấy điếu thuốc ra ngửi một cái, nhét vào miệng cười tủm tỉm.
Rời xa một năm, quay về nơi quen thuộc, anh nán lại một lúc trước bức tường vinh dự ở hành lang, trong lòng dâng lên cảm xúc tò mò kích động như lần đầu tiên đặt chân đến nơi này.
Tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải một người đàn ông hai mắt đỏ bừng, xem ra phải thức đêm rồi, trẻ tuổi mà lạ mặt, có thể là vừa mới đến, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.
Triệu Tấn Dương dừng lại trước một gian phòng làm việc, gõ cửa hai cái.
Giọng nam trầm thấp từ bên trong truyền ra, “Mời vào.”
Triệu Tấn Dương đẩy cửa đi vào, một người đàn ông ngẩng gương mặt mặt đầy nếp nhăn như gân lá khô lên từ sau bàn.
“Lão đại.”
“Lại đây,” Người đàn ông cong khóe miệng lên, “Ngồi đi.”
Triệu Tấn Dương kéo ghế ra ngồi xuống đối diện ông ta.
Người đàn ông rút một điếu thuốc từ gói thuốc ra, hỏi Triệu Tấn Dương có muốn làm một điếu không.
Triệu Tấn Dương nhìn gói thuốc, nhận lấy một điếu, ra hiệu Trung Hoa mềm trong tay, “Lão đại, đẳng cấp tăng lên không ít đấy.”
Người đàn ông cười một tiếng, cúi đầu nhíu mày tự nhiên châm lửa, nói: “Con gái tôi mua cho đấy.”
Người đàn ông rất ít khi nhắc đến chuyện người nhà, Triệu Tấn Dương chỉ biết năm xưa ông ta đã ly hôn, con gái theo vợ trước.
“Chứ anh làm sao mua nổi.”
Người đàn ông cười ha một tiếng, cũng không tức giận.
“Mấy ngày trước chú bảo vệ còn hỏi tôi, A Dương đi đâu rồi, sao đã lâu rồi mà không thấy cậu ta đâu.”
“Sáng này chú ấy còn hỏi có phải tôi về quê kết hôn không đấy.”
“Chú ấy mới cắt tóc, có phải trông trẻ hơn không?”
Triệu Tấn Dương nghịch chơi điếu thuốc trong tay chứ không châm, nói: “Kiểu tóc mới gì chứ, tóc chú ấy vẫn luôn vậy mà.”
Người đàn ông láng máng cười trong làn khói.
“Tên tấm bằng khen thứ ba bên trái hàng đầu tiên ở tường vinh dự là gì?”
“Tập thể huy chương hạng nhì.”
“Năm nào?”
“Năm 07.”
“Trước khi đi vào đã gặp ai?”
“Một chàng trai trẻ tuổi, tuổi chừng 20 đến 25, cao khoảng mét 75, dáng người trung bình, tóc dài hơn so với kiểu húi cua, mặt dài, mày rậm, mặc hoodie màu xám tro cùng áo khoác denim màu lam nhạt, bên dưới mặc quần tối màu, chân đi giày lười màu xanh.”
“Đó là đồng nghiệp mới đến, năm nay vừa tốt nghiệp.”
Điếu thuốc của người đàn ông sắp hết, ông ta hút một hơi dài cuối cùng, rồi dí thuốc vào trong gạt tàn.
Ông ta đi ra khỏi bàn, đứng trước mặt Triệu Tấn Dương, người sau cũng đứng lên.
Triệu Tấn Dương cao xấp xỉ ông ta, có lẽ do tuổi tác nên nếp nhăn trên mặt người đàn ông khiến người ta nghĩ đến người già yếu đuối, so ra thì chàng thanh niên rắn chắc cao lớn hơn.
Người đàn ông vỗ vai anh, cái vỗ mạnh sau cùng như ủy thác trọng trách.
“A Dương, hoan nghênh về với đơn vị!”
Triệu Tấn Dương đứng nghiêm, nghiêm túc làm một động tác chào.
“Cám ơn lão đại rất nhiều!”
Tư thế này khiến người đàn ông thoáng kinh ngạc, rồi lại cười cười kéo tay xuống nói: “Được rồi, đừng có nghiêm chỉnh như thế, như vậy mà ra ngoài là không được đâu.”
Triệu Tấn Dương cười một tiếng, đứng thả lỏng.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Sau cửa là nửa bên người của Thẩm Băng Khê, thấy hai người trong phòng cũng không ngạc nhiên.
“Lão đại, đi họp thôi.”
“Được.”
Người đàn ông cầm lấy sổ và bút trên bàn, lúc đi ngang qua Triệu Tấn Dương thì dừng lại, nói: “Đợi tôi họp xong sẽ đến tìm cậu.”
Triệu Tấn Dương đi ra theo, Thẩm Băng Khê khẽ vặn tay anh thay cho lời chào.
Thẩm Băng Khê cũng vào phòng họp.
Triệu Tấn Dương quay về một gian phòng khác, chỉ có một chiếc bàn làm việc cùng hai ba chiếc ghế salon gỗ, ngày trước bọn họ từng lấy đây làm phòng nghỉ ngơi tạm thời.
Lúc này trong phòng chỉ có một người, nằm trên ghế salon phía sau bàn. Người kia nghe thấy tiếng cửa mở thì mở cổ tay ra, ngóc đầu dậy – chính là người vừa nãy gặp trên hành lang.
Cậu thanh niên mơ màng vật lộn ngồi dậy, nom có vẻ mệt.
Triệu Tấn Dương nói: “Cậu cứ ngủ đi.”
Cậu thanh niên ngẩn người.
Triệu Tấn Dương không thể làm gì khác hơn là tôi: “Tôi không phải lãnh đạo gì đâu.”
“À…” Một tiếng chậm chạp, cậu thanh niên nói: “Xin lỗi, mệt quá.”
Triệu Tấn Dương đáp lại bằng nụ cười thông cảm đành vậy.
Cậu thanh niên chần chừ hỏi: “Anh cũng là mới đến à?”
“Không phải.”
“À.” Không biết cậu thanh niên vốn kiệm lời hay là mệt, lại từ từ nằm xuống, xin lỗi nói: “Tôi ngủ tiếp đây.”
Triệu Tấn Dương nói: “Lão đại đến thì tôi gọi cậu.”
Trước khi khép mắt, cậu thanh niên cười khẽ một tiếng cám ơn.
Cuộc họp kéo dài lâu quá, Triệu Tấn Dương còn chưa kịp có cơ hội đánh thức cậu thanh niên thì cậu ta đã tự tỉnh rồi.
Cậu ta ra ngoài một lúc rồi quay về, bên tóc mai có nước nhỏ, hẳn là đi rửa mặt mới về.
Triệu Tấn Dương đi ra ngoài hành lang, đúng lúc cửa phòng họp bật mở, người bên trong lục tục ra ngoài. Đầu tiên là lão đại của anh, sau đó là Quách Dược, tiếp đến là mấy gương mặt quen thuộc, cuối cùng là Thẩm Băng Khê.
“A Dương…” Người đàn ông ngoắc tay với anh, “Lại đây chút.”
Đồng nghiệp cũng phát hiện ra anh, đi tới đấm đá kiểu đàn ông thay lời chào hỏi, Triệu Tấn Dương đón từng cái một.
“Cuối cùng cậu cũng chịu về rồi!”
“Mẹ! Cậu không có mặt anh đây cô đơn lắm!”
“Lâu rồi cậu không ở đây, ngày nào chị Thủy cũng lẩm bẩm cậu đấy, gì mà em trai Dương của chị…”
“Tôi đánh chết cậu, tôi nhắc đến cậu ta lúc nào! Buồn nôn chết đi được!”
“Cơ thể vẫn nguyên vẹn đấy chứ, đang chờ đọ tay với cậu đây…”
“…”
Triệu Tấn Dương bị lớp lớp câu hỏi bao vây không thoát nổi, đành đáp qua loa mấy câu, người đàn ông kịp thời giải cứu anh.
Đi ngang qua Quách Dược, Triệu Tấn Dương trừng mắt nhìn anh ta một cái, dáng vẻ như đứa con nít bướng bỉnh giận dỗi với ông anh trai.
Quách Dược cũng chẳng nhìn anh thân thiện gì cho cam, chỉ là vì ngại trước mặt mọi người nên không dám làm quá.
Triệu Tấn Dương quay về căn phòng kia lần nữa, người đàn ông lấy một túi giấy dai từ trong tủ tài liệu ra đưa anh.
Triệu Tấn Dương sờ bên ngoài một cái, một thứ vừa dày vừa cứng, anh không khỏi cười.
Bên trong xổ ra một tấm thẻ cảnh sát, Triệu Tấn Dương cầm trên tay ước chừng, cảm giác quen thuộc làm anh yên lòng. Trên tấm thẻ chính là anh của phiên bản trẻ tuổi không có râu, động một cái, huy hiệu cảnh sát ánh lên màu của dấu hiệu chống giả.
Người đàn ông trêu anh, “Không nhận ra à?”
Triệu Tấn Dương nói: “Đúng vậy, đẹp trai quá.”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng, đưa một túi tài liệu khác cho anh, “Vụ án đang theo lần này, cậu xem qua trước đi.”
Triệu Tấn Dương đón lấy, bỗng người đàn ông nói: “A Dương, cậu đi theo tôi mấy năm rồi?”
Triệu Tấn Dương giương mắt, “Bảy năm.”
“Tám năm.” Người đàn ông chỉnh lại.
“…”
Một năm xa nhau này mà người đàn ông cũng tính vào.
“Nên lúc trước tôi nói, lần này cậu quay về, tôi cũng sẽ không dẫn dắt cậu như lúc còn là tân binh nữa, những chuyện trước kia cậu có thể làm tôi cũng đã sắp xếp xong xuôi cho cậu rồi. Cậu biết ý tôi chứ?”
Triệu Tấn Dương không khỏi thẳng lưng trước lời gần như là cảnh cáo, “Biết ạ.”
“Làm cho tốt.”
Sau ba chữ ấy là kỳ vọng không thể nào coi nhẹ lại khó mà nói thẳng, Triệu Tấn Dương lặp lại, “Biết ạ.”
Người đàn ông bảo Triệu Tấn Dương chờ một chút, ông ta ra ngoài một lát, lại gọi một người vào.
“Diệp Trí Viễn, là trí viễn trong ninh tĩnh trí viễn.” Người đàn ông giới thiệu cậu thanh niên vừa rồi, “Mới nhắc đến với cậu xong đấy.” Rồi lại giới thiệu Triệu Tấn Dương, “Tiền bối của cậu, Triệu Tấn Dương, mọi người cũng gọi cậu ta là A Dương.”
Diệp Trí Viễn lễ phép gọi một tiếng anh Dương, “Em vẫn hay nghe chị Băng Khê nhắc đến.”
Người đàn ông nói: “A Dương, vụ án này cậu dẫn cậu ta theo.”
“… Vâng.”
Rồi lại nói với Diệp Trí Viễn, “Cậu học tập anh Dương của cậu nhiều vào, đây là tay lão luyện số một số hai trong đơn vị chúng ta đấy.”
“Vâng, đội trưởng Lôi.”
Người đàn ông hăm dọa, “Vừa gọi tôi là gì?”
Diệp Trí Viễn: “… Lão đại.”
“Sau này chú ý chút, đặc biệt là ở bên ngoài, một câu xưng hô thôi cũng có thể khiến cậu bỏ mạng đấy.”
Diệp Trí Viễn bị lên lớp đỏ bừng hai tai, “Em nhớ rồi, lão đại.”
Lục Nghị vỗ vai cậu ta theo thói quen, nói: “Các cậu đi đi.”
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn tìm một nơi xem hồ sơ vụ án.
Triệu Tấn Dương lật xem từng tờ một, dần dần nghiệm chứng phỏng đoán của mình.
Đây không phải là vụ án anh theo trước kỳ nghỉ phép, tài liệu hiện nay cũng không liên quan gì đến nó cả, quy mô cũng kém xa.
Anh cũng đã sớm đoán ra được, có thể để người mới tham gia vào thì cũng chẳng phải vụ án to tát gì.
Triệu Tấn Dương ném tài liệu trong tay xuống, tờ giấy nhẹ nhàng rơi xuống bàn trà nhỏ, không phát ra tiếng động nào, ngược lại anh đứng dậy lại gây ra động tĩnh khá lớn.
Diệp Trí Viễn cẩn thận hỏi: “Sao vậy anh Dương?”
Triệu Tấn Dương ôm eo, nói: “Anh… đi vệ sinh.”
Triệu Tấn Dương mới đi đến máng tiểu kéo khóa quần xuống thì có người đi vào.
Là Quách Dược.
Anh ta đứng cách Triệu Tấn Dương một máng tiểu.
Triệu Tấn Dương quay đầu nhìn lại, cửa phòng đi nặng mở rộng, trong nhà vệ sinh nam chỉ có hai người họ.
“Vụ án lần trước xong rồi à?” Triệu Tấn Dương nhìn chằm chằm khe hở gạch sứ đen ốp trên tường, lên tiếng hỏi.
Quách Dược không đáp, Triệu Tấn Dương cười lạnh một tiếng.
Tiếng nước chảy lớn dần làm tăng thêm tình cảnh vi diệu giữa hai người họ, giống như dây đàn tấu nhạc càng kéo càng căng.
Triệu Tấn Dương nói tiếp: “Cũng một năm trôi qua rồi, không giống phong cách của cậu chút nào.”
“Tiểu Diệp là lão đại tự mình chọn, có thể được anh ấy coi trọng đều không phải là người tầm thường.” Quách Dược đã đi xong, xoay người sang nói với Triệu Tấn Dương: “Anh đừng có để thua một người mới đấy.”
Triệu Tấn Dương nhìn xuống, vẫy vẫy thứ đồ chơi trong tay, nhét vào lại rồi kéo khóa lên.
“Nhờ có yêu mến.” Triệu Tấn Dương vừa rửa tay vừa nỏi.
Ở trong đơn vị không thể so được với bên ngoài, Triệu Tấn Dương và Quách Dược đều nén lửa trong lòng lại, không ra mặt va chạm.
Quách Dược không nói gì thêm, phất tay sải bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, suýt nữa đụng phải Thẩm Băng Khê.
Thẩm Băng Khê: “…”
Triệu Tấn Dương đi ra cũng gặp cô ấy, nói: “Ơ, sao lại chờ em ở đây thế?”
“…”
Thẩm Băng Khê kéo anh đến một góc vắng người, thấp giọng hỏi: “Quách Dược tìm cậu?”
Triệu Tấn Dương đáp: “Cậu ta tìm em làm gì.”
Thẩm Băng Khê cau mày, “A Dương, Quách Dược có nói gì với em đi chăng nữa thì cũng đừng để trong lòng. Con người cậu ấy như thế, khá là kỳ cục, ban đầu cậu xảy ra chuyện cậu ấy cũng rất khó chịu, chỉ là không biết cách biểu đạt mà thôi. Cậu ấy cũng chưa từng làm chuyện gì không tốt với cậu, đúng không?”
Triệu Tấn Dương không cách nào phản bác được, nhìn Thẩm Băng Khê một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Còn chưa thành dâu của người ta mà vội bênh vực vậy rồi à.”
Thẩm Băng Khê nhướn mày, “Triệu Tấn Dương!”
“…” Triệu Tấn Dương ôn tồn, “Được rồi được rồi, em sai rồi, em chỉ nói đùa thôi.”
Thẩm Băng Khê liếc anh một cái, “Cậu đừng có sốt ruột, ý của lão đại bây giờ là để cho cậu quen nếp đấy. Chị thấy không mười thì có đến tám chín phần là gọi cậu quay về đấy.”
Triệu Tấn Dương nhún vai, “Từ lâu người bên kia đã coi là em chết rồi, nếu em lại vào há chẳng phải là xác chết vùng dậy à. Hơn nữa cũng hơn một năm rồi, cơ cấu nội bộ cũng không biết thay đổi được bao nhiêu. Tin tức hồi đó em biết giờ e cũng chẳng có ít gì.”
“Đúng là thay đổi không ít…”
Dẫu sao bây giờ đã không còn tham gia vào vụ án nữa, Triệu Tấn Dương cũng biết điều đó, nên không đợi cô ấy nói tiếp đã cướp lời: “Còn chuyện gì khác không?”
Thẩm Băng Khê: “… Cũng không có gì?”
“Vậy em về làm việc đây.” Anh nhếch môi, mình cũng không thể thua cả một người mới được.
Kkkkk đáng iu, làm dâu người ta
Đi vệ sinh mà tác giả miêu tả kỹ vậy 🤣.
A Dương là lính bố Liên Nhã, kkk. Cửa này dễ mà khó đây.
“…vẫy vẫy thứ đồ chơi trong tay, nhét lại vào rồi kéo khóa” lạy bà chị tác giả. Tôi không nghĩ gì đen tối đâu các chị em