ánh dương soi lối

[Q2] Ánh Dương Soi Lối – Chương 6

Đợi khi đàn chị của Triệu Tấn Dương có thời gian rảnh thì đã là trung tuần tháng mười một.

Trong thời gian này Hứa Liên Nhã đã mua mấy chiếc áo khoác dày, thuận tiện cũng mua cho Triệu Tấn Dương một bộ. Triệu Tấn Dương bị cô “ép” mặc thử, trong phòng không bật điều hòa nên nóng bức sinh đỏ mặt.

“Có đủ không?” Hứa Liên Nhã hỏi anh trong gương.

Triệu Tấn Dương vừa kéo dây khóa áo khoác vừa hỏi: “Em hỏi số lượng hay độ dày?”

Hứa Liên Nhã vỗ vào sau vai anh, Triệu Tấn Dương nói: “Anh thì đủ rồi, nhìn em là đủ.”

Một đống quần áo này là kết quả của việc Hứa Liên Nhã đi dạo phố một mình, cô bày từng bộ một lên giường, “Bộ nào đẹp?”

Triệu Tấn Dương nhìn lướt qua, “Cái nào cũng đẹp hết.”

“Đừng có qua loa.” Hứa Liên Nhã lại hỏi, “Vậy bộ nào đẹp nhất?”

Lúc này Triệu Tấn Dương mới nhìn lâu hơn, rồi nói: “Bộ trên người.”

Hứa Liên Nhã mặc áo len bó, đường cong rõ ràng, tháng này cô đã mập lên tí, nhìn không còn gầy như tháng trước nữa.

Hứa Liên Nhã quyết định phớt lờ anh, bắt đầu dọn từng bộ quần áo một vào vali.

Triệu Tấn Dương nói: “Em muốn ở mấy ngày?”

“Có lẽ là ba bốn ngày.” Hứa Liên Nhã dừng lại, “Trong tiệm không có người, chỉ có thể đóng cửa.”

Triệu Tấn Dương vòng hai tay lại đưa ra sau gáy, nằm xuống đống chăn gối đã xếp xong, miễn cưỡng nhìn cô.

“Đóng tiệm mấy ngày cũng được à?”

“Em là chủ, em quyết định.” Có vẻ đắc ý của một đứa trẻ.

Triệu Tấn Dương không khỏi bật cười, “Muốn đi tàu hay đi xe? Hay là… lái xe?”

“Nếu thông suốt thì lái xe chín tiếng là đến. Không phải ngày lễ chắc cũng không kẹt xe.” Hứa Liên Nhã nhìn anh, “Anh cảm thấy sao?”

“Ừ, nghe em cả.”

Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe theo đó của Triệu Tấn Dương khiến cô rất hưởng thụ, “Em còn định thuê máy ảnh nữa… anh có thể chụp ảnh chứ?”

Câu hỏi của cô làm anh hơi bất ngờ, nhưng một chuyện khác lại khiến anh ngạc nhiên hơn.

Triệu Tấn Dương nói: “Em không có máy ảnh ư?”

Ở một thành phố nổi danh nhờ vào sản phẩm điện tử thế này, Hứa Liên Nhã lại có một cuộc sống gần như nguyên thủy. Điện thoại của cô cũng đã là kiểu của mấy năm trước, một chiếc máy tính để bàn duy nhất đặt trong tiệm, nếu bảo thứ đồ nào mới thì cũng chỉ có xe của cô.

“Lúc đi học có một cái, sau đó thì hư rồi, mà rồi em cũng không đi đâu chơi nữa nên cũng chưa mua.”

“Anh mua cho em.” Triệu Tấn Dương nói, “Em thích kiểu gì?”

Cô cười một tiếng, “Không cần đâu, thuê một cái là được rồi, cũng đâu phải là dùng thường xuyên.”

“SLR hay kỹ thuật số?”

Hứa Liên Nhã thôi cười, “Đừng lãng phí tiền nữa.”

Sắc mặt Triệu Tấn Dương cứng lại.

Hứa Liên Nhã nghĩ một thoáng rồi bảo: “Kỹ thuật số đi, SLR không hay dùng sẽ bị mốc.”

Lúc nhá nhem tối, Thẩm Băng Khê mới đến, địa điểm ở ngay căn phòng Triệu Tấn Dương và Lương Chính đang thuê, Hứa Liên Nhã xử lý chuyện trong tiệm xong mới qua.

Triệu Tấn Dương xuống tầng một đón cô.

“Có phải đang chờ em không?”

“Cũng đang đánh bài.”

Tòa nhà này tầng bảy là cao nhất, không có thang máy, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương đành phải đi cầu thang bộ lên.

“Đoán xem anh làm gì?” Triệu Tấn Dương cười hỏi.

Hứa Liên Nhã ngửi một cái trên vai anh, “Thịt bò kho.”

“Ngửi được à?” Triệu Tấn Dương cũng nghiêng đầu hít mũi, “Có đâu…”

“Đoán thôi.”

Triệu Tấn Dương nói tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Còn nữa à?”

“Uống.”

“Cái này cần gì phải đoán…” Bỗng Hứa Liên Nhã ôm lấy hông anh, hôn lên đôi môi mỏng của anh. Đầu lưỡi quấn đầu lưỡi, nụ vị giác* được kích hoạt, mùi vị trong trí nhớ ùa đến.

(*Là b máy cm nhn của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi v.)

Ngón tay cô điểm lên bờ môi đỏ hồng của anh, nói: “Là trà chanh, nếm được rồi…”

Bàn tay Triệu Tấn Dương vòng bên eo cô trượt xuống, bấu nhẹ lên mông cô, “Rốt cuộc thì ai lưu manh hơn.”

Hứa Liên Nhã vỗ nhẹ lên gò má anh, giống như đang đánh thức anh dậy, “Đi thôi.”

Cửa sắt khép hờ, tiếng người trong phòng truyền đến khe cửa.

Triệu Tấn Dương đẩy cửa ra, ba người ngồi bên cạnh bàn đồng thời nhìn sang.

Đối cửa chính là Lương Chính, ngồi ở hai bên là hai người phụ nữ – bên trái là một cô học trò mặt mũi chưa hết ngây thơ, gọi là phụ nữ cũng không đúng, bên phải có lẽ chính là đàn chị của Triệu Tấn Dương.

Người phụ nữ bên phải đặt bài xuống, đứng lên nói: “Yosh, tới rồi đấy à.”

Hứa Liên Nhã gật đầu, lễ phép nói: “Chào chị.”

Người phụ nữ bên phải cười một tiếng, khiến nếp nhăn bên khóe mắt cũng cười theo, vội khoát tay nói: “Đừng khách sáo đừng khách sáo.”

“Hứa Liên Nhã, bạn gái em.” Triệu Tấn Dương bắt đầu giới thiệu, “Lương Chính, em đã gặp rồi đấy. Đàn chị của anh…” Anh ra hiệu, “Thẩm Băng Khê, bọn anh hay gọi là ‘chị Thủy’.” Cô bé còn lại kia, Triệu Tấn Dương chỉ Lương Chính nói, “Cậu giới thiệu chút đi.”

Lương Chính đen mặt, nặng nề nói: “Một cô gái.”

Cô gái kia lại không hề phật ý, toét miệng cười ngọt ngào, “Chào chị, em là bạn gái anh ấy, Phương Gia Gia.”

Lương Chính thấp giọng quát: “Nói lung tung gì thế!”

Thẩm Băng Khê cười hì hì, Triệu Tấn Dương ném cho Hứa Liên Nhã một ánh mắt người ngoài cuộc.

“Được rồi,” Thẩm Băng Khê chịu trách nhiệm nặng nề vỗ vai Lương Chính, “Con gái người ta cũng đã nói vậy rồi, cậu cứ hào phóng thừa nhận đi, người thua thiệt cũng đâu phải là cậu.”

“Đúng thế…” Phương Gia Gia liếc mắt nhìn anh ta.

Lương Chính tức giận vớ lấy gậy chống đứng lên, Phương Gia Gia nôn nóng, “Anh định đi đâu…”

“Hút, thuốc! Cô cũng muốn đi theo à?”

Phương Gia Gia: “…”

Hứa Liên Nhã vừa vào cửa đã trông thấy tình cảnh thế này, có chút không tiêu hóa nổi.

Bỗng Triệu Tấn Dương quay sang nhìn Hứa Liên Nhã, “Anh đi xào thức ăn.”

Hứa Liên Nhã hiểu ý, vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Để em giúp anh.”

Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương đi vào phòng bếp, không gian chật hẹp, chỉ xoay người một cái thôi đã suýt đụng vào vai nhau rồi.

Triệu Tấn Dương khép cửa lại, cửa nhôm ốp thủy tinh xanh liền ngăn cách tình huống khó xử ở bên ngoài lại.

“Lương Chính quen bạn gái lúc nào thế?”

Triệu Tấn Dương nhún vai, “Anh cũng mới gặp lần đầu tiên.”

“Nhìn có vẻ không lớn lắm.”

Khói trắng bốc lên từ lỗ thoát hơi, Hứa Liên Nhã dịch đến gần chút, ngửi thấy mùi thơm của thịt bò kho.

“Thơm quá đi…”

“Vừa lên năm nhất đại học, có thể lớn bao nhiêu chứ.”

Hứa Liên Nhã đứng thẳng người lên, “Đại học năm nhất?”

“Ừ.” Rau đã được rửa sạch lặt xong xuôi, chỉ việc chờ cho vào chảo xào, Triệu Tấn Dương bắt đầu rửa chảo, “Anh phải xào rau đây, em ra ngoài ngồi đi, nếu không lát nữa lại bị ám mùi,” Rồi lại nhìn cô, “Quần áo mới đấy…”

Hôm nay Hứa Liên Nhã mặc một bộ đồ mới mua, “Lát nữa đã,” Cô nói, “Lương Chính có vẻ không tình nguyện lắm.”

Triệu Tấn Dương hừ một tiếng, nhanh tay dùng túi xơ mướp lau chùi chảo, “Lương Chính khá nhạy cảm.”

Ý anh có lẽ là tự ti, Hứa Liên Nhã gật đầu một cái, Triệu Tấn Dương cho nước vào chảo rồi đặt lên bếp, nhìn Hứa Liên Nhã một cái, người phía sau lập tức nói: “Em ra ngoài nói chuyện với họ.”

Phương Gia Gia và Thẩm Băng Khê đang ngồi cắn hạt dưa, Hứa Liên Nhã ngồi xuống bên cạnh Phương Gia Gia.

Thẩm Băng Khê nhìn Hứa Liên Nhã, rồi hỏi Phương Gia Gia: “Em thích cậu ấy chỗ nào?”

Phương Gia Gia có vẻ hồn nhiên ngây thơ, “Chỗ nào cũng thích.”

“Thì cũng phải có chỗ nổi trội chứ.”

“Để em nghĩ đã…” Phương Gia Gia cụp mắt cắn hạt dưa, rồi bỗng nhiên bật cười, có chút ngây ngô, “Anh ấy lương thiện.”

Đã lâu lắm rồi Hứa Liên Nhã chưa từng nghe từ nào mộc mạc như thế, cô hơi sửng sốt.

Thẩm Băng Khê cũng vậy, “Người lương thiện nhiều vậy mà…” vì sao cứ là Lương Chính.

“Ừm, người em biết không nhiều, anh ấy là người tốt bụng nhất trong số họ.”

“…”

“Hì hì.” Phương Gia Gia nhìn Lương Chính ngoài sân thượng, lại bắt đầu vui vẻ cắn hạt dưa.

“Em cần phải biết, Lương Chính không giống những người khác lắm.”

Hứa Liên Nhã nghe ra được thái độ của Thẩm Băng Khê, tốc độ nhai trở nên chậm đi.

“Em biết mà,” Phương Gia Gia nói “Không phải là không có một chân đó ư, em không để ý đâu.”

Vết thương của Lương Chính đến trong miệng Phương Gia Gia lại thành một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, Thẩm Băng Khê thôi cười, nếp nhăn bên khóe mắt toát lên vẻ nghiêm túc, “Em gái à, em không để ý, không có nghĩa là cậu ấy cũng không để ý. Lòng tự trọng của cậu ấy rất mạnh, đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện, thế nên tổn thương mà người như vậy phải chịu đựng cũng lớn hơn người bình thường, đương nhiên khôi phục lại như cũ cũng chậm hơn. Em hiểu ý chị không?”

Phương Gia Gia cũng không đơn giản đến mức ngu ngốc, đáp: “Vâng.” Có thể nghe ra cô ấy cũng không vui gì.

Hứa Liên Nhã thầm tán thưởng dũng khí của Phương Gia Gia, chẳng qua là do mới đến, không tiện tham gia, chỉ im lặng lắng nghe.

Lương Chính đi hút thuốc đã lâu rồi mà chưa quay về, Phương Gia Gia đứng ngồi không yên, chạy ra sân thượng tìm anh ta.

Đề tài lúc này tự nhiên quàng đến trên người Hứa Liên Nhã, Thẩm Băng Khê nói: “Chuyện trước kia của A Dương em biết cả rồi?”

Hứa Liên Nhã nói: “Biết đại khái.”

“Thật sự không để tâm?”

“Cũng không thể vì nhỏ mất to được.”

“Đó đâu phải là chuyện nhỏ gì.”

Thẩm Băng Khê cũng không cười trên nỗi đau của người khác, nếu cô ấy đã là chiến hữu Triệu Tấn Dương quen biết nhiều năm, Hứa Liên Nhã cũng biết cô ấy sẽ không.

Nếu tiếp tục đi tiếp với Triệu Tấn Dương, có lẽ sau này sẽ còn gặp vấn đề tương tự như thế nữa, đến từ người nhà cô, nhất là bố cô, Hứa Liên Nhã trở nên đặc biệt nhẫn nại.  

Tình cảm của họ vốn không cần phải nói rõ cho người ngoài biết, nhưng trong lòng cô thẳng thắn vô tư, tự nhiên bộc lộ ra ngoài.

“Chị lo chuyện gì thì em cũng lo chuyện đó.” Giọng Hứa Liên Nhã không lớn, điềm tĩnh, cũng không phải khẩu khí thề thốt gì, “Em không dám nói mình sẽ luôn ở cạnh anh ấy, nhưng trong lúc anh ấy còn đáng để em thích, em sẽ không buông tay.”

Hứa Liên Nhã bày tỏ như thế khiến Thẩm Băng Khê trố mắt một lúc, rồi cười lúng túng, “Đừng nói là em, nếu cậu ta dám… cái gì đó nữa, chị cho dù là chị gái cũng sẽ khinh bỉ cậu ấy.”

Triệu Tấn Dương bước ra khỏi phòng bếp, thét to một câu “ăn cơm thôi”, bốn người kia mới bắt đầu đứng lên. Hứa Liên Nhã và Thẩm Băng Khê dọn dẹp vỏ hạt dưa và bàn ghế lại, Phương Gia Gia với Lương Chính bưng thức ăn lên.

Trên bàn ăn, Phương Gia Gia nói còn nhiều hơn Triệu Tấn Dương, ríu ra ríu rít như con chim nhỏ, thỉnh thoảng Lương Chính bực bội mắng cô ấy mấy câu. Thẩm Băng Khê khôi phục nét tươi cười trên mặt, cứ như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra.

Triệu Tấn Dương và Lương Chính uống một ít rượu, Phương Gia Gia len lén nhấp mấy hớp từ cốc của Lương Chính, lập tức choáng váng sắp xỉn. Thẩm Băng Khê vốn cũng định gia nhập nhưng lại bị can ngăn – mai chị còn phải đi làm đấy – có vẻ cô ấy không vui lắm.

Còn Hứa Liên Nhã, đến một giọt rượu cô cũng không đụng vào. Triệu Tấn Dương ăn xong nói là muốn đến chỗ Cát Tường, Hứa Liên Nhã cũng muốn đi, vậy là anh thuận tiện “mời” cô làm tài xế.

Ăn cơm xong, Phương Gia Gia đi không nổi nữa.

Triệu Tấn Dương nói: “Tối nay anh không về.”

Sắc mặt Lương Chính có vẻ khó coi, so với lúc Phương Gia Gia tự xưng là bạn gái mình thì còn nặng nề hơn, nói: “Vậy tối nay em ngủ bên chỗ anh.”

Triệu Tấn Dương không nói gì, chỉ cười cười, xách một túi thịt bò kho rồi ra ngoài với Hứa Liên Nhã, Thẩm Băng Khê cũng đuổi theo.

Ở dưới lầu, bọn họ chia tay với Thẩm Băng Khê, Hứa Liên Nhã nói: “Hình như đàn chị của anh có tâm sự.”

Triệu Tấn Dương cười, “Chị ấy có nhiều tâm sự lắm.”

“Chị ấy thật sự quan tâm anh với Lương Chính.”

“Hình như anh chưa nói với em, chị ấy lớn lên trong viện mồ côi.”

“…”

“Trước kia em từng thấy bao nhiêu rương táo ở ven đường? Có thể bây giờ không còn thấy nữa.”

“… Hồi nhỏ từng thấy rồi, còn nghe được tiếng nữa, em có hỏi bố em đó là gì.”

“Ừ, phần lớn trong rương toàn là bé gái.” Triệu Tấn Dương nắm tay cô, “Chị Thủy không có người thân, luôn đối đãi với anh và Lương Chính như em trai ruột, nếu chị ấy có nói gì nghiêm khắc quá thì em cũng đừng để trong lòng.”

“Em biết rồi, chị ấy cũng là lo cho các anh thôi.” Hứa Liên Nhã nói, “Em không làm chuyện gì trái lương tâm, em không sợ.”

“Vậy thì tốt.” Triệu Tấn Dương cười lắc tay cô, hỏi cô đậu xe ở đâu.

Hứa Liên Nhã nói, “Hình như chị ấy không coi trọng cô bé kia.”

“Chị ấy sợ người ta còn trẻ quá, qua hai năm nữa – mà có khi còn chưa đến – tiếp xúc với nhiều người, tầm mắt lớn hơn XX, coi thường Lương Chính, e đến lúc ấy người bị tổn thương sẽ là Lương Chính.”

“Chuyện sau này ai mà biết được.” Bỗng Hứa Liên Nhã ‘này’ một tiếng, “Anh có sợ không?”

“Sợ cái gì?” Triệu Tấn Dương cũng đoán được ý đại khái, trong lòng giật mình, nhất thời không cách nào xác định được rõ ràng, đợi khi phản ứng kịp thì Hứa Liên Nhã đã bật cười vì trò đùa của mình rồi.

Triệu Tấn Dương cầm chắc túi, tóm lấy cô toan cù lét. Hứa Liên Nhã lập tức mềm giọng cầu xin tha thứ, khi đó anh mới bỏ qua cho.

“Đúng rồi, anh chờ em chút.” Hứa Liên Nhã rảo bước đi nhanh về tiệm, chỉ một lát sau đã xách một chiếc túi ra.

“Lấy gì thế?”

“Cho A Khang.”

Triệu Tấn Dương cầm lấy ước lượng, có tiếng mấy đồ hộp va vào nhau.

“Thôn Lệ Hoa.” Sau khi lên xe, Triệu Tấn Dương trả lời mục tiêu của cô.

Đã tối nên xe ra vào khá ít, Hứa Liên Nhã nghe theo chỉ thị của Triệu Tấn Dương lái xe vào thôn, cuối cùng dừng lại dưới tán cây ven đường.

Cô vừa tháo đai an toàn ra vừa hỏi: “Chú ấy không có điện thoại, làm sao anh chắc chắn chú ấy có ở nhà?”

“Có chắc đâu, thử vận may.”

“…” Hứa Liên Nhã làm vẻ mặt “vậy mà cũng được à” rồi đẩy cửa xuống xe.

Sự thật chứng minh, vận may của họ không tệ.

Hứa Liên Nhã đi theo Triệu Tấn Dương đến gần một căn nhà trơ trụi, chợt có tiếng chó sủa truyền tới cách một lớp cửa.

“Cát Tường…” Triệu Tấn Dương gọi.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ đẩy ra, đứng sau cửa chính là người đàn ông trung niên trông như bù nhìn, còn cả một chú chó vàng nhiệt tình.

“Triệu…” Cát Tường phát giác sau lưng Triệu Tấn Dương còn có người, lập tức phanh lại, cười hề hề thay vào, “Đến đây.”

Hứa Liên Nhã cười một tiếng với ông ta.

A Khang ngửi lui ngửi tới bên chân họ, trông có vẻ mập lên chút, màu lông cũng sáng hơn so với trước kia.

Triệu Tấn Dương đưa túi ra, “Tối nay có kho ít thịt bò, mang qua cho chú thử chút. Còn có mấy cái lon đồ hộp nữa, cô ấy cho A Khang.”
Cát Tường có phần xao động, liên tục nói cám ơn không ngừng, “Tôi biết các anh chị đều là người tốt. Cám ơn… Cám ơn bác sĩ Hứa…”

Lời khen thẳng thắn khiến Hứa Liên Nhã hơi ngại.

Bọn họ chỉ nán lại một lúc rồi về.

“Chú ấy vẫn còn đi nhặt mót à?”

Từ khi Triệu Tấn Dương kể hết mọi chuyện, Hứa Liên Nhã đã có nhiều chủ đề để nói với anh hơn.

Một từ “nhặt mót” dùng thật văn nhã, Triệu Tấn Dương mỉm cười, nói: “Trước đây anh muốn tìm cho chú ấy một công việc cố định, nhưng chú ấy từ chối, nói như thế tự do hơn.”

“Có thể chú ấy không muốn nợ ơn anh.”

“Có lẽ vậy.”

Hứa Liên Nhã do dự nói: “Em thấy sắc mặt chú ấy hình như không tốt lắm, có phải là bị bệnh không?”

“Có à?”

“Có hơi vàng.”

“Chắc do ánh đèn thôi, da chú ấy đen, lúc nào cũng vậy.”

Hứa Liên Nhã cũng dao động, “Có thể là thế.”

“Lần sau ban ngày anh sẽ để ý chút.”

“A Dương, anh là một người tốt.”

Triệu Tấn Dương được cô khen mà không thoải mái, “Này…”

Hứa Liên Nhã nhắc anh, “Em đang lái xe.”

Hứa Liên Nhã tắm xong liền bắt đầu thu dọn hành lý, Triệu Tấn Dương bảo cô nghỉ ngơi sớm đi – từ khi không cần phải trực đêm ở tiệm nữa, anh luôn giục cô ngủ sớm.

“Dù sao còn phải chờ anh tắm xong mà.”

Triệu Tấn Dương đứng trong phòng khách cởi áo khoác, “Em nhiều đồ thế à?”

“Chỉ sợ quên thôi.”

Loại người một balo to bằng cả gia tài như Triệu Tấn Dương đương nhiên sẽ không thể nào hiểu được.

Lúc anh cởi thắt lưng thì điện thoại vang lên, là tin nhắn mới.

Triệu Tấn Dương đọc xong, gần như là nhảy dựng lên chạy vào phòng ngủ, anh ôm lấy Hứa Liên Nhã từ phía sau.

Hứa Liên Nhã sợ hết hồn, máy ảnh kỹ thuật số màu xám trong tay rơi xuống vali.

“Anh điên à…”

“Em đoán đi!”

Hứa Liên Nhã xoay người lại, đẩy anh một cái, nhưng Triệu Tấn Dương dính càng chặt hơn.

“Tin tốt gì?”

“Lão đại cho anh về đi làm…”

“Ừ?”

“Lão đại mới nhắn tin cho anh, bảo anh chuẩn bị về đơn vị…”

“… Ừ, đây là chuyện tốt.”

Chương trước
Chương sau