Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em

Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 17

Chương 17: Như một người giúp việc

Cũng biết người này không yên phận, nhìn anh như thế, có lẽ vết thương trên đầu đã không còn đáng ngại rồi, Nhậm Thiên Chân yên tâm, cúi đầu chơi điện thoại.

Đến trưa, hai người cùng nhau đi ăn cơm, Nhậm Thiên Chân vốn muốn tìm một quán mì nhỏ ven đường ăn gì đó là được, nhưng Phó Đông Bình cứ nằng nặc đòi đưa cô đến một quán ăn đắt đỏ trang hoàng rất khí thế.

“Hải sản ở quán này không tệ, anh với Tiểu Vũ từng tới đây ăn rồi.”

“Tôi không ăn mặn.”

“Ni cô à, anh ăn của anh, còn em tự gọi đồ là được rồi.”

Nhậm Thiên Chân kéo anh lại, không cho anh vào, “Hải sản là đồ ăn gây dị ứng, ăn vào vết thương không khép miệng lại được đâu, bác sĩ cũng nói rồi, anh phải ăn nhạt chút, không thể ăn đồ gây dị ứng được.”

Bị cô túm chặt quần áo không buông, Phó Đông Bình đành phải thôi, cùng cô vào quán ăn ở ven đường.

Điều kiện quán ăn cũng không tệ lắm, ở chỗ ngồi cạnh cửa sổ có thể thấy được quang cảnh đường phố, trước cửa là một hàng cây xanh rợp bóng mát, tia nắng rơi xuống, khiến lòng người thư thái hơn.

“Ở đây thật đúng là Trung Tây kết hợp, ăn cơm xá xíu xong còn có thể uống ly cà phê.” Phó Đông Bình gọi hai ba món, rồi đưa thực đơn cho Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân theo lệ chỉ gọi một bát cơm và một dĩa rau xanh.

Lúc thức ăn được đưa lên, Phó Đông Bình lại bảo nhân viên đem một chai sữa chua đến cho Nhậm Thiên Chân. Nhậm Thiên Chân tính tự mình mở nắp, nhưng Phó Đông Bình lại cầm lấy, “Để anh mở giúp em.”

“Tự tôi có thể mở được.” Nhậm Thiên Chân cười lén trong lòng, cô cũng đâu phải dạng con gái yếu ớt, ngay đến nắp chai cũng không vặn ra chứ, sức cô lớn lắm đấy.

“Sức tay con gái yếu, để anh làm cho.” Phó Đông Bình vặn mở nắp ra, đưa sữa chua cho Nhậm Thiên Chân, Nhậm Thiên Chân chỉ cười, cũng không tranh cãi gì với anh.

Phó Đông Bình ăn rất lịch sự, dù có đói meo cũng nhai kỹ nuốt chậm, tay dài đẹp mắt, ngón tay vừa dài vừa sạch sẽ, bất tri bất giác Nhậm Thiên Chân ngắm nhìn tay anh một lúc lâu.

“Trên tay anh có gì mà em nhìn ghê thế?” Bất chợt Phó Đông Bình hỏi. Khóe miệng Nhậm Thiên Chân hơi trễ xuống, hậm hực nghĩ, làm sao anh ta biết cô đang nhìn tay anh ta?

“Em biết không? Anh không dám nhìn vào mắt em đâu, sợ em thôi miên anh.” Phó Đông Bình cười đùa một câu.

“Tôi thôi miên anh làm gì?”

“Ai biết em muốn làm gì chứ.”

Thấy nụ cười quái dị trên mặt anh, Nhậm Thiên Chân mới hiểu ra ý của anh là gì, người này thật đáng ghét, lúc nào cũng chọc cô.

Phó Đông Bình đắc ý thưởng thức gương mặt nhỏ nhắn vì tức giận mà bành ra của cô, bỗng chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, anh bật lên nhìn, nụ cười dần tắt, người anh không muốn gặp lại gọi điện đến cho anh.

Kéo dài cả nửa ngày vẫn không nhận, ai ngờ cô ta cũng không chịu dừng, anh càng không nghe máy cô ta càng không chịu bỏ cuộc, Phó Đông Bình sợ tiếng chuông ồn ào làm phiền đến người xung quanh, đành phải bấm nút nghe máy.

“Đông Bình, nghe nói anh bị thương, có nghiêm trọng không, em thật sự lo lắng đấy.” Giọng của A Bảo vẫn mềm mại ỏn ẻn như thường, dù cách điện thoại vẫn có thể khiến lòng người mềm ra.

Không cần phải nói, chắc chắn lại là tên Hạ Đình Vũ lắm mồm đó nói với cô. Phó Đông Bình cười khan một tiếng, “Cám ơn em quan tâm, anh rất khỏe.”

“Đợi anh về đảo Cò rồi chúng ta gặp mặt đi, em muốn nói chuyện với anh.” Giọng A Bảo càng điệu đà uốn éo, không đợi Phó Đông Bình trả lời, cô ta đã nói tiếp: “Hôm qua em vừa đến nhà anh thăm cô chú, cô kể nhiều chuyện của anh cho em lắm.”

“Anh đang lái xe, không tiện nghe điện thoại, đợi anh về sẽ liên lạc sau.” Phó Đông Bình đặt đũa xuống, đôi mày chau lại. Nhậm Thiên Chân hiếm khi thấy anh nói chuyện với người khác bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, tò mò mở to hai mắt nhìn anh.

A Bảo thấy anh qua quít với mình, cười nhạt lật tẩy anh: “Anh đang bị thương sao lái xe được. Em cũng chỉ muốn gặp anh một lần mà thôi, chứ không có ý gì khác, gần gì phải gạt em.”

Cô gái này cứ dây dưa không rõ, Phó Đông Bình không thể làm gì khác ngoài giả bệnh, “Được rồi được rồi, A Bảo này, anh đang bị thương, đầu đau lắm, quay về rồi nói sau có được không.” Vừa dứt lời anh cũng cúp điện thoại luôn.

Thấy Nhậm Thiên Chân dùng ánh mắt nửa khinh bỉ nửa quan tâm nhìn mình, Phó Đông Bình cười một tiếng, “Không hợp lễ chớ nghe chớ nhìn.”

“Xì.” Nhậm Thiên Chân cúi đầu không nhìn anh.

“Tuổi còn nhỏ, đừng hễ một chút lại ra vẻ giận đời như thế.” Phó Đông Bình mở wechat lên, dùng tiếng địa phương ở đảo Cò chửi một câu, rồi gửi cho Hạ Đình Vũ, Hạ Đình Vũ đương nhiên không cam lòng yếu kém, hai người mắng qua mắng lại mấy câu.

Nhậm Thiên Chân nghe được những câu đó, không nhịn được mà bật cười.

“Bao giờ thì chúng ta về đảo Cò?”

“Mai đi, vết thương anh đỡ là có thể rút chỉ rồi, quay về đảo Cò lại đi bệnh viện kiểm tra một chút xem sao.”

Hai người bàn bạc với nhau một hồi, rồi sắp xếp thời gian.

Phó Đông Bình không yên tâm lắm, hỏi cô: “Em lái xe mấy năm rồi? Kỹ thuật lái thế nào?”

“Cũng tàm tạm, thi lấy bằng mấy năm rồi.” Nhậm Thiên Chân rất tự tin vào kỹ thuật lát của mình.

“Từ đây về đảo Cò, lái xe cũng phải mất bảy tám giờ, không nghỉ ngơi tốt không được, tối nay đi ngủ sớm chút, sáng mai lên đường, có lẽ khoảng năm giờ chiều là có thể đến nơi rồi.” Phó Đông Bình sắp xếp nhiệm vụ.

Đến tối, Phó Đông Bình nằm thẳng trên giường chơi điện thoại.

Nhậm Thiên Chân ngủ ở giường bên cạnh, mở mắt ra thấy anh vẫn còn chơi, không nhịn được nói với anh: “Không phải anh nói phải đi ngủ sớm à, cũng sắp mười giờ rồi mà sao chưa ngủ?”

“Anh bảo em ngủ sớm chứ không nói anh cũng phải ngủ sớm, ngày mai anh không lái xe mà.” Phó Đông Bình tập trung tinh thần chơi game. Trong phòng đã sớm tắt đèn, mặt anh bị ánh sáng trên màn hình điện thoại hắt lên, làm cho đường nét thêm mấy phần hung dữ.

Nhậm Thiên Chân không khuyên được anh, đành phải nhắm mắt ngủ tiếp. Cũng không biết đã qua bao lâu, bên tai truyền đến âm thanh xa xôi của Phó Đông Bình.

“Có phải ở chung một phòng với một người đàn ông xa lạ nên không ngủ được không, cứ lăn qua lăn lại.”

Nhậm Thiên Chân mở mắt ra, nhìn trần nhà, “Đúng là không ngủ được, nhớ lại chuyện ngày đó mà cứ cảm thấy kỳ lạ, kẻ đó tính toán thế nào mà lại tính đúng chúng ta sẽ đi ra từ cửa hang động đá vôi đó?”

“Hắn ta đã đi qua hang động đó rồi, nên biết cửa hang ở đâu.”

“Nếu trong hang có kho báu thì hắn cũng sẽ biết.”

“Đương nhiên rồi, bí mật của thôn Quỷ Vương đối với người ngoài thì mới là bí mật, chứ với người trong thôn bọn họ thì chẳng phải bí mật gì, nhưng anh đoán, có lẽ người biết vị trí cụ thể kho báu không nhiều, nếu không, luôn có những kẻ lòng tham vô đáy mơ tưởng kho báu kia, một khi tuồn vào thị trường đồ cổ, những di vật văn hóa đó có thể bán được không ít tiền.”

“Tên Phong Tam kia không đoan chính lắm, không phải hắn ta đã để ý đến kho báu nên mới bị diệt khẩu đấy chứ?” Nhậm Thiên Chân khó tránh khỏi suy đoán như thế.

“Không loại bỏ khả năng này.” Bỗng Phó Đông Bình nhớ lại một chuyện, giọng trầm xuống.

Hình như anh rất nhanh đi vào giấc ngủ, Nhậm Thiên Chân lặng lẽ suy nghĩ một lúc nhưng cũng không đoán ra được anh là người như thế nào, cô chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào như vậy, lúc nghiêm túc thì thôi đi, nhưng khi lật mặt một cái là có thể trâng tráo nói ra mấy câu trêu ghẹo, có điều nói anh không đứng đắn thì lại oan uổng, thật ra anh có học vấn, hơn nữa suy nghĩ còn đâu ra đấy.

Hay do tuổi còn trẻ nên sinh ra thiếu nghiêm túc nhỉ, trong lòng Nhậm Thiên Chân nhận xét anh như thế

Sáng sớm hôm sau, làm xong thủ tục xuất viện, hai người đến siêu thị mua đồ, trên đường đi còn phải ăn uống này nọ, không chuẩn bị không được.

Nhậm Thiên Chân đẩy xe mua hàng, nhìn Phó Đông Bình không ngừng lấy hàng trên kệ ném vào trong xe, không nhịn được nói: “Mua nhiều thế làm gì, lại không ăn nổi.”

“Không ăn hết thì cho em mang tới trường từ từ mà ăn, không phải bọn con gái các em đều thích ăn vặt à.” Phó Đông Bình cười nói.

“Tôi không ăn vặt.” Nhậm Thiên Chân thấp giọng thầm thì.

Xách hai túi đồ lớn, hai người ngồi lên con Hummer của Phó Đông Bình.

“Gầm xe anh cao, thân xe cũng nặng mà lại rộng, em lái được không?” Phó Đông Bình hơi không yên tâm. Rất ít cô gái có thể lái được xe lớn.

“Có thể chứ, tôi từng lái SUV rồi.” Nhậm Thiên Chân ngập tràn tự tin mà nói.

“Em có thể đội mưa lái xe đưa tôi xuống núi đến bệnh viện, nhìn dáng vẻ chắc là có thể. Nếu không quen đường thì cứ đi theo chỉ dẫn, anh đã cài đặt thiết bị rồi đấy, chúng ta không phải không có nhiều thời gian, em không cần lái nhanh đâu, trước khi trời tối có thể đến đảo Cò là được.”

Phó Đông Bình hài lòng nằm ở ghế sau ra lệnh. Nhậm Thiên Chân nhìn anh một cái từ gương chiếu hậu, không nhìn tháy người anh, nhưng có thể nghe thấy tiếng ăn khoai tây lát rôm rốp của anh, trong lòng cười một tiếng.

Đường cao tốc nối từ huyện Dung đến lộ Đảo đã được sửa lại kha khá, dòng xe chạy không nhiều, lái hơn nửa giờ, căng thẳng trong lòng Nhậm Thiên Chân cũng dần tiêu tan.

Lái xe đường dài khá là nhàm chán, mới đầu Phó Đông Bình còn nói đôi ba câu với cô, sau đó hình như đã lăn ra ngủ rồi, dần dần không còn tiếng động. Anh ngủ một giấc này khá là lâu, tận đến ban trưa anh mới tỉnh dậy, bảo Nhậm Thiên Chân dừng xe lại ở một khu phục vụ mà nghỉ ngơi.

Nhậm Thiên Chân lái xe suốt buổi trưa, đã sớm vừa mệt lại vừa đói, đề nghị của anh vừa đúng như mong muốn.

Thấy Nhậm Thiên Chân bước từ trên xe xuống, không ngừng đấm eo, Phó Đông Bình liền đưa một chai nước cho cô, “Có lẽ em chưa bao giờ lái xe lâu như vậy nên eo mới cứng đấy.”

“Đúng là chưa từng.” Nhậm Thiên Chân nói, nghĩ một lúc rồi nói thêm, “Nhưng cũng tàm tạm, không quá mệt mỏi.”

Cô nhóc này thật hiểu chuyện, có thể chịu cực được, cũng không thích than phiền. Phó Đông Bình dẫn cô đi ăn trưa, quán cơm trên đường đâu cũng đắt đỏ, mà thức ăn lại chẳng ra gì, hai người miễn cưỡng lấp đầy bụng, rồi ăn ít đồ ăn vặt mới bắt đầu hành trình tiếp theo.

Trai đẹp đi đâu cũng được chào đón, Nhậm Thiên Chân vô cùng buồn chán ngồi bên luống hoa, nhìn Phó Đông Bình đang vừa nói vừa cười với một người đẹp bốc lửa, trong lòng thầm khinh bỉ, nhưng ánh mắt lại bất tri bất giác đi theo bọn họ.

Thỉnh thoảng Phó Đông Bình lại nhìn cô một cái, thấy cô chốc lát lại nhìn mình, chốc lát lại cố ý ngoảnh mặt đi không nhìn, trong lòng cười một tiếng.

Hai người kia nói chuyện được khoảng mười phút, Nhậm Thiên Chân thấy Phó Đông Bình đứng trước xe vẫy tay gọi mình, tức giận đi tới. Phó Đông Bình thấy vẻ mặt đó của cô thì cười sờ đầu cô một cái, “Người ta chỉ hỏi đường thôi mà.”

“Ai quan tâm anh chứ.” Nhậm Thiên Chân lẩm bẩm.

Để Nhậm Thiên Chân ngồi ra ghế sau, Phó Đông Bình ngồi lên ghế lái, “Buổi chiều để anh lái, em cứ nghỉ ngơi đi.”

“Vết thương của anh vẫn chưa lành mà, anh có thể lái xe được sao? Hay cứ để tôi lái đi, tôi không mệt.” Nhậm Thiên Chân không yên tâm.

“Lái chậm là được.” Nhậm Thiên Chân ngủ đến tận trưa, cảm thấy tinh thần rất tốt.

Lái xe lên đường, xe chạy êm ru ổn định, Nhậm Thiên Chân cố chống đỡ cả buổi nay không chịu nổi nữa, nằm xuống băng ghế sau mà ngủ. Qua gương chiếu hậu, Phó Đông Bình ngắm nhìn cô.

Vậy mà cô nhóc này còn nói là không mệt, vừa lên xe đã ngủ khò rồi, Phó Đông Bình lặng lẽ dừng xe bên lề đường, cởi áo khoác mình ra đắp lên người cô, rồi sau đó mới lái xe đi tiếp.

Khi xe chạy vào thành phố đảo Cò, Phó Đông Bình đánh thức Nhậm Thiên Chân, “Anh định chở em về trường rồi mới về bệnh viện, nhưng giờ anh hơi nhức đầu, không chịu nổi nữa rồi.”

“Chắc là do lái xe lâu nên đại não thiếu oxi đấy, để tôi đưa anh đến bệnh viện.” Nhậm Thiên Chân xuống xe đổi vị trí với anh, một lần nữa ngồi lên ghế lái.

Trong bệnh viện, sau khi Phó Đông Bình tiến hành quét hình CT phần đầu, bác sĩ không đồng ý rút chỉ cho anh, bảo anh phải nằm viện quan sát một ngày nữa.

Trong phòng bệnh, Phó Đông Bình hỏi Nhậm Thiên Chân: “Trường của bọn em xa phố xá náo nhiệt, trời cũng sắp tối rồi, bảo cái cậu Ôn Gia Minh kia đến đón em đi, em về trường một mình anh không yên tâm.”

“Anh ta sẽ không đón tôi đâu.” Nhậm Thiên Chân thở dài một tiếng.

“Tại sao không đến chứ, không phải cậu ta là bạn trai em à?” Phó Đông Bình không rõ, thân là đàn ông, chẳng lẽ không phải nên chăm sóc bạn trai sau, để một mình cô bắt xe về trường quá nguy hiểm.

Nhậm Thiên Chân ủ rũ nói với anh, Ôn Gia Minh không phải là bạn trai cô.

“Tôi tỏ tình với anh ta rồi, nhưng anh ta không đồng ý.”

“Cậu ta đúng là kiêu ngạo, đến người như em mà cậu ta còn coi thường, bộ cậu ta định lên trời ở à*.” Phó Đông Bình cười, rồi lại nghĩ kế cho cô: “Em thử gọi cho cậu ta xem sao, nói giờ em đang ở ngoài một mình, trời tối rồi bảo cậu ta mau đến đón em. Theo kinh nghiệm nhiều năm của anh trai đây, nếu cậu ta không tới thì không đáng mặt đàn ông nữa, em có thể trực tiếp bấm nút pass cho cậu ta rồi đấy.”

 

(*Ý nói Nhậm Thiên Chân đã kiêu ngạo hếch mặt lên trời đủ rồi, vậy mà Ôn Gia Minh còn kiêu ngạo hơn.)

Nhậm Thiên Chân nghĩ ngợi một hồi rồi đi ra ngoài gọi điện thoại. Phó Đông Bình nghĩ thầm, cũng không biết có bí mật gì mà lần nào gọi điện cũng quay lưng đi.

Nửa tiếng sau, điện thoại của Nhậm Thiên Chân reo lên, hưng phấn chào tạm biệt Phó Đông Bình, Ôn Gia Minh đã đến đón cô rồi. Phó Đông Bình mượn cớ phải xuống siêu thị mini dưới bệnh viện mua ít đồ, cùng nhau đi xuống với cô.

Ôn Gia Minh mặc áo gió màu đen không giống như trong tưởng tượng của Phó Đông Bình, anh ta không trẻ lắm, nhìn có vẻ đã đến bốn mươi, tóc dài ngang vai xoăn tự nhiên, lại còn để râu, nam tính hấp dẫn, khí chất phóng khoáng.

Fuck, thì ra không phải là bạn học của cô mà là thầy giáo, Phó Đông Bình lập tức hiểu ra, đánh giá Ôn Gia Minh bằng con mắt không có ý tốt gì, lão già này, dáng vẻ hào sảng khí chất yippies*, có cô gái nào chịu nổi chứ.

(*Yippies được xem là một nhánh của phong trào hippies, h là nhng thanh niên đô th mi, phi đưc giáo dc đi hc cao đng mi có th đm nhn được công vic, ví d như lut sư, bác sĩ, kiến trúc sư,v.v…)

Càng nhìn càng không vừa mắt, mặc dù anh không thể không thừa nhận, gout thời trang của lão già này quả là không tầm thường.

“Đông Bình, chúng tôi đi trước đây.” Nhậm Thiên Chân vừa thấy Ôn Gia Mình, lập tức trong mắt không còn nhìn thấy ai, kéo cánh tay anh ta muốn rời đi. Phó Đông Bình hừ lạnh một tiếng, con nhóc chết tiệt, lần đầu gặp mặt cũng không biết phải giới thiệu hai người với nhau.

Chương trước
Chương sau