âm thanh của em, là thế giới của anh

Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 130

Lúc Kiều Trạch chạy đến bến thuyền thì cách giờ thuyền rời bến không còn bao nhiêu thời gian, thuyền bị chặn không cho xuất phát, đã có công nhân đang gây ầm ĩ.

Kiều Trạch lên thuyền, Tiếu Trạm đi về phía anh.

“Sao rồi?” Kiều Trạch hỏi.

Tiếu Trạm: “Tạm thời không phát hiện ra vấn đề gì.”

Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, “Sắp tám giờ rồi, sợ rằng giữ thuyền lại nữa sẽ ảnh hưởng không tốt.”

Kiều Trạch quay đầu nhìn hàng chất đầy thuyền, nhắm mắt một cái, khi mở ra lần nữa thì đôi mắt trong lạnh lùng.

“Kiểm tra lần nữa!” Anh nói, “Lộ Miểu vừa gọi điện cho tôi, đống vật liệu gỗ gia công này nhất định có vấn đề.”

Thẩm Ngộ cũng lên thuyền theo, liếc nhìn những thùng hàng đó, cần trục trên bến tàu vẫn còn móc mấy thùng hàng.

“Toàn bộ thùng hàng đều giống nhau về màu sắc cả sao?” Đột nhiên Thẩm Ngộ nghiêng đầu, hỏi phó thuyền trưởng bên cạnh.

“Về cơ bản thì giống nhau.” Phó thuyền trưởng trả lời anh, “Nhưng vì chất lượng thành phẩm khác nhau, nên để phân biệt thì sẽ một bộ phận có khác biệt nho nhỏ.”

Thẩm Ngộ: “Số khác nhau chiếm bao nhiêu?”

“Không nhiều, không đến một phần mười.”

Thẩm Ngộ quay đầu lại nhìn: “Cũng để ở đó sao?”

Lúc này điện thoại của Kiều Trạch vang lên, Thẩm Kiều gọi đến, Lộ Bảo đã được đưa tới.

Trên đường đến đây, Kiều Trạch bảo Thẩm Kiều đưa Lộ Bảo tới.

Lộ Bảo đã quen với mùi của Lộ Miểu, có sự yêu thích khác thường đối với cô, có nó ở đây sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Gác máy, Kiều Trạch quay đầu nhìn Thẩm Ngộ và Tiếu Trạm: “Ở đây giao lại cho các anh, tôi đi tìm người trước.”

Xoay người xuống thuyền, đúng lúc Thẩm Kiều dẫn Lộ Bảo chạy đến.

Lúc thấy Kiều Trạch, Lộ Bảo ngẩng đầu sủa hai tiếng với anh.

Kiều Trạch ngồi xổm xuống trước mặt nó, sờ đầu nó, nói nhỏ bên tai: “Lộ Bảo, không thấy Lộ Miểu đâu, chúng ta nhất định phải tìm cô ấy về, biết chưa?”

Lộ Bảo “gâu” một tiếng.

Tay Kiều Trạch chỉ lên thuyền, Lộ Bảo lập tức nhận lệnh, sủa mấy tiêng vang dội, một bước nhảy lên cầu thang bên mạn thuyền, lao như điên lên trên.

Kiều Trạch đuổi theo sau lưng nó, chạy vòng quanh boong thuyền, theo nó chạy về phía kho hàng, rồi lại băng qua kho hàng đến buồng máy.

Chiếc thuyền này là thuyền hàng, công nhân trên thuyền không nhiều, hơn hai mươi người, ngoại trừ tập trung làm việc trên boong thuyền ra thì ở buồng máy chỉ có một số người.

Khi Lộ Bảo dẫn Kiều Trạch đi vào, mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh mắt Kiều Trạch quét qua từng gương mặt một, không có gương mặt quen thuộc.

Cũng không có mùi quen thuộc.

Lộ Bảo chạy vài vòng trong buồng máy, ngửi ở đây rồi sủa ở nơi đó, sau đó lại chạy ra ngoài, lại đến khoang để hàng nhưng cũng không có gì.

Thuyền chở hàng lớn, hàng hóa cũng nhiều, không gian rộng có nhiều nơi ẩn nấp, không dễ gì tìm thấy.

Lộ Bảo lui tới hai vòng tìm ở trong ngoài tàu chở hàng, tìm mọi chỗ mà không có, nó chán nản ngồi bên chân Kiều Trạch, “oẳng” một tiếng rất nhỏ.

Ngay đến Lộ Bảo cũng từ bỏ, liệu có phải có nghĩa Lộ Miểu không có ở trên thuyền?

Lần đầu tiên, Kiều Trạch nghi ngờ phán đoán của mình, thậm chí bắt đầu không xác định rõ, cuộc gọi trước đó của Lộ Miểu có phải là thật sự đang nhờ giúp đỡ không?

Hoài nghi như thế khiến tâm trạng Kiều Trạch rối loạn.

Cả anh và Lộ Miểu bây giờ như đi trên đinh nhọn, đi sai một bước, thì thứ đợi phía trước anh và cô chính là vạn kiếp bất phục.

Nếu quả thật anh đã đoán sai…

Nếu như cuộc gọi của Lộ Miểu thật sự là đang xin giúp đỡ…

Kiều Trạch xoay người, hai tay nặng nề chống lên lan can, nhắm chặt mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa thì những suy nghĩ rối loạn kia đã lắng xuống, hai mắt khôi phục vẻ tỉnh táo.

Thẩm Ngộ ở dưới bến thuyền vẫn còn cho người mở thùng ra kiểm tra vật liệu gỗ, thuyền đã sớm qua thời gian khởi hành, công nhân với lính thủy cũng vây lại nơi đó, bên mạn thuyền chật ních người, ồn ào ầm ĩ, tình cảnh chật chội, úp mở chỉ trỏ hành vi của cảnh sát.

Kiều Trạch rút tay về, đang chuẩn bị đi xuống thì tầm mắt bị hai bóng lưng trong đám đông thu hút.

Hai người ấy mặc đồng phục xanh đậm, một cao một thấp. kiểu dáng rộng rộng thùng thình không nhìn ra thân hình, đang xuyên qua đám người đứng ở cầu thang bước lên thuyền, động tác không nhanh không chậm, nhìn giống thủy thủ trên thuyền.

Kiều Trạch nheo mắt, nhìn chằm chằm vào hai bóng lưng kia, rõ ràng dáng người nhìn không giống, nhưng bóng lưng ấy lại đưa đến cho anh cảm giác…

“Lộ Bảo.” Kiều Trạch nghiêng đầu gọi Lộ Bảo rồi bám theo đuôi, người còn chưa đến cầu thang bên mạn thuyền thì đám người lại một phen ầm ĩ, đi lên đi xuống, chen chúc ngay tại hành lang chật hẹp, Kiều Trạch thử mấy lần cũng không chen qua được, hai bóng người kia đã bị đám đông cản trở mất dấu.

Mắt Kiều Trạch tối đi, nắm lấy người bên cạnh đẩy một cái, gạt đám người ra, cố gắng chen vào giữa, tai nghe gắn trong tai truyền đến giọng trầm thấp của Thẩm Ngộ: “Đã tìm được rồi.”

Kiều Trạch né người đưa mắt nhìn Thẩm Ngộ ở bên dưới, anh ta nghiêm mặt đứng lên, sai phó những người khác: “Chuyển tất cả những thùng hàng màu đỏ có oa văn trắng xuống thuyền kiểm tra.”

Đám người lại mất trật tự, nhất là bên chỗ Kiều Trạch, có mấy người đột nhiên biến sắc, bất thình lình nắm lấy người bên cạnh, trực tiếp đẩy xuống biển, cố gắng gây ra hỗn loạn.

Trong nháy mắt, trên thuyền và dưới bến vô cùng lộn xộn, cầu thang bên thuyền đang từ từ được nhổ lên, thuyền cũng bắt đầu khởi hành, có người đang lái nó ép nó rời cảng, người chặn đường Kiều Trạch cũng lũ lượt kéo đến.

Kiều Trạch nghiêng người một cái, nắm lấy một bàn tay đưa đến gần đó, dễ dàng lắc một cái, một lần nữa đẩy đám người ra, động tác lưu loát dứt khoát, nhưng anhg không có thời gian tiếp tục để ý nữa, từ trong đám người phá vòng vây thoát ra, lạnh giọng gọi Lộ Bảo đang nhe răng lao về phía đám người kia một tiếng, rồi người cất bước chạy vào buồng lái, Lộ Bảo cũng nhanh nhẹn đuổi theo.

Lúc Kiều Trạch vừa đến buồng lái thì liền bị một khẩu súng kề lên huyệt thái dương.

Anh đột ngột dừng bước, Lộ Bảo đi theo anh cũng dừng lại, sủa lên ầm ĩ với người cầm súng.

Trước bánh lái, hai bóng người một cao một thấp đưa lưng về phía cửa, đang điều khiển thuyền rời bến.

Sau lưng bọn họ có mấy người, trong tay ai cũng có súng, hóng súng chĩa về phía Kiều Trạch.

Lộ Bảo lại điên cuồng sủa hai tiếng vào bên trong.

Hai người kia từ tốn quay đầu lại.

Trong chớp mắt trái tim của Kiều Trạch chạm đến đáy vực.

Là Lộ Miểu và Từ Gia Diên.

Nhưng anh biết đó không phải là Lộ Miểu.

Ánh mắt đó không phải của cô, trong mắt cô lúc này chỉ có tia cười nhạt, không có dáng vẻ mà anh quen thuộc.

Một tay Từ Gia Diên khoát lên bánh lái, nhàn hạ thả lỏng, nơi khóe miệng còn dắt ra một nụ cười ôn hòa.

“Tổng giám đốc Kiều, đã lâu không gặp!”

Tầm mắt của Kiều Trạch lại rơi lên người “Lộ Miểu”, dáng dấp của cô bây giờ không khác Từ Gia Diên là bao, cũng nụ cười suy ngẫm giống vậy, đối với anh bị chĩa súng và đầu, trong mắt cô không có lấy một tia lo lắng.

Cô không phải là Lộ Miểu.

Trong lòng Kiều Trạch không ngừng lặp lại những lời này, ép mình dời mắt khỏi cô, quay về trên mặt Từ Gia Diên: “Đã lâu không gặp.”

“Hoắc tổng.” Anh nói.

Nụ cười nơi khóe miệng Từ Gia Diên vẫn không đổi, nghiêng đầu nhìn Lộ Miểu.

“Miểu Miểu, em nói xem, nên xử lý hắn ta thế nào đây?”

Cô cười: “Đó không phải là ân oán của anh với hắn ta sao? Kéo tôi vào làm gì?”

Lại xoay người tiếp tục quay bánh lái.

“Miểu ngốc.” Anh gọi cô một tiếng, vì kiềm nén nỗi buồn mà cằm bạnh ra, “Dừng thuyền lại.”

Cô quay đầu lại, cười khẽ với anh: “Gọi tôi à?”

“Tại sao?”

Ánh mắt lạnh, trái tim cô ấy cũng lạnh.

Cái nhìn băng giá ấy khiến toàn thân anh lạnh run lên, anh rất sợ, sợ cô sẽ không tỉnh lại nữa, rất sợ cơ thể này cứ vậy bị linh hồn ấy chiếm giữ mãi mãi.

“Miểu ngốc.” Giọng anh đã hơi khàn, “Đêm hôm đó em đã nói gì với anh?”

Cho dù cuối cùng chân tướng là gì, em hi vọng em đều là Lộ Miểu xứng với sự tin tưởng của anh, xứng với huy hiệu cảnh sát trên vai.

Vì ép Từ Gia Diên ra mặt, cô lấy thân mình ra mạo hiểm, cuối cùng bây giờ cũng ép được người ra rồi, bằng chứng cũng tìm được, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa thôi, nhưng cô lại không quay về.

Cơ thể cô bị người khác điều khiển, đang làm ra chuyện cô ghét cay ghét đắng.

Một Lộ Miểu khác đang đẩy cô vào đường cùng.

Nếu quả thật bây giờ cùng Từ Gia Diên trốn xuất ngoại, thì cô sẽ chẳng còn đường quay đầu lại nữa.

“Miểu ngốc.” Anh gọi tên cô, nhưng dù có gọi thân thiết đến đâu cũng không đánh thức cô được, ánh mắt cô vẫn lạnh như thế.

Lộ Miểu luôn lúng túng mỉm cười với anh, luôn ngơ ngác sững sờ đó, cũng không thấy đâu.

“Từ Gia Diên.” Anh chuyển sự sợ hãi sẽ đánh mất cô sang Từ Gia Diên, “Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy?”

Anh đã hủy hoại cô ấy một lần rồi, anh còn muốn hủy hoại cô ấy lần thứ hai sao?”

Từ Gia Diên nhếch môi.

“Là anh hủy hoại cô ấy.” Anh ta nói, “Nếu không phải anh kéo cô ấy vào tình cảnh này, thì cô ấy mãi mãi sẽ không cần đối mặt với những thứ bẩn thỉu trong đấy.”

“Nếu không phải là anh, lộ Tiểu Thành vẫn sẽ sống mãi trong lòng cô ấy.”

“Nếu không phải là anh, anh trai cô ấy vẫn luôn tốt đẹp.”

“Tôi đã sớm sắp xếp đâu vào đấy rồi, nếu có một ngày tôi cũng xảy ra chuyện, thì sẽ giống Lộ Tiểu Thành vậy, im lặng biến mất không một tiếng động, ở trong lòng cô ấy, cũng chỉ là mất tích, ít nhất còn một tia hi vọng.”

“Nhưng chính anh đã phá tất cả.”

“Một người là Lộ Tiểu Thành, lại thêm một người anh trai.” Từ Gia Diên cười, “Tôi mà chết, căn bản cô ấy không sống nổi.”

“Cho nên, tôi phải sống sót.” Anh ta cầm lấy súng trong tay một người bên cạnh, từng bước đi đến gần anh, đặt súng lên ấn đường anh, người ngoài thu súng về, lùi ra sau lưng anh ta.

“Lộ Miểu” ngạc nhiên nhìn hai người.

Vẻ mặt Kiều Trạch từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, “Cô ấy là cảnh sát, còn anh là trùm ma túy, rốt cuộc là ai hại cô ấy?”

“Anh luôn miệng nói vì muốn tốt cho cô ấy, vì cô ấy mà làm cái này cái kia, nhưng đồng thời lại lừa cô ấy đi buôn ma túy, còn đẩy cô ấy ra nông nỗi này, đây chính là cái anh gọi vì muốn tốt cho cô ấy ư?”

“Nói trắng ra, chẳng qua là anh che giấu sự ích kỷ của mình mà thôi.”

Vì lời của anh mà gương mặt Từ Gia Diên trở nên vặn vẹo hung dữ, họng súng dán chặt vào trán Kiều Trạch.

Kiều Trạch vẫn không đổi sắc, tầm nhìn xuyên qua bả vai anh ta, nhìn Lộ Miểu đứng bên bánh lái.

Sự chú ý của cô không để bên này, dáng vẻ như đang chơi với bánh lái.

“Miểu ngốc.” Kiều Trạch biến sắc, “Em thì sao?”

Theo bản năng Từ Gia Diên quay đầu lại, tia sáng trong mắt Kiều Trạch chợt tắt, bất thình lình bổ một nhát lên cánh tay cầm súng của anh ta, nắm lấy cánh tay anh ta xoay một trăm tám mươi độ, đổi thành họng súng đặt lên huyệt thái dương anh ta.

Động tác này xảy ra quá mức đột ngột, đợi đến khi những người khác kịp phản ứng lại thì Từ Gia Diên đã rơi vào sự khống chế của Kiều Trạch.

Lúc này mọi người rối rít nhắm súng vào Kiều Trạch.

“Tất cả cấm nhúc nhích!” Anh lạnh giọng quát, hơi bóp cò súng xuống, nhìn sang “Lộ Miểu”, “Miểu ngốc, dừng thuyền lại!”

“Lộ Miểu” quay đầul ại, nhìn Từ Gia Diên, rồi lại nhìn Kiều Trạch, “à” một tiếng.

“Tình thế thay đổi rồi sao?” Cô đứng lên, đi về phía Kiều Trạch, “Anh còn chưa nói cho tôi biết tại sao đấy?”

Lúc đi đến cạnh người đàn ông đứng sau Từ Gia Diên, còn tò mò cầm lấy súng anh ta, nghịch một hồi, người đã đứng trước mũi chân nhìn Kiều Trạch.

“Tại sao tôi phải nghe anh?” Cô hỏi ngược lại, gần đến mức dán lên người anh, sương mù trong mắt dâng lên, trong một khoảnh khắc ấy, Kiều Trạch cứ ngỡ Lộ Miểu đã quay về.

Nhưng rồi cô lại cười nhạt một tiếng, nhìn anh với Từ Gia Diên như đang đứng nhìn trò vui, trong đôi mắt đối mặt với Kiều Trạch, không thấy tia dịu dàng đã từng, nhưng con ngươi vẫn trong suốt.

Từ trong mắt cô, Kiều Trạch thấy bóng dáng mình, và còn cả bóng người chợt lóe lên sau lưng.

Anh bình tĩnh đưa mắt nhìn gương nằm đối diện, thấy đám người Thẩm Ngộ Đường Viễn đang lặng lẽ lên thuyền ở trong gương.

Tuy bọn họ đã rất cẩn thận, nhưng vẫn để cho gã cầm súng đứng bên cạnh Từ Gia Diên thấy được, thậm chí gã ta không đợi Từ Gia Diên hạ lệnh, sau khi hét lên “cảnh sát đến” liền nổ súng về phía Thẩm Ngộ, những người khác cũng kinh hoảng nhả đạn. Theo bản năng Kiều Trạch ôm lấy đầu Lộ Miểu, đẩy cô vào phạm vi an toàn, nhưng vì thế lại cho Từ Gia Diên cơ hội phản kích, anh ta trở tay đánh rơi súng trong tay Kiều Trạch, tính đạp Kiều Trạch một cái, nhưng Kiều Trạch đã nhanh chóng kéo Lộ Miểu tránh đi, Từ Gia Diên lăn vòng tại chỗ, cầm lấy súng bắn hai phát về phía anh, nhân lúc Kiều Trạch né người thì kéo Lộ Miểu lại về bên mình, nhưng nửa đường lại bị Kiều Trạch đưa tay ra cản, một tay đẩy Lộ Miểu lui ra sau lưng, một tay cầm súng, Từ Gia Diên bị đạn ép phải bước ra sau cột, Kiều Trạch cũng kéo Lộ Miểu trốn sau thùng chứa hàng.

Bên phía Thẩm Ngộ và Đường Viễn cũng đã triển khai thế tấn công, tình cảnh rơi vào hỗn loạn.

Phía cảnh sát có nhiều người, đám người Từ Gia Diên căn bản không phải là đối thủ, rất nhanh đã có mấy tên bị đánh ngã, thua cuộc đã bày ra đó.

“Từ Gia Diên, nếu anh thực sự muốn tốt cho cô ấy thì hãy thu tay lại, anh không thoát được đâu!” Kiều Trạch dán lưng vào thùng hàng, tay cầm súng, gọi Từ Gia Diên đang núp sau cột.

Từ Gia Diên cắn chặt răng, đột nhiên hét lên: “Miểu Miểu, đến đi!”

Họng súng lạnh như băng không tiếng động đặt lên huyệt thái dương của Kiều Trạch.

Đáy lòng Kiều Trạch lạnh lẽo.

Anh nghiêng đầu nhìn cô, là cô, nhưng cũng không phải là cô.

“Cấm nhúc nhích!” Cô nói, mắt lạnh băng hung dữ.

“Em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi, xương sụn ở cổ lên xuống, không cử động nhìn cô.

“Tôi phải cứu anh ấy!” Cô ngăn anh lại, từng bước ra khỏi khu che chắn, đi vào chỗ trống.

Tiếng giao đấu dừng lại.

Thẩm Ngộ không thể tin nổi nhìn Lộ Miểu, trên mặt cô, anh không thấy được dáng vẻ Lộ Miểu mà anh biết.

Lộ Miểu kề súng lên huyệt thái dương của Kiều Trạch, bước từng bước một, di chuyển đến chỗ Từ Gia Diên.

“Để chúng tôi đi.” Cô lạnh lùng yêu cầu.

Anh đối mắt với cô: “Miểu ngốc, em tỉnh lại đi!”

“Em có biết mình đang làm gì không?”

“Con thuyền này giấu một lượng lớn ma túy, Từ Gia Diên lũng đoạn toàn bộ thị trường ma túy online, bây giờ em để anh ta đi, em có biết điều đó có nghĩa gì không?”

Cô khiếp sợ, quay đầu nhìn Từ Gia Diên.

Từ Gia Diên hét lên với cô: “Miểu Miểu, đừng nghe hắn ta nói lung tung!”

Kiều Trạch nhìn Từ Gia Diên: “Từ Gia Diên, đây chính là cái gọi là muốn tốt cho cô ấy ư?”

Từ Gia Diên mở miệng không đáp.

Kiều Trạch nhìn thẳng vào Lộ Miểu, khóe miệng cô mím thật chặt, tay cầm súng cũng run lên.

Rõ ràng Kiều Trạch nhận thấy trong mắt cô có tia giãy dụa xẹt qua, anh cho là anh sẽ dao động, nhưng không, cô vẫn đưa lưng về phía Từ Gia Diên, từng bước một lùi về phía anh ta.

“Anh ấy đã cứu tôi!” Cô cứng đầu nhấn mạnh, “Cho đến giờ chưa từng có người nào sẵn lòng cứu tôi.”

“Trừ anh ấy và Lộ Tiểu Thành ra, cho tới bây giờ chưa từng có ai đối xử tốt với tôi hơn thế.”

Từng câu từng chữ, vừa nói vừa bước ra sau, mắt cô vẫn băng giá như trước, nhưng mang theo oán hận, oán hận thế giới này, oán hận tất cả mọi người.

Tất cả mọi tâm tình mà bản thể của cô chưa từng có, đều được chuyển hết lên người của nhân cách khác trong cô.

Trong mắt cô, Kiều Trạch như thấy được Lộ Miểu lúc năm tuổi, bị bỏ rơi trong hoàn cảnh xa lạ, cơ thể nho nhỏ rúc vào trong một góc tối tăm, không ngừng lặp đi lặp lại tự hỏi rằng, có phải mình chưa đủ ngoan, tại sao mình không ngoan, nếu có phải biết nghe lời thì bố mẹ sẽ đến đón cô về không.

Cô sợ hãi, tự trách, đau khổ… Tất cả mọi cảm xúc tiêu cực đã tàn phá tâm hồn trẻ thơ của cô, không ai dẫn dắt, không ai bảo cô rằng vì sao, sự chán ghét bản thân dâng cao đã thúc giục sinh ra một cô khác hận đời, mượn điều đó che giấu những tâm tư mặt xấu không dám có.

Lộ Miểu năm tuổi và Lộ Miểu hai mươi lăm tuổi từ từ trùng khít.

Lộ Miểu ngây ngốc hiền lành, Lộ Miểu hận đời, đều là cô, nhưng cũng không phải cô.

“Miểu ngốc.” Cổ họng anh nghẹn ngào, “Em quay về đi đã!”

Cô không nghe theo, vẫn lùi về phía sau.

Từ Gia Diên là nhìn thấu ân oán trong tâm can cô, nên vào lúc này mới có thể không lo ngại gì mà thao túng cô.

Anh ta biết cô có thể đưa anh ta đi, anh ta biết anh không dám làm cô bị thương.

Nhưng anh không thể trơ mắt nhìn cô rời đi, đây không phải là chủ ý của cô.

Lần này cô đi, chính là vạn kiếp bất phục.

“Lộ Miểu.” Giọng anh càng lúc càng khàn, “Em đã từng nói với tôi rằng, bất kể chân tướng cuối cùng là gì, đều hi vọng có thể xứng với huy hiệu cảnh sát trên vai.”

“Em đừng làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.”

Nhưng vô dùng, chiếm giữ thân xác cô bây giờ không phải là cô, cô không nghe thấy.

Anh không đánh thức cô được, họng súng của cô vẫn còn chỉa vào anh, người cũng dần lui đến chỗ Từ Gia Diên, bảo vệ anh ta rút lui.

Từ Gia Diên đã sắp đặt một cano chạy thoát thân nhằm đối phó với tình huống bất ngờ, mỗi một bước đi, anh ta đều tính toán kỹ càng.

Nếu cô xuống thuyền, lên cano chạy thoát thân, thì thật sự không còn đường trở lại nữa.

Súng đặt bên tay khẽ giật, Kiều Trạch cũng chậm rãi giơ súng lên với cô.

“Quay về!” Anh nghiêm nghị quát cô.

Anh chưa từng nghĩ rằng, sẽ có một ngày, anh và cô súng ống mặt đối mặt.

Nhưng cô không lo gì súng trong tay anh, ánh mắt nhìn anh vẫn lạnh lùng, tàn nhẫn, người càng lùi về sau, ngón trỏ bóp cò súng cũng dần đè xuống.

Bầu không khí gươm súng sẵn sàng khiến Thẩm Ngộ và Đường Viễn bất giác cũng nhắm súng vào Lộ Miểu.

“Không cho phép người nào được nổ súng!” Kiều Trạch quát lên, vẫn dán chặt mắt nhìn nhất cử nhất động của cô.

“Miểu ngốc, em quay về cho tôi!” Anh nghiêm nghị lặp lại lần nữa, đường nét trên cằm vì hàm răng cắn chặt mà căng ra.

Nhưng cô không để ý, đỡ Từ Gia Diên bước lên mạn thuyền.

“Đoàng!” Dưới sự yên ắng trên con thuyền này, tiếng súng nổ nghe càng chói tai hơn.

Cả chiếc thuyền rơi vào im lặng.

Bước chân của Lộ Miểu và Từ Gia Diên khựng lại.

Cô từ từ quay đầu lại, sợ hãi nhìn máu không ngừng trào ra trên vai Kiều Trạch.

Súng của anh vẫn còn đặt bên vai trái, người đứng nghiêm như cũ, ánh mắt vẫn nhìn cô chằm chằm, dứt khoát lại tàn nhẫn.

Một phát súng này của anh, bắn vào vai mình.

“Miểu ngốc, em về đây!” Giọng càng khàn lại càng dữ dằn, “Em về đây cho tôi!”

“Đoàng”, lại một tiếng súng nữa, nhưng không bắn trúng, được Thẩm Ngộ đột ngột đưa tay ra đỡ.

Anh đang dùng chính sự sống chết của mình ép cô tỉnh lại.

Có giọt lệ trào ra, từ khiếp sợ dần đong đầy nước mắt, mắt mở to, mờ mịt không biết phải làm sao, bàn tay đỡ lấy cánh tay Từ Gia Diên như bị bỏng, bèn rụt tay về như bị dọa, đến mức phải lùi về sau mấy bước.

“Miểu Miểu?” Từ Gia Diên lo lắng nhìn cô.

Cô lắc đầu, một giọt nước mắt lớn rơi xuống, cánh môi run rẩy, cả người lâm vào trạng thái rối loạn.

Từ Gia Diên cuống cuồng nắm lấy một tay cô, nhưng lại bị cô hoảng sợ hất ra, trong lúc hỗn loạn, súng trong tay cô run run chĩa về anh ta.

Từ Gia Diên khó tin nhìn thẳng vào cô, rồi đột nhiên trở nên điên cuồng, tay đưa lên muốn nả súng về phía Kiều Trạch, Lộ Miểu hốt hoảng biến sắc, vô thức bóp cò súng.

“Đoàng!”

Cơ thể cao lớn của Từ Gia Diên ngã sầm xuống đất.

Súng trong tay Lộ Miểu cũng rơi xuống đất, người cô như bị rút hết sức lực, người ngã ra đất, sắc mặt ảm đạm trống rỗng.

Kiều Trạch bịt vết thương vội vàng đi lên.

“Miểu ngốc?” Anh gọi cô mấy tiếng liên tiếp.

Cô ngây ngẩn ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi lại nhìn Từ Gia Diên, từng giọt nước mắt lăn xuống, cô đưa tay bịt miệng lại, nhưng không cản được tiếng nghẹn ngào thốt ra.

“Anh ất đã cứu em, anh ấy cứu em với Lộ Tiểu Thành…”

“Nếu không có anh ấy, em với Lộ Tiểu Thành sớm đã chết rồi…”

“Anh trai…”

Vẻ mặt của cô thay đổi qua lại giữa Lộ Miểu và “cô”, vô thức nỉ non, hoàn toàn rơi vào trạng thái trống rỗng vô hồn.

Chương trước
Chương sau