ánh dương soi lối

Ánh Dương Soi Lối – Chương 20

Khương Dương ngồi trên motor, ngẩn người một lúc mới khởi động xe.

Tại sao anh phải rời đi chứ, suy cho cùng là cảm thấy phiền toái, hay là trong lòng cho rằng không thể thắng nổi người đàn ông kia? Anh nhanh chóng gạt phăng vế sau đi, chưa tranh đấu mà đã nhận thua không phải là không cách của anh. Cho dù có tự bào chữa cho mình như vậy đi chăng nữa, nhưng cảm giác nặng trịch trong đầu vẫn không cách nào ngó lơ được.

Khương Dương về chỗ cũ, thời gian còn quá sớm, Lương Chính vẫn chưa dọn sạp, một mình anh về đây không biết để làm gì.

Nhưng lúc anh đậu xe, mới phát hiện không chỉ có một mình mình.

Một bóng người cường tráng đi ra từ góc phòng, áp sát trước mặt Khương Dương.

Khương Dương đang phủ túi che mưa lên xe, đuôi mắt trông thấy người nọ thì hai tay khựng lại, rồi tiếp tục việc làm.

Người bên cạnh hít thở sâu, có vẻ như đang cố nén lửa giận.

Khương Dương làm như mới phát hiện ra anh ta, đứng thẳng người, liếc mắt nói: “Làm gì?” Dáng vẻ ấy không khác gì kẻ trộm tái phạm bị cảnh sát bắt được.

“Đến nơi khác nói chuyện đi.” Quách Dược chỉ vào chỗ sâu trong con hẻm ở đó có mảnh đất đang được xây một nửa, nền móng đã hoàn tất, nhưng có thể vì vấn đề tiền bạc mà bị đình trễ, giờ đây cỏ hoang mọc um tùm, hơn nữa đèn đường không chiếu vào được tận đây, nên buổi tối ít có người lại gần.

Cuối cùng Khương Dương xé lấy túi che mưa như để hả giận, bất đắc dĩ đi theo Quách Dược.

Vào khu đất hoang, Quách Dược xoay người lại, đe dọa nhìn anh, “Chuyện hồi chiều đã sắp xếp hết rồi, hẳn là không còn vấn đề gì to tát.”

“Chỉ chuyện này thôi?”

“Đồ của Chu Khải Quân bị thiếu.”

“Ừ?” Giọng cũng chẳng buồn tò mò.

“Anh biết đang nói thứ gì!”

Khương Dương cười lạnh lùi về sau, “Cậu nghi ngờ tôi lấy.”

Quách Dược không lên tiếng.

“Bằng chứng đâu?” Khương Dương nói, “Làm sao chứng minh được đồ bị thiếu? Làm sao chứng minh được là tôi lấy?”

“Tôi có phán đoán của mình!”

“Đó chính là không có bằng chứng.”

“Chưa tố tụng, không cần bằng chứng.” Quách Dược gầm nhẹ, “Tôi chỉ hỏi anh, rốt cuộc anh có lấy hay không?”

Khương Dương buông tay, nhún vai xòe hai tay ra, rõ là bảo anh ta tự kiểm tra.

Quách Dược cũng không khách khí, mò mẫm mọi nơi có thể giấu được đồ trên người anh một lần, thậm chí còn xé cao dán phong thấp trên đầu gối anh xuống – bọn họ có lần làm chung nhiệm vụ, anh ta đã dán hàng mẫu vào trong cao dán, mang đi cho đối phương kiểm hàng – khóe miệng Khương Dương giật một cái theo động tác thô lỗ của anh ta.

“Lục soát cho cẩn thận đấy,” Khương Dương nói, “Hay là cũng cởi giày ra cho cậu xem nhé?”

Nhưng vô ích, một buổi chiều đã đủ thời gian để anh giấu đồ, hoặc tiêu hóa đi rồi.

Quách Dược không cam lòng rút tay về, sắc mặt nặng nề, “Anh đừng có tự tìm đường chết. Anh cũng biết thứ đồ chơi kia lợi hại ra sao, tỷ số những người tái hít cao bao nhiêu anh hẳn rõ hơn tôi nhiều!”

Khương Dương hít mũi, phát ra âm thanh khinh thường, cũng lười phủi thẳng nếp nhăn trên quần áo, hai tay nắm lại đưa ra tới trước mặt anh ta, khiêu khích nói: “Đã nói đến nước này thì anh cũng đừng có nói nhảm nữa, được thôi, còng lại đi – còng lại kéo tôi về đội kiểm tra nước tiểu đi! Đến đây, mẹ kiếp đéo phải anh nghi ngờ tôi à…”

Quách Dược đã nín nhịn đủ rồi, bỗng lúc này gầm một tiếng, vung nắm đấm ra đấm vào mặt anh. Lần này Quách Dược không dùng dư lực, Khương Dương không ngờ anh ta sẽ ra tay nên không tránh kịp, người lảo đảo một cái, trong miệng ngập tràn mùi máu tanh.

“Đ** mẹ mày…” Khương Dương nhổ ra bãi nước dãi trộn lẫn máu, đá vào bụng Quách Dược một cái, nhưng anh ta lại dễ dàng tránh đi.

Khương Dương hơi gầy, thắng ở nhanh nhẹn, anh tiến người lên phía trước, ép Quách Dược phải liên tục lùi về phía sau, rồi thoắt một cái bám lấy bả vai Quách Dược, nghiêng người nhảy qua anh ta, đá mạnh một cú vào phía sau đùi, móc lấy bắp chân của Quách Dược – một đòn chân O Soto Gari khiến Quách Dược ngã rầm xuống đất, đầu gối Khương Dương đè lên người anh ta, giận dữ nói: “Đừng có tưởng tôi rời khỏi đội rồi thì là đồ bỏ đi, giết chết cậu dễ như bỡn.”

Quách Dược không phản kháng như đã cam chịu, ngẩng đầu nhìn Khương Dương đứng dậy tiến vào dưới bóng đèn, vẫn chưa từ bỏ ý định gào lên một câu: “Tốt nhất anh đừng có chết sớm như thế, giữ lại chút sức để mà chỉnh tôi.

Quách Dược không theo kịp, một mình anh quay về phòng thuê, có cảm giác như bị lưu đày. Anh nằm ngửa ra trên ghế sofa, nhìn chằm chằm trần nhà xám trắng, những con dĩn lởn vởn vòng quanh dưới ánh sáng.

Quách Dược lại nghi ngờ anh, là vết nhơ của anh đã làm giảm bớt lòng tin của chiến hữu, hay chỉ là đơn thuần lo rằng Khương Dương nhất thời lạc đường.

Một lúc lâu sau, anh ấy điện thoại ra, tháo nắp ra – bên trong rớt ra một túi nhỏ, mỏng như một chiếc thẻ, chứa bột trắng bên trong.

Khương Dương kẹp lấy nó nhìn dưới ánh đèn, từng hạt nhỏ li ti trong suốt, giống hệt đường thỏi sau khi được nghiền nát.

Anh mang theo nó cả một buổi chiều, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn kỹ nó đến thế. Lúc ở với Lương Chính, anh gần như không có cơ hội tiếp xúc.

Bọn họ sợ anh không khống chế được, nhưng không phải anh đã nhịn lâu lắm rồi sao. Anh tự giễu.

Hỏi anh liệu có quên cảm nhận lúc đó không, dĩ nhiên là không. Một nửa là hối hận một nửa là phiêu bồng, anh như khối sắt được nung đỏ, hai tâm trạng đối lập nhau đập vào anh, lúc cho khối sắt chưa thành hình vào nước, lập tức xèo một tiếng khói trắng bay ra, định hình thành hình dạng dữ dằn.

Hỏi anh có muốn thử lại lần nữa không, nếu ném đi thân phận cùng với lương tri, đó hẳn là hưng phấn tột độ không thể nào xem nhẹ, thoáng một cái đã lên đến cao trào, dù sau khi cơn mê say qua đi là suy nhược và trống rỗng vô tận.

Cục sụn ở cổ Khương Dương lên xuống, tiếng nuốt vô cùng vang dội.

Những hình ảnh dâm mị như dồn dập kéo đến, sương khói như mê muội anh, từng con nước như xô đập vào anh, ánh lửa như liếm phỏng anh.

Rơi vào xoáy nước ảo tưởng, bên tai anh thậm chí xuất hiện tiếng ù.

Rồi đột ngột Khương Dương đứng bật dậy lên như được thêm dây cót, quăng thứ đồ trong tay ra, nhưng túi không văng xa được, như cánh bướm từ từ đậu xuống bàn trà. Anh lau đi lớp mồ hôi mỏng trên mặt, buồn bực vén tóc mái ra sau, để lộ vầng trán sáng bòng và mỹ nhân tiêm nhàn nhạt. Anh đi qua đi lại trong căn phòng trống rỗng, từng gương mặt quen thuộc không ngừng hiện lên trước mắt.

Đầu tiên là một gương mặt già nua ngăm đen, miệng cử động một cái, nếp nhăn trên mặt càng nhiều thêm, “Cậu còn nhớ trước kia tôi đã nói, chờ cậu ổn định, tôi nhất định sẽ để cậu trở lại.”

Tiếp theo là Thẩm Băng Khê, cô ấy nói: “A Dương, nếu lần này hoặc sau này đi nhầm đường, khổ tâm của lão đại coi như uổng phí…”

Sau đó là Lương Chính, “Anh cần gì phải thế, dựa vào bản lĩnh của anh thì sống ở đâu chẳng được.”

Quách Dược mắng: “Tốt nhất anh đừng có chết sớm như thế, giữ lại chút sức để mà chỉnh tôi.”

Thậm chí gương mặt của mẹ đã lâu không gặp cũng xuất hiện, “A Dương, mẹ không phản đối con nộp đơn vào học viện cảnh sát, nhưng bố con không còn, tự con sau này phải nghĩ cho rõ ràng.”

Rồi khung cảnh ở làng chài nhỏ kéo đến trong đầu Khương Dương, một mảng hỗn loạn.

Lúc gió êm sóng lặng, trước mặt xuất hiện gương mặt của một cô gái trẻ, hai bên mũi có tàn nhang nhàn nhạt, cô ấy không nói gì, chỉ khẽ cười.

Nhất thời trái tim Khương Dương đã bình tĩnh lại. Anh không biết tại sao lại nghĩ đến Hứa Liên Nhã, anh đứng ở ranh giới bên này của anh, không có liên quan gì đến quá khứ của anh, thậm chí là người chứng kiến anh bình thường sạch sẽ.

Hình ảnh của Hứa Liên Nhã dần thu nhỏ lại, vì cô đã xoay người đi đến bên cạnh một người đàn ông anh tuấn, nhận lấy đóa bách hợp trong tay anh ta, cúi đầu ngửi một cái.

Ngực anh như có thứ gì lấp kín, không rõ là đau đớn thực sự hay chỉ là trong ảo tưởng, thiết tha mong muốn một nơi phát tiết. Ngón tay cắm sâu vào tóc, bỗng trong lòng cắn xé mãnh liệt lý trí còn sót lại, ánh mắt anh lại quay về túi nhỏ màu trắng kia.

Anh cần một chiếc bật lửa, một cái chai rỗng và hai ống hút. Ngọn lửa đốt lấy vụn bột, khói trắng bốc lên dọc theo ống hút chui vào trong chai, sau khi đọng thành nước lập tức thấm vào tim phổi, mỗi một lỗ chân lông cũng sẽ nở to đón nhận vui sướng, linh hồn như bay bổng.

Anh lục tìm trong phòng, kéo mỗi một ngăn kéo ra nhưng không tìm được bật lửa đâu, lúc này mới nhớ đến mình đã cai thuốc. Mà phòng bếp chật hẹp, dùng hơi ga không an toàn, ngoài ra chỉ có lò vi sóng – không thể nào tìm được một tia lửa nào trong phòng anh.

Anh cần gấp một chiếc bật lửa.

Nghĩ đến đó, anh đột ngột kéo cửa ra, suýt nữa đụng vào người bên ngoài.

Khương Dương dừng lại, như có một gậy đập vào đầu, trong nháy mắt tỉnh táo lại mấy phần.

“Sao em lại đến đây?” Giọng nói rét lạnh.

Một tay Hứa Liên Nhã vẫn còn giữ tư thế toan gõ cửa, nghe vậy bèn từ từ buông xuống, như bị anh dọa giật mình, “Sao anh không đến?”

Khương Dương giữ cửa, lạnh lùng nói: “Em có khách, anh đi làm gì.”

Hứa Liên Nhã hoảng hốt: “Anh đã đến ư?”

Khương Dương im lặng.

“Trước đó em cũng không biết anh ấy đến, là đột nhiên đến muốn đón chó về.” Cô thử giải thích.

“Chó của anh ấy.”

“…” Cô thử nói sang chuyện khác, “Miệng anh sao thế?”

Vừa nãy bị ăn một đấm, bây giờ ở khóe miệng vẫn còn máu đọng.

Khương Dương chẳng thèm đếm xỉa đến, kéo cong khóe miệng lên, “Không có gì.”

Bên cạnh truyền đến tiếng động, có người ra ngoài vất rác, nhân tiện quét mắt nhìn bọn họ một cái.

Hứa Liên Nhã nói: “Có thể để em vào nói chuyện không?”

“Có lời gì thì cứ nói ở ngay đây đi.”

Khương Dương chặn ở ngoài cửa, tay đặt sau lưng tính kéo cửa lại, nhưng Hứa Liên Nhã nhanh tay lẹ mắt, duỗi tay ra chèn vào…

Cửa đập một phát kẹp gần như rách tay cô rồi lại bật ra.

Hứa Liên Nhã nhịn đau thu tay về, cơn tê rần chạy dọc người, cô nghiêng mình đi vào nhà.

Khương Dương nhìn thấy hết, lại không nói tiếng nào, cánh môi run rẩy, dường như nuốt xuống những lời muốn nói, cho rằng đó là sự trừng phạt cô ấy nên chịu.

Rất nhanh, Hứa Liên Nhã quên đi cơn đau trên tay, ánh mắt chụp được túi đồ trên bàn trà.

“… Giang Dương, đây là cái gì…” Hứa Liên Nhã nhặt túi lên, giơ đến trước mắt anh, “Anh lấy từ đâu…” Hỏi đến đó, cô cũng không cần câu trả lời nữa.

Từ một khắc cô nhét tay vào khe cửa ấy, anh đã biết mình không thể nào lừa gạt được nữa.

Quá khứ, anh đã làm ra chuyện sai lầm, nhưng lúc đó thân ở trong ổ sói, không có ai cho rằng đó là chuyện sai lầm, ngược lại còn tán đồng đối với “sự nghiệp” ấy, và anh chỉ chịu trận đòn lương tâm của bản thân mà thôi.

Sau khi quay về, anh thành thật sám hối với đồng nghiệp, sau khi hối cải triệt để, anh đã có thể thản nhiên tiếp nhận ý tốt lo lắng và quan tâm của mọi người.

Mà bây giờ, anh lại quanh quẩn bên bờ đen trắng, hơn nửa người đã bị bóng tối bao phủ, nhưng có người ở bên cạnh nhìn anh sa đọa, anh như tên trộm giữa ban ngày bị bắt tại chỗ, vẻ mặt xấu xí bị phơi bày ngay trước mắt cô.

Khương Dương đưa tay muốn cướp lấy, nhưng Hứa Liên Nhã lập tức giấu ra sau lưng, nắm chặt vào lòng bàn tay, cách xa anh một bước.

“Trả lại cho anh!” Anh ra lệnh nhưng không cướp lại.

Cô nhìn thẳng vào anh, “Bắt đầu từ lúc nào?”

“Em có lấy nó cũng vô dụng! Nghe lời, trả lại cho anh…”

“Anh trả lời em!” Giọng cô bỗng nhiên trở nên sắc bén, Khương Dương đã thấy đủ vẻ mặt của cô, cho dù thỉnh thoảng có lạnh nhạt thì phần lớn thời điểm vẫn ôn hòa như nước, cuồng loạn như vậy khiến anh sững sờ một lúc.

Nhưng cũng chỉ là một lúc mà thôi, anh tiến bước lên, cứng rắn giật lấy thứ đồ trong tay cô về.

“Anh không hít!” Hay là nói, suýt nữa đã tái hít thì thích hợp hơn.

Khương Dương vất nó lên bàn trà, túi quá mỏng, hoàn toàn không thể nào phát tiết được cơn giận của anh, nhẹ nhàng rơi xuống, giống như không có chút liên quan nào.

“Không có thì anh lấy nó làm gì…” Giọng cô đã khôi phục lại âm điệu bình thường, mang theo vẻ hời hợt nhàn nhạt.

Cho dù không hít, thì ăn cắp về cũng đã sai rồi.

“Anh…” Khương Dương cứng họng, thành thật trả lời là để thách thức sức chịu đựng của mình sao, câu trả lời buồn cười biết bao, anh chắc chắn đã gần như khuất phục rồi. “Không phải như em nghĩ…”

“Vậy anh nói với em biết đi, rốt cuộc là gì.”

“…” Khương Dương cắn môi, ra sức đè nén quãng hồi tưởng kia, “Bây giờ anh không muốn nói…”

Hứa Liên Nhã cụp mắt, gật đầu nói một cái: “Em biết rồi.”

Khương Dương thầm chửi, em thì biết cái đéo gì.

Cô lấy một cây bút và tập giấy ghi chú màu vàng trong túi xách ra, tay phải cầm bút vẫn còn đang run, con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo. Viết xong cô xé giấy ra, trên đó ghi: Bác sĩ Trâu, 137********.

Khương Dương không nhìn mà chỉ nói, “Làm gì?”

Hứa Liên Nhã đặt tờ giấy ghi chú xuống bàn, vừa cất bút vừa nói: “Em biết một bác sĩ, nếu anh có nhu cầu có thể tìm dì ấy.”

Dứt lời, cô nhìn sâu vào mắt anh một cái, xoay người toan bước đi.

Cô không khóc, cũng không có vẻ sợ hãi, nếu nói có gì thì chẳng qua là thất vọng.

Khương Dương không chịu nổi ánh mắt như thế, bèn kéo cô lại, “Hứa Liên Nhã, anh nói anh không hít thuốc phiện!” Càng không cần đến bác sĩ gì hết!

Cô không phản bác, chỉ cực quậy thoát khỏi tay anh.

Anh tình nguyện bị cô nghi ngờ như vừa rồi còn hơn, điều đó cho thấy cô vẫn chưa từ bỏ anh.

Hai tay anh nắm lấy cô, muốn hôn cô. Cái ôm của anh bá đạo hơn ngày thường rất nhiều, cô liều mạng giãy dụa, nhưng không thắng lại được sức lực của đàn ông. Khương Dương hôn lên khóe miệng cô, nụ hôn ẩm ướt chỉ quanh quẩn bên ngoài không đủ thỏa mãn, anh muốn cạy đôi môi đang mím chặt ra, nhưng Hứa Liên Nhã lại ra sức chống cự. Anh kiềm chế cơn giận, buông lỏng một chút, còn đang định mắng cô thì Hứa Liên Nhã đã nhân lúc anh dừng lại, vội đánh đòn phủ đầu…

Tiếng bốp giòn dã vang lên, một cú tát tai dừng trên mặt anh.

Khương Dương sờ lên vùng mặt đau rát, ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm. Hứa Liên Nhã đỏ mắt, không biết là do tức giận hay khó chịu, cả người run lên.

Khương Dương bị tát tỉnh, ngọn lửa theo đó cũng nổi lên. Từ nhỏ đến lớn anh đánh nhau với người ta, cho dù ở thế hạ phong thì vẫn bảo vệ được gương mặt này, người khác có muốn cũng không thể nào chạm đến được.

Khương Dương cười nhạt, nụ cười làm cô sợ hãi, “Đánh hay lắm. Tôi vốn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, bây giờ mới sợ sao?”

Hứa Liên Nhã quệt miệng, đập vào mắt anh là cô đang chán ghét chê anh.

“Cô cũng nên tìm bác sĩ xem sao đi.” Khương Dương nói, “Kiểm tra xem có bị giang mai gì đó không, dù có bao cao su vẫn chẳng chắc chắn được trăm phần trăm đâu.”

Hứa Liên Nhã mở to mắt, đáy mắt xẹt qua vẻ sợ hãi không dễ phát hiện.

Khương Dương được như ý, nụ cười giắt nơi khóe miệng, anh mở cửa ra, ra dấu tay mời đi.

Hứa Liên Nhã cúi đầu bước ra cửa, một cục giấy vàng vo tròn lăn đến bên chân. Cô hơi dừng bước, không chờ thang máy mà đi cầu thang bộ xuống.

Hứa Liên Nhã hốt hoảng dựa vào ấn tượng đi ra khỏi con ngõ, nhưng bất chợt đụng trúng một lồng ngực, mùi nước hoa nam giới có chút quen thuộc.

“Em không nên đến nơi như thế này, an ninh trật tự quá loạn.” Hà Tân ôm lấy cô, tiếng nói từ đỉnh đầu truyền đến.

Hứa Liên Nhã mặc kệ tất cả, đứng đơ ra như khúc gỗ để mặc anh ôm.

Chương trước
Chương sau