Ánh Dương Soi Lối – Chương 18
Khương Dương không trả lời cô, đóng sầm ngăn kéo lại, nhốt ác ma trong lòng lại bên trong, sau đó kéo Chu Khải Quân vào phòng tắm.
Chu Khải Quân vẫn còn rên rỉ, Khương Dương hoàn toàn không để ý đến cậu ta, cầm lấy vòi hoa sen, vặn mở vòi xối lên người cậu ta. Nước ở chế độ lạnh, nhưng cũng không khiến cậu ta bình tĩnh lại bao nhiêu.
Chu Khải Quân muốn gào thét nhưng không còn sứ, tiếng phát ra như người sắp chết đuối.
Khương Dương đổ mồ hôi, không biết là có phải do nóng hay không mà sau gáy ướt một mảng. Anh vốc nước lên lau mặt, rồi dán mắt vào người cuộn co ro trên đất, “Lấy từ ai mà có?”
Anh hỏi là hỏi về túi nylon kia.
Cơn thủy triều trong cơ thể Chu Khảu Quân vẫn chưa rút lui, tay chân bị trói chặt như con giòi, vặn người muốn đập đầu vào tường, dáng vẻ cực kỳ khó chịu. Khương Dương thầm than một hơi, biết cậu ta đã mất đi sức phản kháng, vội đóng vòi nước rồi cởi dây thừng cho cậu ta: “Tôi cởi trói cho cậu, cậu đừng có đập bậy nữa.”
Chu Khải Quân sợ lạnh co quắp tay chân, run bắn một cái, chân đạp lung tung.
Hứa Liên Nhã đứng ngay cửa, nhiều ít cũng nhìn ra manh mối, ngày trước vì nguyên nhân từ phía bố cô nên cô đã để ý nhiều hơn, lần đầu đích thân tiếp xúc, vẫn còn có chút ngơ ngẩn.
Hứa Liên Nhã đè nén sự tò mò nghi ngờ với Khương Dương xuống, cắn môi hỏi: “Cậu ta sẽ như vậy trong bao lâu?”
Khương Dương quay đầu lại, “Khó nói được, phải xem loại với thời gian hít ra sao đã, hít càng nhiều phát tác càng thường xuyên.”
Hứa Liên Nhã đau đầu đỡ trán, ôm tay nói: “Em vào nhà đợi, cậu ta qua khỏi thì nhớ kêu em.”
Khương Dương cũng đoán được tâm tư, “Em muốn khuyên cậu ta tự thú?”
Hứa Liên Nhã buồn bực, “Nếu không thì phải làm sao, nhìn người ta đến đưa cậu ta đi à.”
Khương Dương: “…”
“Xin lỗi.” Ngay tức khắc cô chú ý đến, cố gắng dập tắt lửa trong lòng, “Không phải nhắm vào anh.”
Khương Dương lên tiếng, “Em đưa mèo ra ngoài đi.”
Cô gật đầu, lại kiểm tra nhịp tim của hai con mèo lại lần nữa, sau khi xác nhận đều yên ổn, cô cẩn thận đem túi đựng mèo về phòng.
Triệu chứng vã thuốc của Chu Khải Quân cuối cùng cũng dịu đi, Khương Dương cũng không gọi Hứa Liên Nhã, nhìn cậu ta từ tốn đỡ tường đứng lên, “Tỉnh lại rồi?”
Chu Khải Quân vuốt thứ chất lỏng không biết là gì trên mặt, chỉ nhìn chằm chằm đầu gối của mình.
“Tôi hỏi cậu, mấy thứ trong ngăn kéo lấy từ đâu ra?”
Đây là lần đầu tiên Chu Khải Quân gặp anh, nhìn thoáng một lúc rồi lại gục đầu xuống.
Khương Dương khẽ đá vào chân cậu ta, “Nói đi.”
“…”
Khương Dương ngồi xổm xuống đất, nắm lấy tóc cậu ta, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, “Cậu có biết Hồ Cầm không?”
Không đáp.
“Cái ả ở tiệm cắt tóc trong thôn đối diện.”
Mí mắt cậu ta giật một cái, nhanh chóng chớp mắt mấy lần.
Đạo hạnh vẫn còn kém lắm. Khương Dương buông cậu ta ra, vùng sáng trước mắt chợt tối, Hứa Liên Nhã đứng sau lưng anh.
Khương Dương ra hiệu bảo cô tới hói, Hứa Liên Nhã mở miệng, vẫn trực tiếp như trước, “Cho cậu hai con đường, tự cậu gọi điện, hoặc để tôi gọi.”
Chu Khải Quân lại vuốt mặt, không biết có phải là nước mắt hay không.
“Em gọi…”
“Được,” Hứa Liên Nhã nói, “Tôi tìm người cho cậu.”
Ánh mắt Chu Khải Quân mê mẩn, Hứa Liên Nhã cũng không có ý định giải thích, tìm số điện thoại của một người ở danh bạ.
Hứa Liên Nhã tự mình mở tiệm đã mấy năm, nhân mạch phát triển đến tận đồn công an cũng không có gì lạ. Khương Dương không hỏi nhiều.
Không đầy một lát sau, Hứa Liên Nhã đặt điện thoại xuống, Khương Dương hỏi: “Không gọi được?”
“Tắt máy.” Cô cắn môi.
Khương Dương tính toán một chút rồi nói: “Để anh tìm giúp em.”
“?”
“Em đợi một chút.”
Khương Dương trói cậu ta lại lần nữa, đóng cửa phòng tắm lại, rồi dùng giá treo quần áo chắn ngang ở ngoài. Anh lấy điện thoại rồi đi ra ngoài phòng, rõ ràng là không muốn để người khác nghe được, Hứa Liên Nhã không đi theo, ngược lại còn đóng cửa ban công lại giúp anh.
Khương Dương có số điện thoại cá nhân của Thẩm Băng Khê.
“Alo, là em.”
“A Dương, sao thế?” Thẩm Băng Khê như ngáp một cái ở đầu dây.
“Không đi làm?”
Thẩm Băng Khê lẩm bẩm, “Trực đêm vừa về, mệt chế bà đây.”
Khương Dương không muốn tranh luận với cô ấy, “Chị có rảnh không, nếu rảnh đến giúp em.”
Thẩm Băng Khê hỏi anh có chuyện gì, Khương Dương chỉ nói sơ qua.
“Tóm lại là, nhân viên của cô ấy trộm mèo, hơn nữa trước đó nhân viên này còn ‘đập đá’.” Thẩm Băng Khê xác nhận lại, “Cậu đang cố không để ‘bạn’ mình lội nước đục, không muốn tiệm của cô ấy có nhiều ảnh hưởng tiêu cực.”
Khương Dương “ừ” một tiếng, luôn nhìn bóng lưng của Hứa Liên Nhã ở ngoài cửa kính.
Thẩm Băng Khê mắng một câu, “Người cấm lội nước đục là cậu!” Giọng cô ấy trở nên bén nhọn, “Chị không quan tâm cô bạn gái nhỏ của cậu thế nào, A Dương, cậu tránh xa thứ kia cho chị!”
Khương Dương: “…”
“Chị đang ở bên ngoài, nếu suôn sẻ thì ngày kia mới về.” Thẩm Băng Khê nói nhanh, “Quách Dược ở trong thành phố, cậu ấy có thể giúp cậu.”
Nhắc đến cái tên này, Khương Dương phát hỏa, cười lạnh: “Chị bảo em gọi điện nhờ cậu ta giúp?”
“… Không.” Giọng Thẩm Băng Khê thoáng dịu lại, áy náy dỗ dành, “A Dương, chị không có ý này. Để chị gọi, chị bảo cậu ấy đến.”
“Chị mặt dày thật đấy.”
Thẩm Băng Khê thấy anh giễu cợt, nói: “Không giúp được cô ấy, cậu cũng không thể lao vào đó được. Lão đại luôn không để cậu về là sợ cậu va chạm với mấy thứ này quá sớm, chuyện này không thể để chú ấy biết. Chị sẽ bảo Quách Dược nghĩ cách, chuyện của cậu nhất định cậu ấy sẽ giúp…”
Khương Dương chầm chậm đi đến bên bàn học, lại mở ngăn kéo ra, thậm chí còn lục lọi đồ bên trong, vừa nãy không để ý, thì ra dưới giấy bạc còn có một chiếc túi bị che đi, thứ đồ này chỉ to bằng cỡ móng tay. Anh căng mắt ra nhìn chằm chằm như khiêu chiến với cực hạn, “Không phải bọn chị sợ em không khống chế nổi sao.”
“Đương nhiên bọn chị sợ, nhưng ý chí mạnh mẽ của cậu không có vấn đề gì, bọn chị là quan tâm đến cậu.” Thẩm Băng Khê ra dáng chị đại, “Cậu còn nhớ lão Tống trong đội không, bây giờ anh ta đang ở đâu.”
“..” Khương Dương im lặng.
“Lúc anh ta xảy ra chuyện còn lớn tuổi hơn cả cậu, ý chí tôi luyện nhiều năm như vậy cũng không kém cậu đâu.”
Lão Tống mà Thẩm Băng Khê nhắc đến ấy, lúc trước vì dính vào thuốc phiện nên tạm rời khỏi cương vị công tác, sau khi cai nghiện thì làm người chỉ điểm cho cảnh sát, nhưng lại bất hạnh rơi vào vòng xoáy tội ác, cuối cùng đi vào con đường trái ngược hẳn với trước đây, bị chính đồng nghiệp cũ còng hai tay lại.
“Lão đại thương cậu, lúc trước giấu nhẹm chuyện đi chỉ có sáu người chúng ta biết, còn xin với cấp trên cho cậu nghỉ bệnh. A Dương, đường nhỏ nguy hiểm, chúng ta tránh xa ra đi đường lớn được không? Nếu lần này hoặc sau này đi nhầm, khổ tâm của lão đại coi như uổng phí…”
Chọc đến điểm yếu là người có địa vị như bố này, Khương Dương mất kiên nhẫn đóng ngăn kéo lại, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi.”
Thẩm Băng Khê hỏi địa chỉ rồi lại dặn dò vài câu, sau đó cúp máy.
Không lâu sau, Quách Dược nhắn tin đến, báo với anh rằng nửa tiếng sau sẽ đến. Khương Dương không trả lời, trực tiếp xóa luôn.
Anh nhét điện thoại vào túi, rồi đẩy cửa ra, “Đang trên đường rồi.”
“Người quen à?”
Khương Dương chần chừ một lúc rồi gật đầu qua loa.
***
Nửa tiếng sau, tiếng gõ cửa vang lên đúng giờ. Cốc cốc cốc ba cái theo nhịp, sau đó lại ba cái nữa. Nhìn qua mắt thần thì ngoài cửa không có ai.
Khương Dương gõ lại hai cái, rồi mở cửa ra, đứng bên ngoài là một người đàn ông mặt chữ điền.
Không ai lên tiếng, tinh ra cũng gần nửa năm rồi không gặp mặt, nhưng trong mắt hai bên đều giương cung bạt kiếm
“Người đâu?” Quách Dược vào thẳng vấn đề.
“Nhà vệ sinh.” Khương Dương chỉ vào trong ra hiệu.
Quách Dược đi ngang qua Hứa Liên Nhã thì gật đầu một cái. So với Khương Dương, anh có dáng người cực kỳ khỏe mạnh, chiếc áo t-shirt màu xám làm lộ ra những mảng cơ bắp chắc nịch.
“Đợi đã.” Đột nhiên Hứa Liên Nhã lên tiếng.
Quách Dược và Khương Dương dừng lại, đồng loạt quay đầu sang.
“Giấy tờ chứng nhận.” Cô nói.
Ánh mắt Quách Dược đảo qua đảo lại giữa Hứa Liên Nhã và Khương Dương, Khương Dương chỉ ‘hờ’ một tiếng.
“Ý thức phòng bị cao đấy.” Khương Dương vừa nói vừa lấy giấy chứng nhận ra để cô xem, Hứa Liên Nhã thuận tay cầm lấy, ngón tay vuốt ve vét hằn bên ngoài, ở trong là huy hiệu và thẻ cảnh sát, màu sắc, tính chất cùng với xúc giác trùng khít với trong trí nhớ, lúc này cô mới trả lại.
Quách Dược hỏi lại: “Đồ thật chứ?”
Hứa Liên Nhã gật đầu.
Quách Dược thử độ rắn chắc của ống nước, rồi xích Chu Khải Quân vào phía trên.
“Tâm sự chút nhé?” Đây là nói với Khương Dương.
Hứa Liên Nhã nghe vậy bèn nói, “Em xuống lầu hít thở không khí đây.”
Khương Dương gật đầu, Quách Dược cũng không phản đối.
“Hai con mèo sắp tỉnh rồi, tốt nhất nên sớm giao nó lại cho chủ nhân.”
“Lát nữa đồng nghiệp của tôi sẽ đến.” Đáp lại là Quách Dược.
Cô không nói gì nữa, cuối cùng đưa mắt nhìn Khương Dương một cái, xoay người rời đi.
Quách Dược đóng cửa lại, rồi lại mở vòi nước ra, tiếng nước chảy với cánh cửa đã ngăn mọi âm thanh lại.
Quách Dược đưa hộp thuốc qua, Khương Dương nói: “Không hút.”
Quách Dược sửng sốt, “Cùng cai ư?”
Khương Dương: “…”
Kẻ nói vô tâm, người nghe hữu ý. Quách Dược xấu hổ cầm hộp thuốc về, nói: “Cuộc sống hiện tại cũng không tệ, bạn gái xinh lắm.”
Khương Dương nheo mắt nhìn anh ta, “Nào được náo nhiệt như cậu chứ đội phó Quách.”
Ngữ khí tùy hứng của Khương Dương đã động đến Quách Dược, nhất là một tiếng “đội phó” ấy. Từ khi anh thăng chức lên, không ít người chỉ trỏ sau lưng, nói nếu Khương Dương còn ở lại thì không đến lược Quách Dược anh.
Quách Dược đột ngột muốn túm lấy áo Khương Dương, nhưng Khương Dương đã nhanh chóng né người tránh được.
“Nếu anh không phục thì tự quay về mà giành.”
“Tôi phục chứ.” Khương Dương vung tay ra, nhưng cũng thất bại, “Mẹ kiếp tôi phục cậu lắm!”
Khương Dương phản kháng, ngược lại Quách Dược lại hưng phấn vô cùng, trong lòng luôn mơ hồ sợ đối thủ thỏa hiệp.
Khương Dương hung hăng trừng mắt với anh ta, như sói và sư tử không thể nhường nhịn nhau.
“Không phục thì quay về đi, “Quách Dược nói, “Thái Tam về Quảng Đông rồi, không phải anh nói muốn thay Lương Chính chặt một chân hắn ta sao, người đã về rồi, anh sửa xe liệu có sửa đủ không.”
“Làm sao cậu biết?” Khương Dương sửng sốt.
“Anh không đọc báo à? Ngày thất tịch đó bọn tôi mới bắt được một hang ổ tại nhà máy xì dầu bỏ đi ở thôn Lệ Hoa, có người đã nhìn thấy Thái Lam, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn chạy thoát.”
“…” Nếu Khương Dương đọc qua, sẽ phát hiện mình từ “nhân viên cảnh sát” biến thành “quần chúng” báo án.
“Rời công việc lâu quá rồi, không quen nên nghe không hiểu…”
Quách Dược còn chưa nói hết câu thì bất ngờ bụng bị ăn một đấm, anh ta cúi gập người lại, nhưng không đánh trả.
“Bớt con mẹ nó nói nhảm đi!” Khương Dương nói, “Tôi hỏi cậu một câu, nếu lúc trước đổi lại là cậu, cậu có thể giống như tôi hay không?” Khương Dương nắm lấy áo anh ta, “Thành thật trả lời.”
“Không biết.” Quách Dược chậm rãi gỡ tay anh ra.
Đáp án ngoài dự đoán lại dứt khoát, khiến Khương Dương bối rối, bấy lâu nay kiên trì là thế nhưng lúc này lại như bị lay động.
“Tôi sẽ không vì bảo vệ chiến hữu mà hít thuốc phiện.” Quách Dược nghiêm mặt nói, “Tôi tình nguyện đi tìm cái chết, cùng bọn họ đồng quy vu tận.”
“…” Khương Dương lùi về sau hai bước, nhìn như muốn vạch trần lời biện bạch kém cỏi của anh ta, nhưng gương mặt nghiêm túc lâu năm của Quách Dược đã tạo nên uy nghiêm thầm lặng, từng câu từng chữ đều là thật.
“Mẹ kiếp!” Khương Dương mắng, “Muốn chết thì cậu đi mà chết, đừng có kéo tôi vào, ông đây đến vợ con vẫn chưa có đâu!”
Điện thoại Quách Dược vang lên nhắc anh ta rằng đồng nghiệp đã đến bên dưới.
Khương Dương giật mở cửa ra, cuối cùng nói: “Đúng rồi, cú đấm vừa rồi là thay chị Thủy, vì cậu có mắt như mù.”
Quách Dược: “…”
Khương Dương đi cầu thang bộ xuống, đi lướt qua hai cảnh sát mặc đồng phục.
Hứa Liên Nhã chờ ở bên ngoài, Khương Dương đi đến kéo tay cô, “Chúng ta đi thôi, để anh ta xử lý.”
Cô ít nhiều gì cũng đoán được nội tình, không dò hỏi kỹ.