Ngược Chiều Ánh Sáng Tìm Đến Yêu Em – Chương 1
Chương 1: Quỷ đả tường*
(*Là hiện tượng khi bạn đi lạc ở một nơi hoang vắng, cố gắng tìm đường ra nhưng rốt cục vẫn quay về chỗ cũ. Người xưa cho rằng đó là do ma quỷ tác quái khiến chúng ta đi thành một vòng tròn.)
Đầu mùa xuân, mưa phùn rả rích khắp núi Vân Mộng, phóng mắt nhìn ra xa, giữa núi rừng mây trôi lượn lờ, giọt nước tinh khiết chảy xuống phiến lá trúc, tiếng gió tiếng mưa xào xạc rung động.
“Đã lái hơn một giờ rồi mà sao vẫn quay lại chỗ cũ thế này? Cậu nhìn tảng đá lớn kia đi, mình nhớ nửa tiếng trước đã gặp rồi.” Hạ Đình Vũ chỉ ra ngoài cửa sổ cho anh bạn tài xế Phó Đông Bình xem.
Đôi mày kiếm của Phó Đông Bình nhíu lại, vẻ mặt cứng rắn, hai tay nắm vững vô lăng: “Mình đi theo hướng dẫn chỉ đường, không sai đâu, tảng đá này tuy giống nhưng không chắc chắn cùng là một.”
Hạ Đình Vũ hạ cửa xe xuống, nhìn sắc trời: “Chúng ta phải đi nhanh lên, trên núi đã bắt đầu có sương mù rồi, nếu trước khi trời tối không tìm thấy dịch trạm Lưu Vân thì phải qua đêm ở ngoài đấy.”
Phó Đông Bình không lên tiếng, nhìn thoáng qua bản đồ hướng dẫn, xác nhận vị trí lại một lần nữa.
“Cậu nhìn đình nghỉ chân đó đi, mình cam đoan nói cho cậu biết, hai mươi phút trước mình đã nhìn thấy một lần rồi, giống y xì.” Hạ Đình Vũ lại thốt lên, cuối cùng còn nói một câu, “Không phải chúng ta gặp quỷ đả tường trong truyền thuyết đấy chứ? Nếu không sao cứ mãi ở trong núi thế này, hay đang chạy vòng quanh vùng lân cận?”
“Nếu không chúng ta xuống xem xem sao, làm ký hiệu?” Phó Đông Bình vừa không chịu nổi anh ta cứ ồn ào, mà trong lòng cũng sốt ruột, giảm tốc độ xe lại, dừng xe ven đường.
Bước xuống xe, gió mưa lạnh căm đập vào mặt, trút thẳng vào cổ áo, Phó Đông Bình rùng mình một cái, đội mũ áo paca* lên, nơi chân trời mây giăng rất dày, xem ra trong thời gian ngắn trận mưa này sẽ không tạnh.
(*Áo da có mũ trùm đầu của người Ets-ki-mô.)
“Đến phía trước nghỉ ngơi một chút.” Hạ Đình Vũ châm một điếu thuốc, cũng không đợi Phó Đông Bình trả lời mà trực tiếp đi về đình nghỉ chân cách đó mười mét.
Đình nghỉ chân không biết được xây dựng vào năm nào tháng nào, chóp đình cùng trụ đứng nhìn qua có vẻ rất cũ nát, trông thấy trong đình có ba cô gái trẻ tuổi ngồi tránh mưa, Hạ Đình Vũ càng thêm phấn khởi, ném điếu thuốc xuống giẫm lên, ung dung bước đến.
Các cô gái trông thấy có đàn ông đến, ồn ào ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt toát lên tia cảnh giác.
Hạ Đình Vũ cởi mũ áo paca xuống, chủ động chào hỏi, “Chào các người đẹp, mưa to quá nên chúng tôi tìm chỗ trú.”
Thấy hai người bọn họ tuổi còn trẻ, trông cũng có vẻ nhã nhặn, các cô gái buông lỏng cảnh giác, một người trong đó chủ động đứng lên, ngồi vào bên cạnh bạn mình, chừa chỗ cho bọn họ ngồi.
Phó Đông Bình trông thấy trên tấm bia đá trong gian đình cũ nát có hàng chữ, bèn rút điện thoại ra chụp lại.
“Tấm bia này có vẻ lâu lắm rồi.” Hạ Đình Vũ cũng thấy hàng chữ không đầy đủ trọng vẹn trên tấm bia đá, hỏi dò Phó Đông Bình, “Cậu thấy giống ở triều đại nào?”
“Bệ bia đầu con li*, chủ nhân của tấm bia hẳn phải là chức quan trên tam phẩm, nhìn hoa văn giống đời nhà Minh.” Phó Đông Bình tỉ mỉ chụp trước sau tấm bia. Anh học kiến trúc, rất chịu nghiên cứu về lịch sử kiến trúc cổ đại của Trung Quốc.
(*Là con rồng không sừng trong truyền thuyết để trang trí các công trình kiến trúc hoặc công nghệ phẩm.)
“Mình cũng thấy giống đời nhà Minh, chữ trên bia lờ mờ có thể nhìn ra là thể chữ Nhan, nghe nói vùng này vào thời nhà Minh xuất hiện một thám hoa lang giỏi thư pháp, thể chữ Nhan của ông ấy được nội các thủ phụ Trương Cư Chính tán thưởng, không biết có phải là bia mộ của vị thám hoa lang này không.”
Mắt thấy ba cô gái ở bên cạnh nghiêng tai lắng nghe, Hạ Đình Vũ càng nói càng hăng.
“Đây là bia mộ? Vậy chỗ chúng mình đang ngồi chẳng phải là…” Một cô gái tóc ngắn sợ hãi thấp giọng thầm thì với bạn.
Bạn của cô ấy cười trêu, “Có gì đâu chứ, Trung Quốc lớn như thế, ở đâu chẳng có người chết, một tấm bia đá của mấy trăm năm trước mà cũng sợ.”
Xưa giờ Hạ Đình Vũ rất quen thuộc, chủ động nói cho các cô ấy biết, “Đây cũng không phải là bia mộ thông thường, có thể xây đình bia nói lên rằng chủ nhân của bia mộ không chỉ có thân phận, mà đương thời còn rất được dân chúng kính yêu ca tụng, mộ phần và hài cốt sớm đã phong hóa, nhưng đình bia vẫn còn được bảo tồn.”
Cô gái tóc ngắn ướm lời: “Vậy dưới này, có phải có mộ thất không?”
Hạ Đình Vũ cười nói: “Hẳn là không còn rồi, người còn sống nổi danh như thế, chắc chắn đã bị kẻ đào mộ đến thăm rồi, chỉ còn lại bia thôi, vì để bảo vệ tấm bia đá này không bị gió thổi mài mòn nên dân chúng địa phương mới xây đình bia.”
“Thì ra là vậy.” Rốt cuộc cô gái tóc ngắn cũng không còn sợ hãi nữa.
Hạ Đình Vũ chủ động bắt chuyện với cô ấy, “Các em đến núi Vân Mộng du lịch sao? Có phải đến dịch trạm Lưu Vân không? Đúng lúc chúng tôi cũng đang đến đó, có thể kết bạn với mấy em, trời cũng sắp tối rồi, mấy cô gái như các em đi đường cũng không an toàn.”
Trạm dịch Lưu Vân là nơi nghỉ lại tốt nhất núi Vân Mộng, du khách đến đây phần lớn đều chọn ở đó.
“Tốt quá, bọn em cũng đang muốn tìm người kết bạn đây.” Cô gái tóc ngắn nói liên tục, cô đã sớm để ý đến, người không ngừng chụp ảnh tấm bia rất dễ nhìn, còn người ở trước mắt dáng vẻ không tồi, có bọn họ đồng hành, trên đường đi hẳn sẽ rất thú vị.
“Anh tên là Hạ Đình Vũ, còn cậu ta là Phó Đông Bình, các em gọi thế nào?”
“Em là Đồng Hi, cậu ấy là Hề Dao Dao.” Cô gái tóc ngắn cười lên để lộ má lúm đồng tiền hai bên, thoạt nhìn xinh xắn đáng yêu.
Hạ Đình Vũ chủ động chào hỏi Hề Dao Dao, cô gái tên Hề Dao Dao đưa mắt nhìn Hạ Đình Vũ một cái, rồi lại nhìn Phó Đông Bình, cười cười với anh, còn cô gái ngồi bên cạnh Hề Dao Dao ấy, cả gương mặt giấu dưới vành mũ lưỡi trai và sau khẩu trang, không nhìn rõ mặt.
“Ba người các em không lái xe à, sao lại đi lên được đây?” Hạ Đình Vũ tìm lời nói.
Đồng Hi chủ động nói cho anh ta biết, cô ấy với Hề Dao Dao đều là sinh viên năm ba đại học, nhân lúc nghỉ đông ra ngoài giải sầu, đi xe đường dài từ đại học đến thị trấn dưới chân núi Vân Mộng, sau khi xuống xe liền đi bộ.
Từ khi ngành du lịch tấn công lên đây, đi bộ khoảng bốn mươi lăm phút là có thể đến, nhưng hai cô đi gần hai tiếng đồng hồ vẫn không tìm được, trời mưa càng lúc càng lớn, hai người đành phải dừng chân nghỉ trong đình.
“Chân của em mềm nhũn cả rồi.” Đồng Hi không nhịn được oán thán, giọng êm ái uyển chuyển, khiến người ta vừa nghe đã thương.
“Ấy, thì ra hai người cũng giống bọn anh, lạc đường.” Hạ Đình Vũ cảm thấy vui khi có người gặp họa, lại có cảm giác đồng bệnh tương lân.
“Dao Dao nói, có thể bọn em gặp quỷ đả tường rồi, em thề, em nhìn thấy cảnh vật giống nhau không chỉ một lần.”
“Đúng thế, bọn anh lái xe vòng vo trong núi hơn một tiếng mà vẫn không tìm được chỗ, nói không chừng chính là quỷ đả tường.”
“Không phải quỷ đả tường.”
Mọi người sửng sốt, lúc này mới phát hiện ra là cô gái luôn đeo khẩu trang nãy giờ im lặng đang nói chuyện.
“Là người ở đây cố ý xây công trình giống hệt nhau, làm xáo trộn tầm mắt, không muốn để người khác vào trong núi.” Cô gái ấy mặc áo bóng chày cùng quần bò, thắt bím tóc hai bên lỏng lẻo, thoạt nhìn không lớn tuổi lắm.
“Sao cô biết giống hệt nhau mà không phải là cùng một cái?” Hề Dao Dao không phục. Cô gái đáp: “Mỗi lần tôi đến một chỗ đều để lại ký hiệu, tấm bia đá này chưa có ký hiệu nên khẳng định không phải là cái ban đầu.”
Phó Đông Bình đưa mắt nhìn cô gái kia, gương mặt mơ hồ nhưng ánh mắt rất sáng, vuốt ve tấm bia đá như có suy nghĩ, “Tôi cũng không cho là một, tuy hoa văn điêu khắc và kiểu dáng giống nhau, nhưng nhìn kỹ thì mỗi tảng đá lại bị phong hóa ở mức độ khác nhau, hẳn là người xưa cố ý làm nên.”
Thấy mưa dần nhỏ hạt, Phó Đông Bình gọi điện đến dịch trạm Lưu Vân, sau khi hỏi han một hồi liền nói với mọi người, địa hình ở núi Vân Mộng rất phức tạp, đi theo hướng dẫn sẽ không lạc.
Mọi người bước ra khỏi đình, trông thấy cô gái đeo khẩu trang một mình đi về phía trước, Phó Đông Bình bèn gọi cô ấy một tiếng: “Này, cô không đi xe với chúng tôi ư?” Cô gái không quay đầu lại, chỉ khoát tay.
“Một mình cô đi phải rất lâu mới đến, vẫn nên đi chung xe thôi.”
Cô gái vẫn không quay đầu lại, Phó Đông Bình đành từ bỏ.
Đồng Hi và Hề Dao Dao cảm thấy rất hứng thú khi nhìn chiếc Hummer màu đen uy phong lẫm liệt của Phó Đông Bình, thốt lên: “Xe tốt quá, là Hummer H2 hơn mười triệu đấy.”
“Không tệ, còn có thể nhận biết loại nào.” Hạ Đình Vũ mở cửa xe sau cho các cô. Hai cô gái lên xe rồi vẫn còn bàn tán.
“Sàn xe này cao quá, người bình thường không lái được đâu.”
“Loại xe này vốn dành cho đàn ông lái, thân xe quá lớn, con gái lái không nổi.”
Xe nổ máy, nhanh chóng chạy vụt qua bên người cô gái đeo khẩu trang, Hạ Đình Vũ nhìn theo bóng cô ấy, thở dài một câu, “Thật là một người kì lạ, có xe không ngồi. Cô ấy không phải chung đường với các em à?”
“Không phải, bọn em không biết cô ấy, gặp trên xe đi từ đảo Cò* đến đây.”
(*Là tên khác của thành phố Hạ Môn, là thành phố cấp tỉnh ven biển nằm ở phía Đông Nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc.)
“Cô ấy kiêu ngạo lắm, bọn em đưa nước cho cô ấy uống mà cô ấy cũng không thèm.”
Hai cô gái đằng sau tiếp tục miêu tả lại cô gái đeo khẩu trang kia một lần.
“Có lẽ cô ấy thường xuyên du lịch một mình, tính cảnh giác rất cao.” Phó Đông Bình khách quan nói.
“Hai em cũng từ đảo Cò đến ư? Trùng hợp quá, bọn anh cũng thế.” Hạ Đình Vũ mừng rỡ không thôi, “Các em ở đảo Cò à?”
“Bọn em đều là sinh viên trường đại học đảo Cò.” Đồng Hi nhìn trông có vẻ đơn thuần, không quá mấy câu đã khai ra thân phận cùng trường học của mình.
Hạ Đình Vũ nhân cơ hội nói với hai người họ: “Sau này hai em ra ngoài phải đề cao cảnh giác, may mà gặp được bọn anh đấy, chứ nếu là người xấu thì đừng bao giờ lên xe của chúng.”
“Trên mặt người xấu cũng không viết chữ xấu.” Hề Dao Dao nhanh mồm nhanh miệng nói.
“Đúng thế, bọn em vẫn phân biệt được người tốt người xấu mà.” Đồng Hi phụ họa cô ấy.
Dựa theo hướng dẫn nhắc nhở, xe lại chạy trên đường núi mười mấy phút đồng hồ, Hạ Đình Vũ là người đầu tiên trông thấy bảng hiệu gắn đèn neon trước dịch trạm Lưu Vân, vội vàng chỉ cho mọi người nhìn, tất cả đều rất hưng phấn.
Trạm dịch Lưu Vân xây tựa núi, bốn bề cây xanh bao lấy, nhìn bề ngoài rất có khí thế, có trụ đứng cùng cửa hình vòm màu trắng theo kiểu châu Âu, còn có cả sân thượng rộng rãi và vườn hoa trước cửa, lúc này sắc trời đã dần ngả về đêm, trong dịch trạm đèn đuốc sáng trưng, trông như tòa cung điện từ trên trời giáng xuống, khiến lòng người đi đến đây không khỏi phấn chấn.
Hạ Đình Vũ nhiệt tình nói với hai cô gái, “Nghe nói ở đây trước kia là tư dinh của tướng lĩnh cấp cao quốc dân đảng, sau khi giải phóng liền thuộc quyền sở hữu nhà nước, sau đó lại được chính quyền địa phương bán cho chủ nhân đương nhiệm xây nhà nghỉ gia đình.”
“Em hâm mộ nhất cuộc sống như thế đấy, hái cúc giậu đông, không tranh sự đời.” Đồng Hi thích tưởng tượng, cảm thấy dựng nên nhà nghỉ tá túc này là một chuyện vô cùng lãng mạn.
“Cái đó phải có tiền mới được, mua nơi này chắc chắn rất phiền phức.” Hề Dao Dao ở bên cạnh nói xen vào.
Sau khi xuống xe, Hạ Đình Vũ đến trước quầy tiếp tân lo liệu thủ tục vào ở. Đồng Hi và Hạ Đình Vũ đã thân quen hơn, nhìn thấy anh kí tên lo thủ tục thì tò mò hỏi: “Anh Hạ, bọn em đặt phòng ở tầng hai, các anh ở tầng mấy?”
“Trùng hợp quá, bọn anh cũng ở tầng hai.” Hạ Đình Vũ mở cờ trong bụng.
Bãi đỗ xe của nhà nghỉ trong núi không tính là lớn lắm, cũng may lúc này không phải là mùa du lịch đông đúc nên chỉ có mấy chiếc xe, chỗ này cũng coi như thoáng.
Phó Đông Bình tìm chỗ đậu xe, thấy trời sắp tối, theo bản năng nhìn về con đường trước nhà nghỉ, cô gái đi một mình lúc trước đến giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Từ bãi đỗ xe đến cửa dịch trạm phải băng qua một bãi cỏ xanh biếc, hai bên bãi cỏ là đủ loại hoa trồng, đá cuội xen lẫn trải thành một con đường mòn trong vườn hoa, cùng quang cảnh xung quanh có khí chất tự nhiên.
Vừa bước vào con đường lớn trước nhà nghỉ, Phó Đông Bình liền trông thấy một cô gái trẻ tuổi ngồi trên sofa, giày cao gót ôm lấy đôi chân dài nhỏ, cô ấy ngồi đối diện với cửa kính, vừa đọc sách vừa hút thuốc, dáng vẻ rất quyến rũ, tầm mắt bất giác dừng thêm một lúc.
Cô gái kia như biết có người nhìn mình, bèn nghiêng đầu sang, vừa lúc mắt đối mắt với Phó Đông Bình, Phó Đông Bình chỉ cười không nói, thản nhiên dời mắt sang chỗ khác. Cô gái ấy nhìn theo bóng dáng cao lớn của anh, dửng dưng phả ra một ngụm khói.
Một ngày mệt mỏi, đến tận lúc chạng vạng mới có thể nghỉ ngơi, Hạ Đình Vũ vừa nhìn thấy giường, quần áo cũng chưa kịp cởi mà đã trực tiếp ngã vật ra tính đánh một giấc, Phó Đông Bình ở bên cạnh dọn dẹp hành lý.
“Tiểu Đông*, cậu đã thấy bà chủ nhà nghỉ chưa? Trông được lắm đấy.” Hạ Đình Vũ lặng lẽ hỏi Phó Đông Bình. Phó Đông Bình lắc đầu, “Bà chủ nào, mình không để ý.”
(*Vốn gốc ở đây gọi là “Tiểu Đông ca”, nghĩa là “anh Tiểu Đông”, nhưng gọi như thế là để ám chỉ sự thân mật chứ không phải thể hiện vai vế lứa tuổi, nên mình xin phép lược bỏ đi từ đó.)
“Chính là người ngồi trong sảnh hút thuốc ấy.”
“Ồ? Cô ấy là bà chủ sao, dáng vẻ không tệ.” Phó Đông Bình nhớ lại người phụ nữ mình nhìn thấy trong đại sảnh, lại bổ sung một câu, “Nhìn là biết không dễ chọc.”
“Không dễ chọc mới có chuyện đáng nói.”
Truyện nhà Qin lúc nào cũng được edit rất chỉn chu mượt mà. Thanks nàng nhé
Hi Qin!
Lại tiếp tục mài mò truyện nhà Qin òi😚😚
Truyện này có vẻ bí ẩn chờ mình khám phá đây
Truyện đầu voi đuôi chuột lắm =)))))))