Ánh Dương Soi Lối – Chương 11
Khương Dương chạy về cửa hàng sửa xe, sắc mặt nặng nề.
Nhân viên không lưu tâm lắm, khập khiễng đi đến ôm vai Khương Dương buông lời bông đùa: “Anh về rồi đấy à, người đẹp chờ lâu rồi đấy.”
Khương Dương nhếch môi cười, kéo tay anh ta, “Cút qua một bên đi.”
Người nhân viên càng hăng hái hơn, “Gái của anh?”
Khương Dương vặn ngược cánh tay anh ta ra sau, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, cười mắng: “Có thế nào cũng không phải chuyện của anh.”
Đối phương không giận, ngược lại còn cười: “Nhất định chạy không thoát đâu, giấu kỹ vậy, cũng không giới thiệu với anh em chút.”
Ông chủ đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn hai người cười chứ không nói gì.
Khương Dương đi vào phòng trong, Hứa Liên Nhã cúi đầu đọc tạp chí, cô gái tiếp tân cười cười đưa mắt nhìn anh, rồi tiếp tục cắn hạt dưa.
Hứa Liên Nhã thấy một đôi giày xuất hiện cạnh bàn thủy tinh, chầm chậm ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi.
Cô gập tạp chí lại rồi đứng lên, khóe miệng Khương Dương hơi nhếch, trầm giọng nói: “Đi theo tôi.”
Nhận thấy có vẻ không đúng, Hứa Liên Nhã cũng dần dần giấu đi nụ cười.
Ra đến bên ngoài, nhân viên ban nãy lại cùng ông chủ hút thuốc, cười híp mắt trông theo hai người.
Khương Dương đưa cô đến góc đường bên cạnh, xe tải thùng đậu ven đường vừa lúc cản lại tầm mắt nhìn con phố đối diện.
Hứa Liên Nhã đứng lại, ánh mắt trượt từ nút bình an lên gương mặt tối sầm của anh.
“Sau này đừng chạy đến tìm tôi nữa.” kd thấp giọng nói, ánh mắt nghiêm túc sâu xa.
Phần lớn thời điểm người đàn ông này không trêu chọc, thỉnh thoảng đứng đắn lại khiến cô mê muội, nhưng cái thái độ từ chối của anh vào lúc này lại làm cô không khỏi nổi nóng.
Nổi nóng vì mình nhất thời xúc động, cũng nổi nóng vì vẻ lạnh lùng của anh.
“Được.” Giọng trở nên lạnh lẽo, cô nhấc chân rời đi.
Khương Dương túm cô lại, cô giãy dụa nhưng chỉ phí công. Tay anh rất lớn, vừa thô lại mạnh cứ thế nắm lấy cô, có lẽ hôm nay trời khá nóng nên dù chỉ mới giằng co một lúc mà lòng bàn tay cô đã thấm ướt mồ hôi, mu bàn tay được anh giữ lấy phát nóng.
Hứa Liên Nhã khẽ quát: “Buông ra!”
Thời gian qua lại giữa Khương Dương và Hứa Liên Nhã quá ít nhưng tiến triển cực kỳ nhanh, lúc gặp mặt đều nhấm nháp từng tí cảm giác mới mẻ thần bí trên người đối phương, không có cãi cọ, cùng chung ý nghĩ hòa bình nên không có ai quá để ý đến cảm nhận của đối phương.
“… Còn chưa nói xong mà.”
Khương Dương mỉm cười, nụ cười tươi rói nhưng không còn vẻ ngả ngớn, mà trông như bộc lộ tâm tình bình thản tự nhiên đến trong một giây này.
“Nếu cô muốn gặp thì cứ gọi cho tôi, tôi đến tìm cô.”
“…”
“Hử?” Khương Dương kéo nhẹ tay cô.
“Biết rồi.” Hứa Liên Nhã khẽ rút tay ra.
Khương Dương cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, Hứa Liên Nhã quay đầu đi, không tiếp ánh mắt anh.
Cô không phải là người hay xấu hổ, điều này chỉ có thể nói rằng cô đang không vui.
Lúc này Khương Dương mới vội vã nói: “Sao không gọi điện cho tôi trước, hẳn chờ lâu lắm đúng không.”
Hứa Liên Nhã nói: “Tiện đường đi ngang qua thôi.”
“Lái xe đến à, xe đậu ở đâu thế?”
Hứa Liên Nhã chỉ về một phía.
“Chúng ta đi ăn đi.” Khương Dương nói, “Lái xe cô hay ngồi của tôi?”
Buông lời lấy lòng, Hứa Liên Nhã nghe lọt tai, nói: “Tôi muốn ăn thịt bò kho, anh nấu cho tôi đi.”
Khương Dương thở phào một hơi, “Đến chỗ cô hay chỗ tôi?”
“Nhà anh.”
Mua thịt bò với rau dưa ở siêu thị lân cận xong, Hứa Liên Nhã lái xe đến nhà Khương Dương. Xe vẫn dừng lại bên ngoài như trước, Khương Dương xách đồ ăn, Hứa Liên Nhã đi bên cạnh.
Ở dưới lầu lại chạm mặt người phụ nữ hút thuốc kia, trong làn khói mỏng như lụa, cô vẫn bắt gặp ánh mắt như tìm tòi cùng nụ cười mơ hồ như cũ, giống hết lần trước.
Trong lòng Hứa Liên Nhã hơi sợ.
“Đừng để ý đến cô ta.” Khương Dương ghé vào tai cô nói khẽ, bấm thiết bị mở cửa.
Phòng bếp nhà Khương Dương chỉ to bằng một nửa của Hứa Liên Nhã, kết hợp với nhà vệ sinh, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, ban ngày cũng phải bật đèn.
Hứa Liên Nhã hỏi có cần giúp một tay không, Khương Dương để cô đi ra ngoài, cũng bật máy tính và quạt lên cho cô.
Trên case máy tính có bụi rơi xuống, kiểu dáng lâu đời, desktop trống trơn, chỉ có vài phần mềm máy tính thường dùng.
Hứa Liên Nhã ở bên ngoài gọi với vào: “Có thứ gì nhạy cảm không?”
Khương Dương cười: “Tùy cô lục.”
Hứa Liên Nhã cũng chỉ hỏi cho có, nhấp mở đại một trang web video để trong phòng không có vẻ yên ắng quá.
Lúc cô bật QQ lên, bất ngờ phát hiện trong ngoài danh sách không hề có lịch sử nào.
Hứa Liên Nhã bắt đầu tin rằng câu “tùy cô lục” không phải là lời khách sáo.
Khương Dương cho thịt bò vào nồi áp suất, lau khô tay rồi vào phòng ngủ. Bên trong chỉ có một chiếc ghế, Hứa Liên Nhã đang ngồi nên anh ngồi xuống giường bên cạnh.
“Xem gì đấy?” Khương Dương hỏi.
“Chương trình tạp kỹ.”
“Bình thường thích xem những thứ này?” Trong mắt anh chỉ có một đàn chim nhỏ huyên náo.
“Không.” Hứa Liên Nhã nói, “Không hay xem tivi, chỉ nghe nhạc thôi.”
Trong phòng chỉ còn lại âm thanh chim chóc ríu rít. Im lặng tróc ra khỏi ồn ào khiến người ta khó xử.
“A Dương.” Bỗng Hứa Liên Nhã gọi anh.
Khương Dương ngẩng đầu, yếu hầu không tự giác phát ra âm tiết “ừm”.
“Anh mấy tuổi rồi?”
Khương Dương sững sốt một lúc, điều chỉnh lại tư thế, khuỷu tay chống lên đầu gối, nở nụ cười ám muội, “Không phải lần trước nên hỏi ư?”
Hứa Liên Nhã nhíu mày, đẩy một cái lên ngực anh, Khương Dương thuận thế ngửa ra sau, hai tay chống lên giường.
“Hai mươi chín.” Anh nói.
“Cũng chỉ lớn hơn tôi ba tuổi.”
“… ‘cũng chỉ’ cái gì?”
Hứa Liên Nhã mỉm cười, “Nhìn ngoài trông già hơn.”
Khương Dương không khỏi sờ râu, “Là do để râu.”
Hứa Liên Nhã đưa tay cầm lấy cằm anh, quan sát một lúc, cho dù nhiều khi trông anh có vẻ vô lại, nhưng những lần nhìn vào đôi mắt bình thản ấy lại có cảm giác như trải qua cuộc đời dâu bể.
Hứa Liên Nhã để tay xuống, thành thật nói: “Không phải.”
Khương Dương cười: “Đúng là không nể tình chút nào.”
“Cũng không có gì xấu.”
“Cô thích?”
Câu nói ngoài dự tính, Hứa Liên Nhã hơi ngây ra, “Không ghét.”
“…” Khương Dương sờ cằm, rồi cúi đầu bật cười như có suy nghĩ. Anh cười một cái, không khí xung quanh như nổi lên từng gợn sóng, một vòng lại một vòng, bập bềnh tiến vào lòng cô.
“Anh hút thuốc không?” Hứa Liên Nhã hỏi.
“Cai rồi.” Khương Dương nói, “Thỉnh thoảng có uống rượu, không chơi gái không đánh bài, ngoài ra không có sở thích xấu nào nữa.”
“Được.”
Anh khẽ hất cằm, “Không hỏi tôi có bao nhiêu bạn gái à?”
Hứa Liên Nhã đứng lên, làn váy khẽ lướt qua trên đầu gối anh, Khương Dương thuận tay giữ cô lại, trầm giọng nói: “Vẫn là cái váy lần trước…”
Hứa Liên Nhã mặc chiếc váy mà lần ở cửa hàng sửa xe suýt bị anh trông thấy.
“Chuyện đó đâu liên quan gì đến tôi.”
Cô vừa ra bên ngoài thì Khương Dương quát to, nhưng không đứng dậy, “Cô đi đâu?”
“Rửa tay.”
“…”
Quạt quay vù vù, Khương Dương nằm vật xuống giường, nhìn trần nhà xàm trắng đến ngẩn người.
Buồng tắm rất chật, nếu lại có một người vào nữa thì có lẽ không nhúc nhích nổi, may mà khá sạch.
Ở bên trong cũng có thể ngửi thấy mùi thịt bò…
Dù có bật đèn, nhưng không gian chật chội lại không có cửa thông gió làm gia tăng vẻ u ám nặng nề.
Hứa Liên Nhã rửa tay bên bồn trong bếp, hỏi một câu: “Thịt bò xong chưa?”
Phòng nhỏ, dù cô không cố ý cao giọng thì Khương Dương vẫn nghe thấy.
Hai người đứng trong phòng bếp dài hẹp, không gian tựa như thu nhỏ một nửa.
Khương Dương nói: “Cô ra ngoài đi.”
Khương Dương nhanh tay tháo vát, bưng hai bát phở bò đi ra, nước xốt rưới lên thịt bò, mùi vị đậm đà.
Quạt bật nấc to nhất, hai người im lặng ăn, chỉ để lại tiếng sụp soạt cho phở vào miệng.
Ăn hơn nửa bát, Hứa Liên Nhã vã mồ hôi cả người, đặt đũa xuống, “No rồi.”
Môi hai người đều bị bỏng đến sưng đỏ, Khương Dương nhìn trán cô đầy mồ hôi, im lặng một lát rồi mới nói: “Cứ để đó.”
Hơi nóng bốc lên mang theo tia sắc dục, Hứa Liên Nhã đối mặt Khương Dương không nói gì.
Hứa Liên Nhã không để anh tiễn, tự mình đi xuống, vừa lên xe đã bật điều hòa.
Hứa Liên Nhã có chút mông lung, không biết có phải không nên đến tìm anh hay không.
***
Vài ngày sau, Khương Dương mới gọi điện đến.
Hứa Liên Nhã vẫn còn ở trong tiệm, lúc nhìn thấy tên thì nghĩ ngợi một lúc, hình như đa số đều là cô chủ động.
Cô lên tầng hai mới bắt máy, “Alo.”
“Tan làm chưa?”
Hứa Liên Nhã không trả lời, “Chuyện gì?”
Dường như Khương Dương ở bên kia thấp giọng cười, “Có rảnh không? Tôi muốn gặp cô.”
“…”
Một câu nói thật sảng khoái, lại đóng đinh Hứa Liên Nhã tại chỗ, tình cảm trong lòng như bị lôi ra.
Nếu lúc trước cô còn băn khoăn do dự điều gì thì những lời này đã hoàn toàn đánh tan quét dọn chúng sạch sẽ.
Hứa Liên Nhã hiểu rõ, nếu lần này từ chối thì sẽ không có lần sau nữa.
“Hử?” Khương Dương lại hỏi, “Không rảnh à, nếu không rảnh thì…”
Hứa Liên Nhã ngắt lời anh, “Ai nói không rảnh.”
Lòng cô ngập tràn hân hoan, đến mức cảm thấy anh ở đầu dây hẳn cũng mang theo ý cười.
“Vây giờ tôi đến tìm cô.”
Hứa Liên Nhã hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Khương Dương nói: “Bên chỗ tôi.”
“Anh chờ đó, tôi đến.”
“…”
Cô khẽ bổ sung: “Tôi không muốn đợi người khác, tôi sẽ đến tìm anh.”
Khương Dương bật cười hai tiếng, dịu dàng nói: “Được. Lái xe chậm thôi, đi đường nhớ chú ý an toàn, tôi chờ cô.”
Hứa Liên Nhã đến dưới lầu nhà Khương Dương, lại thấy người phụ nữ trong tiệm làm tóc kia.
Ánh nắng rút dần, bên ngoài phòng mát mẻ, cô ta ngồi trên ghế trước cửa, hai chân bắt chéo, từ từ đung đưa một chân, kẹp trong tay điếu thuốc giống như ngàn năm không hút hết.
Hứa Liên Nhã toan ấn nút mở cửa thì nghe thấy âm thanh khàn khàn của người phụ nữ kia…
“Tốt nhất bây giờ cô đừng có đi lên.”
Ngón tay Hứa Liên Nhã cứng đờ, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng.
Người phụ nữ kia nhìn cô cười đầy thần bí, gương mặt ấy khiến Hứa Liên Nhã nhớ đến thân cây khô héo.
“Giờ anh ta đang có khách nữ.”
Ui 1 màn náo nhiệt nha, hóng chương sau để xem chị có ghen k nà
Vụ gì nữa đây ta?
Hì hì hì, tuôi tin tưởng chú lắm