Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 112
Anh cúi đầu nhìn chân cô: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Không tổn thương đến gân cốt, nghỉ ngơi điều dưỡng sẽ khỏe lại.” Lộ Miểu thoáng ngồi dậy, lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Anh vào bằng cách nào, không bị người ta phát hiện đấy chứ?”
Kiều Trạch: “Không có, người đã bị cắt đuôi rồi.”
Trong phòng không có thiết bị theo dõi nghe trộm, lúc anh vào thì đã dùng máy phát hiện để kiểm tra rồi.
Lộ Miểu thoáng yên tâm, chợt nhớ đến một chuyện, bèn nắm lấy tay áo anh: “Đúng rồi, hôm nay em đã gặp Lộ Tiểu Thành, trong chiếc xe Passat màu đen kia.”
Kiều Trạch nhìn cô: “Khẳng định là cậu ấy ư?”
Lộ Miểu ngập ngừng một lúc rồi gật đầu: “Cậu ấy đội tóc giả, nhưng em cảm thấy chính là cậu ấy.”
“Cũng có thể là em nhận lầm rồi.”
Cô không đáp, cụp mắt cầm lấy tay anh, ngón tay khẽ vẽ trong lòng bàn tay anh, một lúc sau mới cúi đầu hỏi anh: “Kiều Trạch, nói thật đi, có phải anh đã sớm biết hành tung của Lộ Tiểu Thành rồi không?”
“Vào lần Thương Kỳ và Ngô Man Man hẹn Hoắc tổng đến, rõ ràng cậu ấy đã dến, kết quả anh vừa ra ngoài, cậu ấy liền có việc phải đi, sau đó anh cũng lấy cớ ra ngoài một lúc, tuy anh nói là đi vệ sinh, nhưng sự thật không phải thế, anh đi gặp cậu ấy đúng không?”
“Trên đường về từ nhà chị Kiều Thời, chúng ta gặp phải Lộ Tiểu Thành, anh cũng một mực thuyết phục em đó không phải là cậu ấy, lúc đuổi theo cậu ấy anh cũng cố ý để người chạy thoát. Với khả năng của anh không thể nào không đuổi kịp cậu ấy được.”
“Sau đó em nhờ Diêu Linh Linh giúp em điều tra chiếc xe kia, cũng bị anh ngăn lại.”
Cô ngẩng đầu, đôi mắt lặng lẽ nhìn anh: “Người mà ngày đó Thương Kỳ với Ngô Man Man hẹn đến, có phải chính là Lộ Tiểu Thành?”
Tay cô rất lạnh, Kiều Trạch cảm nhận rõ ràng hơi lạnh từ tay cô.
Anh dùng lực nắm lấy: “Không phải, em chớ suy nghĩ lung tung.”
Lộ Miểu nhìn anh không nhúc nhích: “Nếu không phải, vì sao cậu ấy không dám gặp em?”
“Hoặc anh có thể nói cho em biết, vì sao hôm nay cậu ấy lại xuất hiện đúng lúc như thế không?”
“Cậu ấy đội tóc giả, không nhìn rõ mặt mũi, em với cậu ấy cũng năm năm rồi không gặp nhau, dáng người cũng sớm đã thay đổi, làm sao em chắc chắn là cậu ấy?” Kiều Trạch hỏi lại.
Lộ Miểu cụp mắt: “Là trực giác.”
“Và cả ánh mắt nữa.” Cô nhìn anh, “Em nhận ra ánh mắt của cậu ấy.”
Kiều Trạch trầm ngâm một hồi: “Lộ Miểu, nếu như nói, đó đúng là Lộ Tiểu Thành, mà cậu ấy thật sự qua lại với tập đoàn ma túy, vậy em xử lí thế nào đây?”
Lộ Miểu giật mình, mù mịt nhìn anh.
Anh ôm cô, thấp giọng trấn an: “Cũng có thể chỉ là nhận lầm người thôi, trước khi chân tướng được làm rõ, chúng ta đừng nghĩ nhiều, nhé?”
Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.
Qua một hồi lâu mới cúi đầu nói: “Cậu ấy không thể nào qua lại với tập đoàn ma túy được. Hồi trước là cậu ấy bị đồng nghiệp lừa hít ma túy, chính là nhóm Trương Khởi đó, còn cả Nhậm Vũ nữa, là ông chủ của bọn họ, sau khi tan làm nói là ông chủ mời khách, cùng đi quán bar chơi, mọi người nhao nhao hút thuốc, lúc đó cậu ấy cũng chỉ mới 17 tuổi, tính cách hướng nội, không có bạn bè gì nên rất muốn hòa nhập với đồng nghiệp, nên cũng hút một điếu, không ngờ trong thuốc lại có ma túy, lúc đó đâu hiểu gì, tưởng hút thuốc là mùi vị như thế, sau đó lại có người đưa thêm cho cậu ấy hai điếu rồi ba điếu… Dần dần thành nghiện. Lúc cậu ấy biết chuyện thì vô cùng khổ sở, lại không dám nói với người nhà, cả ngày qua lại với đám người đó, căn bản không cách nào cai được, khiến cơn nghiện càng lúc càng nặng.”
“Dù lúc bấy giờ cậu ấy không kiểm soát được mà đụng vào nó, nhưng lại rất căm hận thứ kia. Trước khi xảy ra chuyện thật ra cậu ấy cũng đã thử cai nghiện, cậu ấy bảo em trói mình vào trước cửa sổ song sắt, lúc lên cơn nghiện cũng không đi tìm thứ kia. Lúc cai thật sự rất đau khổ, cơn nghiện phát tác thì không giữ được lí trí, liều mạng cầu xin liều mạng giãy dạu, nói không muốn cai nữa, cổ tay và cổ chân đều bị dây thừng siết chặt đến mức máu thịt lẫn lộn, nhưng mỗi lần vượt qua lại là một lần cậu ấy rất vui, cảm giác cuối cùng mình cũng từ bỏ được. Cậu ấy thực sự rất muốn cai nghiện.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Một người căm hận ma túy đến thế, làm sao có thể qua lại với tập đoàn ma túy được chứ.”
Kiều Trạch không tiếp lời, vỗ nhẹ lên vai cô.
Lộ Miểu cũng không nói thêm gì nữa, sau một hồi lâu im lặng bèn nhẹ nhàng đẩy anh ra.
“Nếu anh nói…” Cô hít mũi, “Cậu ấy… Thật sự buôn bán ma túy, em nhất định sẽ… truy nã cậu ấy đem về quy án… em sẽ không vì… vì cậu ấy… là em trai mình… mà làm điều trái pháp luật… nên anh… không cần phải giấu em…”
Giọng cô đã dần nghẹn ngào, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Cô hầu như không khóc bao giờ, trừ lần đó cô quá chén chạy đến hỏi anh vì sao có chuyện không thể đàng hoàng mà nói ra, thì đây là lần thứ hai.
Trong lòng cô Lộ Tiểu Thành chiếm vị trí rất lớn, nhưng dù có lớn hơn nữa cũng không đấu lại nổi hai chữ “luật pháp”.
Cô là người có tâm sự gì đều chôn xuống đáy lòng, cho dù có là chuyện khổ sở hơn nữa cũng không giống người khác, dựa vào cảm xúc dao động kịch liệt mà phát tiết ra ngoài, thậm chí là lúc này, trừ đôi mắt ửng đỏ ra, cô cũng chỉ khẽ cắn môi dưới, quật cường nhìn anh, khiến trái tim anh như có ai đó quất vào từng đợt này sang đợt khác, anh duỗi tay ra ôm cô vào lòng.
Dưới hoàn cảnh như thế, hai bên đều không dám có động tác thái quá hay gây ra động tĩnh lớn, ngay cả nói chuyện cũng gần như chỉ dùng khẩu hình, nhưng lúc anh ôm cô lại khiến ván giường kêu “két” một cái, ngoài cửa cũng nhanh chóng có động tĩnh, Kiều Trạch nghe rõ có tiếng bước chân đang tới gần, Lộ Miểu cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn Kiều Trạch, anh phản ứng rất nhanh lắc mình trốn ra sau cửa, tiếp đó cánh cửa được đẩy ra từ bên ngoài.
Thấy Lộ Miểu ngồi dậy thì dường như người nọ khá kinh ngạc: “Cô Lộ?”
Lộ Miểu kéo chăn, nhìn gã ta: “Tôi muốn đi vệ sinh.”
Người nọ muốn giơ tay bật đèn, Lộ Miểu vội nhấc tay ngăn lại: “Đừng, tôi muốn thay áo đã…”
Người nọ nhìn cô một cái, rồi đưa tay kéo cửa lại.
Lộ Miểu dùng khẩu hình nói với Kiều Trạch: “Bên phải cửa là cầu thang, lát nữa em sẽ để họ đưa em đi vệ sinh, anh nhân cơ hội đi trước đi.”
Kiều Trạch đi về phía cô: “Mấy ngày nay có thể em sẽ không về, cứ yên tâm mà ở, nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ lung tung, mấy hôm nữa anh sẽ đến đón em.”
Lộ Miểu gật đầu.
“Nhớ chăm sóc tốt bản thân.” Kiều Trạch ôm cô, nhẹ đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi lùi về lại sau cửa.
Lộ Miểu nhảy lò cò một chân ra mở cửa, ngoài cửa có hai người đang nhìn cô, một nam một nữ.
Người nữ thấy cô đứng một chân bèn vội đỡ cô: “Để tôi đưa cô đi.”
Lộ Miểu gật đầu, đi theo cô ấy một quãng, còn người đàn ông không đi cùng, mà đứng ở cửa trông theo hai người họ.
Vừa vào cửa nhà vệ sinh, bỗng dưng Lộ Miểu cầm áo khoác phủ lên đầu cô gái kia, nhìn như muốn tập kích cô ấy để nhân cơ hội chạy trốn, người đàn ông biến sắc đuổi theo, nhân lúc đó Kiều Trạch lách ra khỏi cửa, nhanh chóng núp mình chạy về phía cầu thang rời đi.
Lộ Miểu thấy Kiều Trạch đã đi khỏi, bèn nới lỏng áo ra, nhìn cô gái đó trừng mắt với cô, cười nói: “Quản trị Hoàng phái hai người đến canh chừng tôi? Có theo dõi được không?”
Sắc mặt cô gái trở nên rất khó coi, giận dữ nhìn cô nhưng không dám nói gì, không có mệnh lệnh của Hoàng Thường, không ai dám đụng đến cô.
Lộ Miểu cũng chẳng thèm để ý, phủi tay đi vào nhà vệ sinh.
Kiều Trạch thuận lợi trở về nhà, tạm thời anh không đưa Lộ Miểu về, nhưng tính mệnh của cô cũng coi như có thể bảo đảm an toàn.
Hoàng Thường coi cô là lợi thế để đàm phán điều kiện, tạm thời sẽ không dám động đến cô, đúng lúc cô cũng có thể nhân cơ hội nghỉ ngơi điều dưỡng, trái ngược hẳn với Hoàng Thường, có Kiều Trạch đoán một khi hành tung của Lộ Miểu bị bại lộ, xem chừng Hoàng Thường cũng không sống được lâu.
Trước khi Hoắc tổng xuất hiện, Hoàng Thường không thể chết được.
Vì để ngăn Hoàng Thường làm ra chuyện gì bất trắc, Hoàng Thường xin đội trưởng Hình phái người âm thầm bảo vệ ông ta, còn mặt khác, chuyện bên kia với Thương Kỳ cũng tiến nhanh tiến độ, thúc đẩy hợp tác giữa “Hứa tiên sinh” và Hoàng Thường.
Vốn Hoàng Thường không vội, nhưng ngày ấy Hoắc tổng ghé qua, tương đương với việc trở mặt với ông ta, Hoàng Thường cảm nhận được nguy cơ rất rõ, nên cũng khẩn cấp muốn liên kết với “Hứa tiên sinh”, mượn bên đó mở rộng thế lực của mình, đối đầu với “Hoắc tổng”, hơn nữa gần một năm nay được Thương Kỳ và Ngô Man Man ôm chân, ông ta cũng có ý lôi kéo Thương Kỳ Ngô Man Man sang mình, vậy nên trước mắt tạm án binh bất động, tích cực liên lạc với “Hứa tiên sinh”, sau một hồi quan sát thăm dò, cuối cùng vào nửa tháng sau, thỏa thuận địa điểm giao dịch ma túy.
Vì nếu Kiều Trạch và Thương Kỳ liên thủ giăng bẫy, bối cảnh thân phận của “Hứa tiên sinh” hoàn toàn dựa trên cơ sở của Lê Viễn Tường, để chĩa mũi nhọn vào kế hoạch trù tính và sắp xếp có hạn chế của Hoàng Thường, vì vậy mà được bố trí rất cẩn thận, ngoài nắm giữ hơn phân nửa thị trường giải trí và mạng lưới bán ma túy online ra, còn nắm trong tay con đường nhập khẩu vật liệu cùng một bộ phận thị trường nước ngoài, bên dưới cũng nuôi mấy nhóm, vũ khí trang bị tối ưu. Nếu hợp tác thành công, với Hoàng Thường mà nói chính là cơ hội để đối đầu với Hoắc tổng, vậy nên Hoàng Thường rất coi trọng, nên để chứng minh thành ý với “Hứa tiên sinh”, sẽ đích thân tham gia giao dịch.
Ông ta cung cấp hàng, “Hứa tiên sinh” của đội trưởng Hình sẽ nhận hàng.
Để che tai mắt người khác, địa điểm giao dịch nằm trên du thuyền Hoàng gia bến phía Tây, vào hai giờ sáng, muốn nhân lúc trời tối buôn lậu thứ đồ đó ra nước ngoài qua đường thủy.
Vì để lấy tín nhiệm với Hoàng Thường, cả đêm Thương Kỳ đều ở với Hoàng Thường, điều này đã khiến Kiều Trạch được tự do, vào đêm sau, anh lấy thân phận du khách lẻn lên thuyền, âm thầm xem xét bố cục bên trong.
Chính giữa du thuyền là đại sảnh yến hội sáng rực cỡ lớn cùng với khu hoạt động, đứng trên lầu có thể thấy rõ tình hình dưới lầu, đa số du khách đều tập trung ở lầu một.
Kiều Trạch lên lầu hai, cầm ly rượu, vừa đi vừa thản nhiên quan sát bố cục mỗi căn phòng ở tầng dưới cùng với lối ra vào, nhưng vừa lên lầu ba lại không ngờ giáp mặt Lộ Miểu, người vốn nên bị cầm tù ở bệnh viện, đã nửa tháng không gặp.
Lúc ánh mắt chạm nhau thì theo bản năng, Kiều Trạch nhìn xuống chân cô.
Đêm nay cô mặc váy dài màu vàng tơ, váy phủ đến mắt cá chân, trên vai là khăn choàng màu trắng, trang điểm hết sức trang nhã, hiển nhiên đã tốn công không ít.
Làn váy che đi bắp chân cô, Kiều Trạch không nhìn thấy được vết thương trên đó, nhưng thấy cô đi giày cao gót thì bất giác ấn đường nhíu lại, đang tính mở miệng hỏi lại trông thấy Từ Gia Diên từ bên kia chậm rãi đi về phía cô.
“Không phải chân còn bị thương sao? Sao lại ra đây?” Anh hỏi, lúc đến gần thì còn khoác thêm áo lên vai cô.
Bỗng Lộ Miểu cảm thấy xấu hổ, cầm lấy chiếc áo cởi không xong mà mặc cũng không phải, lén nhìn Kiều Trạch một cái.
Kiều Trạch cũng nhìn cô đầy dò hỏi, tại sao lại ở cùng Từ Gia Diên?
Lộ Miểu hìn Từ Gia Diên, rồi lại nhìn về Kiều Trạch phía sau anh.
Lúc này Từ Gia Diên mới để ý đến Kiều Trạch đứng bên cạnh.
“Anh Kiều?” Anh ta cất tiếng ngờ vực.