Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 94
Không dưới hai lần Lộ Miểu đã lột sạch, cô hoảng sợ vội vàng giơ tay kéo khăn tắm, nhưng sức lực và vóc dáng không phải là đối thủ của Kiều Trạch, khăn tắm vừa kéo xuống một bên liền bị Kiều Trạch giật đi, ném ra ngoài, rồi sau đó cúi đầu quan sát cô, màu mắt dần dần đậm hơn.
Lộ Miểu vừa cuống vừa giận: “Anh xoay sang chỗ khác…”
Theo bản năng giơ tay lên che lại, toan xoay người, nhưng vừa đi được nửa vòng thì bả vai bị bóp chặt giữ lại.
Kiều Trạch túm lấy vai cô kéo về, bóng mờ đổ xuống, còn chưa kịp phản ứng thì gáy được bàn tay dày rộng của anh vững vàng nâng lên, mặt bị bắt ngẩng lên, môi anh áp xuống nặng nề, vòi hoa sen đã được gác về chỗ cũ, dòng nước phun xuống đỉnh đầu hai người.
Lộ Miểu bị nước dội có chút không thoải mái, muốn trốn nhưng Kiều Trạch lại giam chặt cô vào lòng, không cho cô nhúc nhích nửa phân, môi lưỡi dây dưa lúc nâu lúc sâu, dần trở nên kịch liệt, động tác của anh cũng trử nên mãnh liệt, đẩy cô dựa vào gạch men trong phòng tắm, tiếp tục quấn lấy bờ môi đầu lưỡi cô, kéo chân cô nhấc cao, đùa vài lần, rồi người xông vào.
Dòng nước “ào ào” gia tăng thêm cảm giác ái muội trong đây, Kiều Trạch lại mang theo mấy phần thích thú trừng phạt cô, chặt chẽ đè lấy cô, dùng phương thức chủ đạo tuyệt đối, động tác càng lúc càng mãnh liệt, vừa cử động vừa khàn giọng hỏi bên tai cô, liệu còn cảm thấy chưa đủ không, còn muốn anh dùng sức thêm nữa không…
Lộ Miểu nhanh chóng bật khóc, muốn chạy cũng không được, năn nỉ Kiều Trạch thì anh không để ý, anh quyết tâm bắt nạt cô, anh cực kỳ yêu dáng vẻ khóc lóc khi bị anh ức hiếp này của cô, oan ức thẹn thùng lại phản kháng không ngừng, chỉ có thể hờn dỗi với anh.
Đi ra khỏi phòng tắm, Lộ Miểu nằm lì trên giường không để ý đến Kiều Trạch, lúc anh dán lên lưng cô thì cũng không chịu quay đầu nhìn anh, khuỷu tay dùng sức đẩy anh ra: “Anh ngủ trên sàn nhà, mau xuống sàn nhà ngủ đi.”
Mái tóc ướt sũng dính trên người.
Kiều Trạch hơi trở mình, giật lấy khăn khô lau tóc thay cô, động tác không nhanh không chậm, vừa lau vừa cụp mắt nhìn cô: “Còn không thỏa mãn nữa không?”
Lộ Miểu tức giận quay đầu nhìn anh: “Anh cố ý.”
Kiều Trạch gật đầu: “Lúc ăn cơm tôi chưa nói cho em biết sao?”
Thấy cô quả thật bị giày vò thê thảm, trong lòng dịu đi, cúi đầu hôn cô, dịu dàng nói: “Có phải mệt lắm không?”
Lộ Miểu gật đầu như gà mổ thóc: “Em cảm thấy anh hẳn phải nên kiềm chế lại.”
“Tuổi này rồi đừng bạt mạng quá độ.”
Nói xong liền bị Kiều Trạch véo lấy: “Còn muốn làm lần nữa không?”
Lộ Miểu không dám lên tiếng, lại không cam lòng, cúi đầu nói thầm: “Cũng đâu phải cậu trai mười bảy mười tám tuổi chứ…”
Kiều Trạch bị hai chữ “cậu trai” của cô chọc cười, véo lấy mặt mũi cô: “Lời này sao nghe thế nào thấy ai oán thế?’
Lộ Miểu mím chặt môi không nói, cô nói gì anh cũng đều kéo đến vấn đề này được, rồi sau đó lại tìm lí do ăn cô.
Lần này Kiều Trạch không đùa cô nữa, im lặng lau tóc tay cô, sau đó chống nửa tay lên giường treo bên trên cô, nhìn cô chằm chằm, cứ như nhìn chưa đủ vậy, ánh mắt dịu dàng phảng phất như chảy ra nước.
Lộ Miểu bị anh nhìn khiến tim đập nhanh hơn, mặt cũng từ từ đỏ lên, không chịu nổi ánh mắt dịu dàng triền miên này của anh, ho nhẹ đẩy anh ra: “Anh làm cái gì thế?”
Kiều Trạch cúi người, hôn nhẹ môi cô, khuỷu tay chống hai bên đầu cô, ngón tay nhẹ nhàng gạt tóc cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô từ tốn nói: “Miểu ngốc, anh muốn để em rút lui.”
Lộ Miểu sửng sốt: “Tại sao? Em làm không đủ tốt sao?”
“Em làm rất khá.” Kiều Trạch nheo mắt, “Chỉ là anh…”
Anh dừng lại một lúc, cuối cùng nuốt lời vào lại, ôm cô lật người, để cô dựa vào trước ngực anh, rồi không nói thêm gì nữa.
Anh trầm tĩnh như thế ngược lại Lộ Miểu không quen, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao thế? Có phải anh lo gì về em không? Em không sao mà.”
“Bây giờ em mà rút lui ngược lại không tốt lắm.” Lộ Miểu nói, nhớ đến buổi tối giao dịch với Ngô Man Man, bèn chống người ngồi dậy, “Đúng rồi, tối đó em với Ngô Man Man nói, nếu cuối cùng chứng minh được chúng ta trong sạch, em muốn Hoắc tổng phải đích thân xin lỗi em.”
Cô nhíu mày nhìn anh: “Trước mắt Ngô Man Man và Thương Kỳ hoàn toàn tin tưởng chúng ta chứ?”
“Tôi chỉ quấy rối phán đoán của họ, nếu nói tuyệt đối tin tưởng thì không thể nào, chỉ có thể nói là tương đối tin tưởng, bọn chúng gấp gáp muốn kéo Hoàng Thường xuống, đây là cơ hội của chúng ta.”
“Cho đến nay, bên Thương Kỳ và bên Hoàng Thường đang ở thế tương đối cân bằng, kìm hãm lẫn nhau, nên chắc chắn bên trong chúng hoạt động rất vững chải, bây giờ điều chúng ta cần làm là phá vỡ thế cân bằng này, khuấy cho nước đụng. Nội bộ chúng càng đấu kịch liệt, khả năng Hoắc tổng ra mặt là càng lớn.”
“Vậy anh cảm thấy…” Lộ Miểu nghiêng đầu nghĩ, “Khả năng em gặp Hoắc tổng là bao nhiêu?”
Kiều Trạch: “50%.”
Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ, ngày hôm sau cùng Kiều Trạch về thành phố An, buổi chiều thì về công ty làm.
Ngô Man Man thấy cô quay về thì có chút kinh ngạc, lúc gặp cô thì ngẩn người ra, rồi sau đó chào đón cô với thần sắc khó xử, hỏi thăm tình hình thân thể cô.
Phản ứng của Lộ Miểu có chút lạnh lùng: “Cũng không chết được.”
Rồi vòng qua người cô ta quay về văn phòng.
Ngô Man Man đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm bóng lưng cô đánh giá một lúc, nhưng không đoán ra được ý của Lộ Miểu, có điều Thương Kỳ và Kiều Trạch vẫn tiếp tục hợp tác lần nữa, cô ta cũng không thể vì chuyện như thế mà lột mặt với Lộ Miểu được. Buổi tối đặc biệt tổ chức bữa tiệc, tự mình xin lỗi Lộ Miểu, Kiều Trạch cũng được mời đến.
Ngô Man Man cầm ly rượu hướng cô xin lỗi nhưng Lộ Miểu không tiếp, chỉ vô tội nhìn Ngô Man Man: “Chị Man, Hoắc tổng đâu?”
Rồi còn giả vờ tò mò ngẩng đầu nhìn xung quanh phòng bao: “Hoắc tổng vẫn chưa đến sao?”
Kiều Trạch cũng đặt ly rượu xuống, chậm rãi dựa ra sau ghế, nhìn Ngô Man Man cười cười: “Thì ra hôm nay Hoắc tổng cũng muốn đến đây à?”
“Hoắc tổng…” Ngô Man Man khó xử nhíu mày, “Hôm nay chỉ e là không tiện.”
Ấn đường Lộ Miểu lập tức nhíu lại: “Nhưng chị Man à, không phải chị đã đồng ý với tôi, nói là Hoắc tổng sẽ đích thân xin lỗi tôi sao?”
Đuôi mày Kiều Trạch nhướn lên, tầm mắt chậm rãi dừng trên mặt Ngô Man Man: “Ồ, còn có việc này nữa à?”
Kiều Trạch hơi nghiêng người, nhìn Ngô Man Man: “Cô Ngô, làm công việc này của chúng ta, chú ý nhất chính là danh tiếng. Bây giờ chúng tôi đây ma túy cũng chơi, bị hiểu nhầm bị tiếng oan, để xem còn muốn tiếp tục nữa hay không thì cũng phải gỡ cái oan này xuống, điều khác chúng tôi không yêu cầu, nhưng công khai xin lỗi thì vẫn phải có chứ nhỉ?”
“Nếu việc này cứ qua đi như thế, sau này cô bảo tôi sao sống yên được đây? Bị người ta đâm sau lưng, ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được, ngày ngày bị nghi ngờ là cảnh sát vô căn cứ. Tiếp tục như thế, tôi đây còn muốn làm ăn nữa không cơ chứ?”
“Hơn nữa chuyện này có ảnh hưởng vô cùng không tốt. Nếu Hoắc tổng không xin lỗi công khai làm rõ, nếu việc này truyền ra ngoài, sau này người dưới trướng cô tùy tiện bị người ta xúi giục, có phải có thể đưa người của tôi đi, nghiêm hình bức cung không?”
Tốc độ nói không nhanh, từ đầu đến cuối đều nhẹ nhàng, nhất thời Ngô Man Man cũng không biết nên phản bác thế nào, theo bản năng đưa mắt nhìn Thương Kỳ.
Thương Kỳ ra hiệu cho cô ta.
Cô ta cầm điện thoại lên đứng dậy: “Để tôi hỏi Hoắc tổng chút, xem anh ấy có thể tranh thủ thời gian lại đây không.”
Đi ra ngoài gọi cuộc điện thoại, một lúc sau mặt mày hớn hở quay lại: “Hoắc tổng nói lát nữa anh ấy sẽ lại đây.”
Lộ Miểu nhìn Kiều Trạch một cái.
Sắc mặt Kiều Trạch trước sau vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm cầm ly rượu lên nhấp một chút: “Vừa khéo, ngưỡng mộ đại danh của Hoắc tổng đã lâu, cuối cùng cũng có cơ hội gặp mặt.”
Nửa tiếng sau phòng bao vang lên tiếng gõ cửa.
Ngô Man Man đứng dậy mở cửa, Kiều Trạch cũng quay đầu mắt nhìn cửa, vừa lúc trông thấy Ngô Man Man đẩy cửa ra, xuyên qua khe cửa anh trông thấy một cậu thanh niên dáng cao, người gần như bật ngồi dậy như phản xạ có điều kiện.
Lộ Miểu vốn đang tính quay đầu nhìn người, lại bị động tác bất thình lình của anh dọa giật mình, bèn chú ý đến anh.
Kiều Trạch vỗ vai cô, ném điện thoại cho cô: “Giúp tôi gọi điện cho quản trị Thái, xem có thể cũng hẹn ông ấy đến đây một chuyến được không.”
“…” Lộ Miểu mù mờ nhận lấy điện thoại của anh, cân nhắc ý tứ trong câu này, quản trị Thái còn đang tạm giữ ở cục còn gì.
Khi cô còn đang hoang mang thì Kiều Trạch đứng dậy đi ra ngoài, đứng trước cửa, thân hình cao lớn che đi khe cửa, nhìn về phía cậu thanh niên kia.
Anh đánh giá cậu ta thì cậu ta cũng bình tĩnh đánh giá anh, hai người đối mắt nhay. Sắc mặt thản nhiên, người thanh niên dáng cao đó đặt điện thoại vào bên tai, “alo” một tiếng, ra dấu tay với Ngô Man Man để cô ta quay về trước rồi người cầm di động xoay người nghe điện thoại.
Ngô Man Man đứng bên hòa giải: “Tổng giám đốc Kiều, ngại quá, Hoắc tổng của chúng tôi bình thường rất vội.”
Kiều Trạch cười cười: “Không sao.”
Rồi cùng cô ta về lại phòng bao.
Lộ Miểu không thấy người vào, ngạc nhiên quay đầu nhìn ra cửa; “Hoắc tổng đâu?”
“Ở ngoài nghe điện thoại.” Ngô Man Man cười nói, không một lúc lâu sau thì điện thoại vang lên, cô ta bắt máy, sắc mặt từ thoải mái trở nên khó xử, lúc đặt điện thoại xuống thì áy náy nhìn Lộ Miểu và Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều, Lộ Miểu, thật là có lỗi, đột nhiên công ty xảy ra chút chuyện, Hoắc tổng phải vội về xử lí, có lẽ không đến được, để hôm khác vậy.”