Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 90
“Nhưng…” Lộ Miểu vẫn hoảng hốt, phản ứng cơ thể của cô rất chân thật, cô thật sự khó chịu. Thậm chí cô lo nghĩ liệu có phải do Kiều Trạch muốn để cô bớt buồn, nên mới thông đồng với bác sĩ tạo bản báo cáo xét nghiệm giả hay không, đây là chuyện Kiều Trạch hoàn toàn có thể làm được.
“Lộ Miểu, nếu em thật sự dính phải ma túy, anh cũng sẽ buộc em phải cai nghiện, chứ không phải dùng cái cách giấu đầu hở đuôi này để làm em yên lòng.”
Như nhìn thấu tâm tư của cô, Kiều Trạch nhìn cô nói từ tốn, vươn tay ra kéo cô vào lòng.
“Miểu ngốc, dù ông trời có quên lãng em nhiều năm như thế, thì vẫn sẽ có một hai lần quan tâm em.”
Cúi đầu hôn cô: “Tin tôi, nhé?”
Lộ Miểu ngập ngừng, rồi gật đầu.
Kiều Trạch dẫn cô đi tìm bác sĩ, hỏi nguyên nhân.
Bác sĩ là người Thẩm Kiều giới thiệu, cũng quen biết Kiều Trạch, nghe anh kể qua về tình hình Lộ Miểu xong, chỉ nói là hậu quả của việc ảnh hưởng bởi thuốc và tâm lí.
Biểu hiện triệu chứng hít phải ma túy giả của cô lúc ấy, ngoài ảnh hưởng của đủ loại thuốc trộn lẫn ra, còn có một phần có thể do tâm lí ảnh hưởng. Cô luôn bài xích kháng cự một cách cực đoan với chuyện hít ma túy, khiến cô nảy sinh phản ứng bài trừ mãnh liệt như thế.
Giữa chừng thì có cuộc gọi đến điện thoại Lộ Miểu, cô đi ra ngoài nghe máy.
Bác sĩ đưa mắt nhìn về phía cửa, đè thấp giọng xuống, hỏi Kiều Trạch: “Phản ứng bài trừ của cơ thể cô ấy có chỗ khác với người thường, bình thường mà nói thì không hẳn có phản ứng dữ dội đến thế. Có phải trước đây cô ấy từng chịu tổn thương giống thế hay có bóng ma tâm lí gì không?”
Bất giác Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu ở bên ngoài, lắc đầu: “Tôi cũng không rõ.”
Bác sĩ thở dài: “Để ý đến mặt này của cô ấy nhiều hơn nữa đi, rõ ràng cô ấy cho thấy rõ nguyên nhân vì tâm lí.”
Kiều Trạch gật đầu.
Trò chuyện thêm một lát, anh dẫn Lộ Miểu đi về trước, trực tiếp về bên nhà anh, thuận đường cũng đón Lộ Bảo về.
Chuyện này xảy ra, anh thật sự lo cô chỉ có một mình, tuy chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió, nhưng nghĩ đến vẫn thật đáng sợ.
Vừa về đến nhà, Lộ Miểu lập tức đi tìm thức ăn cho Lộ Bảo.
Kiều Trạch nhìn cô ngồi xổm trên đất đút Lộ Bảo ăn, lại nhớ đến vấn đề mà bác sĩ nói lúc nãy, nhìn chằm chằm bóng lưng cô một hồi rồi ngồi xuống cạnh cô, lấy một ít thức ăn trong bát ném cho Lộ Bảo, rồi lúc này mới quay đầu sang nhìn cô.
“Lộ Miểu, không phải trước kia em cũng bị người ta ép hít ma túy đấy chứ?”
Lộ Miểu dừng tay, rũ mắt xuống, gật đầu: “Ừm.”
Kiều Trạch: “Có hít không?”
Lộ Miểu lắc đầu: “Không có.”
Im lặng một lát mới thấp giọng nói: “Người đó bắt chéo hai tay em ra sau lưng, lấy thứ kia ra bắt em hít, lúc đó có em trai em ở đấy nữa, thứ kia bị em ấy cướp mất. Lúc đó em ấy cũng vừa bị ép phải hít xong, giật lấy rồi hít một hơi lớn ngay trước mặt em. Hít xong rồi tình trạng em ấy rất tệ, cứ nôn mãi, đồng tử rời rạc…”
Cô hít mũi: “Tối hôm ấy lúc em vừa chạm vào thứ đó thì vô cùng khó chịu, tuy anh ta đã bị ma túy khống chế đến mức thần trí không rõ, nhưng vẫn cố chấp đỡ tia lí trí cuối cùng, có chết cũng không để em chạm vào, em lại…”
Cô không nói thêm gì nữa, cũng không khóc lóc, chỉ vô cùng bình tĩnh.
Kiều Trạch nhìn cô một lúc: “Người đó là ai?”
“Một người… nói thích em, tên anh ta là Nhậm Vũ.” Lộ Miểu dừng lại, “Là ông chủ tiệm cơm mà em trai làm thêm, có lẽ là tay buôn ma túy. Có lần đi tìm em trai thì em đụng phải anh ta. Em không biết vì sao anh ta lại thích em, lúc nào cũng muốn thành đôi với em. Lúc đó em mới học cấp hai, không dám yêu đương, cũng rất sợ anh ta nên không muốn. Vừa hay lúc đó quan hệ giữa Trương Khởi với em trai em rất tốt, hắn ta lại là một tên lưu manh thích theo đuổi nữ sinh không ngừng, cũng không hiểu vì sao lại chặn trước cổng trường bọn em, nói muốn theo đuổi em, nói chung là làm chuyện rối tung lên đồn thổi bậy bạ rơi vào tay anh ta, sau đó anh ta liền…”
“Dù sao thì… cũng thật kì lạ, có một vài người vừa nói thích anh, một bên lại gây rối anh, thậm chí còn hủy hoại anh và cả gia đình anh chỉ để chứng minh sự quan tâm của mình.” Cô nhìn anh nói, “Nên đôi lúc căn bản em không biết vì sao người khác phải thích em, em rất sợ mà cũng rất ghét người khác nói thích em, em luôn không biết sau khi được người ta thích liệu có xảy ra chuyện gì không.”
Kiều Trạch nhớ lại lần đầu tiên hôn cô thì cô đã nói, đừng thích cô.
“Bây giờ gã ta ở đâu?” Anh hỏi.
Lộ Miểu lắc đầu: “Em không biết. Sau đêm hôm đó, anh ta với em trai em liền mất tích, em không biết rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì, em thì bất tỉnh, lúc tỉnh lại đã nằm trong bệnh viện rồi.”
Kiều Trạch: “Trước khi em bất tỉnh thì đã xảy ra chuyện gì?”
Lộ Miểu ngập ngừng: “Người đó thật sự rất tức giận, ép em làm một số chuyện em không muốn làm, lấy em trai ra uy hiếp em các kiểu.”
Cô nói rất sơ sài, cô không muốn nhớ lại nhiều.
Kiều Trạch cũng không ép cô: “Lúc ấy không báo cảnh sát sao?”
“Lúc đó điện thoại bị cướp, vừa lúc trước đó em với anh trai mới gọi điện xong, chỉ kịp gọi lại cho anh ấy. Sau đó anh ấy báo cảnh sát giúp, cũng là anh ấy giúp xử lí chuyện.”
Kiều Trạch: “Có ghi lại khẩu cung không?”
Lộ Miểu gật đầu: “Có ghi rồi. Nhưng lúc đó không có tin tức gì, nên em mới muốn làm cảnh sát.”
“Lúc đó trường học đưa tin rất chậm, cũng vì chuyện đó nên em đặc biệt ghét ma túy với tay buôn. Nhậm Vũ cũng như thế, chạy rồi không còn người quan tâm. Em không cam lòng, rất muốn đưa người như anh ta ra trước công lí, nên mới học lại thi vào học viện cảnh sát.”
Kiều Trạch nhíu mày, trước khi anh tái bổ nhiệm Lộ Miểu thì đã nhờ bên Tiếu Trạm điều tra qua tư liệu về Lộ Miểu, không thấy tài liệu nào ghi việc lập hồ sơ báo cảnh sát.
Ngày hôm sau anh lại lần nữa tra xét hồ sơ báo án năm đó, không kiểm tra được tài liệu báo cảnh sát nào của Lộ Miểu hay Từ Gia Diên, cũng không có khẩu cung của Lộ Miểu.
Nói cách khác, năm đó Từ Gia Diên không hề báo cảnh sát.
Vuốt phẳng trang giấy hồ sơ, Kiều Trạch nghiền ngẫm nguyên do trong đó, ngay cả lúc Thẩm Ngộ đi vào cũng không để ý.
Hiếm khi Thẩm Ngộ thấy Kiều Trạch thất thần như thế, bước tới gần giơ tay lên quơ quơ trước mặt anh.
Kiều Trạch ngước mắt nhìn anh.
“Sao thế?” Thẩm Ngộ hỏi, ngồi xuống đối diện, “Lộ Miểu không sao chứ?”
Kiều Trạch lắc đầu: “Cô ấy không sao. Ma túy là giả.”
Thẩm Ngộ ngạc nhiên nhíu mày.
Kiều Trạch: “Có người lén đổi.”
Anh nhìn Thẩm Ngộ: “Còn nhớ cái đêm vây bắt đạo diễn Giải, có một thanh niên cao ráo bị thương chạy thoát không?”
Thẩm Ngộ gật đầu.
Kiều Trạch mở tập hồ sơ gia đình của Lộ Miểu ra, khi ngón tay lướt đến ba chữ “Lộ Tiểu Thành” trên đó thì anh xoay hồ sơ sang bên Thẩm Ngộ.
Thẩm Ngộ cúi đầu nhìn, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, nhìn về phía anh.
“Rất có thể cậu ta chính là Lộ Tiểu Thành mất tích nhiều năm.” Kiều Trạch nói, “Mặt mũi khung xương của cậu ta có chút giống với Lộ Miểu. Gương mặt đó cũng tương xứng với tấm ảnh thẻ trong này.”
Khép lại tập hồ sơ, anh nhìn Thẩm Ngộ “Người sắp xếp ván cờ này cho tôi với Lộ Miểu, không tiếc giả điều động cảnh sát dụ Thương Kỳ và Ngô Man Man mắc bẫy, rõ ràng là muốn đẩy Lộ Miểu vào chỗ chết, không thể nào tồn tại giả thuyết thử Lộ Miểu được. Nhưng đêm đó tôi với mọi người đều ở bên này, còn Lộ Miểu chỉ một thân một mình chống chọi, trong tình hình như thế, căn bản không có ai cứu được cô ấy, nhưng ma túy vẫn bị đánh tráo, không những giấu được Ngô Man Man, mà ngay cả phản ứng sau khi Lộ Miểu hít ma túy cũng đã lường đến, hiển nhiên phải là người quen của Lộ Miểu.”
“Tối đó tôi chưa dám xác nhận có phải cậu ta là Lộ Tiểu Thành hay không, nhưng bây giờ xem ra là chắc chắn một trăm phần trăm. Cậu ta là người của Thương Kỳ và Ngô Man Man, một vụ giao dịch lớn như thế cũng để cho cậu ta phụ trách vận chuyển, hiển nhiên rất được coi trọng tín nhiệm, điều này cũng giải thích được việc vì sao cậu ta có thể giấu Ngô Man Man tráo đổi thuốc, mà vẫn khiến Lộ Miểu hiểu lầm là mình hít ma túy.”
“Nếu đúng là Lộ Tiểu Thành…” Kiều Trạch thở hắt ra, “Có chút khó khăn rồi.”
Anh không dám tưởng tượng nếu Lộ Miểu biết Lộ Tiểu Thành tham gia vào việc buôn bán ma túy này, cô sẽ bị đả kích thế nào, trước khi điều tra ngõ ngách rõ ràng, anh không dám nói chuyện này cho cô biết.
Trước khi điều tra rõ, anh còn một chuyện khác phải làm.
Nhớ lại hình ảnh tối hôm đó, Lộ Miểu quỳ dưới đất, ôm bàn nôn đến khổ sở khó chịu, còn đám người Ngô Man Man vây xung quanh cô như xem kịch, đôi mắt anh từ từ trở nên sẫm màu lạnh lùng.
Rời khỏi chỗ Thẩm Ngộ, Kiều Trạch trực tiếp đến văn phòng của Thương Kỳ và Ngô Man Man.
Thương Kỳ đã được thả, lấy danh nghĩa vì có người giả cảnh sát mà dẫn Thương Kỳ đi chỉ là do Thẩm Ngộ muốn cứu Kiều Trạch và Lộ Miểu, một là muốn đúng lúc thông báo cho Kiều Trạch Lộ Miểu, một là mượn điều này thông báo cho Thương Kỳ một tin tức, cảnh sát không hề được điều động, chính là có người châm ngòi sau lưng đặt bẫy bọn họ.
Lúc Kiều Trạch đến thì cầm theo tờ báo đưa tin việc có người giả cảnh sát gây náo loạn ở hội sở Vị Mã Hà, xông thẳng vào văn phòng của hai người, “bộp” một tiếng ném báo lên bàn Thương Kỳ, hai tay chống bàn, lạnh mặt nhìn Thương Kỳ: “Tổng giám đốc Thương, không giải thích một chút sao?”
“Là tự các người giao dịch ma túy, rồi tìm người đóng giả cảnh sát bắt người của mình, sau đó ép người phụ nữ của tôi hít ma túy để chứng minh cô ấy không phải cảnh sát, các người chơi trò gì thế?”
“Muốn mượn cô ấy khống chế tôi thì cứ nói thẳng, mẹ kiếp chơi ngầm tôi trò đéo gì?”
Sắc mặt Thương Kỳ có chút xấu hổ, khi bị bắt vào cục thì anh ta cũng mới biết mình bị Hoàng Giai Ngâm gài bẫy, chủ ý là do Hoàng Giai Ngâm đưa ra, anh ta cũng chẳng thể nào nghĩ tới tự cô ta tìm người đóng giả cảnh sát.
“Tổng giám đốc Kiều, đây thật sự chỉ là hiểu lầm thôi, tôi không ngờ mình lại bị con đàn bà Hoàng Giai Ngâm kia gài bẫy.” Thương Kỳ trưng ra gương mặt tươi cười nói rõ.
Kiều Trạch vạch ra nụ cười: “Hoàng Giai Ngâm hiến kế?”
Thương Kỳ liên tục gật đầu: “Cô ta nói trước kia anh tên là Giang Hành, là một cảnh sát. Làm cái nghề này của chúng ta, kiêng nhất điều gì anh cũng biết đấy, nhất định phải thử cho rõ.”
Kiều Trạch vẫn ngoài cười nhưng lòng không cười nhìn anh ta: “Thế tổng giám đốc Thương đã thử rõ chưa?’
Thương Kỳ vỗ vai Kiều Trạch, liên tục nhận lỗi: “Tổng giám đốc Kiều, thật không phải với anh.”
“Cô ta nói với anh tôi là Giang Hành, liệu cô ta có nói luôn là vì theo đuổi tôi, đến mạng sống cô ta cũng không cần không? Có nói cho anh biết, cái chân kia của cô ta bị tàn tật là do tôi không?” Kiều Trạch nhìn anh ta, hỏi.
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch gỡ tay anh ta xuống, mắt đối mắt mũi đối mũi với anh ta: “Tổng giám đốc Thương, nếu anh vì một người phụ nữ mà thiếu chút nữa bị bố anh đuổi ra khỏi nhà, rồi còn vì cô ta mà bị phế mất hai chân, kết quả chớp mắt cô ta đã tìm một tên mặt trắng khác, anh nói xem, liệu anh có hận người phụ nữ này với tên mặt trắng kia không?”
Thương Kỳ gật đầu: “Hận!”
Kiều Trạch: “Có muốn phá hủy cô ta, khiến cô ta phải quỳ gối khóc lóc cầu xin anh, hối hận trước đây mắt bị mù không?”
Thương Kỳ không nói gì.
Kiều Trạch nhếch mép, gợi lên nụ cười lạnh, rồi nhanh chóng biến mất.
“Đến tụi cấp một còn hiểu rõ vấn đề, vậy mà mẹ nó toàn bộ các người như một lũ ngu, đầu óc vất cho chó gặm cả rồi. Kẻ khác chứ đến lần một lần hai, anh nói xem, tôi còn muốn làm ăn nữa không đây?”
Thương Kỳ không mở miệng nổi.
Ngón tay Kiều Trạch chỉ lên mặt bàn, xoay người nhìn anh ta: “Tổng giám đốc Thương, anh đã biết tôi là Giang Hành, tôi cũng không có gì giấu diếm nữa.”
Anh chỉ vào tai mình: “Biết sao lại bị thương không? Do nổ.”
“Bố của Hoàng Giai Ngâm, Hoàng Thường dùng thuốc nổ.”
“Nhất định cô ta không dám nói cho anh biết, bố cô ta chèn ép sỉ nhục anh em chúng tôi vì ông ta bán mạng thế nào đâu nhỉ?”
Thương Kỳ nhìn anh.
“Biết vì sao tôi phải đến cậy nhờ quản trị Thái không? Vì sao phải hợp tác với anh không?” Bỗng Kiều Trạch cười, “Trả thù. Chỉ cần tôi còn sống một ngày, nhất định phải diệt trừ tận gốc thế lực của Hoàng Thường, để ông ta như một chó, quỳ trước mặt tôi.”
“Theo tôi được biết, tổng giám đốc Thương với Hoàng Thường cũng không hòa hợp cho lắm? Trước kia Hoàng Thường không ít lần tìm tôi thương lượng xem phải chặt đứt thế lực của tổng giám đốc Thương từ chỗ Hoắc tổng đi như thế nào.” Kiều Trạch nghiêng người nhìn anh, “Tổng giám đốc Thương, có hứng thú không, chúng ta cùng thử xem chặt đứt thế lực của Hoàng Thường bên chỗ Hoắc tổng đó đi như thế nào?”