âm thanh của em, là thế giới của anh

Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 80

Tập kích vây bắt lần này đã hoàn thành, không hề có tin tức bị phong phanh rò rỉ.

Sau khi Thẩm Ngộ nghe xong Kiều Trạch phân tích, nhanh chóng phân tích địa hình, hoàn thành bố trí khống chế.

Anh khá quen thuộc với thành phố An, cộng thêm những tin tức tình báo của đám người Thẩm Kiều, để anh có thể sắp xếp cẩn thận cho hành động lần này, bất ngờ nổi sấm, đánh khiến cho toàn bộ người ở hiện trường trở tay không kịp, chưa kịp phản kháng đã bị bắt hết, không có người nào bị thương.

Lúc nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, phó cục trưởng Lưu nhịn không được nói đùa với hai người rằng, văn có Kiều Trạch, võ có Thẩm Ngộ, một phụ trách xác định địa điểm một phụ trách truy bắt, phối hợp ăn ý, Thẩm Ngộ quay về đơn vị đã bù lại vào chỗ khuyết của Kiều Trạch, khiến Kiều Trạch càng có thể chuyên tâm vào kế hoạch của bản thân hơn.

Tin tức phá hủy hang ổ ma túy đến sáng ngày thứ hai mới đặc biệt thả tin tức ra.

Kiều Trạch giấu Lộ Miểu về lần hành động này.

Lần này chính là đánh phá vào một nhà máy sản xuất ma túy mới của Thương Kỳ và Ngô Man Man, là nguồn cung cấp duy nhất trong thị trường ma túy giải trí của bọn họ, có ý nghĩa khác hẳn với trước kia, hai người họ hẳn rất coi trọng.

Lộ Miểu phải đối mặt với Ngô Man Man và Thương Kỳ, đã là người mới, lại là người của anh, chỉ cần một chút khác thường đều có thể khiến Ngô Man Man sinh nghi.

Dù cô có diễn tốt đến đâu, cũng không so được với phản ứng chân thật chẳng hề hay biết gì.

Kiều Trạch không hi vọng cô bị người ta nghi ngờ.

Mai phục trong thế giới thuốc phiện, chỉ cần tồn tại một tia nghi ngờ là cô sẽ không có khả năng sống dễ chịu rồi, không ngừng bị thăm dò, thậm chí còn bị ép hít ma túy để chứng minh trong sạch.

Bởi vậy nên lúc ăn sáng, Lộ Miểu “ồ” một tiếng với tin tức này, hỏi anh đây là tập đoàn ma túy của ai, anh có biết chuyện này không, Kiều Trạch chỉ trả lời lại câu không rõ lắm rồi gạt đề tài sang một bên.

Lộ Miểu cũng không hỏi nữa, tối qua Kiều Trạch ở nà một đêm, cô cũng không nghĩ nhiều, xem ra chỉ là một đội nhỏ sản xuất ma túy mà thôi.

Cơm nước xong thì đi làm, Lộ Miểu không thấy Ngô Man Man đâu, cả Tô Minh và Thương Kỳ cũng không ở đây, cho đến gần giữa trưa mới thấy ba người sắc mặt nghiêm trọng đi đến.

Lộ Miểu thấy thần sắc Ngô Man Man khác với trước, không nhịn được lo lắng hỏi một câu: “Chị Man, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Man Man nhìn chằm chằm cô đánh giá một lát, rồi lắc đầu: “Không có việc gì.”

Lộ Miểu cũng không tiếp tục hỏi nhiều, sau khi Tô Minh vào văn phòng vẫn là gương mặt nặng nề đó, cả văn phòng rơi vào áp suất thấp.

Khi sắp tan làm thì bên đạo diễn Giải gọi điện cho Lộ Miểu, muốn hẹn cô ra ngoài ăn cơm.

Sáng hôm qua lúc cô đi làm thì đạo diễn Giải có gọi cho cô, hỏi thăm tình hình của cô, rồi nói vài câu xin lỗi.

Buổi chiều Ngô Man Man ra ngoài, hình như có hẹn với Ngô Man Man, bàn chuyện hợp tác thành công.

Tối qua Ngô Man Man còn vui sướng gọi điện cho cô, trong điện thoại Lộ Miểu đại khái có thể nghe ra được ý, cô ta đã đàm phán vụ làm ăn thành công.

Theo lý mà nói nếu đã thành công thì hôm nay hẳn phải nên vui tươi hớn hở mới đúng, nhưng phản ứng của cô ta trái lại ảm đạm đi rất nhiều.

Lộ Miểu lấy lí do thân thể không khỏe từ chối đạo diễn Giải.

Cô không biết Ngô Man Man đã nói với đạo diễn Giải điều gì, lần này ông ta cũng không làm khó cô.

Cup điện thoại, Tô Minh đã tắt máy tính chuẩn bị về, người nhìn vẫn là dáng vẻ như lúc sáng, sắc mặt đặc biệt nặng nề.

“Giám đốc Tô.” Lộ Miểu không nhịn được gọi anh ta lại, “Đã có chuyện gì xảy ra sao? Tôi thấy hôm nay cả chị Man với tổng giám đốc Thương không ổn cho lắm.”

Tô Minh quay đầu quan sát cô một hồi, lắc đầu, đáp lại cô “không có việc gì” rồi người đi ra ngoài.

Thương Kỳ với Ngô Man Man còn ở bên ngoài chờ anh ta, anh ta cùng đi với bọn họ.

Từ tài liệu làm Lộ Miểu nắm giữ được, hiện nay Tô Minh là cấp dưới được Thương Kỳ xem trọng nhất, đi đâu cũng đều đưa Tô Minh theo, hai người gần như không rời lấy nhau, như đợt trước để anh ta một mình đi công tác thật sự rất ít, chính là lần đó, ngày hôm sau liền phái người tới giúp Tô Minh.

Theo quan sát gần đây của Lộ Miểu, hai người họ là quan hệ vừa anh vừa bạn, có nhiều khi, Tô Minh càng giống cận vệ của Thương Kỳ hơn, cùng ra cùng vào, cô chưa thấy lần nào Thương Kỳ ra ngoài mà không đưa Tô Minh theo cả.

Áp suất thấp trong văn phòng duy trì mãi đến tận hai ngày sau, đến ngày thứ ba đột nhiên Ngô Man Man tìm Lộ Miểu, lúc ăn trưa thì bắt đầu bóng gió hỏi cô gần đây Kiều Trạch thế nào.

Lộ Miểu sờ không thấu ý trong câu hỏi này của cô ta lắm, dè dặt đáp một câu “cũng tạm”.

“Vậy em xem, có thể giúp chị hẹn tổng giám đốc Kiều cùng ăn bữa cơm được không?” Ngô Man Man chần chừ hỏi cô.

Lộ Miểu lấy làm lạ trong lòng nhưng vẫn gật đầu, gọi ngay cho Kiều Trạch: “Tổng giám đốc Kiều, chị Man muốn hẹn anh ăn cơm, liệu anh có thời gian rảnh không?”

Từ sau ngày Kiều Trạch cảnh cáo Ngô Man Man, cố ý lạnh nhạt cô ta mấy ngày, hẹn gặp mặt không đi, điện thoại không bắt.

Cô ta đã có được hợp tác với đạo diễn Giải, nhất định phải cung cấp hàng cho bọn họ, nhưng nay nhà máy sản xuất của cô ta đã bị phá, trong thời gian ngắn cô ta không thể nào tìm được nhiều nguồn hàng đến thế, còn số ma túy trong tay hiện nay lại không đủ độ tinh khiết như đã đồng ý với đạo diễn Giải.

Cho đến nay, dù tập đoàn buôn lậu sau lưng Thương Kỳ và Ngô Man Man đã có thể sản xuất vận chuyển tiêu thụ, chủ yếu vẫn ở thuốc phiện truyền thống như heroin các kiểu chứ chưa trở thành bá chủ trong thị trường ma túy kiểu mới, nên nhà máy sản xuất ma túy cũng khá ít, nhất là đối với việc chiết xuất ma túy có độ tinh khiết cao như thế này, nên nhân viên kỹ thuật yêu cầu được trả tiền cao. Không sao nói rõ được tự dưng vô cớ một địa điểm lại bị phát hiện như thế, trong chốc lát Ngô Man Man không tìm được người đủ tin tưởng để sản xuất ma túy kiểu mới với độ tinh khiết cao như thế, hơn nữa trong thời gian tin tức phong thanh thế này, bọn họ cũng không dám quá mạo hiểm, bởi vậy chỉ có thể xin viện trợ từ Sách Phi vừa mới bắt đầu hợp tác.

Trước mắt Kiều Trạch là người duy nhất bọn họ có thể xin giúp đỡ, nhưng Kiều Trạch lại vì chuyện của Lộ Miểu mà mấy ngày nay gạt Ngô Man Man ra một bên.

Ngô Man Man không liên lạc được với Kiều Trạch, chỉ có thể tìm Lộ Miểu xin giúp đỡ.

Lộ Miểu không hề hay biết gì chuyện Kiều Trạch quở mắng Ngô Man Man cũng như chuyện phá hủy hang ổ của cô ta, sự tình không nắm rõ cụ thể, chỉ nghe lời gọi điện cho Kiều Trạch, truyền đạt lại ý của Ngô Man Man, không ngờ Kiều Trạch lại bình thản trả lời lại cô một câu “nói cô ta biết tôi không rảnh” rồi cúp điện thoại, Lộ Miểu đần mặt nhìn điện thoại trong tay, sau đó mù mịt nhìn sang Ngô Man Man: “Tổng giám đốc Kiều nói anh ấy không rảnh.”

Ngô Man Man nhìn chằm chằm mặt cô một lúc lâu: “Tổng giám đốc Kiều không nói gì với em sao?”

Lộ Miểu chỉ mù mờ lắc đầu: “Nói gì cơ?”

Tay cầm ly rượu, Ngô Man Man trầm ngâm một lúc lâu, mới vươn tay ra với Kiều Trạch: “Cho chị mượn điện thoại của em, để chị gọi cho tổng giám đốc Kiều.”

Lộ Miểu nhập số của Kiều Trạch, rồi đưa điện thoại cho cô ta.

Lần này Kiều Trạch không bắt máy.

Ngô Man Man do dự một lúc lâu, cuối cùng nhìn Lộ Miểu: “Miểu Miểu à, lần này bọn chị gặp phiền toái không nhỏ rồi, dù thế nào cũng phải nhờ tổng giám đốc Kiều giúp, em xem em có thể giúp chị hẹn tổng giám đốc Kiều được không?”

“Phiền toái gì cơ?” Lộ Miểu không biết thật, nắm điện thoại, hơi kì quái, “Không phải đã nói là đạt được hợp tác rồi sao? Có phải anh ấy đang bận, nên mới không tiện nghe máy của chị không?”

“Không phải thế.” Lộ Miểu thấy hình như Lộ Miểu không biết chuyện, cũng không tiện nói nhiều với cô.

Lúc trước bọn họ hợp tác với Sách Phi, thỏa thuận lúc ấy chính là, Sách Phi phụ trách cung cấp hàng, bọn họ phụ trách vận chuyển tiêu thụ, Ngô Man Man cũng đã thề thốt với Kiều Trạch rằng bên mình không có đường dây sản xuất.

Quả nhiên hai ngày trước khi tin tức nhà máy bị phát tán, Kiều Trạch hẹn Ngô Man Man, lại nổi cáu một hồi.

“Cô Ngô à, trước khi kí tên vào hợp đồng, không phải cô đã nói với tôi là các người không có hàng, sau khi hợp tác tất cả sẽ do bên chúng tôi phụ trách cung ứng, còn các người phụ trách vận chuyển tiêu thụ sao, sao bây giờ lại lòi ra một nhà máy bị cảnh sát phát hiện đây?”

“Dùng người của tôi mở đường cho các người, cuối cùng tiền đều rơi vào túi các người hết. Tưởng tôi là thằng ngu để bỡn cợt sao?”

Mấy ngày sau chuyện đó, Ngô Man Man không thể nào liên lạc với Kiều Trạch được, bây giờ cô ta với Thương Kỳ thật sự bị ép đến đường cùng, ngay ngày nhà máy bị cảnh sát phong tỏa thì bọn họ đã đồng ý cấp cho đạo diễn Giải một lượng hàng lớn, tối mai chính là ngày giao hàng, giờ bọn họ kiếm không ra hàng, chưa nói việc bị mất thị trường, càng không thể ăn nói với người bên trên được.

Vì cô ta thấy dường như Lộ Miểu cũng không biết chuyện, nên cũng không định nói nhiều với cô, chỉ giục cô nhất định phải hẹn được Kiều Trạch.

Lộ Miểu nhìn ra được vài manh mối trong vẻ sốt ruột của Ngô Man Man, tay nắm điện thoại, nhìn có vẻ khó xử: “Em cũng không rõ liệu có thể khuyên được anh ấy không, tối đó anh ấy đến cục cảnh sát bảo lãnh cho em, cũng nổi trận lôi đình với em, mấy hôm nay còn không để ý đến em nữa, chị em vừa nãy em gọi cho anh ấy…. Anh ấy cũng chẳng nói gì mà đã cúp máy rồi…”

“Không sao đâu, em cứ thử xem sao.”

Lộ Miểu cầm điện thoại, gọi liên tục năm cuộc cho Kiều Trạch, nhưng đến một cuộc cũng không nghe máy.

Sắc mặt Lộ Miểu từ từ sầm lại, đưa tay ra với Ngô Man Man: “Anh ấy không nghe.”

Suy nghĩ một lúc rồi nói: “Để em nhắn tin cho anh ấy thử xem, nếu anh ấy không đồng ý nữa thì em cũng hết cách.”

Rồi im lặng soạn tin nhắn gửi cho Kiều Trạch.

Nửa tiếng sau cuối cùng Kiều Trạch cũng nhắn lại, đồng ý gặp mặt.

Ngô Man Man hẹn gặp ở sân goft vùng ngoại ô, cô ta với Thương Kỳ Tô Mình Lộ Miểu đi trước, còn Kiều Trạch nửa tiếng sau mới thong thả đến, cùng đánh goft với nhau, lúc ngồi xuống nghỉ ngơi mới nói chuyện chính, Kiều Trạch nâng giá, toàn bộ giá gốc của mặt hàng đều tăng lên một phần trăm, một bộ mặt mũi của người làm ăn.

Thương Kỳ và Ngô Man Man không đồng ý, cố kiềm chế cơn giận trong người, chỉ thiếu nước nảy sinh xung đột.

Kiều Trạch cũng rất sòng phẳng, xòe hai tay ra: “Không sao, vậy thì thôi hợp tác.”

Người đứng lên, xoay người định đi, hoàn toàn không lưu luyến gì, vẫn là Ngô Man Man nhịn cơn giận xuống, cười cười cản Kiều Trạch lại: “Tổng giám đốc Kiều à, có chuyện gì thì thương lượng đã. Không phải trước đó chúng ta đã bàn bạc rõ giá cả rồi sao, anh tăng giá như thế, sau này hợp tác giữa chúng ta không mấy đáng tin lắm.”

Kiều Trạch cũng cười với cô ta: “Cô Ngô à, chúng ta cũng đã thương lượng rõ rằng, do bên tôi giao hàng, kết quả thì sao? Nếu không phải vừa khéo cảnh sát phát hiện nhà máy của các cô, tin tức phát tán ra, các cô còn định coi tôi là thằng ngu mà chơi đến lúc nào đây?”

Ngô Man Man với Thương Kỳ đuối lý, lại là có việc cầu giúp, càng không tiện lên tiếng.

“Một phần trăm.” Kiều Trạch không chút nhượng bộ, “Tăng một phần trăm, bằng không tôi chấm dứt hợp tác.”

“Quản trị Thái của chúng tôi đồng ý hợp tác với mấy người, vốn là nhìn trúng ở kiên quyết và khả năng vận chuyện tiêu thụ ở Hoắc tổng, mọi người có tiền cùng nhau kiếm. Kết quả mấy người lại giở trò sau lưng tôi, không nói một câu mà bỏ qua chúng tôi, ý đồ độc chiếm nửa chiếc bánh ngọt giới giải trí này, còn dám dùng người phụ nữ của tôi làm mồi nhử. Nếu đã như thế, tôi cũng phải làm ăn trong làm ăn thôi, nếu mấy người có thể chịu được giá này thì cứ nhận, còn không chịu được thì cũng không sao cả. Trong giới giải trí tôi có quen mấy người, tự một mình chúng tôi tiêu thụ hàng vẫn được, bớt một người trung gian, lợi nhuận của chúng tôi còn lớn hơn.”

Ngô Man Man thấy Kiều Trạch tính chạy, liền cười nói: “Tổng giám đốc Kiều nói sao thế chứ. Không phải chúng tôi muốn tặng đại lễ vào tay anh sao, định sau khi hợp tác được với bên đạo diễn Giải mới nói cho anh biết tin. Còn bên chúng tôi chỉ là nhà máy nhỏ, số hàng bên đạo diễn Giải đặt, sau này còn không phải nhờ vào bên anh cung cấp sao.”

Kiều Trạch cười: “Cô Ngô à, lời ngon ai cũng nói được, còn thực tế thế nào, cô và tôi đều rõ ràng trong lòng.”

“Cái giá này của tôi, một phần cũng không bớt.”

Ngô Man Man chần chừ ngoái đầu nhìn Thương Kỳ.

Thương Kỳ im lặng một lúc, rồi gật đầu.

Ngô Man Man nhìn sang Kiều Trạch, mỉm cười: “Tổng giám đốc Kiều à, lần này là chúng tôi không đúng. Anh nói gì thì chính là thế, nhưng lần sau, hi vọng tổng giám đốc Kiều xem xét đôi bên cần hợp tác dài lâu, đừng tăng giá nữa.”

Kiều Trạch không phủ nhận cũng không thừa nhận, sắc mặt có vẻ không mấy để ý: “Vậy phải xem thành ý của tổng giám đốc Thương và cô Ngô thế nào đã.”

Giơ cổ tay nhìn đồng hồ: “0 giờ tối mai, dốc Mã Lâm, nhà máy gạch nhỏ.”

Lại nhìn cô ta một cái: “Cô Ngô này, gần đây cảnh sát điều tra rất căng, tin tức cũng lan nhanh, mấy người tự có chừng mực thôi, đừng có suy nghĩ đẩy mọi người mắc kẹt vào chuyện gì, trong thời gian ngắn sẽ không có Sách Phi thứ hai đến cứu nguy cho mấy người đâu.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

 

Chương trước
Chương sau