âm thanh của em, là thế giới của anh

Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 50

“Anh ấy…” Lộ Miểu do dự, nghĩ đến quan hệ không rõ ràng giữa Từ Gia Diên và nhà họ Hoàng, sợ Từ Gia Diên lỡ miệng với bên Hoàng Giai Ngâm, nên dứt khoát nói, “Anh ấy là bạn trai em.”

“Cái gì?” Giọng của Từ Gia Diên đột nhiên cao vút, người thoáng bật dậy.

Anh cao hơn so với cô rất nhiều, đột ngột đứng lên như thế, cảm giác bí bách liền theo đến.

Lộ Miểu nhìn anh khó hiểu.

Từ Gia Diên cũng nhìn cô, hai mắt sáng rực: “Em nói cái gì?”

“Anh ấy… Là bạn trai của em…” Lúc nói ra những câu này thì Lộ Miểu vẫn có hơi chột dạ, bất giác né tránh ánh mắt anh.

Từ Gia Diên cất tiếng đáng sợ: “Em có bạn trai từ khi nào?”

“Thì… Mới đây thôi.”

“Vậy còn Kiều Trạch?” Từ Gia Diên nhìn cô, “Em còn ở bên đó?”

Lộ Miểu nghe câu này cũng thấy không được bình thường cho lắm, cô là một người có “bạn trai”, lại sống chung với đàn ông độc thân, dù là thế nào thì cũng không dễ nghe cho lắm.

Cô không biết phải giải thích thế nào, chỉ biết cúi thấp đầu im lặng.

Từ Gia Diên cho là cô mặc nhận, lập tức bực bội thở hắt ra.

“Rốt cuộc em có biết mình đang làm gì không?” Anh hỏi, ngữ khí đã không còn dịu dàng như ban nãy, “Em với Kiều Trạch chỉ là quan hệ thuê nhà bình thường?”

Lộ Miểu gật đầu.

Từ Gia Diên: “Bạn trai em không để ý?”

“Anh ấy…” Đối mặt với sự truy hỏi của Từ Gia Diên, Lộ Miểu không thể không bịa thêm, “Anh ấy không biết.”

“…” Từ Gia Diên cảm giác một luồng khí lại dâng lên ngực, anh trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng nhìn cô lại không thể nào nổi cáu được, ép mình hít thở sâu nhiều lần để hạ hỏa, lúc này mới hỏi cô, “Em nghiêm túc?”

Lộ Miểu khó hiểu: “Nghiêm túc cái gì?”

Từ Gia Diên: “Em với Ôn Lai là nghiêm túc? Mục đích là kết hôn?”

Lộ Miểu lắc đầu: “Không có, trước hết phải xem sao đã.”

Từ Gia Diên: “Qua lại bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm… Bắt đầu từ sau khi đi Macau về.”

“…” Từ Gia Diên lại hít sâu một hơi, nhìn cô, “Em thích cậu ta?”

Lộ Miểu: “…”

Từ Gia Diên hỏi dồn khiến cô không chống đỡ được, thấy bác sĩ đã xử lí xong xuôi vết thương của anh, lập tức chuyển đề tài, hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, vết thương của anh ấy có cần phải chú ý gì không?”

“Em đừng lảng sang chuyện khác.” Từ Gia Diên nói, nhìn thẳng vào cô, “Em thích cậu ta?”

Lộ Miểu chần chừ gật đầu: “… Nếu không vì sao phải hẹn hò với anh ấy chứ.”

“…” Từ Gia Diên nhìn chằm chằm cô không nói, mắt anh có thể trông thấy cả da đầu cô run lên.

Co khong biết vì sao anh phải nhìn mình như thế, là đang trách cô giấu diếm, hay là bất mãn với việc cô đã có bạn trai lại sống ở nhà một người đàn ông khác, hay là điều khác, cô lén nhìn, ánh mắt anh bây giờ khiến cô có áp lực rất lớn, không dám nhìn anh, cẩn thận nhìn bác sĩ.

Bác sĩ có lẽ cũng có thể chắp vá được đại khái câu chuyện từ những gì họ nói,ánh mắt nhìn cô trở nên có chút kì lạ, nhưng rất có đạo đức công việc không hỏi xen vào, chỉ nghiêm túc dặn cô những việc cần chú ý chăm sóc vết thương của Từ Gia Diên, dặn xong rồi lại không nhịn được nhìn cô với vẻ kì lạ.

Lộ Miểu còn chưa kịp tiêu hóa hết ý của người ta, thì ngoài cửa vang lên tiếng “cốc cốc”, theo nhịp điệu.

Lộ Miểu ngẩng đầu lên, đưa mắt liền trông thấy Kiều Trạch.

Người đứng ở cửa, giơ tay phải lên, cong ngón giữa gõ lên ván cửa hai tiêng.

“Anh tới rồi à.” Lộ Miểu đứng thẳng lên, kinh ngạc chào hỏi, không nghĩ anh lại đến nhanh như thế.

“Vừa khéo ở gần đây.” Kiều Trạch lạnh lùng trả lời, nhìn Từ Gia Diên một cái.

Từ Gia Diên cũng nhìn anh, trong ánh mắt mang theo tia đánh giá, đánh giá xong thì quay đầu nhìn Lộ Miểu, cái nhìn này hơi có thâm ý.

Cũng vì Kiều Trạch vừa xuất hiện mà bác sĩ nhìn cô.

Mấy ánh mắt không rõ ý tứ rơi lên người, Lộ Miểu không khỏi xấu hổ, không mấy dễ chịu nói lời cám ơn với bác sĩ, rồi ngẩng đầu nói với Từ Gia Diên: “Anh, đi lấy thuốc trước đi.”

Kiều Trạch bước đến, thản nhiên gật đầu chào với Từ Gia Diên.

Từ Gia Diên cũng khẽ gật đầu đáp lại, không nói gì.

Sự chú ý của Kiều Trạch đã tập trung trên người Lộ Miểu, mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng trên mặt cô.

“Không sao chứ?” Anh hỏi.

Lộ Miểu lắc đầu: “Không sao.”

Rồi nói với anh: “Giờ anh ra ngoài chờ tôi lát đã, tôi đi lấy thuốc cho anh trai đã.”

Thân mật trong câu chữ khiến Từ Gia Diên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô: “Miểu Miểu, em đã có bạn trai, lời thiên hạ rất đáng sợ, nên chú ý ảnh hưởng chút.”

Bỗng Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu.

Lộ Miểu cũng không ngờ đột nhiên Từ Gia Diên lại nói câu thế, ngẩn người, lại bị anh nhìn khiến mình lắp bắp.

Anh chau mày nhìn, trông có vẻ như nghe được những gì Từ Gia Diên nói, Lộ Miểu không rõ liệu Kiều Trạch có thật nghe thấy được hay không, nhiều khi với người bên ngoài thì anh cứ như không hề bị khiếm thính, cô không biết liệu anh cố ý làm như nghe thấy hay là có thể đọc được khẩu ngữ, cô chưa hỏi anh lần nào, nhưng ánh mắt nghiêm túc này của anh khiến cô có chút không yên.

Cô không nhịn được lén nhìn anh một cái, Kiều Trạch đang nhìn cô, đôi mắt thâm trầm khó nhìn ra cảm xúc, cô không xác định được, liệu có phải anh đọc hiểu câu nói kia của Từ Gia Diên không.

Đang cân nhắc thì ngữ khí của Từ Gia Diên nặng đi mấy phần: “Miểu Miểu!”
Sắc mặt không tốt lắm, Lộ Miểu có thể cảm nhận rõ cơn giận của anh.

“Anh à, em tự biết chừng mực, anh không cần phải lo cho em đâu.” Cô dịu giọng trấn an.

Lần này Từ Gia Diên lại không dễ dàng được vỗ yên: “Ngày mai em dọn đi ngay đi.”

“…” Lộ Miểu ít khi thấy anh kiên quyết như thế, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Ngày mai dọn đi ngay!” Từ Gia Diên hoàn toàn không để cô thương lượng, “Không muốn ở chỗ anh thì tìm khách sạn ở trước.”

Lộ Miểu nhíu mày: “Anh…”

Từ Gia Diên phớt lờ cô, nhìn sang Kiều Trạch: “Anh Kiều, thật có lỗi, Miểu Miểu còn nhỏ không hiểu chuyện, thời gian này đã làm phiền anh rồi, anh xem đi, con bé ở chỗ anh bao lâu rồi, nên thu bao nhiêu tiền, tạm thời tiền thuê nhà tôi cho cô ấy ứng trước.”

“Anh…” Lộ Miểu sốt ruột, chắn ngang giữa hai người đàn ông, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh đừng như thế.”

Rồi quay đầu lại nói với Kiều Trạch: “Hay là anh ra ngoài chờ tôi một lát, lát nữa tôi sẽ qua.”

Kiều Trạch nhìn cô một cái, còn chưa đi, mà nhìn sang Từ Gia Diên: “Anh Từ không sao chứ?”

“Tôi không sao.” Từ Gia Diên đáp vẻ sáo rỗng, “Anh Kiều quả có tâm.”

“Không sao là tốt rồi.” Kiều Trạch lạnh nhạt nói, chợt tay vươn về phía Lộ Miểu, cầm tay cô kéo người đến gần, “Tôi với cô ấy có chút chuyện, chúng tôi đi trước. Lúc nào rãnh nói chuyện sau.”

Từ Gia Diên đưa tay túm lấy cánh tay kia của Lộ Miểu.

Lộ Miểu liền bị mắc kẹt giữa hai người đàn ông, một trái một phải rơi vào hai bàn tay khác nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn Kiều Trạch, rồi lại nhìn Từ Gia Diên, hoàn toàn không hiểu gì.

Cô có thể hiểu được hiểu lầm của Từ Gia Diên, cô đã có “bạn trai” mà vẫn còn do dự với người khác, thậm chí là ở chung, anh không quen nhìn cô sa đọa, cô có thể hiểu, nhưng còn Kiều Trạch…

Cô quay đầu lại nhìn anh một cái.

Anh đang nhìn cô, từ trên cao nhìn xuống, sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lại yên tĩnh.

Cô…

Lộ Miểu thử xoay cổ tay, nhưng hai bên đều không cử động được.

Kiều Trạch ngước mắt nhìn Từ Gia Diên.

Từ Gia Diên cũng nhìn anh, trong ánh mắt có mấy phần phân cao thấp, lại mơ hồ có vẻ cương quyết.

Kiều Trạch nhìn Lộ Miểu một cái, quay đầu đi chỗ khác, thả tay ra.
“Tôi ra ngoài chờ cô.”

Rồi xoay người đi.

Lộ Miểu nhìn theo bóng anh một lúc lâu, anh không hề quay đầu lại, bước chân vững vàng như cũ, nhưng trong bóng lưng lại mơ hồ có vẻ xơ xác tiêu điều.

“Rốt cuộc em với anh ta có quan hệ gì?” Âm thanh nguội lạnh của Từ Gia Diên đã kéo suy nghĩ của cô về lại, anh buông tay cô ra.

Lộ Miểu xoa cổ tay bị anh nắm đâu: “Thì chỉ là chủ khách bình thường thôi.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, anh có thể đừng can thiệp vào cuộc sống của được không, em không thích.”

Từ Gia Diên nhìn cô bất động: “Là người có bạn trai, vậy mà em còn mập mờ với người khác, rốt cuộc em muốn gì?”

“Em…” Lộ Miểu chỉ cảm thấy đau đầu, hơi hối hận vì đêm hôm đó để anh gặp được Ôn Lai, bây giờ cô khó mà trả lời được.

“Nếu bọn em chỉ mới quen nhau thì tình cảm cũng không sâu đậm gì lắm.” Từ Gia Diên nói, “Chia tay với cậu ta, dọn ra khỏi nhà người đàn ông đó, tìm một công việc đàng hoàng, nghiêm túc đi làm, đừng có cả ngày dây dưa với mấy người không đứng đắn.”

“Em nào có dây dưa với người không đứng đắn chứ.”

“Ngô Man Man Hoàng Giai Ngâm thì sao?” Từ Gia Diên hỏi, “Thân phận em thế nào, thân phận bọn họ ra sao, bọn họ có thể thật lòng coi em là bạn?”

Lộ Miểu mấp máy môi: “Các chị ấy đối với em rất tốt.”

“Em đừng có ngốc.” Sắc mặt Từ Gia Diên nặng nề, “Nếu thật sự xem em là bạn, sẽ để em một mình đi vào sân? Nếu không phải may có anh ở đó, bây giờ nằm ở đây là em mới đúng.”

Lộ Miểu cúi thấp đầu không lên tiếng.

Từ Gia Diên không nói nhiều với cô nữa: “Nếu em còn coi anh là anh trai, thì từ ngay mai dọn ra khỏi nhà cái người tên Kiều Trạch đó, chia tay với Ôn Lai, ít qua lại với những người không đứng đắn này đi.”

Dứt lời, người bước ra khỏi cửa.

Lộ Miểu đứng im không nhúc nhích, một lúc lâu mới gọi anh lại.

“Anh, nếu em không nghe lời thì sao?”

Từ Gia Diên thoáng dừng bước, im lặng: “Vậy coi như em không có anh trai là anh.”

Không dừng chẳng ở, bước đi ra ngoài.

Lộ Miểu đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới đi ra theo, trên đường ghé đến cửa hàng thuốc lấy thuốc cho anh.

Lái xe của Từ Gia Diên đến đón anh, xe đậu trước cửa bệnh viện, đỗ song song với xe của Kiều Trạch.

Từ Gia Diên trông thấy xe của Kiều Trạch, chỉ nhìn một cái đã nhận ra chiếc xe kia.

Anh nhìn Kiều Trạch ngồi ở ghế lái.

Kiều Trạch chỉ trả lại anh ánh mắt bình tĩnh, không hề chào hỏi.

Từ Gia Diên mở cửa xe bên ghế phụ ra, nhưng không bước lên, nhìn cửa bệnh viện, chờ Lộ Miểu.

Một lúc lâu sau Lộ Miểu mới chậm chạp đi ra, trông có vẻ ủ rũ.

Cô cách xe xa xa nhìn anh một cái, lại mím môi cúp thấp đầu, không nói câu gì đi lên trước, đưa thuốc cho anh.

“Cách dùng trên đơn thuốc, bình thường chú ý đừng chạm đến nước.” Cô cúi đầu dặn dò.

Từ Gia Diên lấy thuốc, nhìn cô: “Có muốn đi hay không, tự em lo liệu, anh cho em một đêm suy nghĩ.”

Nói rồi không nhiều lời thêm nữa, cúi người lên xe, chiếc xe nhanh chóng chạy sượt qua người cô.

Lộ Miểu đứng một chỗ không nhúc nhích.

Kiều Trạch bấm còi liên tục.

Cô quay đầu nhìn anh.

Anh mở cửa xe ghế lái phụ, im lặng.

Lộ Miểu đi đến, lên xe.

Cửa xe vừa đóng lại, Kiều Trạch đã lái xe chạy nhanh ra ngoài, tốc độ khá nhanh.

Vì ban nãy Từ Gia Diên cương quyết mà giờ Lộ Miểu còn đau đầu, ở bên cạnh nhìn không bình thường lắm, nhịn không được quay đầu nhìn anh: “Anh cũng làm sao thế nữa?”

“Không có gì.” Kiều Trạch lạnh nhạt nói, rồi im lặng.

Lộ Miểu mấp máy môi, cũng không muốn nói chuyện, bất động ngồi một chỗ.

Kiều Trạch quay đầu sang nhìn cô, im lặng một lúc, chợt hỏi cô: “Cô với Từ Gia Diên hẹn hò nhau?”

“…” Lộ Miểu nhìn anh khó hiểu, “Sao lại hỏi thế?”

Kiều Trạch: “Có phải không?”

“…” Lộ Miểu chẳng hiểu trăng sao gì, “Không phải anh đã rõ ràng cấm tôi yêu đương à, tôi nào dám?”

Kiều Trạch quay đầu nhìn cô: “Nên tính vụng trộm?”

Lộ Miểu: “…”

“Cô thích Từ Gia Diên?” Anh hỏi.

Lộ Miểu: “…”

Chương trước
Chương sau