âm thanh của em, là thế giới của anh

Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 43

Lộ Miểu gật đầu như có suy nghĩ: “Vậy phó cục trưởng Lưu có kể tình hình lúc anh ta xảy ra chuyện không?”

“Nói cái gì mà…” Lộ Miểu hơi dừng, “Bên cạnh anh ta lúc đó có phụ nữ chẳng hạn?”

Diêu Linh Linh “phụt” cười một tiếng: “Cậu nghĩ đi đâu thế hả, đâu có chuyện thế chứ, cái chết này nhiều điểm đáng nghi lắm.”

Lộ Miểu thấy Diêu Linh Linh hiểu lầm ý của cô, trong xe anh ta có phụ nữ cũng không nhất thiết phải làm loại chuyện ướt át gì. Nhưng nghĩ lại cô nghi ngờ cũng quá thiếu đạo lí, không thể vì hai chữ “truyền kỳ” này mà đi nghi ngờ người ta được.

Cô nhớ lần trước nhờ Diêu Linh Linh hỏi thăm lai lịch của Kiều Trạch, vốn muốn hỏi cô ấy chút tình hình, nhưng ngẫm lại cô với Kiều Trạch không còn hợp tác nữa, tìm hiểu lai lịch của anh cũng không còn ý nghĩa gì đối với cô, bèn nuốt vào lại những lời vừa sắp nhảy ra khỏi miệng.

Cô ở nhà Diêu Linh Linh một đêm, mới rạng sáng ngày hôm sau đã về.

Ngồi trên xe bus, theo thói quen lên mạng đọc tin tức, vừa mới mở trình duyệt ra thì đã thấy thông báo một tiêu đề giải trí. Chuyện Lê Quân Hạo yêu đương thực ảo được công bố, bức ảnh trên bản tin chính là chụp được khi Từ Gia Thiên và Lê Quân Hạo hẹn hò.

Lê Quân Hạo là nam minh tinh có nhân khí* khá đỏ, hình tượng trong công chúng đi lên một cách tích cực. Khi tin tức anh ta yêu đương truyền ra, cả weibo như bùng nổ. Những tìm kiếm nóng liên quan đến mối tình này đều rất “hot”, nhờ thế mà Từ Gia Thiên cũng được tìm kiếm rất nhiều. Cũng một phần do bối cảnh của Từ Gia Thiên, nên chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi, nhân khí của cô đã được Lê Quân Hạo kéo lên.

(*Ám chỉ tài nguyên của người nổi tiếng, có lượng fans, theo dõi nhất định. Mình không tìm được từ tiếng Việt nào nghĩa tương đương.)  

Ngô Man Man gọi điện cho Lộ Miểu, trong điện thoại trực tiếp khen Từ Gia Thiên có tâm cơ. Người nhìn thì có vẻ đơn thuần, nhưng lại không hề thiếu tâm tư, nhờ vào nhân khí của sao đang nổi để mình nổi tiếng hơn. Nhưng một minh tinh nhân khí đỏ như Lê Quân Hạo, đồng ý để cô “mượn” nhân khí như thế, có lẽ là yêu Từ Gia Thiên thật. Ngô Man Man lại không nhịn được khen Từ Gia Thiên dụ dỗ đàn ông khéo lắm, nói đến đây lại không kiềm chế được khuyên cô nên coi trọng Kiều Trạch, người đàn ông Từ Gia Thiên ngắm thật sự là Kiều Trạch kia.

Lộ Miểu không nói gì.

“Em với anh ấy đã chia tay rồi.” Cô nói, “Thật sự đã chia tay rồi, không phải sinh nhật chị Giai Ngâm mấy hôm trước em đưa bạn trai đến đấy sao?”

“Miểu Miểu à, nói thật thì.” Ngô Man Man không nhịn được khuyên cô, “Tổng giám đốc Kiều vừa đẹp trai lại có tiền, nhìn được hơn anh bạn trai kia của em nhiều lắm. Em không xem xét kĩ chuyện nắm chặt tổng giám đốc Kiều sao, chị thấy anh ấy cũng khá thân mật với em đấy chứ.”

“Đó là khi người ta nhìn trúng em thôi.” Lộ Miểu lẩm bẩm, “Anh ấy cũng không thèm điện thoại cho em, không phải là định để em về năn nỉ anh ấy đấy chứ?”

“Phụ nữ thỉnh thoảng vẫn nên mềm chút, đàn ông đều thích kiểu này.”

“Còn phải xem sao đã.” Lộ Miểu đưa mắt ra ngoài cửa sổ, vừa đúng lúc xe bus chạy qua nhà hàng tối qua, ngoài cửa còn treo bảng thông báo tuyển phục vụ, cô hơi do dự, đến khi xe bus dừng lại thì xuống xe.

Ngô Man Man nghe thấy tiếng xe báo dừng lại từ trong điện thoại, ngạc nhiên hỏi cô: “Sao em lại ngồi xe bus?”

“Không có tiền đấy.” Lộ Miểu xuống xe, “Lúc em ở với tổng giám đốc Kiều thì đều là tiền của anh ấy, em cũng không để ý đến việc gửi ngân hàng. Bây giờ chia tay rồi, cuộc sống về lại với cảnh nghèo rớt mồng tơi.”

Rồi lại hỏi cô ấy: “Chị Man, chị có công việc nào ổn không, giới thiệu cho em được không?”

“Cái này để chị về hỏi lại đã.” Giọng điệu của Ngô Man Man có vẻ qua quýt, “Bạn trai em đâu?”

Câu vừa rồi của Lộ Miểu chỉ là buột miệng nhắc đến, không trông cậy gì vào việc cô ấy để ý, cô thở dài nói: “Anh ấy chỉ biết tiêu tiền, vừa tốt nghiệp làm gì có tiền chứ.”

Dứt lời lại không nhịn được oán trách: “Hôm đi sinh nhật chị Cao Phì là em lén lái xe của tổng giám đốc Kiều đấy. Người đến đó đều có máu mặt, em sao có thể khó coi được. Bạn trai em ngoài việc đối tốt với em, thì mấy mặt khác quả thật không được, quá nghèo.”

“Quả đúng là nghèo không có ý nghĩa gì, mua chút đồ trang điểm còn phải suy nghĩ xem trong ví còn mấy đồng tiền.” Ngô Man Man tràn đầy đồng cảm, “Thế nên chị mới khuyên em đi tìm tổng giám đốc Kiều. Không tính đến chuyện bộ dạng tai to mặt lớn kia, chỉ nói đến việc đẹp trai thôi là ngon rồi; dù không có tiền, ngủ không với một người đàn ông như thế thì em cũng kiếm được lãi đấy biết không?”

Lộ Miểu: “…”

Một khi nói đến loại chuyện này, Ngô Man Man không chút kiêng dè: “Nhưng mà nói thật, với thân hình của tổng giám đốc Kiều, khả năng ở phương diện đó của anh ấy cũng không tệ đúng không? Vậy sao em có thể bỏ anh ấy chứ, hay anh ấy chỉ là kẻ ngoài mạnh trong rỗng, mặt kia không được?”

Lộ Miểu bị sặc nước bọt của mình.

Ngô Man Man bật cười: “Có gì mà xấu hổ chứ. Nói thật, em cũng quá dứt khoát đấy. Nói chia tay liền chia tay, không phải anh ta không được thật đấy chứ? Nếu không sao lại lại bỏ anh ấy mà chọn bạn trai em?”

Lộ Miểu không thể không kiên nhẫn đáp: “Đúng là… không tốt… cho lắm.”

“Chị biết ngay mà.” Ngô Man Man lập tức hưng phấn, “Hèn gì đàn ông độc thân đẹp trai nhiều tiền biết săn sóc thế mà không cần, lại đi tìm một gã nghèo không bằng anh ta, chuyện này là không thể.”

Lộ Miểu gượng cười, tìm bậc thang đi xuống: “Thật ra thì… cũng không hẳn là không tốt, chỉ là không… hợp cho lắm… Ừm, anh ấy không để ý đến cảm nhận của phụ nữ…”

Ngô Man Man cho là cô đang chừa mặt mũi cho Kiều Trạch, bèn nói rõ: “Chị hiểu, em không cần giải thích nữa.”

Lộ Miểu lúng túng: “Chị Man à, loại chuyện này chỉ em với chị biết thì được, nhưng chị đừng nói ra ngoài đấy. Đàn ông đều để ý đến những việc này.”

“Chị không nói đâu, em yên tâm.”

Sau đó lại tán gẫu linh tinh này nọ, một lúc cô mới tắt máy.

Lộ Miểu có chút ngại ngùng, cũng hiểu mình đã không phải với Kiều Trạch. Bình thường dù cô có bôi nhọ thanh danh của anh cũng đều chẳng sao, dầu gì đó chỉ là hư danh, nhưng nhắc đến năng lực của đàn ông, cô không biết liệu anh có để ý hay không.

Cô chỉ hi vọng Ngô Man Man là tán gẫu đơn thuần, đừng đem chuyện đó nói ra nữa.

—-

Bước xuống xe bus, Lộ Miểu đi đến nhà hàng sang trọng mà tối qua ăn, ở đó đang tuyển nhân viên phục vụ bán thời gian, cô đến nộp đơn, chiều hôm đó đi làm luôn.

Quả thật cô cần phải kiếm tiền, kiếm ngày nào hay ngày đó. Với lại, nhà hàng này đã là lựa chọn tốt nhất rồi, không chỉ vì vấn đề tiền lương.

Đây là nhà hàng nổi tiếng nhất ở thành phố An. Nhưng nhà hàng nổi tiếng có chỗ dở là, người muốn gặp thì không gặp được, mà người không muốn thấy lại không hẹn mà gặp.

Cô đi làm ba ngày thì gặp gia đình Kiều Thời đến đây dùng bữa.

Cô ấy với Thẩm Ngộ đưa con gái đến ăn, lúc đầu Lộ Miểu không thấy rõ là ai, thấy có người đi vào liền đưa thực đơn sang, đến trước bàn mới phát hiện là người quen, lập tức lúng túng.

Kiều Thời liếc mắt một cái liền nhận ra Lộ Miểu, hơi bất ngờ: “Lộ Miểu?”

Đưa mắt nhìn cô cầm thực đơn với bộ quần áo phục vụ cô mặc trên người: “Sao cô lại chạy đến đây làm rồi?”

Thật ra cô không thân với Lộ Miểu lắm. Ngoại trừ biết cô bị ông anh trai tự đại đá ra đội truy bắt ma túy, thì không hiểu rõ lắm về công việc của cô, hỏi Kiều Trạch cũng không biết được nguyên do, dăm ba câu đã khiến cô nghẹn họng. Lần hỏi về công việc của cô ấy là vào ngày gặp mặt đầu tiên, chỉ nhận được câu trả lời “diễn xiếc, trông chó” của Kiều Trạch; không ngờ bây giờ cô ấy lại đến đây làm phục vụ.

Cô nghĩ mãi không ra vì sao Lộ Miểu phải làm nhân viên phục vụ.

Lộ Miểu vừa bắt gặp cô ấy với Thẩm Ngộ thì trở nên khó xử, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ thản nhiên, nhanh nhẹn đưa thực đơn đến: “Gần đây không có việc gì làm, ở nhà rảnh rỗi quá đâm chán, muốn tìm công việc làm thêm thôi.”

Kiều Thời nhíu mày: “Thế anh trai tôi… có biết không?”

Lộ Miểu lắc đầu: “Tôi cũng không rõ nữa.”

Cô với Kiều Trạch đã không liên lạc gì nữa rồi, câu hỏi này của Kiều Thời khiến cô bất ngờ.

Kiều Thời nhìn dáng vẻ cô thì đúng là không biết thật, bèn hơi nghi ngờ: “Không phải cô ở nhà anh tôi sao?”

Lộ Miểu bừng tỉnh: “Đâu có, tôi đã dọn ra ngoài rồi.”

Kiều Thời: “…”

“Sao lại dọn ra ngoài rồi? Có phải anh tôi bắt nạt cô không?”

“Đâu có chứ.” Lộ Miểu sợ cô ấy hiểu lầm, nhanh chóng giải thích, “Tôi chỉ cảm thấy làm phiền anh cô như thế thì không hay lắm.”

Bất giác Kiều Thời ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt cô tĩnh lặng, nhìn đúng là không giống có vấn đề với ông anh tự đại, lại thêm rất khách sáo, tựa như chỉ là quan hệ chủ nhà và người thuê.

Cô có chút nghi hoặc. Cô còn tưởng Lộ Miểu sẽ có chút gì đó với ông anh tự đại, gần đây Kiều Trạch không ít lần dẫn Lộ Miểu theo, ngay đến mấy hôm trước sang nhà cô đón chó cũng đưa Lộ Miểu theo. Ánh mắt anh nhìn cô ấy khiến cô cảm thấy không được bình thường, nhưng giờ nhìn Lộ Miểu lạnh nhạt kể lại như thế, hình như chỉ là cô suy nghĩ quá nhiều.

Kiều Thời ôm một bụng nghi vấn, lúc về thì để Thẩm Ngộ thuận đường vòng sang nhà Kiều Trạch một chuyến.

Kiều Trạch ở nhà một mình.

Anh vừa mở cửa, Kiều Thời đã thò đầu vào trong nhìn: “Anh, Lộ Miểu đâu rồi?”

Tay Kiều Trạch đè mạnh lên đầu cô, đẩy ra: “Làm gì đấy?”

Rồi nghiêng người sang một bên.

Kiều Thời vừa vào nhà thì mở cửa phòng Lộ Miểu ra, quả nhiên bên trong đã trống rỗng.

Cô quay đầu nhìn anh: “Anh này, anh đuổi người ta đi rồi à?”

Kiều Trạch không đáp lại cô, chỉ chào hỏi Thẩm Kiều, giang tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều, véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé chơi.

Kiều Thời biết anh rất thích con gái mình, bèn lén kéo áo anh: “Anh, anh không tính sinh một đứa à?”

Kiều Trạch nhìn cô một cái, cô cho là anh không hiểu, bèn chạy đến trước mặt anh, chỉ vào miệng mình nói: “Nhìn khẩu hình em này.”

Rồi từ từ nhả ra từng chữ: “Anh à, anh thật sự không tính sinh một đứa sao? Có con gái như Lộ Miểu nhất định rất đáng yêu.”

Cuối cùng Kiều Trạch cũng nhìn thẳng vào cô: “Có chuyện gì cứ nói thẳng ra.”

Kiều Thời: “Em đã gặp Lộ Miểu.”

Kiều Trạch mặt mày bất động: “Sau đó thì sao?”

“Anh với cô ấy làm sao thế?”

“Có phải em rảnh quá không? Hơn nửa đêm còn đến tìm anh nhiều chuyện hỏi mấy thứ vớ vẩn này?”

Kiều Thời nghiêng đầu nhìn anh: “Đúng thế, ai bảo hơn nửa đêm em thấy có người ngủ ngoài đường chứ.”

Sợ anh không đọc đúng ý của mình, đặc biệt viết ra, đưa cho anh xem.

Kiều Trạch liếc nhìn, rồi tầm mắt từ từ rơi xuống mặt cô.

Kiều Thời thu điện thoại lại: “Được rồi, em không làm phiền anh nữa.”
Đưa tay ôm lấy Tiểu Tiểu Kiều: “Bảo bối, chúng ta về nhà thôi.”

“Chào cậu đi nào.”

Tiểu Tiểu Kiều nghe lời vẫy vẫy đôi tay nhỏ bé: “Tạm biệt cậu.”

Sự chú ý của Kiều Trạch đặt trên người Kiều Thời: “Em thấy cô ấy ở đâu?”

Kiều Thời không muốn nói: “Không phải anh chê em nhiều chuyện sao? Em không nhiều chuyện nữa.”

Rồi hôn lên hai má của Tiểu Tiểu Kiều: “Chúc cậu ngủ ngon nào.”

Tiểu Tiểu Kiều nghe lời cô, bập bẹ nói: “Chúc cậu ngủ ngon.”

 

Chương trước
Chương sau