âm thanh của em, là thế giới của anh

Âm thanh của em, là thế giới của anh – Chương 39

Tiệc sinh nhật của Hoàng Giai Ngâm không mời nhiều người lắm, chỉ hơn mười người, cũng chẳng phải bữa tiệc long trọng gì, chỉ là thuê một phòng bao nhỏ, mọi người cùng nhau ăn uống hát ca.

Lộ Miểu cảm thấy, Hoàng Giai Ngâm mượn danh nghĩa sinh nhật chỉ để gặp Kiều Trạch.

Cô không biết rốt cuộc Kiều Trạch có phải người mà cô ấy muốn tìm hay không, nhưng không thể gặp được Kiều Trạch như mong muốn, Hoàng Giai Ngâm mất mát thấy rõ, cả buổi tối tươi cười có vẻ gượng ép, cho đến lúc sắp tan, Hoàng Giai Ngâm thấy Ôn Lai ra ngoài nghe điện thoại mới đi sang bên này, làm như vô tình hỏi chuyện sếp cô.

“Nghe nói ra nước ngoài công tác rồi.” Lộ Miểu nói, “Tôi cũng không rõ lắm, đã nhiều ngày nay không liên lạc gì.”

“Chia tay rồi hả?” Hoàng Giai Ngâm hỏi, cầm chiếc ly đế dài lên, nghiêng đầu nhìn cô. Trên mép ly lóe lên tia sáng, Lộ Miểu nhìn ánh mắt chập chờn của cô ấy mà hốt hoảng, nhìn giống như đã uống say.

Thật ra Lộ Miểu hơi sợ kiểu phụ nữ như Hoàng Giai Ngâm, nhìn thì rất tỉnh, nhưng trong tình yêu lại yêu đến điên cuồng. Cô hơi lo Kiều Trạch là người đàn ông mà cô ấy muốn tìm, cô cảm thấy Hoàng Giai Ngâm sẽ xé cô ra, nên chần chừ gật đầu: “Quả đúng thế…”

Hoàng Giai Ngâm im lặng chốc lát: “Cô không có ảnh của anh ấy ư?”

Lộ Miểu lắc đầu, đúng là cô không có thật.

Hoàng Giai Ngâm gật đầu, thấy Ôn Lai đã về, bèn không nói gì nữa.

Không có người Hoàng Giai Ngâm muốn gặp, mới hơn mười giờ bữa tiệc đã vội vã kết thúc, Hoàng Giai Ngâm lấy cớ thân thể không khỏe về trước, những người khác cũng lục tục theo sau.

Lộ Miểu và Ôn Lai là người về cuối cùng, vừa đẩy cửa ra đã thấy Kiều Trạch đứng trước hành lang, Lộ Miểu sợ đến mức suýt nữa thu lại bàn chân mới vừa bước ra.

Kiều Trạch thản nhiên nhìn cô một cái, rồi tầm mắt lại dời sang phía hành lang, mang theo mấy phần nghĩ ngợi sâu xa, sắc mặt lạnh lùng.

Lộ Miểu không nhìn ra được gì từ vẻ mặt bình tĩnh ấy của anh, đang do dự có nên chào hỏi hay không, thì Ôn Lai mới gặp Kiều Trạch một lần đã chủ động cất tiếng, Lộ Miểu cũng chào hỏi anh đầy khách khí.

Kiều Trạch cũng chỉ đáp lại bằng nụ cười khách sáo.

Lộ Miểu đã quá quen với biểu hiện đó của Kiều Trạch, đôi ba câu xong liền đi trước với Ôn Lai.

Cô chỉ thấp hơn Ôn Lai một cái đầu, mấy ngày làm quen cô đã thân với anh ta hơn, hai người cũng có đề tài chung, vừa đi vừa nói, thi thoảng Lộ Miểu lại ngoái đầu nhìn anh ta, đôi khi Ôn Lai cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt đầy bao dung. Nhìn từ phía sau thật giống một cặp tình nhân, chỉ thiếu nước cô không nắm tay anh ta.

Kiều Trạch vẫn nhớ lúc Lộ Miểu đi với anh không hề hoạt bát đáng yêu như thế, hơn phân nửa thời gian đều như đầu gỗ, ngẩn ngơ ngây ngốc, không kêu một tiếng. Anh đâm cô một câu, cô chặn họng anh một câu, thêm vẻ mặt vô tội, nào có lúc nào liến thoắng như thế đâu.

Rốt cuộc là vì chênh lệch tuổi tác sao?

Trong lòng Kiều Trạch không thoải mái cho lắm.

Hai ngày nay anh một mực cân nhắc, liệu sắp xếp như thế có thỏa đáng hay không.

Anh phát hiện tâm tình của mình dành cho Lộ Miểu đã thay đổi, trong lòng anh bắt đầu thương tiếc cô. Có thương xót, thì có nghĩa sợi dây trói buộc sẽ lại chặt thêm một vòng, nhưng anh tuyệt đối sẽ không để loại chuyện ràng buộc này phát sinh.

Càng bận tâm lại càng khó quyết tâm được, muốn dừng lại không thể dừng, nhưng tính đến môi trường sau này của hai người họ, lại không cho anh một chút do dự nào.

Anh khẽ thở hắt ra, dằn xuống vẻ khó chịu trong đáy lòng, đang chuẩn bị xoay người bước đi đã trông thấy Lộ Miểu bước chậm lại, nhìn sang khe cửa phòng bao ở bên trái. Anh cũng dừng bước nhìn cô.

Cô đang nhìn chăm chú vào trong phòng, dáng vẻ có chút do dự, nhưng chỉ do dự trong nháy mắt, rất nhanh cô đã đẩy cửa ra.

Kiều Trạch bước đến. Từ cánh cửa đã mở toang, anh trông thấy Lộ Miểu, cô đang đi đến trước mặt Từ Gia Thiên say khướt, kéo cô ấy ra khỏi lòng một tên đàn ông mặt mập tai béo, tên kia muốn giơ tay ra cướp lại, lại bị cô gạt tay ra, đỡ Từ Gia Thiên đứng lên.

Kiều Trạch quét mắt nhìn người trong phòng. Có bảy tám người, anh nhận ra một người trong đó; trên tấm biển quảng cáo đối diện ngã tư ở dưới lầu còn treo đầy áp phích lớn của anh ta, là nam minh tinh khá nổi, hình như tên là Lê Quân Hạo gì đấy.

Anh không hay để ý lắm đến tin tức giải trí, cũng không rõ những ngôi sao này ra sao, nhưng trên tivi trên đường ở đâu cũng thấy quảng cáo, đoán có thể đây là một người đang trong độ nổi tiếng.

Những người khác trong phòng nhìn giống đạo diễn sản xuất. Trừ Từ Gia Thiên ra, trong đó còn có hai cô gái nữa, cũng đều đã say bí tỉ, để mặc những người bên cạnh chấm mút.

Đại khái trong phòng đó chỉ có Lê Quân Hạo là người đàn ông khá khẩm hơn, không giống những tên khác đang động tay động chân, nhưng lại không ngăn cản, đoán có lẽ là lo sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp diễn xuất của mình.

Từ Gia Thiên đã sớm bị chuốc say khướt, cả người nằm gục xuống bàn, Lộ Miểu đỡ cô ấy dậy thì người đã không đứng vững nữa, cả người gần như ngã gục dựa vào Lộ Miểu.

Kiều Trạch đi đến giúp cô đỡ lấy người, Ôn Lai cũng đến giúp.

Lộ Miểu khá khách khí với anh hơn là với Ôn Lai, đỡ Từ Gia Thiên xoay người, rồi bước bề phía Ôn Lai ở bên cạnh, sau đó cười khách sáo với Kiều Trạch: “Không cần phiền thế đâu, có Ôn Lai là ổn rồi.”

Kiều Trạch nhìn cô một cái, ngay trước mặt mọi người, không trả lời lại cô.

Những gã khác trong phòng ồn ào đứng dậy.

“Mấy người là ai hả? Sao có thể tùy tiện xông vào phòng của người khác?”

“Ai bảo là các người có thể đưa người đi?”

Cãi vã ồn ào, một gã định đưa tay ngăn Lộ Miểu  thì đã bị Kiều Trạch duỗi tay cản lại. Mặc dù không nghe thấy nói gì, nhưng từ cảnh lộn xộn trước mắt này cũng có thể đoán được, anh không nói gì, trực tiếp móc điện thoại ra, bấm đại một số không có thật: “Tiểu Vu, không phải hôm qua cậu nói còn thiếu tin giật gân mảng giải trí sao? Vừa hay ở bên này có…”

Người đàn ông đang định ngăn Lộ Miểu lại vội vàng giơ tay toan cướp điện thoại của anh, sợ anh tung tin ra ngoài, Lộ Miểu nhân cơ hội cùng Ôn Lai đỡ Từ Gia Thiên say bí tỉ ra khỏi phòng.

Tay Kiều Trạch lật một cái, tránh được bàn tay kia, thu lại điện thoại, xoay người bước ra cửa.

Người trong phòng đó đều là những người có máu mặt, phần nhiều cũng kiêng dè danh tiếng, nên không dây dưa với Kiều Trạch nữa, sợ phóng viên chạy đến thật, vậy là nhanh chóng tản đi.

Kiều Trạch đến dưới lầu thì vừa lúc Ôn Lai và Lộ Miểu đưa Từ Gia Thiên lên xe, Lộ Miểu quay đầu vẫy tay với anh: “Lúc nãy đã làm phiền anh rồi.”

Rồi sau đó đóng cửa xe, bỏ đi.

Cô với Ôn Lai đưa Từ Gia Thiên đến bệnh viện, cô ấy say quá mức, cô lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện, trên đường cô gọi điện thông báo cho Từ Gia Diên để anh đến bệnh viện một chuyến.

Họ vừa mới đến nơi một lúc, Từ Gia Diên đã chạy đến. Anh đưa mắt liền trông thấy bên cạnh Lộ Miểu có người đàn ông cao lớn, nhưng không phải là Kiều Trạch.

Anh nhíu mày: “Người này là?”

“Anh ấy là một người bạn của em.” Lộ Miểu giải thích, chỉ vào Từ Gia Thiên trên giường, “Lúc nãy em thấy em ấy uống say như chết với mấy gã đàn ông trong phòng bao, sợ em ấy gặp chuyện, nên đưa em ấy ra.”

Từ Gia Diên nhìn Từ Gia Thiên đã yên giấc: “Em ấy không sao chứ?”
“Không sao đâu, chỉ là uống nhiều quá mà thôi, mai tỉnh dậy sẽ đỡ hơn.”

Từ Gia Diên gật đầu, lại ung dung đánh giá người đàn ông đứng bên cạnh, nhưng không rõ lắm rốt cuộc hai người có quan hệ gì.

Lộ Miểu không định giải thích, mà cô cũng không ý thức mấy về việc này, thấy Từ Gia Diên đã tới, bèn yên lòng giao Từ Gia Thiên lại cho anh.

“Anh, vậy em ấy giao lại cho anh, bọn em về trước đã.”

Từ Gia Diên gật đầu, tiễn hai người xuống lầu.

Để không bị đám người Hoàng Giai Ngâm nghi ngờ, Lộ Miểu lái xe Audi của Kiều Trạch đến.

Từ Gia Diên liếc mắt một cái đã trông thấy chiếc xe kia. Anh chưa bắt gặp Kiều Trạch lái xe bao giờ nên không biết đó là xe của anh, nhưng biết Lộ Miểu không có xe, theo trực giác đoán là xe của Ôn Lai, hơn nữa Ôn Lai còn ngồi trên ghế lái. Anh lập tức nhíu mày, mắt trông thấy Lộ Miểu đang định lên ghế phụ, không nói lời nào, chỉ âm thầm nhớ kĩ biển số xe, định tìm người điều tra người đàn ông mà cô đưa tới này.

Ôn Lai lái xe đưa Lộ Miểu về.

Lộ Miểu vốn để anh ta tiện đường lái về nhà anh ta trước, rồi sau đó cô tự mình lái xe về, nhưng không biết Ôn Lai lo cho cô hay là không yên lòng mấy về cô, sợ địa chỉ nhà mình bị tiết lộ mà anh ta không đồng ý, nhất định phải đưa cô về trước, sau đó tự mình bắt xe về.

Rất nhanh xe đã dừng lại trong bãi đậu xe dưới tiểu khu.

Ôn Lai tiễn Lộ Miểu xuống xe.

“Tối nay thật sự đã làm phiền anh rồi.” Lộ Miểu xoay người cám ơn Ôn Lai, giữ anh ta lại cả đêm nên có vẻ ngại ngùng, “Hôm nào tôi lại mời anh ăn cơm.”

“Không sao, dù sao tối nay tôi cũng không bận gì.” Ôn Lai cười đáp lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa tiểu khu, “Tôi về trước đây, một mình cô nhớ chú ý an toàn.”

“Gâu, gâu, gâu…” Chợt trên lầu truyền đến tiếng sủa của Lộ Bảo.

Theo bản năng Lộ Miểu ngẩng đầu, liền trông thấy Kiều Trạch đứng trên ban công, cùng với Lộ Bảo duỗi hai chân cào lấy ban công, nhìn xuống dưới.

Kiều Trạch đang nhìn cô, hai tay vẫn theo thói quen vòng trước ngực, nghiêng đầu, nhìn cô từ trên cao.

Anh ở tầng bảy, cách khá xa, Lộ Miểu không nhìn rõ ánh mắt anh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được, anh đang nhìn cô.

Có lẽ là do thế đứng, nên cô bị nhìn mà có chút thấp thỏm.

Ôn Lai cũng đã thấy Kiều Trạch ở trên lầu, khá bất ngờ, vẫy tay chào hỏi với anh, rồi sau đó nhìn sang Lộ Miểu: “Cô với anh Kiều ở chung một tiểu khu sao?”

“Hình như thế…” Lộ Miểu vòng vo, “Nhưng bình thường không gặp mặt, không thân lắm.”

Rồi đổi đề tài: “Để tôi tiễn anh ra ngoài bắt xe.”

Cô đưa Ôn Lai đến cửa tiểu khu, vẫy chiếc xe cho anh ta, nhìn anh ta rời đi, lúc này mới quay về.

Vừa đến trước cửa, đang chuẩn bị tìm chìa khóa thì cửa đã bật mở từ bên trong. Kiều Trạch mở cửa ra, Lộ Bảo đứng bên cạnh anh, nó nhắc anh tiếng bước chân.

“Cậu ta về rồi?” Kiều Trạch hỏi.

Lộ Miểu gật đầu: “Ừ, về rồi.”

Cô đẩy cửa vào nhà, chỉ mới vừa đóng cửa Ôn Lai đã gửi tin nhắn Wechat đến.

Kiều Trạch nhìn cô một cái, ngồi xuống sô pha.

Lộ Miểu trả lời tin nhắn, ngẩng đầu nhìn anh: “Cái đó… Tôi về phòng trước đây.”

Xoay người toan cất bước.

“Cô lại đây!” Đột nhiên Kiều Trạch cất lời, không nhìn cô.

Lộ Miểu ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh, thấy vẻ mặt anh khá căng, không hiểu sao trong lòng chợt nảy một cái, không dám đi đến.

Cô lén lút nhìn Lộ Bảo, Lộ Bảo “oẳng” một tiếng, rồi im lặng nằm xuống ổ chó của mình.

Kiều Trạch cũng không thúc giục cô, chỉ bình tĩnh ngồi trên sô pha, hai tay khoanh trước ngực, không nhúc nhích.

Lộ Miểu do dự, thấp thỏm đi đến.

“Sao vậy?” Cô hỏi, giọng nói không tự giác mà nhỏ dần đi.

Kiều Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cô mấp máy môi một cách mất tự chủ, hai mắt mở to, phòng bị không yên nhìn anh.

Quả thật… chỉ có phòng bị.

Kiều Trạch khẽ thở hắt ra, cằm chỉ vào sô pha bên cạnh: “Ngồi đi.”

Lộ Miểu tuân lời ngồi xuống, nhìn sắc mặt anh khác với lúc trước, có mấy phần nguội lạnh, nên không dám nói nhiều, chỉ thấp giọng hỏi anh: “Tôi lại làm sai chuyện gì ư?”

Giọng điệu dè dặt, vẻ mặt dè dặt, lại còn có vẻ bất an.

Đột nhiên Kiều Trạch nhớ lại câu Thẩm Kiều từng nói với anh, thuở thiếu thời của Lộ Miểu, là một quãng thời gian dè dặt như thế.

Anh thở dài, dằn xuống sự khó chịu trong lòng, tay vươn về phía Lộ Miểu: “Lại đây.”

Lộ Miểu cẩn thận dịch về phía anh hai bước, thấy sắc mặt anh đã hòa hoãn lại không ít  mới thoáng thở nhẹ ra, thấp giọng thì thào: “Bộ bình thường anh đều có thói quen không nói chuyện, trưng ra khuôn mặt dọa người như thế à?”

“…” Kiều Trạch dằn lòng nhìn cô, “Lái xe của tôi, bao nuôi tiểu lang cẩu, không phải vẫn chưa xin phép tôi sao?”

Lộ Miểu: “…”

Một lúc sau cô mới hiểu tiểu lang cẩu* có nghĩa là gì, liền tức giận.

(*Tiểu lang cẩu có nghĩa là trai bao, tuy nhiên không nhất thiết phải là loại mặt trắng như tiểu bạch kiểm.)

“Cái gì mà tiểu lang cẩu, còn không phải là anh đã cho phép rồi sao.”

Kiều Trạch không nói gì, níu lấy tay cô kéo người đến trước mắt, nhìn chằm chằm quan sát cô.

“Có Ôn Lai là được rồi?” Anh hỏi, “Từ bao giờ cô đã quen thân với cậu ta như thế?”

Lộ Miểu bị hỏi khó, cô sao có thể suy nghĩ nhiều thế chứ, trước mặt Ôn Lai là cô giả vờ không quen anh, hơn nữa cô còn lợi dụng Ôn Lai đến giúp, tất nhiên không thể ngay giữa đường đẩy Ôn Lai ra đi theo anh được rồi.

Lộ Miểu chỉ cho là anh đang lo cô làm trái hợp đồng, trong thời kì hợp tác không nói chuyện yêu đương, ảnh hưởng đến kế hoạch của anh, nhịn không được bèn thấp giọng giải thích: “Tôi chỉ xin anh ta giúp một việc, không làm trái hợp đồng. Tôi không yêu đương gì hết.”

Khẩu khí của Kiều Trạch bị cô chặn lại, buông cô ra: “Đi nghỉ sớm đi.”

Cái sự bất thường Kiều Trạch vừa dằn xuống trong lòng lại dâng lên, chèn lên ngực khiến anh khó chịu buồn bực. Quay đầu nhìn cô một cái, cô thì hay rồi, cả người nhìn như không có sao cả, vừa đi vừa cúi đầu nhắn tin, có lẽ lại đang liên lạc tình cảm với Ôn Lai.

Đột nhiên Kiều Trạch không muốn che đậy lại sự bất thường trong lòng nữa, anh đứng lên, đi về phía phòng cô.

 

Chương trước
Chương sau