Linh ta linh tinh

Đừng nhìn xuống đáy – Chương 10

Ánh đèn thành phố mênh mông một màu, trên bầu trời thuần sắc đen không có lấy một vì sao sáng, cơn gió nhẹ thổi qua da thịt, một chút nhỏ bé lại đem đến cảm xúc rõ ràng.

Lúc này An Lạc đang ngồi trên giường, ngẩn người nhìn máy tính, chỉ cảm thấy xung quanh như vạn tia chớp cuồn cuộn.

Thế nên… nam thần… Walker… cảm thấy cô chỉ vẽ được ảnh nóng?

Cô từ từ gõ chữ: Lần trước chỉ là một trùng hợp, chủ yếu là do tôi cảm thấy cơ thể của huấn luyện viên của tôi rất có mỹ cảm.

Hẳn Oa Gia cũng không nông cạn như Trà Trà đâu nhỉ, cái này gọi là mỹ cảm là nghệ thuật đó!

Khuỷu tay Trương Nhiên gác lên cửa kính xe, tay chống huyệt tashi dương, khóe miệng cong lên như có như không, trong mắt Đản Thúc nhìn vô cùng quỷ dị.

Rất nhanh anh đã trả lời lại: Huấn luyện viên của cô thế nào?

An Lạc đặt ly sữa xuống bàn, gõ chữ: chỉ là dáng vẻ rất được thôi, nhưng lại không có trách nhiệm tí nào cả, ngày nào cũng đeo tai nghe nghe nhạc, hoàn toàn coi thường tôi, đến bây giờ tôi cũng chỉ biết bơi chó…

Ý cười trên mặt Trương Nhiên càng sâu hơn, Đản Thúc thật muốn phát điên: “Oa Gia, xin cậu có thể bình thường chút được không? Ông nội cậu làm tôi sợ đấy.”

[Walker]: Bơi chó cũng tốt.

An Lạc nhịn không được phì cười, trả lời lại: Cảnh tượng đó nhất định đẹp đến mức tôi không dám nhìn.

Trương Nhiên nghĩ ngợi, tư thế quái dị phối với bộ đồ bơi độc nhất vô nhị của cô ấy, đúng là không dám nhìn thật.

An Lạc càng nghĩ càng vui, không kìm được bắt đầu bật chế độ máy phát:

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Mới đầu đi học tôi còn sợ gặp phải cầm thú, nên mua một chiếc váy bơi xấu cực kỳ, kết quả lại không có đất dụng võ.

Cầm thú?

[Walker]: Vậy cô đã gặp cầm thú chưa?

An Lạc cười, buông câu trêu đùa:

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Huấn luyện viên còn không bằng cầm thú, oa ha ha ha ha…

Chưa quá năm giây, cô phát hiện Oa Gia đã offline rồi?!!

***

Giờ học bơi ngày hôm sau, An Lạc phát hiện huấn luyện viên Trương cuối cùng cũng nhìn cô.

Các bạn nhỏ đứng một bên ưỡn người vận động, An Lạc ngồi một bên ngẩn người. Trương Nhiên đi đến, lại nghĩ đến câu “không bằng cầm thú” của cô, vừa bực vừa buồn cười, chợt lạnh giọng hỏi: “Ngồi đây làm gì?”

An Lạc ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên, vẫn là bộ mặt không sắc thái, vẫn là ngữ điệu không ấm áp.

“Tôi đang nghĩ, nếu tôi rơi xuống biển, liệu bơi chó có cứu mạng được tôi không.” Giọng cô đều đều, nhưng Trương Nhiên vẫn nghe ra ai oán của cô.

Chỉ là anh không cảm thấy buồn cười.

“Sẽ không có người nào dễ dàng rớt xuống biển như thế.” Cuối cùng anh cũng mở miệng.

“Tôi thường xuyên nằm mơ, mơ thấy mình chìm trong nước, thở không nổi, bên cạnh lại không có lấy một ai…” Cô nói xong liền dừng lại.

Cắt! An Lạc, mày nói mấy chuyện này với núi băng mặc kệ sự sống chết của mày làm gì?

Trương Nhiên nhớ lại cô có từng nói mình có “hội chứng sợ biển”, có lẽ là thật.

Nhưng anh mãi không thể hiểu nổi, biển khơi xanh thẳm, đáy biển ẩn chứa vô vàn sức sống và điều thần bí, vì sao lại đáng sợ đến mức ấy.

“Cô nên luyện tập thêm.” Trương Nhiên thản nhiên mở miệng.

“Tôi nghỉ một lát đã.” An Lạc ngồi bất động.

Trương Nhiên hơi dừng lại: “Cô có từng nghĩ vì sao những đứa trẻ chưa đến mười tuổi ở đây đều biết bơi, còn cô thì không chưa?”

An Lạc mù mịt, nhìn về phía đám nhỏ đang hi hi ha ha, cô phát hiện ra đây là lần đầu mình tự hỏi vấn đề này.

Cô cho là dạy không tốt là trách nhiệm của huấn luyện viên, nhưng những đứa trẻ lông tóc ngắn ngũn này lại có thể học được như một kì tích.

Không nghĩ không biết, đến khi nghĩ rồi… Quả thật khiến tự tôn bị tổn thương.

Chợt An Lạc không biết phải nói gì, có cảm giác sốt ruột xen lẫn xấu hổ như khi đến trường không làm bài tập bị giáo viên mắng.

Trên đường về nhà, An Lạc cảm nhận được buốt lạnh trong từng cơn gió, thân thể run lên, không kìm được mà hắt xì một cái.

Không biết có bao nhiêu việc cũng như một cái hắt hơi này, nhìn thì bình thường, nhưng thật ra chính là quân bài domino đầu tiên, đẩy mạnh một phát giữa lúc không để ý, sau đó ho khan, rồi lại đau, cuối cùng phát sốt, cô mới biết có nhiều thứ sớm đã được vùi lấp trong lúc lơ đãng, thậm chí còn không kịp “đề phòng không để xảy ra”.

Hai ngày sau.

An Lạc nằm trên giường, Trà Trà bưng cháo trắng đến: “Lạc Lạc, chị thấy đỡ hơn chưa?”

An Lạc nghĩ ngợi về mấy ngày xin nghỉ này, rồi đến khi đi làm trở lại liệu có bị Từ Sa Sa mắng thành tên ngốc không, trong lòng vừa có chút buồn bực, lại có phần hờ hững, bỗng nhớ tới điều gì đó: “Trà Trà, cô gọi đến trung tâm dạy bơi giúp tôi, nói tôi mấy ngày này sẽ không đi tập.”

Trà Trà “ờ” một tiếng: “Số điện thoại của huấn luyện viên dạy chị là mấy?”

An Lạc chỉ có số điện thoại tiếp viên, bèn lật mình nhìn Trà Trà, rồi nói: “Cô cứ nói là, tôi là học viên của lớp cơ bản của huấn luyện viên Trương.”

Trà Trà đáp lại một tiếng, đứng bên giường gọi điện thoại, An Lạc ngồi xuống múc thìa cháo trắng ăn.

Tắt máy, Trà Trà tựa như có suy nghĩ gì đó: “Vừa nãy người nọ nói anh ta chính là huấn luyện viên Trương.”

An Lạc không để tâm “ờ” một tiếng.

“Nhưng sao tôi cảm thấy anh ta… Thôi bỏ đi, nhất định tôi bị bệnh hoa si rồi.” Trà Trà đưa điện thoại cho An Lạc.

An Lạc cười: “Rốt cuộc cô cũng thừa nhận mình là hoa si rồi!”

“Cái gì chứ, tôi hoa si cũng có nguyên tắc nhé, tôi chỉ mê gái…”

“Được rồi được rồi, trong người tôi giờ nặng trịch cả rồi, cô bớt tranh cãi với tôi thì tôi còn có thể sống lâu vài năm đấy.” An Lạc tàn nhẫn cắt lời, vì không cần nghe cô cũng biết câu tiếp theo Trà Trà muốn nói gì.

Trà Trà làm mặt quỷ với An Lạc, “Thôi được rồi tôi đi làm trước đã, chị ở nhà giữ sức khỏe đấy.”

Trà Trà đi rồi, An Lạc ngủ một giấc say sưa, đến khi tỉnh lại thì đầu quay cuồng, bên ngoài cửa sổ sắc trời đã u ám, khiến cô trong chớp mắt hoảng hốt không nhận ra bây giờ là lúc nào nữa.

Cô lôi điện thoại ra, đăng một status mới:

Ở nhà đánh một giấc đến tận khi không rõ thần trí cảm giác quá ư là hạnh phúc.

Chỉ chốc lát sau đã nhận được rất nhiều trả lời, cô nằm trong chăn ấm trả lời từng bình luận một của người khác, bỗng nhận được một tin nhắn.

[Walker]: Cô đang ở nhà ngủ?

An Lạc hơi không hiểu vào đâu cả, cô phát hiện ra mình luôn không có cách nào hiểu được tiết tấu nói chuyện của Walker với cô.

Cô ngoan ngoãn trả lời lại: Đúng thế, vừa mới rời giường.

[Walker]: Lớp học bơi thì sao?

An Lạc nghi ngờ nhìn điện thoại, rồi vẫn ngoan ngoãn trả lời: Không đi.

[Walker]: Vì không học được?

An Lạc ngẩn người, sao anh ta lại biết mình học không vào vậy?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Không phải mà, tôi bị sốt, nhưng đúng là tôi không học được thật orz , chắc bơi chó cả đời mất.

[Walker]: Bơi ếch cũng đơn giản lắm.

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Ừ, nhưng tôi không biết.

[Walker]: Muốn học?

[Lạc Lạc Thanh Hoan]: Đương nhiên rồi!

Muốn thì có ích lợi gì chứ? An Lạc oán hận nghĩ.

Xuống giường, An Lạc nấu cho mình một dĩa sủi cảo đông lạnh, vừa ăn vừa dạo weibo của Walker, anh đúng thật là tích chữ như vàng, cứ cách nửa tháng lại cập nhật weibo một lần, hơn nữa tám chín phần đều là giới thiệu bài hát cover mới của mình, hoàn toàn không để lộ chút sinh hoạt cá nhân.

An Lạc nhìn mấy bình luận của fans, trong lòng bỗng nảy lên một cảm nhận kì diệu, bất tri bất giác có cảm giác ưu việt “bản thân hình như đã quen với một người nổi tiếng tài giỏi”.

Nhưng trò chuyện với anh không hiểu sao An Lạc lại thấy áp lực, áp lực là do bản thân tự tạo ra, còn Walker không hề bày ra vẻ tự phụ kiêu ngạo gì cả, cũng không khiến người ta cảm thấy mất thoải mái.

Anh đúng là một người đàn ông tốt cực phẩm mà!

An Lạc không khỏi có suy nghĩ của trái tim thiếu nữ.

Đợi Trà Trà về nhà thật là một việc nhàm chán, An Lạc không chịu nổi bèn lôi wacom ra vẽ vài đứa nhỏ dễ thương, rồi gửi vào group chat:

“Ước mơ hồi trước là làm một mangaka, mỗi ngày chỉ cần ăn ăn ăn rồi vẽ vẽ vẽ, muốn làm một trạch nữ vạn năm…”

Quả đúng là vậy, trước kia An Lạc chính là một trạch nữ không sai, kỉ lục nghỉ hè là nửa tháng không ra khỏi cửa, ước mơ cả đời là có thể tìm một việc chỉ cần ở nhà cũng có thể kiếm ra tiền, cho nên cô cảm thấy hứng thú với vẽ tranh là vì nghĩ rằng ở nhà vẽ là hái ra tiền rồi, không ngờ sau khi lên đại học thì nhân sinh quan của cô đều thay đổi, Phó Nhiêu khiến cô trở nên vui vẻ, Giang Việt để cô ngày càng tỉ mỉ, chính vì có bọn họ mới có An Lạc tốt đẹp của sau này.

Nhưng cũng vì bọn họ, mà đẩy cô rơi vào tình cảnh bây giờ.

Lại bắt đầu đau buồn nữa rồi, An Lạc lắc đầu thật mạnh, muốn gạt phăng toàn bộ những suy nghĩ này, ai dè đầu lại đau nhức, cô quên mất mình vẫn còn đang bị bệnh…

***

Ngày hôm sau An Lạc vẫn không đến công ty, nhưng lại lượn một vòng đến trung tâm dạy bơi, chỉ là không định xuống nước.

Cô bước vào đưa mắt nhìn đã thấy Trương Nhiên, cả mấy bạn nhỏ đang quấn lấy anh, trên mặt anh phảng phất nét dịu dàng, đang nói gì đó với tụi nhỏ.

“Hừ, sao mình lại không có đãi ngộ này chứ, có thể trò chuyện với huấn luyện viên cơ đấy?” An Lạc tự nhủ đi vào.

“Bọn mày xem, đó có phải là ‘chị gái sói xám’ không?” Một cậu em mập mạp chỉ vào An Lạc.

An Lạc suýt chút nữa ngã trẹo chân, chị… chị gái sói xám? Cái biệt danh này cũng quả thật rất sáng tạo đấy nhỉ?

Trương Nhiên nghe thấy bèn nhìn sang, An Lạc mặc trang phục thường ngày, áo len thỏ Angora màu xanh nhạt, quần bò bó sát, ủng đi tuyết màu nâu đậm, tóc túm đuôi ngựa hơi cong lên, vài sợi tóc mái che đi cái trán như ẩn như hiện, trang điểm nhàn nhạt, cả người toát lên hơi thở thiếu nữ, sức sống tràn đầy.

Anh nhìn quan sát mà mang theo mấy phần hứng thú, anh vẫn chưa thấy cô mặc gì khác ngoài bộ đồ bơi.

An Lạc cười, vuốt mấy sợi tóc mái: “Huấn luyện viên, tôi đến nhìn chút.”

“Nhìn cái gì?” Trương Nhiên tự nhiên hỏi.

An Lạc ngớ người, cái từ “đến nhìn” này đâu phải lúc nào cũng là dùng hai mắt để nhìn chứ!

“Nhìn… nhìn anh đó!’ An Lạc nói xong nhét hai tay vào túi áo, có chút xấu hổ. Nói xong lại bắt đầu hối hận vì đã thốt ra những lời đó, vì sao câu hỏi của anh ta cô không thể nào tìm được cách trả lời cho chính xác chứ?

Trương Nhiên im lặng, một lát sau mới nhìn cô: “Cô không định xuống nước à?”

“Gần đây người không được thoải mái cho lắm.” Cô sờ cổ, vẫn còn xấu hổ.

Nhìn vẻ mặt với lời nói này của cô, một cô bé chớp mắt vô tội hỏi to: “Chị ơi, có phải chị đang có kinh nguyệt không?”

Đậu xanh! Kinh nguyệt?! Nếu con bé nói “bà dì đến thăm” thì An Lạc dù xấu hổ cũng có thể miễn cưỡng nhận, nhưng đâu lại nhảy ra những từ thiếu đứng đắn vậy chứ, bé con này nhất định là xem trong sách sinh lí tiểu học rồi…

Mặt An Lạc đã không thể nóng hơn được nữa, mây đỏ chiếm phân nửa, cô cúi đầu lại thấy ánh mắt ngây thơ vô tội và tràn ngập tò mò của em gái nhỏ, cố nén lại cảm xúc muốn chạy trốn, liếm môi, giải thích: “Chị bị cảm, cảm mạo phát sốt ấy!”

Quả quá trình này, cô chẳng dám đưa mắt nhìn Trương Nhiên, quả nhiên chỉ cần chạm mặt anh ta, bản thân sẽ lâm vào cảnh xấu hổ, vòng lẩn quẩn kì quái gì vậy cơ chứ?

“Hết chưa?” Giọng nói trong trẻo lại mát lạnh bỗng vang lên.

An Lạc ngây người, ngẩng đầu nhìn Trương Nhiên: “Hả?”

“Cảm mạo đấy.” Trương Nhiên nhìn cô.

“À à, cũng sắp khỏe rồi!” Cái nóng trên mặt An Lạc lại tăng hơn, nhanh chóng nói tiếp: “Cái đó, huấn luyện viên này, nếu không có việc gì thì tôi đi trước đây, bạn của tôi đang ở bên ngoài.”

Trương Nhiên không nói gì, An Lạc nhanh nhẹn xoay người đi ra khỏi trung tâm, vẻ mặt phong phú thuyết minh cho tình cảnh “khóc không ra nước mắt”.

Chương trước
Chương sau