Đừng nhìn xuống đáy – Chương 3
Ngày đầu tiên của khóa dạy bơi, An Lạc khó tránh khỏi lo lắng, những đứa trẻ khác đều đã quen biết nhau, chợt An Lạc nảy sinh cảm giác bị cô lập, nhưng suy nghĩ còn chưa kịp thành hình trong đầu thì đã bị cô gạt phăng đi, nếu hòa nhập nổi với mấy đứa chíp hôi này thì mới là lạ ấy chứ?
Tất cả các bạn nhỏ đều đã xuống nước, còn mình An Lạc đứng đây nhăn nhó mặt mày.
Trương Nhiên đi đến: “Giờ học hôm nay học thích ứng dưới nước, có vấn đề gì không?”
“Tôi… sợ.” An Lạc thành thật mở miệng.
Trương Nhiên khẽ chau mày: “Vậy lấy tay bịt mũi rồi lặn xuống đi.”
“Không phải tôi sợ sặc nước, mà tôi sợ… sợ cái cảm giác đó.” Quả thật An Lạc chẳng biết nên giải thích thế nào nữa.
“Cảm giác gì cơ?”
“Chính là… cảm giác khắp nơi đều là nước ấy.”
Trương Nhiên: “…” Cô học bơi không phải khắp nơi đều là nước thì là gì chứ?
“Không có gì đáng để sợ cả, cứ tập đến khi nào cảm thấy quen thì gọi tôi.” Trương Nhiên không hiểu nổi cô sợ điều gì, quẳng lại một câu này rồi lui sang một bên tiếp tục cắm tai nghe nghe nhạc.
An Lạc đứng đó đông cứng mấy giây, huấn luyện viên này liệu có đáng tin không vậy? Không xuống nước cũng không chỉ dạy, ban một đạo thánh chỉ xong rồi để lại mọi người đứng đây?
Quay đầu nhìn mấy bạn nhỏ, ngâm trong nước đến nỗi cả khuôn mặt đỏ bừng lên… không sợ nín hỏng đầu đấy chứ?
Cô nhịn không được kêu một tiếng: “Huấn luyện viên Trương, anh đến dạy tôi chút được không?”
Trương Nhiên ngước mắt nhìn cô, nín thở mà cũng cần dạy?
“Cô chỉ cần lặn xuống nước, cố hết sức nín thở, hoặc mở mắt nhìn xuống dưới nước học thích ứng.” Anh kiên nhẫn nói.
“Huấn luyện viên à… Tôi mắc hội chứng sợ biển.” Cô nói thẳng nguyên nhân.
Trương Nhiên lặng người một lúc, rồi bỗng cảm thấy cô gái này vừa phiền phức lại già mồm, bộ gần đây sợ nước còn có thể biến thành bệnh được hả?
“Vùng nước nông chỉ một mét tư.” Anh lạnh giọng mở miệng, có mấy phần mất kiên nhẫn.
Hội chứng sợ biển thì có liên quan gì tới nước sâu hay không chứ! An Lạc sắp nổi điên rồi, người đó mà là huấn luyện viên dạy bơi à? Sao lại không có chút trách nhiệm gì hết thế chứ…
Mấy đứa nhóc ở bên cạnh đang tập nín thở hưng phấn nhìn vẻ mặt bi thảm của An Lạc, rồi bắt đầu cười khúc khích, thậm chí An Lạc còn nghe thấy: “Cô kia sợ nước kìa…”
Cô ư? Ấy vậy mà bị gọi là “cô” ư!
An Lạc quay phắt sang nhìn về đám nhóc đang líu ríu kia, không nhịn được mà nói: “Cười cái gì mà cười? Biết lễ phép lịch sự không hả?”
Có hai cô bé nhại lại lời cô cười trêu, An Lạc đang định mở miệng, huấn luyện viên Trương ngồi bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng: “Bớt ồn ào đi, mau tập luyện cho tốt.”
Lập tức trong đám nhóc không có ai nói gì nữa, An Lạc cũng xoay người sang chỗ khác, cãi nhau với đám trẻ ranh vắt mũi chưa sạch, bị đồn ra ngoài cũng đủ để dọa người rồi.
Đương lúc cô như lạc vào cõi thần tiên, ở sau lưng lại truyền đến giọng nói lạnh lẽo: “Bạn học à, động tác nhanh nhẹn chút đi.”
Cô quay đầu lại nhìn Trương Nhiên, anh ta đang nhìn cô.
Hết bị gọi là “cô” rồi đến bị gọi là “bạn học”, An Lạc chợt thấy buồn cười.
Trương Nhiên nhìn An Lạc đang đứng cười ngây ngốc trong bể, nhíu mày: “Lặn xuống đi!”
An Lạc ngẩn người, lập tức lộ vẻ mặt sầu đau, dưới ánh mắt của Trương Nhiên từ từ ngồi xuống, nước dần dần tràn qua xương quai xanh, rồi bả vai, lại đến cằm cô…
Trong tim cô cũng từ từ bắt đầu xuất hiện cảm giác chìm xuống.
Trương Nhiên nhìn cô gái đang chậm chạp không để nước dâng lên quá mũi, anh từ từ đi về phía trước, đứng bên cạnh bể bơi nói: “Không dám?”
An Lạc gật đầu, đầu dựa vào thành bể, đôi mắt đen láy không hề chuyển động nhìn thẳng vào anh.
Trương Nhiên như muốn cười: “Muốn tôi dạy không?”
An Lạc gật đầu cái rụp, còn chưa đợi cô phản ứng, thì đã cảm thấy ánh sáng quanh mình chợt tắt hết, một luồng áp lực không lớn không nhỏ đè lên đình đầu cô, sau đó… hình như là nhấn xuống nước.
Không khí chợt biến mất.
An Lạc quẫy tay muốn tránh thoát, ai ngờ dưới chân bỗng trượt một phát, cô hoàn toàn mất trọng tâm, như đang ở một nơi lộn xộn, lập tức chìm xuống chỗ tối đen nhất, nỗi sợ hãi từ bốn phương tám hướng bủa vây đến, ôm chặt lấy thân cô.
Cô theo bản năng muốn hít chút không khí, nhưng lại bị sặc một ngụm nước lớn, cay xè đau nhức trong khoang mũi cùng với sợ hãi ngạt thở như sắp phá tan phòng tuyến trong cô…
Đang lúc chìm trong bóng tối nơi sâu nhất, thì ở một thế giới khác, An Lạc cảm giác có một bàn tay nắm lấy tay cô.
Cái cảm giác an toàn ấy đến vô cùng dúng lúc, An Lạc bám chặt vào cánh tay kia, thuận thế được kéo lên, cô lập tức ôm lấy bả vai người nọ.
Trương Nhiên chỉ cảm thấy mình bị cô kéo suýt ngã, đứng bên cạnh bể lại không có điểm mượn lực, An Lạc cứ ôm chặt lấy như thế khiến anh chẳng thể nào giữ vững nổi, cuối cùng lại cùng con “koala” bám trên người ngã xuống nước.
Bọt nước tung tóe khắp nơi, tiếng thét chói tai của An Lạc gần ngay kế bên, đánh úp vào màng nhĩ, Trương Nhiên chỉ muốn An Lạc tránh xa ra đừng ôm lấy mình nữa, nhưng kết quả lại càng ôm nhau chặt hơn, cô ôm cổ anh, hai đùi cũng không biết từ khi nào đã quấn lấy hông anh…
Không rảnh bận tâm đến tư thế mờ ám kì quái đến mức nào, Trương Nhiên chỉ lo tai mình không chịu nổi sóng xung kích của cô, đành vỗ lưng cô an ủi trấn tĩnh: “Không sao đâu, bây giờ cô có thể buông tôi ra rồi.”
An Lạc dần bình tĩnh lại, hai mắt ửng hồng, nhìn gương mặt anh tuấn gần trong gang tấc , Trương Nhiên tóc ướt sũng, hàng mi dài nhỏ cũng ướt, nhìn cô với vẻ mặt khó xử, An Lạc bèn thả hai chân đang quấn lấy anh ta xuống, khi đứng vững trong đáy bể mới buông hai tay đang ôm anh ra…
Mẹ kiếp, mực nước chỉ đến ngang ngực, cô lại suýt chết đuối ở khu vực nước sâu một mét tư ư?!
***
Về đến nhà, An Lạc buồn bực ngồi phịch trên ghế, Trà Trà vừa gặm táo ăn vừa nhìn An Lạc: “Học bơi mệt thế kia à?”
“Lòng mệt…” An Lạc nhớ đến cảnh mình sặc hai ngụm nước với từng đợt sợ hãi ùa đến, lại nhớ lại mình dùng tư thế kì quái ôm chặt một người đàn ông xa lạ, lại còn mất mặt xấu hổ trước một đám nhóc nữa chứ! Cô bây giờ quả thực chẳng muốn sống nữa!
Trà Trà lấy mp3 ra, “Nghe nhạc an ủi trái tim bị tổn thương nhé? Chân mệnh nhà tôi hát nhạc rock tiếng Nhật, trời ơi quả thật đẹp trai đến mức muốn chết luôn.”
An Lạc không có tâm tình mà gia nhập hội fans mê trai, khóc không ra nước mắt đứng lên nói: “Tôi đi ngủ đã.”
***
Hai ngày này Hứa Tam Diệp mê mẩn một anh chàng người mẫu Âu Mỹ, ngày ngày đều nhìn ảnh cơ bắp của anh ta mà che mặt cười, An Lạc không cảm thấy ngạc nhiên gì, lần đầu nhìn Hứa Tam Diệp đã biết cậu ta là gay, còn là kiểu thụ điển hình.
“Tam Tam, gửi nội dung thiết kế trong quý này của công ty cho tôi đi.” An Lạc cao giọng nói với Hứa Tam Diệp.
Hứa Tam Diệp chìa tay ra từ buồng bên cạnh, đưa hai cái bánh bao thịt xá xíu, “Giải quyết chúng đi, rồi lát em phát cho chị.”
An Lạc cười nhận lấy bánh bao xá xíu, Hứa Tam Diệp gửi xong lại đưa qua thêm một ly sữa đậu nành nữa, rồi chống tay lên vách ngăn nhìn An Lạc: “Lạc Lạc à, gần đây trong giới trẻ lại có một đại soái ca đấy, chị thấy chưa?”
An Lạc uống một hớp sữa đậu, không nghĩ nhiều nói: “Sao thế, là mẫu người cậu thích à?”
“Không phải, là mẫu người mà mọi cô gái đều thích ấy.” Anh ta nói xong liền chỉ vào máy tính, “Đến xem này, đẹp trai thật đấy.”
An Lạc cười nghiêng đầu sang nhìn, nhưng trong nháy mắt nụ cười đông cứng ngay trên mặt, trong tấm ảnh đó, phông nền đen xám, chàng trai mặc áo sơ mi trắng với quần bò, tùy ý ngồi trên ghế cao chân, ánh mắt chán chường lại mê mang, trong tay lơ đãng nắm một đóa hoa hồng đỏ tươi.
Trong bức ảnh đó, là Giang Việt.
Hứa Tam Diệp nhìn phản ứng của An Lạc nói: “Nhìn đến choáng váng luôn à?”
An Lạc nhanh chóng dời ánh mắt: “Cũng không tệ lắm.”
“Dáng dấp này, cũng có thể làm người mẫu đấy, nghe nói anh ta thiết kế một bộ âu phục được Louis Vuitton coi trọng, chậc chậc, đúng là tài mạo song toàn…”
An Lạc không muốn nghe nữa, đứng dậy rời đi, để mình Hứa Tam Diệp đang nói hăng say: “Ớ, chị đi đâu thế?”
“Mua cà phê.”
Xuống Starbucks ở dưới công ty mua một ly cà phê phủ kem, An Lạc thoáng nhìn sang một người ở bên cạnh đang đọc tạp chí, bìa tạp chí chính là Giang Việt.
Sao cả thế giới này lại thích đối nghịch với cô đến thế? Hồi còn đại học lúc Giang Việt với Phó Nhiêu bỏ đi, cô gần như điên cuồng nhớ nhung Giang Việt, lên mạng ngày ngày tìm kiếm tên anh ta, nhưng không hề có chút tin tức nào. Bây giờ khi cô đã hoàn toàn từ bỏ anh ta, không muốn gặp anh ta nữa, thì người này cứ liên tục xuất hiện trong tầm mắt cô, lại một lần nữa xát muối vào vết thương trong cô.
Phần kem mát lạnh trôi xuống bụng, An Lạc lại cảm thấy buồn nôn, cô thích ăn kem lạnh trong mùa đông, trước kia Giang Việt thường cau mày nói như thế không tốt cho cơ thể, nhưng cô đều cười vờ không cảm kích: “Thế thì có liên quan gì đến cậu không?”
Giang Việt không trả lời, An Lạc lại thầm cười trộm trong lòng, tự nói với mình: sau này mày là người của cậu ấy, nên cậu ấy mới có thể quan tâm đến cơ thể mày đấy!
Đúng là tự mình đa tình mà, An Lạc bật cười, có lẽ ngay từ đầu cô đã hiểu nhầm ý, đây vốn chỉ là vở hài kịch của cô, cô có tốt hay không, cũng chẳng can hệ gì anh ta.