Thần Poseidon của tôi

Thần Poseidon của tôi – Chương 34

OLYMPUS DIGITAL CAMERA

Thầy Hồ rất thất vọng.

Tôi bị kéo lên, thầy ấy vừa đưa chân vịt cho tôi vừa nói: “Tôi đã sớm nói qua với lãnh đạo rồi, tổ lặn phải làm huấn luyện đặc biệt, mấy đứa vừa đi học vừa tập tành, thật ra cũng ảnh hưởng nhiều đến thành tích. Em xem, chậm trễ cả mấy tháng như thế, bây giờ em ấy,” Thầy ngẩng đầu nhìn tôi, “Hai gã béo trong tổ mình còn có thể lặn sâu hơn cả em.”

Những lời tương tự như vậy trước đây tôi đã nghe thấy rồi. Giáo viên chủ nhiệm với mẹ tôi cũng đã nói: tập bơi sẽ ảnh hưởng đến thành tích học tập, có thể tham gia hoạt động ngoài giờ, nhưng không được làm ảnh hưởng đến các môn chính. Bây giờ đến lượt thầy Hồ Mỹ Lệ đảo ý lại.

Tôi cúi đầu, không dám phản bác. Diệp Hải ở bên kia uống vài ngụm nước, cầm ly nước nhìn tôi.

Ngoại trừ mấy tháng không tập ra, lần viêm phổi đó cũng ảnh hưởng rất lớn với tôi. Bây giờ phế hoạt lượng của tôi như nhỏ đi một nửa. Tôi nhớ lại gương mặt đáng ghét mắc ói của Khưu A Minh hôm đăng ký ở chỗ ban tổ chức, tôi còn nói cái gì mà hẹn gặp lại dưới nước với người ta nữa chứ. Tôi với cô ta thì hẹn gặp cái gì? Tôi nói rồi, gần đây cô ta lặn xuống được 168 mét, tôi chỉ mới được 50 mét thì đã xong rồi, người ta có lẽ vào trận chung kết cũng không có vấn đề gì, nhưng trận đấu loại trong tuần sau có khi tôi gặp trở ngại rồi.

Tôi bĩu môi, thầy Hồ nhìn tôi. Ánh mắt có tiếc hận có thất vọng đó, hạt giống tốt là tôi đây coi như xong đời rồi.

Chuyện thầy Hồ bốc hỏa cũng có nguyên nhân, thầy ấy vốn là tay lặn chuyên nghiệp, đối thủ năm xưa cũng là huấn luyện viên bây giờ như thầy, lúc đó là so thành tích của bản thân, bây giờ là so thành tích với đệ tử, Thanh Hoa ở bên kia kêu gào ầm ỹ muốn tiêu diệt bọn tôi, tôi là nữ thí sinh duy nhất có dáng vẻ yếu ớt như thế.

Người khác đều không xong rồi, bây giờ toàn bộ hi vọng của thầy ấy dồn lên trên người Diệp Hải.

Anh hớt nước chuẩn bị xuống thêm lần nữa, trước khi đeo kính lặn vào thì nói với tôi: “Lại đây.”

“Làm gì?” Tôi bước đến.

“Em đoán xem, anh có thể lặn sâu đến mức nào?”

Hồ Mỹ Lệ ở đầu thuyền nói: “Đừng có ở đó mà sến sẩm nữa, đại gia cậu mau lặn xuống đi.”

Tôi nói: “Tôi không muốn anh lặn sâu quá.”

Tôi nói nghiêm túc đấy. Anh lặn xuống nước, tôi rất sợ.

Lần huấn luyện trước, rõ ràng tôi trông thấy anh ở trong nước tháo hết toàn bộ trang bị, như muốn tự sát lao xuống biển vậy, nhưng tôi mới là kẻ toàn thân ướt đẫm được kéo lên, tình cảnh giống vậy trước đó không lâu cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi, lúc ấy tôi sợ đến mức tỉnh ngủ, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ nhớ lại, tôi cảm thấy hễ anh xuống nước là biến thành tiểu tử tà môn. Anh có thể làm những chuyện gì, chẳng ai hay biết.

Tôi nói: “Thật đó, tôi muốn anh xuống rồi lên ngay luôn.”

Anh cười, như rất hài lòng với câu trả lời của tôi, ngửa đầu ra sau nhảy xuống, như con cá mập bơi về hướng biển sâu.

Hồ Mỹ Lệ cầm trong tay đồng hồ đo độ sâu, mắt thấy bên trên biểu hiện rõ Diệp Hải lặn xuống rất nhanh. Tôi cảm thấy thì ra một người nhìn như rất vĩ đại rất phúc hậu như anh, bây giờ nhìn chỉ thấy vô cùng tức giận. Tôi cắn răng nói: “Hồ lột da!”

Thầy Hồ quay đầu nhìn tôi: “Tôi thì sao? Em có tí tinh thần thể dục được không?”

Tôi nói: “Tinh thần thể dục chỉ phát huy khi dự thi thôi.”

Thầy ấy chẳng cãi với tôi được, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ: “Được rồi, đồ ngốc nào cũng nói thế cả.”

***

Trong toàn hải giới chậm rãi lưu truyền một lời đồn đãi, rồi rơi vào tay nhân gian, thiên đình, địa ngục. Có người chê cười, nhưng phần nhiều là tiếc hận: Poseidon không thể.

Amphitrite vừa dạo chơi thần giới quay về không hay biết gì, ghé lỗ tai vào hỏi thêm lần nữa: “Cái gì không thể? Hắn ta sắp chết rồi à?”

Con cá ngựa cảm thấy cô nương này có đôi khi rất thông minh, nhưng đôi lúc lại hồ đồ, liền đè thấp giọng nói với nàng: “Không phải ý đó, ngài ấy không thể là cái kia cơ.”

Amphi nhìn hắn, cái hiểu cái không, nửa tin nửa ngờ.

Cá ngựa dùng tay chỉ vào giữa hai chân mình, Amphi bừng tình, buột miệng thốt: “A?”

Cá ngựa cũng xót xa: “Thật là không may mà, lời nguyền của ngươi thành thật rồi. Tuy rằng ngài ấy không chết, nhưng cạn tinh rồi.”

Nàng nhìn chúng bạn: “Có thật thế không? Làm sao có thể?”

“Ai cũng nói vậy hết. Cơ thiếp, tình nhân của ngài ấy đều lui hết cả rồi. Bây giờ giống y chang hòa thượng vậy.”

Amphi nghiêng đầu cả nửa ngày, tuy cái chuyện vô cùng buồn cười này khiến nàng hả lòng hả dạ, nhưng nàng vẫn hơi hối hận vì lúc trước mình đã hạ độc chú như thế. Poseidon à, nếu thật là thế thì khác gì cá đứt đuôi, chim gãy cánh đâu?

Tuy hắn phá hôn lễ của nàng nhưng cũng không đến mức bị trừng phạt như thế.

Khi gặp lại hắn, là rất nhiều năm sau dưới trần gian, là mấy chục ngày sau trên tiên giới.

Dáng vẻ nàng đã có chút thay đổi, vóc dáng cao, mỡ dưới da mặt ít hơn so với trước, khiến mặt nàng mảnh mai thêm, ngũ quan càng khiến người ta lóa mắt, làn da vừa đủ ẩm ướt, ngực to vừa phải, cao cao, tròn tròn; vòng eo thon nhỏ, mặc váy voan mỏng, trên thắt lưng gắn mấy vỏ sò, đầu ngón chân lộ ra dưới làn váy, móng chân sơn màu tím, trông rất đẹp mắt.

Hắn quét mắt nhìn nàng từ đầu đến chân, đương lúc mọi người vây quanh đó, hắn mặt không chút thay đổi đi ngang qua người nàng, đi một đoạn xa, hắn lại cảm thấy nơi đó có vấn đề.

Hắn quay đầu lại, thấy cô gái tính khí táo bạo lại thiếu tâm nhãn đang khẽ cười với hắn.

Nụ cười này thật kỳ diệu. Rất mẫu tính, rất hiền, lại vừa đồng tình, vừa thương xót. Thật là, khiến người ta lòng sâu không đáy.

Nàng luôn khiến hắn phải nảy sinh hoài nghi với bản thân mình, Poseidon mặt không đổi sắc kiểm tra lại mình, thân thể khỏe mạnh, tứ chi vẹn toàn, áo choàng chỉnh tề, còn cả cây đinh ba trong lòng bàn tay, tất cả đều hoàn hảo không vấn đề gì. Sao nàng lại cười như vậy với hắn?

Có ai mở tiệc mà không nghiên cứu từ sớm chứ, hắn là vị khách quan trọng, nàng chẳng qua chỉ là một trong những tiên nữ đến góp vui. Chủ nhà rất ân cần, dâng lên hắn một chiếc hộp gỗ đen, khắc hoa văn Đông Phương, âm thầm tỏa ra mùi thơm ngát.

Hắn hỏi: “Gì thế?”

Chủ nhà nói: “Xin bệ hạ cứ mở ra xem trước đã.”

Chỉ thấy một bàn tay lớn, một cây gỗ màu trắng, hình người trưởng thành, bên dưới còn có thân rễ to nhỏ khác nhau mọc dài ra.

Hắn nhìn mà không nói gì.

Chủ nhà nói: “Nghe nói thân thể của Hải hoàng bệ hạ có bệnh nhẹ, đây là linh vật hái từ phương Đông đến, chuyên trị vấn đề kia.” Hắn lại nở nụ cười nịnh hót, chủ đề riêng tư mà, vừa hứng thú vừa xấu xa, hắn khom người tiến đến bên tai Poseidon, nhỏ giọng nói: “Dùng vào là biết công hiệu.”

Tiếng nhạc chợt đổi, một đoàn vũ nữ Ba Tư đánh trống con bước lên, các nàng đeo mạng che mặt, mị nhãn như tơ, mỗi một cái lắc eo, mỗi một điệu múa đều theo nhịp trống. Hấp dẫn mọi người,

Poseidon mỉm cười, cầm vật trong tay hỏi: “Cái này gọi là gì?”

Chủ nhà cường điệu: “Là linh vật của phương Đông.”

“Ái chà, ngươi không biết tên của nó, để ta nói cho ngươi hay,” Poseidon vỗ lên vai hắn ta, “Cái này gọi là nhân sâm. Sinh trưởng ở những nơi rét lạnh của phương Đông. Nhưng ăn vào bụng sẽ nóng, nếu không cần thiết, sẽ làm tổn thương cơ thế. Lúc ta chơi món đồ này, còn chắc biết các ngươi ở đâu chỗ phía Đông ấy đâu.”

Poseidon nhìn kẻ tốt bụng ân cần vỗ móng ngựa lộ dấu vết này, bỗng mất kiên nhẫn: “Ai nói cho ngươi biết ta cần thứ này?”

“Ai…” Kẻ tốt bụng nói nửa câu đã biết mình sai, liền thấp giọng, nơm nớp lo sợ, “Ai cũng nói thế. Nói ngài xua đuổi người đẹp, không gần nữ sắc, là bởi vì thân nhiễm bệnh, không thể Thần đạo.”

Poseidon không nghe lọt vào chữ nào nữa, nhưng cuối cùng hắn đã hiểu ánh mắt dịu dàng kì quái của Amphitrite nghĩa là gì rồi.

Hắn thong thả bước lên đình đài, ở nơi ấy, gió thổi qua chiếc váy voan mỏng của nàng, cả người tựa đóa hướng dương trắng nở dưới đáy biển. Hắn chần chừ hồi lâu, điều này phải nói thế nào cho phải chứ. Nếu hắn không dám dùng rìu to bản trước kia, đích thị trước đây nàng xem thường hắn vì điều đó.

Hắn còn chưa kịp chú ý, nàng đã xoay người lại, trong mắt hiện lên tia đề phòng thoáng qua, rồi lại nở nụ cười mang đầy vẻ thông cảm.

Hắn cảm thấy mình chưa bao giờ kém cỏi ngốc nghếch như thế này, nghĩ một lúc lâu: “ăn chưa?”

Amphi nói: “Ờ… ngươi thì sao?”

“… Không ăn được.” Poseidon nói.

“Là ăn không được hả?” Nàng đón ý nói hùa.

“Sữa chua chua quá.”

Một câu này Amphi không biết phải tiếp lời thế nào. Hắn nói “sữa chua quá chua”, có phải nàng nên đáp lại một câu “thịt bò rất trâu bò” không? Nàng chẳng biết nói gì để rời đi, tuy trong lòng không sẵn lòng, tuy trong lòng không muốn phải nhìn hắn, muốn nói mấy câu ôn hòa nhã nhặn hiếm thấy với hắn.

Nàng chấc chân bước đi, hắn lại chặn lấy, chỉ cách khoảng cách một cánh tay, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Ta có lời muốn nói với em.”

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, ngầm đồng ý cho hắn chút thời gian.

“Ta biết con cá heo kia là em. Lần đầu tiên em đến thần điện, ta cũng biết là em rồi. Ta biết em muốn lấy cây đinh ba của ta, nên ta đặc biệt cho em mượn chơi, ta muốn làm quen với em. Ta biết bảo thạch đó không phải em trộm, mà là ta hại em.” Nói tới đây hắn dừng lại, nàng ngướng nhìn, thì ra mắt hắn lại trở nên như thế. Đầu lưỡi hắn cứng đờ, dưới chân như nhũn ra.

“Ta cũng biết lúc em cá cược chỉ cá ta thắng.” Hắn thở dài.

“Nhưng em có biết ta rất giận không hả?”

“Em nói đi là đi luôn, lần em muốn kết hôn đó, em còn bảo ta mau đi đi…” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cũng để nàng nhìn mình thật kỹ, “Ta đã nói với em rồi, ta vô cùng nổi giận.”

Hắn là đại tiên vương, cai quản lục địa hải dương, bây giờ lại như một chàng trai bình thường gằn từng chữ khiếu nại ưu sầu cùng oan ức của mình. Hắn như thế thật khiến nàng khó xử, khiến nàng không biết phải ứng phó thế nào, con người bá đạo này, vô lại này, chính là người trước mắt này.

Bọn họ đứng dưới trăng mặt đối mặt, tựa như hai trái cà đỏ câm lặng.

Chúng bạn Amphi tìm đến đưa nàng về nhà, trông thấy Hải hoàng thì nhanh chóng lui xuống.

Ampi lại bị nhắc nhở, thì thầm mấy câu rồi xoay người định đi.

Hắn ở phía sau sốt ruột, lần từ biệt này không biết lại phải trải qua bao nhiêu năm trần thế, bao nhiêu ngày thần tiên.

“Này.” Hắn gọi nàng lại, “Sao em lại vô lễ thế chứ? Ta vẫn chưa nói xong mà.”

Nàng quay đầu lại: “Vậy mời ngươi nói.”

Thật ra hắn đã nói xong từ sớm rồi, nhưng thiếu tâm nhãn xinh đẹp này chẳng có nửa điểm phản ứng. Hắn cắn răng tính toán trong lòng một lúc lâu: “Ta có bệnh.”

“Bệnh gì?”

“Ta không thể.”

Đây là một vấn đề nghiêm túc. Amphitrite nghĩ.

Chư thần thức thời lùi ra, trong cung điện ấm áp treo trên mũi biển này, chỉ còn lại nàng và Hải hoàng Poseidon.

“Ta không phải thầy thuốc.” Amphi nói.

“Nhưng em là đầu sỏ.”

“Vì sao?”

hắn suy nghĩ một chốc, rồi nói tiếp: “Chính là lần hôn lễ của em đó, ở trước mặt nhiều người như thế em lại mắng ta thương tích đầy mình. Sau này ta chẳng còn mặt mũi đối diện với cô gái nào nữa cả.”

Nàng như là tin thật.

Hắn bổ sung một câu: “Thật đấy.”

“Ngươi là nói,” nàng nhìn hắn, vẻ mặt trưng đọng, “Cậu nhỏ của ngươi, không ngóc lên nổi?”

“Ừ.”

“Cho ta xem đi, để ta xem cậu nhỏ của ngươi.”

***

Diệp Hải vẫn lẳng lặng dừng ở độ sâu 200 mét dưới nước.

Đây là chỗ của ngài, mỗi tấc nước biển ngài còn quen thuộc hơn so với không khí của người thường. Mỗi một dòng hải lưu di chuyển, mỗi một đàn cá bơi qua, mỗi hạt cát dưới biển.

Đây là nơi yên tĩnh, ngài dừng lại trong làn nước biển sâu, đến đây đã có đủ không gian, những hồi ức như ùa về, nàng của lúc trước, nàng mà ngài luôn nhung nhớ.

Cũng một yêu cầu vô lễ như thế, nàng cách mấy ngàn năm, làm khó ngài hai lần.

***

Poseidon tháo áo choàng, ném đến bên chân.

Hắn khỏa thân đứng trước mặt nàng, làn da được ánh trăng khúc xạ đến chói lọi.

Nàng không phải chưa từng trông thấy hắn trần truồng, trong thần miếu, trong sách vở đều có khắc họa kết cấu cơ thể hắn, cậu nhỏ ấy luôn nằm trong trạng thái rắn chắc cương cứng, còn về phần hắn, thân thể thon dài, mỗi một bắp thịt đều được biển cả khắc thành hình cuộn sóng, mềm dẻo, kiên cố, cẩn thận, ấn chứa vô vàn năng lượng nhiệt tình.

Trong túm lông không hề che giấu giữa hai đùi màu vàng rắn chắc của hắn, giờ phút này để lộ ra đầu khấc hồng hào, một giọt trong suốt treo bên trên.

“Đây, chính là nó.”

Nàng đi đến, ngồi xổm xuống, nghiêng đầu: “Nhìn thế nào cũng không giống là bị bệnh.”

Hắn kéo lấy tay nàng, từ phía trên nói với nàng, rất có tư thế đang giảng đạo: “Chỉ nhìn thì nàng nhìn được cái gì?” Hắn đặt tay nàng lên trên, “Như này thì sao?”

Nói không rõ, rõ ràng là bộ phận mềm mại, ở trong tay nàng dần dần cứng lại, to ra, nóng lên, như bị bàn tay nàng làm cho thức tỉnh, từ trong lòng bàn tay nàng, từng sợi lông như kêu gào đòi đi ra, muốn nàng biết đến sự tồn tại của nó.

“Ngươi là kẻ lừa đảo.” Nàng nói, nhưng tay vẫn không rời đi.

Hắn đặt tay lên vai nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng: “Đã sờ qua người khác chưa?”

Nàng lắc đầu: “Chưa ăn thịt heo thì cũng thấy heo chạy.”

Hắn cười, bỗng nhiên đầu khấc hồng nhạt đó khẽ cọ sát rồi được nàng nắm chặt, nơi đó có cảm giác tê dại, đã lâu rồi hắn chưa gần phụ nữ, bây giờ mẫn cảm y hệt xử nam.

Hắn ngồi trên ghế, để nàng ngồi trên đùi, đem ngón cái với ngón trỏ của nàng nắm lại thành hình vòng tròn, đặt lên trên nó: “Ta muốn nàng làm thế này. Lúc lên lúc xuống. Như thế ta rất thoải mái.”

Nàng nói: “Cho ta lí do làm thế đi.”

Hắn hôn lên môi hàng, từng chút từng chút mút đôi môi hàng, nhiệt độ ở đó tăng cao, từng đường nét như hòa tan, mềm thơm vô ngần.

“Nguyên nhân chính là:” hắn từ từ nói, “Ta đã muốn nàng lâu lắm rồi.”

Sóng biển ùa tới, gió biển thổi qua.

Khi miệng với cậu em nhỏ của Poseidon đang đồng thời say mê thì đột nhiên cảm giác đầu lưỡi tê rần, nhanh chóng né tránh, lớn tiếng hỏi nàng: “Vì sao lại cắn người?”

“Ngươi coi ta là đồ ngốc phải không?” Amphitrite nhướn mày nhìn hắn.”

“Ngươi dám để cho ta làm cái chuyện này cho ngươi hả? Là chuyện mà thầy thuốc nên làm hay là chuyện mà một kẻ tình nhân vô số như ngươi nên làm?”

“Không phải đâu. Amphitrite à.” Hắn nhìn vào mắt nàng mà nói, “Ta muốn cơ thể nàng, ta muốn nàng an ủi cơ thể ta. Ta muốn ở bên nàng.

Ta nợ nàng một buổi hôn lễ, ta sẽ lấy của mình trả lại nàng.”

“…”

Dáng vẻ ngốc nghếch kia của nàng hẳn là nghe không hiểu, hắn nghĩ một hồi lâu, dùng những từ đơn giản lặp lại lần nữa: “Ta muốn cưới…”

Poseidon còn chưa dứt lời, môi nàng đã in lên mặt hắn. Lúc nàng hôn hắn, còn nắm cậu em khỏe mạnh của hắn trong tay. Từ trên xuống dưới, thong thả, mạnh mẽ, vuốt ve, chiếm đoạt. Bàn tay nóng của nàng kéo theo màng da mềm nhẵn ma xát nơi mẫn cảm của hắn. Động tác đơn giản này lại có hiệu lực thần kì, kéo theo nhịp tim cùng hơi thở của hắn. Bỗng hắn nhấc đầu phủ phục lên vai nàng, khẽ gầm một tiếng, dòng nhiệt dâng lên trong bàn tay nàng.

Hắn dựa vào vai nàng nói, “Trứng gà của ta để lại trong rổ của một mình Amphi em. Em phải chăm sóc cho tốt.”

Nàng liên tục gật đầu: “Ta sẽ quan tâm mà. Poseidon, chàng có bệnh, chàng không được, ta cũng muốn chàng.

“Hả?” Hắn ngẩng đầu nhìn cô, lời này là có ý gì?

Mặt nàng dán lên trán hắn, có từ bi lại thương tiếc.

Hắn nhìn như đã rõ, lập tức ôm nàng đi về phía giường: “Amphi, có một số việc em phải biết.”

Hắn ném nàng lên giường, một tay kéo, áo choàng rơi xuống.

Lúc hắn đè lên thân thể xinh đẹp của nàng, nàng còn muốn giãy dụa, lập tức bị hắn khóa lại dưới thân: “Ta quả thật không thể — khẳng định một ngày không thể một lần.”

Hai tay hắn nắm tay nàng, khiến cả bộ ngực xinh xắn lộ ra trước mặt hắn, hắn cắn lên đóa anh đào đó, từ giữa ngực nàng mà nói: “Tuy em tâm địa tốt, nhưng Hải hoàng ta so với trước còn khỏe mạnh hơn nhiều, tuyệt đối không phải thứ phẩm.” Một giây sau hắn mở đôi chân thon dài của nàng ra, nhìn mặt nàng, phía dưới dùng nhiệt tình, “Nào, kiểm hàng.”

“Ôi chao…”

***

Diệp Hải mở to mắt, cơ thể xử nữ của nàng quả thực quá đẹp quá nhiệt tình. Tối hôm đó của bọn họ, cũng như những buổi tối khác sau đó, hoan ái hân hoan, dịu dàng ma xát, giữa hai cơ thể luôn có bọt khí nổi lên, cứ như thật sự phải làm như lời thề đến thiên hoang địa lão.

Anh ở trong nước ngước nhìn lên trên: bây giờ nàng đã quên cả rồi.

Đèn liên lạc trên thiết bị lặn nhấp nháy đã lâu, bọn họ ở trên thuyền muốn anh đi lên, nhưng anh không trả lời.

Đá vũ hoa, năm tháng xa xưa tựa cánh hoa của anh và cô.

Chương trước
Chương sau