Thần Poseidon của tôi – chương 33
Tôi tỉnh dậy vào sáng sớm ngày hôm sau.
Một đêm ngủ ngon này dường như đã hòa tan đi mệt mỏi cùng những thương cảm lúc trước, gân cốt khoan khoái, trong lòng thoải mái. Tôi lại nằm mơ thấy giấc mơ vừa kì quái vừa đáng yêu đó, tôi là chú cá heo, thỏa sức rong chơi giữa bốn bể. Thế nhưng có một lần, giấc mơ này như nối liền rõ ràng với những lần mơ trước, con cá heo đó có thể biến thành tiên nữ, nàng gặp vị vua biển cả trẻ tuổi lại anh tuấn, rồi nàng đã yêu ngài ấy.
Tôi lật mình, thở dài. Hiện thực cuộc sống là: tôi vừa mới chấm dứt tình cảm thầm mến bảy năm, nhân vật sắm vai đã lâu ấy trong màn mưa ngày qua cúi người chào tạm biệt.
Tôi vừa định xuống giường, trong chăn bên cạnh có gì đó động đậy. Tôi lật chăn lên, gương mặt của Diệp Hải đập vào mắt, ngủ trông rất tráng kiện.
Chúng tôi lại ngủ cùng giường ư? Tôi lập tức nhìn áo ngủ trên người anh và mình, coi như chỉnh tề. Có lẽ không xảy ra chuyện sai lầm gì lớn cả. Trong khoảnh khắc đó tôi rất lo lắng. Tôi lo lắng thay Diệp Hải.
Hôm qua tôi thất vọng vô cùng lập dị, nếu không cẩn thận mà vô lễ với chàng trai đẹp này, tôi đây quả thực còn không bằng cầm thú.
Tôi ngồi một bên nhìn anh, làn da trắng trong, lông mi vừa dài vừa cong, mũi cao, môi đỏ.
Lần này lại là anh, như một bếp lò ấm áp, chứa chấp tôi, quan tâm tôi. Tôi đến gần nghe, hơi thở cùng mùi hương của anh đều quen thuộc với tôi, nhẹ nàng lan ra, ấm áp toàn thân.
Đột nhiên Diệp Hải nhe răng ra, làm tôi giật mình.
“Làm gì anh à?” Tôi nói.
“Em làm gì rồi?” Anh ngồi dậy, nhìn tôi, dù bận vẫn nhàn nói, “Vì sao lại lấm la lấm lét thế?”
Tôi nghiêng người lảo đảo, quay lưng về phía anh, miệng khẽ nói: “Tôi có làm gì đâu.”
Lúc ăn sáng, tôi cân nhắc một công việc khác.
Nếu tôi nhớ đúng thì, đêm qua, sau khi tôi chia tay Mạc Lượng, tôi đứng bên bờ Châu Giang, dựa vào sức mình, thành công trong việc tạo mưa. Tôi cẩn thận nhớ lại, lúc ấy mình đã nói gì nhỉ, hình như là: trời mưa! Tôi cắn thìa bột yến mạch, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ ngàn dặm không mây, trong lòng âm thẩm nảy sinh ý nghĩ ác độc: trời mưa!
Không có động tĩnh.
Tôi lại dùng lực thêm lần nữa. Thìa trong miệng bị tôi cắn kêu lên một tiếng “cạch”.
Vẫn không có động tĩnh gì. Ngay cả một đám mây cũng không nhiều thêm nổi.
Diệp Hải ngồi đầu bàn nhìn hành vi quái dị của tôi, tờ báo trong tay run run: “An Phi, hay là anh đổi thìa với em nhé? Có phải em không thích cái đó không?”
Tôi xấu hổ, cúi đầu ăn yến mạch.
Bảo mẫu mở đài lên, trên đài đang thảo luận, chịu ảnh hưởng của gió mùa Tây Thái Bình Dương, mấy đêm nay sẽ có mưa bất ngờ, nhưng đều là mưa to, hơn nữa yêu cầu mọi người hóng mát ở Châu Giang cần chú ý tránh mưa.
Tôi nghe xong thất vọng không ít.
Lúc tối qua đó, tôi thật sự đã cho rằng mình có thể hô phong hoán vũ.
Diệp Hải nói: “Mau ăn đi, ăn xong chúng ta xuất phát, mười giờ tổ lặn sẽ tập hợp ở đại học Trung Sơn. Em ở đấy cau mày u sầu làm gì thế hả?”
Bận rộn với gặp lại bạn cũ khiến người ta quên đi phiền não.
Tôi với Diệp Hải đứng trong sân vận động đại học Trung Sơn một lần nữa gặp lại Hồ Mỹ Lệ cùng các anh em luôn đi đầu với thầy ấy, vui đến mức hét ầm ĩ. Lão Trương đeo máy trợ tim, nhất định không thể đến; lão La Bặc dạ dày xuất hiện ở lại Bắc Kinh đợi lệnh, chuẩn bị tùy thời sẽ lên đường vào thời điểm quan trọng (đương nhiên bọn tôi cũng rất rõ đây chỉ là Hồ Mỹ Lệ đang an ủi anh ta mà thôi); tin tốt nhất là, thể trọng 200 cân* của cậu em mập Lôi Tuấn đã thành công chuyển hình lọt vào hạng mục thiết bị nặng, bây giờ chủ yếu đã có điều kiện, miễn cưỡng lặn xuông.
(*200 cân tương đương 100 kg.)
Lúc anh em bọn tôi đứng xếp hàng đăng kí ở ban tổ chức, giọng nói đáng ghét từ trong đội ngũ bên Thanh Hoa bay ra: “Ha ha ha ha, An Phi, cuối cùng cô cũng đến, nhưng cô đến cũng chẳng có ích gì đâu, các cô vô dụng là điều chắc chắn.
Cô nàng Khưu A Minh to lớn, trông thấy tôi thì vui mừng hơn ai khác. Cả đời này của cô ấy chỉ muốn tiêu diệt tôi. So với nguyện vọng đại tiêu chuẩn môn thi chuyên ngành còn lớn hơn.
Tôi còn chưa kịp nói gì, vốn cũng vì đội ngũ không chỉnh tề khiến thầy Hồ sốt ruột muốn đi lên chỉnh cô ta, thì tôi đã bị Diệp Hải đứng sau lưng ôm chặt lấy.
Tôi nói: “Khưu A Minh, tôi nói với cô này, bây giờ có tranh cãi thế nào cũng vô dụng. Chúng ta gặp lại dưới nước.”
Cô ta nói: “Được thôi, tôi chờ gặp cô dưới nước đấy.” Sau đó cười phá lên một cách mất hồn.
Thầy Hồ nói: “An Phi, em đi phế con bé đó cho tôi. Nó với em căn bản không phải cùng hàng.”
Hai ngày tập hợp này bọn tôi phải ra biển luyện tập. Tôi mặc bộ đồ lặn nhẹ mà cảm thấy hơi khác. Diệp Hải ở bên cạnh tôi cũng đang chuẩn bị lặn xuống, anh gõ lên mắt kính tôi, hỏi tôi sao thế.
Quá khó nói.
Tôi cảm thấy không thở ra khí được. Sau khi viêm phổi đỡ hơn, phế hoạt lượng của tôi đã kém đi nhiều so với trước. Chỉ mới vừa vào nước đã thấy áp lực. Tôi dừng lại, tính thử thêm lần nữa. Khoa tay múa chân với Diệp Hải ra dấu OK, rồi lặn xuống nước.
***
Ở một thế giới khác, nàng công chúa Amphitrite chán nản quay về nhà mình, cha mẹ ruột muốn sắp xếp kết hôn cho nàng. Thanh niên tốt ở thần giới, nhân giới nhiều lắm, nhưng lại không có một người nào để vào mắt. Sau đó lại có người dạy dỗ rằng con gái phải lấy Amphitrite của Luofu Cisse làm gương: thân gái không được phép ra đường, nàng công chúa này chơi bời khắp nơi, rốt cuộc đã nhìn chướng mắt cánh đàn ông.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, chỉ mới qua vài ngày, công chúa đã quyết định kết hôn.
Trận mưa dầm dề dai dẳng liên tục mấy ngày ở Loufu Cisse rốt cuộc cũng thay đổi chiều hướng.
Vị hôn phu là người phàm, cũng nổi danh là kẻ thông minh, quốc gia không đủ đất, hắn liền kêu gọi mọi người dùng núi đá bùn đất lấp vùng biển gần đó, chiếm được lãnh thổ rộng lớn mới. Người thông minh này còn trẻ lại trời sinh anh tuấn, được người đời thích, cuối cùng công chúa quyết định gả cho hắn, người biết chuyện cẩn thận suy nghĩ, cũng hiểu đây là lựa chọn tốt.
Hôn lễ rất long trong, khách quý chật nhà.
Vị khách tôn quý nhất cũng chính là kẻ không mời mà đến.
Hải hoàng Poseidon dẫn theo cơ thiếp xinh đẹp đến dự tiệc, quốc vương – cha của Amphitrite – quỳ trên mặt đất không dám đứng lên: bọn họ chỉ mới trông thấy tượng của ngài trong thần miếu, không ngờ hôm nay lại đến, thật khiến người ta sợ hãi mà chết.
Poseidon hỏi: “Tiệc tùng gì đây? Sao lại náo nhiệt đến nhường này?”
Quốc vương trả lời: “Là gả tiểu nữ đi ạ.”
Poseidon nói: “Tiểu nữ của ngươi là ai?”
Quốc vương đáp: “Là Amphitrite ạ.”
Poseidon lại tiếp: “Cuộc hôn nhân này ta đã chấp thuận rồi ư?”
Quốc vương thưa: “Đã cầu khẩn trong thần miếu rồi ạ.”
Poseidon vẫn hỏi: “Cuộc hôn nhân này ta đã chấp thuận rồi ư?”
Hắn muốn gây khó dễ, người khác đâu còn đường sống mà phản bác lại? Lục địa biển cả bây giờ đều là địa bàn của hắn, mỗi ngày trên thế giới này lời cầu xin ở trong thần miếu cũng phải lên đến trăm nghìn việc, không lẽ đều phải đợi vị đại tiên này trả lời từng lời một sao?
Poseidon một cước đá lăn cái bàn trước mặt mình, hỏi một cách tàn bạo: “Cuộc hôn nhân này ta đã chấp thuận rồi ư?”
Quốc vương run bắn trả lời: “Chưa, chưa có ạ.”
Vậy mà ngươi còn dám tự tiện mở tiệc cưới hả?”
Một người đứng ở phía sau từ sớm đã không nhịn nổi, một bước dài sải đến va mạnh vào Poseidon khiến hắn lảo đảo. Nàng nắm lấy cổ áo hắn, mắt nhìn thẳng hắn: “Ngươi, ngươi dám…”
Hắn thuận thế cầm tay nàng, hàng mi cong cong mỉm cười: “Đã lâu không gặp, công chúa Amphi.”
Trong lòng Poseidon có hai bản thân.
Một bên là Hải hoàng anh dũng uy phong, thống trị mặt đất và đại dương, dũng mãnh thiện chiến, quỷ kế đa đoan. Hắn yêu nhất tề trân dị bảo, cũng yêu mỹ nhân mềm mại quy thuận, có bao nhiêu cũng chẳng coi là nhiều, thần và lưu manh ở trên người hắn kết hợp lại thì không thể chê vào đâu được.
Còn bên kia của hắn là một chàng trai bình thường. Đột nhiên gặp được thứ tốt không thể buông tay, liền quên mất bản thân là kẻ ung dung rộng lượng. Như chú khỉ chỉ thích đậu phộng trong bếp lò, bất kể da chân bị cháy xém thành dáng vẻ gì đi chăng nữa, cũng phải cào được đậu phộng ra*.
(*Câu chuyện ngụ ngôn giữa khỉ và mèo, khỉ lừa mèo lấy đậu phộng ra cho nó ăn.)
Hắn nhìn nàng hung dữ nắm chặt vạt áo mình thì nghĩ: nàng tức giận như thế, nếu tát hắn một phát lên mặt, hắn cũng không bất ngờ. Dù sao đánh cũng đánh rồi, hắn cũng chẳng vì nàng mà giận. Nàng xinh đẹp như thế, mắt với miệng đều tròn tròn, gương mặt cũng thế, vẫn như một đứa trẻ, lại mang theo vẻ ú na ú nần của trẻ con.
Nhưng nếu hắn đánh thật, người khsac sẽ phải gặp họa. Chính là mọi người ở đây. Thấy Hải hoàng bị đánh ư? Nếu bọn họ không thể mất trí nhớ, vậy chỉ có thể trực tiếp xuống nước lấp biển đi.
Sau đó hắn sẽ bắt nàng đi.
Hắn nghĩ đến đó liền bật cười, trong lòng xúc động, nghĩ khiêu khích nàng một cách vô lại nhất: nàng cứ đánh ta đi, đánh ta đi.
Amphi nhìn hắn: “Ngươi cười cái gì đó?”
Hắn vẫn cười cười: “Em đi với ta đi. Ta sẽ niệm tình em.”
Hắn thật không ngờ nàng lại có phản ứng như thế, thà vui vẻ nhận lời hoặc nổi giận như trong ngục cát, cũng sẽ không ngoài dự liệu của hắn. Nhưng nàng lại chẳng thế, từ từ buông hắn ra, chớp mắt mấy cái, đột nhiên có nước mắt lăn xuống.
“Có phải ngươi cảm thấy ta, cùng với bất kể kẻ nào, muốn thế nào được cái đó? Có phải ngươi cảm thấy ta, ta,” nàng chỉ vào mặt mình, lùi về sau từng bước, chậm rãi mở miệng, chậm rãi chảy nước mắt, “Ta rất tiện nghi không? Cho nên ngươi mới có thể vô lễ với ta như thế?
Ngươi đến đây làm gì? Đây là hôn lễ của ta kia mà. Ta ngàn chọn vạn tuyển mới tìm được người tốt, vừa thông minh lại anh tuấn, hơn nữa còn đối xử tử tế với ta, bây giờ ta muốn gả cho hắn. Ngươi đến đây làm gì?
Ai quen ngươi? Ai mời ngươi?
Hải hoàng bệ hạ, chúng ta đã cầu xin ở thần miếu rồi. Là ngươi không để ý. Không phải ngươi không chấp thuận. Bây giờ ngươi lên lớp hỏi tội phụ vương ta, ngươi dựa vào cái gì?”
Rồi Amphi bỗng lau mặt mình, lại lau tiếp, cười khổ: “Sao ta lại khóc chứ?”
Nàng đi đến bên cạnh cha mẹ đang sợ hãi, cũng theo chân bọn họ, quỳ xuống với hắn, nhưng lời nói ra lại chẳng phải cầu xin: “Poseidon đi nhanh đi, ngươi mau đi đi!”
Poseidon chỉ cảm thấy trên đầu bị đánh một gậy bất ngờ. Hắn nhanh chóng nhìn lại bản thân: ngài vẫn là Poseidon đó chứ? Người con gái này sao lại cự tuyệt ngài kiên quyết như thế? Nàng là ngốc hay bị mù vậy? Nàng không biết ngài là ai ư? Nàng không biết ngài có thể mang đến cho nàng những gì ư?
Hắn lại nhìn người đẹp bên cạnh mình.
Nàng ta cũng nhìn hắn, vui vẻ vô cùng, còn gì bì được khi thấy Poseidon như vậy chứ, kẻ khốn kiêu ngạo người thần thú bị trách móc từ chối sao nhìn càng ghiền vậy? Các nàng cũng nên sớm học theo mới phải, chỉ là ham phú quý và vẻ đẹp nơi hắn, còn được chúng nhân yêu thích, các nàng không bỏ được.
Sau một thoáng ngây người hắn đã hiểu rõ tình thế lúc này: nơi đây lặng ngắt như tờ, thật ra trong lòng toàn bộ người đang quỳ đều thầm hoan hôn, công chúa chỉnh Hải hoàng. Hắn sửa lại áo choàng, vẫy ống tay áo, chuẩn bị rời đi. Hứng thú dạt dào, muốn làm ra một màn hài kịch phấn khích, nhưng nàng lại không chịu phối hợp, bây giờ chỉ có thể mất hứng mà về. Hắn đến bên cạnh Amphi, nhìn dáng vẻ phủ phục cúi lạy trên mặt đất của nàng, đột nhiên cảm giác sao cô gái này lại đáng ghét như vật chứ, rõ ràng là khúm núm, nhưng lưng lại cứng ngắc. Ý nghĩ muốn buông tha nàng vì sự xấu hổ vừa nãy mà xuất hiện giờ lại biến mất, nàng khiến hắn mất hứng thế, sao hắn có thể để nàng thoải mái chứ? Hắn hận không thể giẫm lên đầu nàng: đầu quả dưa xinh xắn của nàng, mái tóc xoăn nhẹ, đen láy. Hắn thở dài trong lòng: nhưng sờ vào có phải thoải mái hơn giẫm hay không?
Poseidon đứng trước mặt, gằn từng chữ, không cho phép kẻ nào kháng cự: “Các ngươi nghe cho kỹ đây, bây giờ ta nói cho các ngươi hay, cuộc hôn nhân này, ta không chấp thuận.”
Hải hoàng nói đến là đến, đi là đi, phất ống tay áo, không mang theo một áng mây màu.
Cả vương quốc bỗng trở nên lo sợ, không biết nên làm gì cho phải.
Quốc vương hỏi con gái mình (lúc này trong lòng ngài còn mang theo kính ý với nàng, Hải hoàng đấy, bị nàng quát, vào mặt đó…): “Amphi à, hôn lễ này, chúng ta có tiếp tục không?”
Amphi nhìn ông: “Người không nghe thấy sao? Không phải hắn ta nói không cho phép ư?”
Tiểu quốc này ba năm gặp hạn, năm năm gặp lụt, xưa giờ chưa từng mưa thuận gió hòa từ nay trở đi đã có thay đổi, mấy ngày liên tục có mùa màng tốt, rất bội thu. Phù thủy nói với quốc vương, điều này là do được Hải hoàng phù hộ, hẳn nên tổ thức buổi tế tự quy mô lớn cám ơn ngài.
Bọn họ dâng trân báo làm vật tế ở miếu thờ phụng dưỡng ngài, lại nhảy múa lung tung ba ngày ba đêm, bày tỏ niềm cám ơn tự sâu trong đáy lòng với Poseidon.
Thần điện dưới đáy biển của hắn bị quấy rối không ngừng, lại nhẫn nại chờ đợi, để xem bọn họ còn có tiết mục nào khác hay không. Hắn khẽ thở dài một hơi.
Người đẹp bên cạnh ngồi xuống giường liền dán sát vào lưng hắn, tỏ vẻ hiểu biết, đau lòng đi an ủi: “Ngài lấy lòng nàng ta như thế, bọn thần thiếp sao cảm kích nổi.”
Hắn vừa định cảm khái nói “nàng nói rất đúng” thì bỗng thấy không thích hợp, lời này nghe không được thuận lắm. Chợt hắn nghiêm mặt, nhìn người bên cạnh: “Nàng nói cái gì? Nàng nói ta lấy lòng nàng ta? Ta lấy lòng nàng ta ư?”
Người đẹp nhìn hắn: “Chỉ có bản thân bệ hạ không biết mà thôi.”
Hắn đẩy nàng ta ra: “Lui ra đi.”
Từ sau lần với Amphitrite lúc trước, uy danh của hắn trong đám đàn bà bị phá hủy, hắn trước giờ không giận mà uy, bây giờ giận mà không uy. Mọi người ở sau lưng hắn nói, hắn chỉ là rìu to bản mà thôi: trước dọa nạt, rồi hãm hiếp, lại dụ dỗ, sau đó thành khẩn nói: “Làm tình nhân của ta đi.”, lúc các nàng cười ha ha tổng kết việc này, cũng hoàn toàn quên mất, bản thân trước đó đã bị chiếc rìu to bản Poseidon này đã làm đầu óc choáng váng đến nhường nào. Các nàng đã phát hiện ra mấu chốt của hắn, vốn nên miễn dịch, nhưng vị đại tiên vương ngẫu nhiên toát lên phẩm giá ngây thơ đáng yêu như thế khiến các nàng mê muội không thôi.
Ví dụ như hắn quát nàng ta lui ra, nhưng nàng ta vẫn nằm lại trên giường, hắn cũng chẳng truy đến cùng, chỉ một mình ngồi đó ngẩn người.
Cái cúi đầu đó, mái tóc xoăn ấy, chiếc cổ vươn thẳng, bóng lưng căng gầy lại trơn nhắn đó, cả những cơ bắp rắn chắc khi làm tình: nàng ta muốn tiến đến hôn lên, nhưng vừa đến gần, hắn bỗng quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Ta nói rồi, lui ra, sau này không cho phép các ngươi chạm vào ta. Nếu không ta sẽ biến các ngươi thành sao trên trời.”
Hắn cúi đầu ngẫm nghĩ, người mà mình cần ở bên cạnh ấy, không phải là ai khác, không thể thay thế.
***
Tôi miễn cưỡng lặn xuống năm mươi mét, lại không thể xuống sâu hơn được nữa, trên đầu, trên vai như có tảng đá lớn đè mạnh lên, tôi nghĩ đây không phải thực lực của mình, nên muốn thử lặn xuống chút nữa, nhưng ai ngờ trên người lại như trăm cân thêm một. Tôi cảm thấy đến phổi cũng bị đè nén, không thể nào thở bình thường được, chỉ có thể thở từng hơi một yếu ớt, thế nhưng hiệu quả chờ đón lại chỉ là cơ thể đã mệt mỏi vì thiếu dưỡng khí mà càng thêm đau.
Diệp Hải cũng ở ngang chiều sâu với tôi, ngay sát cạnh tôi.
Tôi dùng tay ra hiệu để anh xuống tiếp, nhưng anh khoát tay, chỉ dừng bên cạnh, chờ tôi.
Cả hai bọn tôi đều mặc đồ lặn nhẹ màu đen, mặt đối mặt, như hai chú cá lớn, lơ lửng trong làn nước biển xanh lam. Bốn phía vô cùng im lặng, trong chùm sáng của đèn pha, tôi nhìn thấy mắt anh.
Tôi chỉ tay xuống dưới, anh lại lắc đầu.
Anh phải chờ tôi.
Diệp Hải luôn chờ tôi.
Ở Bắc Kinh, lúc tôi ngủ dậy trễ, bị muộn giờ, anh ngồi trên xe đạp đứng bên ngoài chờ tôi; lúc bố mẹ tôi muốn ly hôn, tôi từ quân cảng lắc lư quay về trọ, là bờ vai anh chờ tội; lúc tôi đổ bệnh viêm phổi, anh hôn tôi, cũng chờ tôi truyền nước xong; bây giờ ở dưới biển, anh vẫn một mực chờ tôi, cùng tôi từ từ lặn xuống.
Nước mắt mơ hồ trào ra trong mắt tôi, tôi khẽ sụt sịt.
Anh đến gần, kính bơi dán lên kính của tôi, mở to hai mắt nhìn tôi, khoảng cách giữa hai người gần như thế, lại thành lác mắt. Tôi đẩy anh ra, khoát nước về phía trước, anh đi theo tôi,khoa tay múa chân với tôi: lần này đến đây là được rồi, chúng ta cùng đi lên thôi.
Tôi gật đầu, anh nắm lấy tay tôi.
Hai chúng tôi tay nắm tay di chuyển trong làn nước, dần dần đến gần vầng trời ấm áp, tia sáng chói rực dường như tìm đến ánh mắt người ta. Tay tôi được anh nắm, nhưng ngược lại tôi lại bóp chặt tay anh.
Thủy tinh tím, dần dần kề cận.