Thần Poseidon của tôi – Chương 28
Diệp Hải chậm rãi bước đến, cẩn thận nhìn tôi, vẻ mặt hạnh phúc ấy tôi rất quen thuộc, thiếu niên trong phim võ hiệp ngày xưa trải qua mười lăm năm khổ luyện võ công rốt cuộc cũng tự tay mình đâm chết kẻ thù của cha cũng là mang vẻ mặt đó.
Tôi nhìn anh bình tĩnh nói: “Ông anh nhận lầm người rồi, tôi không phải An Phi, tôi không có ngày hôm nay.”
Diệp Hải cười nói: “Đừng có lừa mình dối người, tuy em vừa đen vừa gầy lại khó coi, nhưng anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra em rồi.”
Phải véo đau đến mức nào mới làm tôi lập tức tỉnh lại đây? Có lầm không vậy? Từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, từ khu nghỉ dưỡng gần đại học Bắc Kinh đến đánh chiếm núi Bạch Vân nổi tiếng, một nửa Trung Quốc, sao tôi có thể gặp mặt anh ở đây chứ? Tôi nhìn về phái góc tường, nhìn kĩ góc độ, nếu tôi bây giờ đập đầu vào tường thì có thể tỉnh khỏi cơn ác mộng này không?
Anh bước đến đứng trước mặt tôi, nhìn tôi từ trên cao xuống: “Nghĩ cái gì đó? Muốn đập đầu vào tường à? Đừng tự mình đa tình nữa, em nghĩ anh đến tìm em chắc? Bạn gái anh bị viêm mũi nằm ở đây, anh giờ mới đến, em nghỉ ngơi đi.”
Anh nói xong bỏ đi thật. Vênh váo tự đắc, bóng dáng vừa cao lại đẹp trai, nhưng thật đáng ghét.
Tôi bĩu mổi, di chuyển giá treo nước, từ từ, giống như người già bước từng bước một về phía phòng mình, trong lòng thầm nói: “Ác mộng sẽ chấm dứt, viêm phổi sẽ đỡ hơn.”
Đi chưa được mấy bước, Diệp Hải ở phía sau cao giọng gọi tôi: “An Phi à, anh nhìn thấy em mặc quần áo bệnh nhân, trong lòng vô cùng sung sướng.”
Tôi không quay đầu mà từ từ bước về phía trước, trong lòng nói tiếp: “Ác mộng sẽ chấm dứt, viêm phổi sẽ lây bệnh cho anh ta…”
Trong chớp mắt lịch dương đã lật đến tháng chín, trong một buổi chiều nắng ấm anh Mạc Lượng đến bệnh viện thăm tôi. Anh đáp máy bay quân khu thẳng đến Quảng Châu gặp lãnh đạo, định tối đêm sẽ ngồi thuyền về đảo.
Bệnh của tôi đã khá lên rồi, nhưng bác sĩ cố chấp còn muốn giữ tôi lại bệnh viện quan sát, tôi lải nahri nói: “Trên đời này có hai loại người giống Đường Tăng nhất, một là giáo viên, hai là bác sĩ.” Nói xong liền hối hận, anh Mạc Lượng cũng là giáo viên mà, tôi cười nói, “Không tính anh, không tính anh đâu.”
Anh nói: “Em còn dám trách móc bác sĩ à. Không phải thích ăn uống sao, mau khỏe lên đi. Quay về làm thuê cho anh.”
Thật ra chỉ cần một anh lính quen thuộc vài ngày là có thể đảm nhiện công việc của tôi ở Poseidon rồi. Nhưng Mạc Lượng lại nói tôi quan trọng như thế, thật khiến người ta vui mừng.
Tôi liên tục gật đầu, như tìm được nhiệm vụ vậy.
Lúc này chúng tôi ngồi dưới góc ngọc lan trong vườn hoa, gió từ phía tây thổi đến, phật khẽ qua mặt, nhẹ nhàng ấm áp.
“Em ra ngoài lâu thế rồi, có phải nên gọi một cuộc về nhà không?” Anh nói.
Tôi không tiếp lời.
Tôi gọi cho ai chứ? Bố mẹ tôi tự lo không rảnh, còn có thời quan để ý tôi sao?
Tôi cúi đầu, im lặng một hồi lâu.
Mạc Lượng nói: “Anh nói với em một chuyện tốt nhé.”
“Chuyện tốt gì ạ?” Tôi ngẩng đầu hỏi anh.
“Lần trước có phải đã nói với em là, máy Sonar 3 của bọn anh đột nhiên tắt máy ở dưới biển, cần phải kéo lên sửa chữa không?”
“Đúng ạ.” Tôi nói, “Các anh sửa xong rồi à?”
Anh nhìn tôi:”Bọn anh chưa sửa, thậm chí còn chưa kéo lên. Vì vào tối ngày hôm ấy, chiếc máy đó lại bắt đầu di chuyển như thường.”
“Có lẽ máy siêu thanh mệt quá nên dừng nghỉ ấy mà.” Tôi nói.
“Dùng phương pháp của ngành nghiên cứu mà phân tích thì, đương nhiên đây là giải thích duy nhất, nhưng nó chỉ mới làm việc có ba ngày, bất kể là tạm dừng hay tự chữa trị đều làm người ta thấy vô cùng khó hiểu.” Nói đến đây anh lại dừng, nhìn tôi chớp mắt, “Có lẽ anh không nên nói lời này, nhưng cứ như có thần linh giúp đỡ anh vậy.”
Tôi gật đầu nói: “Là em đó.”
Anh nhìn tôi.
“Là em lặn xuống nước sửa máy cho anh đấy.” Tôi nói, “Thật đó. Đừng nói tốn bao nhiêu sức nữa, em còn bị
siêu thanh chấn nữa, suýt chút bị thương rồi.” Tôi càng nói càng chắc chắn, “Aiz, lại nói, em bị viêm phổi đây, không phải là do bị cái đó đó chứ…”
“Em làm việc đó bao giờ?”
“Lúc nằm mơ đó.”
Anh bật cười. Đương nhiên anh không tin vào giấc mơ này.
Tôi nói đến đây cũng cười rộ lên: “Em không có nói bậy đâu, anh Mạc Lượng. Lúc em nằm mơ cũng muốn làm việc giúp anh.”
Tay anh vòng ra phía sau vỗ lưng cho tôi: “Anh biết, anh biết, Phi Phi. Cám ơn em.”
Tôi ra bến tàu đưa tiễn Mạc Lượng, một mình đứng lặng trong gió biển hồi lâu, tôi thấy anh mặc lại bộ quần áo đã cũ, anh là người thích cái đẹp, nhưng có thể vì ở trên đảo bận rộn công tác, nên đã lâu rồi không mua thêm quần áo mới. Tôi nghĩ hay là ra phố mua sắm mua cho anh chiếc quần dài mới.
Tôi dạo một vòng trong cửa hàng Tình Bạn* rồi không thể không đi ra, trên người tôi chỉ có một ít tiền. Lúc rời nhà, bố tôi cho tôi một nghìn đồng, chơi ném chai với Diệp Hải thắng được bốn mươi đồng, trừ đi ba mươi đồng tôi mua xương sườn lúc ở trên đảo, trong cửa hàng Tình Bạn toàn đồ đắt tiền, một chiếc quần nam có tí xíu vải cũng đã mấy nghìn đồng, tôi nhìn mà lóa cả mắt. Tôi ấy à, nên lượng sức mà đi thôi, tôi loẹt xoẹt đi ra khỏi cửa, ánh mắt lại không cam lòng lưu luyến trên những bộ áo quần đẹp đẽ.
(*Tên đầy đủ là Cửa hàng Tình Bạn Quảng Châu (Kwangchow Friendship Store, là một nhãn hiệu thời trang nổi tiếng trong nước của Trung Quốc, tượng trưng cho “đặc quyền giai cấp”.)
Tầng một là đồ nữ mới năm nay của Armani, váy xanh hoa ôm ngực, thắt lưng nhỏ chiết ở eo, tà váy không cân xứng xõa xuống, giống như nước chảy. Nhìn thật là đẹp.
Tôi ước ao dừng bước chân, nhìn kĩ chiếc váy này, trên cửa kính phản chiếu bóng dáng không có tiền đồ của tôi: một nha đầu mặt gầy sọp đang há mồm, vô cùng tham lam.
Tiếp viên Armani mặc đồng phục như thành phần trí thức, một cô gái trong đó thấy dáng vẻ chần chừ của tôi liền bước đến, giọng nói tao nhã nhưng không mất đi vẻ nhiệt tình nói: “Cô qua bên Baleno* xem đi ạ, nhãn hiệu, quần áo của bọn họ cũng có nhiều hấp dẫn lắm.”
(*Baleno là nhãn hiệu áo quần ở Hồng Kông, sau du nhập vào thị trường bán lẻ giá rẻ ở Trung Quốc.)
Tôi tức đến mức suýt chút nữa ngất đi, tuy tôi không có mua quần áo đắt tiền gì, nhưng đi shopping với mẹ tôi cho đến giờ cũng đều được tôn kính, thái độ của bọn họ lúc đó hận không thể giữ lại để tiêu hết tiền trong túi ở cửa hàng này, sao khi đó không có ai nói đến “Baleno” chứ?
Tôi bệnh nặng mới khỏi, hôm nay quả thật thất vọng tẹo, nhưng câu này của cô ta… Tôi nhổ vào!
Mắt tôi bốc hỏa còn đang định tìm từ để mắng, thì có một đôi trai xinh gái đẹp đi ra khỏi cửa hàng Armani, cầm trong tay một đống túi to, quản lí đeo thẻ sản phẩm trên túi còn đích thân tiễn bọn họ.
Diệp Hải, quả nhiên là anh ta, trông thấy tôi cũng dừng lại.
Cô gái bên cạnh anh làm tôi có cảm giác quen mặt, lúc này đầu óc tôi nhanh chóng xoay chuyển, tôi nhớ ra rồi, là một minh tinh đó, cái gì Thủy Thủy ấy.
Cô ta hừ miệng nói, “Diệp Hải… Mình đi thôi.”
Quả nhiên là bị viêm mũi.
Anh không động đậy, chỉ nhìn tôi.
Xin các bạn hãy nhìn kĩ lại cục diện này nhé: tôi, nhân viên cửa hàng Armani vừa bảo tôi qua bên Baleno mà xem; sếp của cô ta, bà quản lí khom lưng khuỵu gối, cười cười đưa tiễn bọn Diệp Hải về; tiện nhân Diệp Hải; còn cả ả bạn gái càng tiện nhân hơn dùng giọng mũi nói chuyện.
Chúc tôi lúc này phân bố thành ngũ hành trận Fuwa*, dựa theo thứ tự Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ mà đứng vững cầm cự.
(*Những con búp bê hạnh phúc, là linh vật của thế vận hội Olympic Bắc Kinh.)
Mấy giây sau, tôi dùng cách thức khiến bản thân hối hận ngàn lần đánh vỡ cục diện xấu hổ lúc này. Tôi chỉ vào cái váy xanh lam, tức giận nói: “Diệp Hải, em muốn cái này.”
Anh không nhúc nhích, chỉ nhìn tôi.
Lúc ấy trong đầu tôi chẳng có gì cả, tôi vừa mới bị người ta xem thường, anh lại là người quen đã lâu, lại là thiếu gia có tiền, anh vốn thích tôi, anh đã có thể mua cho tôi bộ đồ lặn đắt tiền như thế… vậy anh nhất định có thể mua chiếc váy này cho tôi. Anh nhất định thế.
Tôi chỉ vào cái vày kia lặp lại lần nữa: “Diệp Hải, em muốn cái này. Anh mua cho em đi.” Giọng ngân cao hơn, dường như cả nửa tầng một có thể nghe thấy vậy, ba bé Fuwa khác nhìn tôi, rồi nhìn Diệp Hải.
Anh vẫn không nhúc nhích. Gương mặt anh lạnh như băng. Anh chưa từng nhìn tôi như thế. Anh hận tôi.
Lại mấy giây trôi qua tôi biết rõ, tìm bậc thang cho mình xuống thôi.
Trong con mắt tam giác của nhân viên cửa hàng kia đã hiện ý cười, Thủy Thủy bị viêm mũi kéo Diệp Hải muốn đi.
Tôi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, sau đó giơ ngón cái lên với anh ta: “Được lắm Diệp Hải, tôi cho anh hay, tiền anh thiếu tôi không cần trả lại nữa. Tôi cũng chẳng thua gì mấy kẻ đó.”
Sau đó tôi hất đầu, xoay người bước đi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Ai mà ngờ cửa kính của cửa hàng Tình Bạn này lại sáng bóng như vậy chứ, hơn nữa tôi đi còn nhanh hơn chạy trốn, người giữ cửa còn chưa kịp mở ra, tôi đã đập đầu vào cửa kính rồi.
Tôi không sao, tôi vô cùng bình tĩnh mỉm cười. Tôi sờ vào chỗ vừa nãy bị đụng, tôi không sao mà. Tôi lách sang bên cạnh, cuối cùng cũng bước ra khỏi cửa hàng Tình Bạn, đi trên đường lớn. Hơi lạnh trong cửa hàng cao cấp đột nhiên không còn, tôi chợt phát hiện mình đang ở trong một thành phố xa lạ phồn hoa nhìn tôi một cách xem thường..
Tôi dụi mắt, má ơi sao tôi lại khóc chứ?
Tôi ho khan dữ dội, càng ho càng chảy nước mắt.
Phía trước có một xe kem đẩy đi qua, tôi muốn mua kem ăn. Lúc tôi khổ sở chỉ cần ăn kem là đỡ ngay. Tiền mua kem tôi vẫn đủ.
Tôi nói với ông chủ: “Tôi muốn một cây ốc quế vị Blueberry.”
Ông ta không dám không lấy, tôi khóc nói.
Cánh tay đang trả tiền bị một người ở phía sau nắm chặt, kéo lại. Tôi quay đầu nhìn, thì ra là tiện nhân Diệp Hải.
Anh quát lên đầy tức giận với tôi: “Em muốn chết hả? Viêm phổi cấm ăn kem!”
“Anh bớt quản tôi đi!” Tôi hét lớn lại, âm lượng so với ban nãy không biết lớn gấp bao nhiêu lần. Tôi dùng sức thoát khỏi anh, đem ba đồng nhét vào trong tay người bán kem, rồi giật lấy cây ốc quế về tay. Mắt thấy kem đã đến bên miệng, lại bị Diệp Hải dùng tốc độ nhanh hơn bắt lấy, rồi nhanh chóng cướp lấy kem quế trong tay tôi, giơ tay lên ném về chỗ nào không biết.
Đây là khu náo nhiệt sầm uất, vài giây đồng hồ sau nghe được một tiếng hét từ xa xa “aaa”. Nhưng đó là tiền tôi trả mà.
Chỗ chúng tôi đứng đã có người hiếu kì đến vây xem.
Anh kéo cánh tay tôi: “Em đi theo anh.”
Tôi giằng lui về sau, hạ quyết tâm chơi lầy, bèn giật tay mình về: “Tôi không đi đó. Anh là ai hả? Anh cút đi!”
Anh không buông tay, ngược lại càng nắm chặt hợp; tôi không thỏa hiệp, giãy dụa dữ dội. Nhưng vấn đề ở chỗ cánh tay tôi. Trong lúc đọ sức anh như bóp nát xương tôi, tôi lại ho kha, tôi vừa tức vừa sốt ruột vừa khóc, cả người vã mồ hôi như thắm, liếc thấy có mấy người già ở bên cạnh chỉ trỏ nói này nọ, ngay một người đi lên giúp cũng không có.
Đột nhiên Diệp Hải dừng lại, tôi rút tay định chạy, lại nghe thấy anh ở sau lưng tôi trầm giọng nói: “An Phi, bây giờ em chạy, sau này em đừng hối hận.”
Tôi chạy đi đâu đây? Bỗng cảm thấy sức lực nhũn ra, mớ đường gluco Thụy Điển Mạc Lượng mua cho tôi mấy ngày qua đều vô ích cả, Diệp Hải chỉ nhẹ buông tay, tôi đã ngã ra mặt đất chẳng biết gì.
Tôi không hôn mê, chỉ là tôi mệt quá, tỉnh dậy sau giấc ngủ thì đã ở một nơi xa lạ.
Không phải tôi xuyên không rồi đấy chứ?
Nghe thấy có người ở bên ngoài ho khụ một tiếng, là Diệp Hải, sau đó là tiếng bước chân của anh. Tôi ngồi trên giường, cúi đầu tìm giày, ai ngờ “viu” một phát cả người đã nằm ngã ra sàn. Anh lao nhanh đến như cá đỡ tôi dậy, ôm lấy cánh tay tôi, trong mắt ngập tràn ý cười: “Đập đầu xuống sàn, cách tự sát mới hả?”
Tôi không tiếp lời, hất anh ra, cả người dịch lui, tôi lần mò về đầu giường ngồi xuống, ôm hai tay, làm ra tư thế bảo vệ mình để đàm phán: “Đừng có động tay động chân, nếu không phải tôi choáng đầu thì anh không đến lượt làm đối thủ tôi đâu.”
Anh ngồi xuống bên giường tôi, một hồi lâu mới lên tiếng: “Sao em lại biến thành thảm thế này?”
“Tôi thảm?” Tôi nhìn anh, “Tôi còn lâu mới thảm, trong bệnh viện quân khu tôi ở là phòng bệnh cán bộ cao cấp đấy nhé, ngày nào tôi cũng có thuốc nhập khẩu. Ha ha,” Tôi cười một cách thê lương, “Tôi thấy anh với cô gái viêm mũi đó với nhau, tôi thông cảm với anh làm sao.”
“Em vì thế mà tức giận sao?”
“Không nhé. Xin đừng hiểu lầm. Tôi chúc anh thoát khỏi Thủy gì đấy, thu phục Lý Băng Băng, tiếp tục tung ảnh “phòng the”*, để quần chúng giải trí mới tốt chứ.” Hôm nay cả người tôi rã rời, nhưng lời nói lại lưu loát vô cùng, xuất khẩu thành thơ, hơn nữa logic rất cao.
(*Tác giả đang đề cập đến scandal “phòng the” mà Lý Băng Băng (không rõ phải vô tội hay không) bị vướng vào năm 2012 với Lý Tông Thụy.)
Những lời này khiến Diệp Hải không theo kịp, nghĩ một hồi lâu: “Khát không? Có muốn uống nước không hả, vua cãi lộn?”
“Đừng có đến gần, đây là chỗ nào? Tôi muốn về bệnh viện.”
“Em đừng về nữa, gì mà phòng bệnh cán bộ cao cấp chứ, đó là chỗ tồi tàn nào thế.” Anh nói, “Em ở lại đây đi, đây là ‘hành dinh’ của anh ở Quảng Châu, anh sẽ để bác sĩ ngày ngày đến thăm bệnh cho em. Nếu em muốn tản bộ thì chúng ta ra rừng vải ở sau nhé, thế nào?”
“Cám ơn anh, nhưng mà không cần. Đừng nói hành dinh gì với tôi hết, trong quân trướng thì có.” Tôi nói, “Nếu anh có lòng thật, vậy vừa nãy ở Arnami, vì sao anh diễu võ dương oai nhìn tôi như thế?”
“À,” Anh ngẩng đầu, giống như đã hiểu ra điều gì đó, “Thì ra là thế. Em giận là vì việc đó.”
“…” Tôi không phủ nhận, thật ra thì, tôi vì thế mà vô cùng tức giận. Tôi chính là kiểu người cứng rắn như vậy đấy. Lúc trước cho tôi cái gì tôi cũng không dùng, đúng lúc tôi cần nhất, anh lại chỉ đứng ở đó với người ta, lạnh lùng nhìn tôi.
“Em không biết là, anh, anh đối với em tốt thế, không phải đặc biệt, đặc biệt,” Anh suy nghĩ một lúc lâu, rồi cuối cùng như tìm được từ để hình dung, “Tiện lợi sao?”
“…”
“Em ăn vụng Oreo của anh; em đến trường muộn, an vị sau xe đạp anh; em mất hứng, liền đạp anh một phát; em để anh vào tổ lặn, anh phải lấy lòng tất cả; anh muốn chúng ta cùng tham gia huấn luận, anh đều chuẩn bị đồ lặn cho em, chị hai à vậy mà em nói đi là đi. Bây giờ em “bùm” một phát đột nhiên xuất hiện, rồi chỉ vào cái váy rách đó bảo anh mua cho em… Có phải em,” Mỗi lần anh dùng từ để hình dung đều bối rối, phải nghĩ thật lâu, mới nói một câu, “Quá đáng quá hay không?”
Lời của Diệp Hải như một cây gậy vung lên đập “bốp” vào đầu tôi, anh nói đều đúng hết, từng câu chữ từng chuyện một.
Còn nhiều chuyện thất đức của tôi nữa, mà anh chưa nói ra đấy.
Đã nói là đi xem phim, tôi lại lỡ hẹn với anh; anh vừa đến tổ lặn, tôi lại kéo anh xuống nước; ở nhà bị oan ức, tôi kéo lấy vai anh khóc; sau khi nhìn thấy tập manga dâm của cậu em béo thì nội tiết tôi tạm thời mất cân đối, đòi Diệp Hải lôi cậu nhỏ của anh ra cho tôi nhìn…
Tôi không phản bác được, tôi vì cái gì mà chắc chắn, vô cùng tự tin lật lọng vậy? Là vì tôi biết anh thích tôi, hay vì anh luôn theo tôi, hay ruốt cuộc là do trước giờ khi đối diện với anh tôi luôn có cảm giác an toàn?
Người đối tốt với bạn, càng cho người đó vấn đề khó khăn, chính là càng muốn người ta chịu tra tấn. Tôi còn mắng người ta nữa chứ, tôi mới là tiện nhân.
Tôi nhìn anh, anh đang nghiêng người chúi về phía giường bệnh nhìn tôi, tôi cắn môi dưới, lúm đồng tiền trên má lờ mờ xuất hiện. Trước đây với bây giờ, anh tựa như hai người khác nhau vậy, vừa nãy chính là thiếu gia muốn trả thù; bây giờ ngẫm lại lúc ở trong nhà bác Trương ở Bắc Kinh, chính là dáng vẻ của chàng sinh viên khoa văn để tôi bắt nạt.
Tôi giật mình, cho nên tôi càng không thể ở lại đây, tôi phải về bệnh viện thôi.
Tôi lảo đảo đứng lên mặc quần áo vào, sau đó bỏ chạy như cướp, Diệp Hải đuổi theo ôm lấy tôi, tức giận cố chấp nhìn thẳng vào tôi: “Em có yên hay không hả? Anh đang nói với em, em lại như thế, anh thật sự rất giận.”
Tôi chỉ muốn hất anh ra, dùng sức hét lên: “Là tôi sợ lây bệnh cho anh…”
Một giây sau đó Diệp Hải dán miệng mình lên môi tôi. Đầu lưỡi của anh cũng luồn vào bên trong, qua lại, mút lấy, hận không thể hôn đến chỗ sâu nhất của tôi. Tôi muốn tránh xa ra, nhưng vô ích, cả người bị anh ôm chặt, gắn vào vũ trụ nhỏ đáng yêu lại ấm áp của anh.
Vất vả lắm Diệp Thị Đại Hải mới hôn xong, buông ra, chóp mũi cọ vào mũi tôi, cười cười nhìn tôi: “Để xem em còn nói gì được nữa không.”
Tôi nói: “Anh đừng tưởng như thế là tỏ vẻ thông cảm, đó chính là vô lễ.”
Anh ngước mắt nhìn, lông mi cong cong, khẽ lóe lên tia sáng, thật ra trông anh cũng dễ nhìn: “Nhưng là như thế, em sẽ không thể bỏ đi được nữa. Hai ta cùng bị viêm phổi, cùng treo bình nước, có phải rất hay không?” Anh nói mà tự bản thân thấy vui.
Tôi thật không phải là người tốt gì cho cam.
Người tốt sẽ không quay đầu, người tốt sẽ không dây dưa không rõ, người tốt sẽ không lật lọng như thế.
Nhưng toàn bộ phải có điều kiện tiên quyết là, người tốt cô ấy không đổ bệnh trong thành phố xa lạ, bên cạnh cô ấy không có một ai, không có người nào khiến cô ấy lưu luyến ấm áp.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Tạm thời tôi sẽ ở nhờ chỗ anh, đợi khi tôi khỏe lại, tôi còn phải về làm việc nữa.”
Anh suy nghĩ rồi nói: “Đến lúc đó nói sau.”
Thạch anh hồng, cam tâm tình nguyện.
Nữ 9 nháo quá , tội nghiệp thủy thần ca, cám ơn editor đã dịch truyện .
Theo gió theo hoa đến lúc ng ta đi mới quay đầu, bị hành cx đáng