[Chương 12] Đại Thần Manh Động
Nói tới Quang Vinh, đột nhiên Diệp Nhân Sênh nhớ tới Diệu Thiềm là ai.
Hình như là hồi trước, diễn đàn game có tổ chức hoạt động “Con đường Hoa Sơn của tôi”. yêu cầu người chơi dự thi viết một đoạn văn kể lại mình đã trải qua trò chơi này như thế nào. Lúc ấy bài post gây sốt nhất không phải là câu chuyện viết hay nhất, mà là một bài post của một người chơi nữ.
Bởi vì cuối bài viết của cô ấy còn kèm theo một tấm hình chân dung ngoài đời, điều này làm cho sự nhiệt tình của bọn con trai trong diễn đàn tăng vọt. Sau lại vị mỹ nhân yêu nghiệt này công bố tin tức, cô ấy lại là một trong những đường chủ của bang Quang Vinh, hơn nữa còn nghe nói bang chủ Quang Vinh là Vân Sinh Hải Lâu cũng có chút mập mờ với cô.
Lúc ấy trên kênh thế giới tám chuyện ồn ào huyên náo, đông đảo những người chơi nam lúc rảnh rỗi cũng muốn ngắm dung nhan mỹ nhân dù chỉ một lần,cũng có rất nhiều người bắt đầu gọi cô là phu nhân bang chủ Quang Vinh tương lai, Vân Sinh Hải Lâu cũng chưa bao giờ giải tích, mà mỹ nhân yêu nghiệt đã quấy rối hormone giống đực ấy, chính là Diệu Thiềm.
Mỹ nữ thì tính tình hay nổi nóng, nhưng mà… nhưng mà đây là hiểu lầm!
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Ta tức chết đi được, ta đã đứng canh con yêu quái giao long ba hồn này lâu rồi!
[Thế Giới] Thư Sinh Chán Nản: Mỹ nữ không cần phải đàu buồn, ca ca sẽ đợi tiếp với muội, đợi cả đười cũng được.
[Thế Giới] Khí Phách: Người trên cút đi, muội muội ai cướp Boss của muội vây, ta sẽ giúp muội giết chết bọn hắn.
[Thế Giới] Cả Đời Chân Thành: Ta khinh, Ma phái cũng tới góp vui.
[Thế Giới] Khí Phách: Theo đuổi mỹ nữ không hạn chế phe phái.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Bang hòa thượng, ta hi vọng các ngươi cho ta một ý kiến!
Dần dần Diệp Nhân Sênh có chút mất hứng, vốn cô cảm thấy đây chẳng qua là hiểu lầm, đã giải thích rõ ràng rồi. Diệu Thiềm sao còn kéo cả mấy người trong bang đến làm gì, chẳng lẽ muốn lấy đệ nhất bang phái ra ép người sao?
Lúc này giết Boss mới là chuyện cấp thiết, cô không thể phân tâm đánh chữ giống vừa rồi được, chỉ thấy trên kênh thế giới những lời bình gai mắt càng ngày càng nhiều.
[Thế Giới] Kim Bố Diêu: Sênh Sênh Ly Nhân, cái tên này thật là quen mắt.
[Thế Giới] Tố Thủ Tiêm Tiêm: Không phải đấy là bạn bè với con ả Hoa Vương sao, hừ, cướp chồng của Tiểu Ngư chứng ta.
[Thế Giới] Kim Bố Diêu: Đúng đúng! Tiếc là Tiểu Ngư đi vắng rồi.
[Thế Giới] Tố Thủ Tiêm Tiêm: Thật ra bạn bè cái gì chứ, đồ bỏ đi thì chỉ có thế ở với đồ bỏ đi.
[Thế Giới] Thân Hổ Chấn Động: Thật xin lỗi, Không Tàng đi vắng rồi, nhưng ta tin nhất định đây chỉ là hiểu lầm, Sênh tỷ không phải là loại ngươi như vậy, cho nên mỹ nữ ngươi tốt nhất hãy đưa ra bằng chứng.
[Thế Giới] Hoa Cúc Căng Thẳng: Còn mấy con chó cái ở phía trên xin chú ý, mẹ các ngươi gọi về ăn cơm đấy.
[Thế Giới] Diệu Thiềm: Bằng chứng? Các ngươi tới Ác Long cốc sẽ thấy, cô ta vẫn còn giết ở đây!
[Thế Giới] Tố Thủ Tiêm Tiêm: Ngươi mắng ai đó?!
[Thế Giới] Kaka: Ai tiếp lời hắn thì chính là người đó ~~~~~~
[Thế Giới] Hoa Lê: Diệu Thiềm nói không sai, Sênh Sênh Ly Nhân đúng là cướp Boss.
[Thế Giới] Kim Bố Diêu: Phó bang chủ Quang Vinh đã ra mặt, điều này sao lại có thể sai chứ.
Trong lòng Diệp Nhân Sênh trầm xuống, phó bang chủ Quang Vinh đã ra mặt nói chuyện, chắc chắn sẽ không ai nghi ngờ.
Bọn Thân Hổ không ngừng mật ngữ với cô, kênh bang phái cũng náo nhiệt hẳn lên, nhưng DIệp Nhân Sênh không rảnh để xử lí, cô vốn muốn giải thích gì đó, nhưng lại cảm thấy bất lực, sợ rằng không ai dám tin là cô không cướp Boss, huống hồ ở dã ngoại chờ đánh quái, ai nhanh tay thì là của người đó. Những quy tắc như trong trò chơi đặt ở trên người mỹ nữ, tựa hồ tất cả có thể bị phá vỡ.
Trong kênh thế giới càng lúc càng khó coi, cô cứ hăng hái thêm máu, trên màn hình xuất hiện ánh sáng trắng chói lóa, một tiếng ầm vang lên, yêu quái giao long ba hồn cuối cùng cũng ngã xuống. Bụi trần tản hết, chàng trai tuấn tú Ma Ẩn đứng trước mặt nàng, vừa mới giết Boss sử dụng trạng thái mắt máu còn chưa tháo rã, một đôi mắt phượng có con ngươi màu đỏ tươi, nhìn chói mắt rồi lại mát lạnh.
[Thế Giới] Lệnh Hồ: Đúng là cướp đấy, thì sao.
Diệp Nhân Sênh ngẩn ra.
Kênh thế giới lại rất nhanh mắng chửi nhau, cô cứ nhìn chăm chú những chữ kia, trên mặt đột nhiên nóng lên.
Người này muốn làm cho bạn khó xử, coi như bạn muốn giải thích thế nào cũng không thể thay đổi được gì. Đúng là cướp đấy, thì sao? Vốn không phải là mình sai, sao phải tự tìm phiền não.
[Thế Giới] Bất Khả Tiểu Bảo: Boss vừa lúc xuất hiện trước mặt bọn ta, thuận tay nên tiêu diệt, không phải cố ý muốn cướp.
[Thế Giới]Diệu Thiềm: Giết cũng đã giết rồi, đương nhiên các ngươi nói thế nào chẳng được!
[Thế Giới] Vân Sinh Hải Lâu: Diệu Thiềm.
[Thế Giới] Vân Sinh Hải Lâu: Cướp Boss vốn cũng rất bình thường, ta nghĩ đây chỉ là hiểu lầm.
Bang chủ Quang Vinh lên tiếng, quả nhân rất có hiệu quả. Diệu Thiềm không nói gì, rất nhiều người cũng theo đó mà ngậm miệng lại. Nhưng mà Diệp Nhân Sênh không để ý đến điều đó, có câu nói kia của Lệnh Hồ, giống như ai đúng ai sai, cũng không hề quan trọng.
Hình như cô hơi hiểu vì sao gần đây trò chơi lại trở nên thú vị.
Nhưng mà đáp án này lại kinh hãi quá mức, đến mức cô không dám nghĩ nữa.
Cô đúng là điên rồi mới có thể thích một người ở trong trò chơi, nhất định là cô khô héo đã lâu, khiến cho cô nhìn thấy một người hơi tốt với mình một chút đã đói khát hết sức rồi.
Chẳng qua chỉ là một giả thuyết, chẳng qua chỉ là một tổ số liệu, chẳng qua… chỉ là một trò chơi mà thôi.
Trong khoảng thời gian này Lộ Mỹ Hạ lại xuất quỉ nhập thần, thế cho nên lúc Diệp Nhân Sênh ta làm, trong thấy vẻ mặt mờ ám của Đại Hoa Sen đang đứng ở cửa, nhất thời chỉ biết vỗ trán xúc động.
“Này này, cậu dám không đứng đắn với tớ hả?”
“Người ta nhớ cậu thôi.” Lộ Mỹ Hà thuận thế khoác lấy tay cô: “Ở phía nam mới mở một quán thức ăn cay, chị mời cơm.”
Ngay lập tức Diệp Nhân Sênh cũng thay đổi sắc mặt, cười đến nỗi không thấy mắt: “Ai ya tớ cũng rất nhớ cậu.”
…
Hai người bưng một nồi lẩu cay, không thèm để ý đến ánh mắt đau lòng của nhân viên cửa hàng, liều mạng rưới lên tương mè cùng với lọ dầu ớt, ăn đến nỗi người đẫm mồ hôi mặt mũi hồng hào.
“Tớ nói này…” Diệp Nhân Sênh miệng nhai viên cá: “Gần đây cậu làm sao thế, lên mạng cũng không nói chuyện.”
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói sao, ngày nào cậu với đồ đệ cũng dính lấy nhau…” Lộ Mỹ Hà liếc mắt nhìn cô một cái: “Ai dám đi làm bóng đèn chứ.”
“Khụ!” Diệp Nhân Sênh nhất thời bị sặc, khuôn mặt đỏ bừng vội cầm lấy ly trà xanh bên cạnh uống một ngụm lớn, chột dạ cúi đầu ăn mãnh liệt: “Nói ít thôi, bọn tớ thật sự trong sáng.”
“Cho nên…” Lộ Mỹ Hà không để ý đến lời biện giải của cô: “Tớ sẽ lăn lộn cùng với Thanh Không Viễn.”
“Hả?” Sự nhiều chuyện của Diệp Nhân Sênh bỗng nổi lên: “Chẳng lẽ cậu lại muốn…”
“Người khác tốt không sai.” Đột nhiên Lộ Mỹ Hà cắt ngang lời cô: “Nhưng tớ sẽ không kết hôn trong game nữa.”
Không khí thoải mái đột nhiên chùng xuống, Diệp Nhân Sênh kinh ngạc ngẩn đầu, trên mặt cô ấy thấp thoáng nỗi buồn. Tuy rằng Lộ Mỹ Hà luôn hi hi ha ha làm bộ như không thèm để ý, nhưng cho dù là thế nào… thì cũng là thành tâm trả giá mà thôi.
Diệp Nhân Sênh không quen cô như thế, liền cười ha ha chuyển đề tài: “Tớ nhớ hôm qua xem trên thế giới thảo luận, Đón Gió và cô ta tối mai sẽ kết hôn, tốt nhất là người nào đó đừng lên mạng để khỏi phải tức cảnh sinh tình.”
“Tại sao lại không! Dựa vào cái gì mà xem lão nương đây giống lâm tặc?!”
Ở trên phương diện nào đó, kỳ thật Lộ Mỹ Hà cô rất bướng bỉnh lại cố chấp. Cái àny cũng khó trách, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, hơn mười năm tay trong tay vui vẻ, thì nhiều ít cũng nhiễm tính khí nhau.
“Cái đó, cậu với Thanh Không Viễn, tớ đưa đồ đệ tớ, bốn người chúng ta đi phó bản đi.”
“OK.” Lộ Mỹ Hà khí phách hào hùng gật đầu.
Những chuyện sau đó cũng không có gì nghiêm trọng, hai người ăn no căng bụng thì vẫn còn muốn thỏa sức thêm nữa, vốn dự định đến quán ăn gần nhà Diệp Nhân Sênh tiếp tục ăn no một bữa, nhưng không ngờ giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim.
Hai người nói chuyện về lúc bọn họ vẫn còn đương tuổi thanh xuân nhộn nhạo, Lộ Mỹ Hà từng có một ý tưởng vĩ đại nhưng không thực tế, chính là hai người bỏ nhà để ‘xây dựng’ một nhóm nhạc nhỏ, hơn nữa Lộ Mỹ Hà cho rằng điều mình là hay ho và quyết định đặt tên nhóm là “mỹ nhân đậu phộng”.
Lúc này Diệp Nhân Sênh quyết định cả đời cũng không muốn ca hát trước mặt Lộ Mỹ Hà. Nhưng Lộ Mỹ Hà không nhụt chí, hơn nữa còn tiến thêm một bước ảo tưởng, đến lúc có fans, fan của Diệp Nhân Sênh thì gọi là “Gạo sống”, còn fan của cô gọi là “Phấn hoa”.
Vì thế…
“Phấn hoa của cậu đến đấy.” Diệp Nhân Sênh đâm chọc cô.
Một chàng trai nhã nhặn trắng bóc đang ngồi trên băng ghế đá dưới nhà Diệp Nhân Sênh, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng hai người, liền bối rối đứng dậy. Lúc này Lộ Mỹ Hà như mèo thấy chuột, ném lại một câu “chị đi trước” rồi vội vã bỏ chạy không quay đầu lại, không hề nhìn ra vừa rồi cô còn no căng không thể đi nổi.
Còn như vậy ư…
Diệp Nhân Sênh lắc đầu bước đến trước mặt chàng trai, cậu liếc mắt nhìn bóng lưng xộc xệch của Lộ Mỹ Hà, ngượng ngùng cười cười: “Xin chào đàn chị, em là Tiêu Diên Thanh.”
“Ừ, chị biết cậu.” Diệp Nhân Sênh cũng lễ phép cười cười: “Nhưng cô ấy đi rồi ——”
“Không sao, hôm nay em tới tìm riêng chị.”
“Hả?” Vẻ mặt Diệp Nhân Sênh méo mó.
Tiêu Diên Thanh này, là cậu em kém Diệp Nhân Sênh và Lộ Mỹ Hà một tuổi, từ năm lớp mười không biết thần kinh thế nào lại xích mích với Lộ Mỹ Hà, rồi vụ đó liền khăng khăng một mực đi theo Lộ Mỹ Hà, ngay cả lúc thi vào cao đẳng cũng bỏ qua nguyện vọng một mà chạy đến chỗ Lộ Mỹ Hà đăng kí, đáng tiếc Lộ Mỹ Hà lại không có cảm giác với cậu, rồi sau đó lại cảm thấy áy náy với cậu, thế cho nên không dám đối mặt với người ta mà trực tiếp bỏ chạy.
Diệp Nhân Sênh còn đang chu du trên mây, bỗng phát hiện Tiêu Diên Thanh đột nhiên làm một tư thế chuẩn mực của các quố đảo —— cúi đầu chín mươi độ.
Cô sợ sệt lui về sau từng bước.
“Đàn chị…nhờ chị giúp em! Em…em chính là Thanh Không Viễn.”
… Cái thế giới này là phim Hàn Quốc sao.
Thì ra Tiêu Diên Thanh đã hỏi thăm nhiều lần, biết được Lộ Mỹ Hà đang chơi game online Đỉnh Hoa Sơn, nên cũng lập một nick luyện cấp, ngày ngày đều chờ Lộ Mỹ Hà online, sau khi chờ được Lộ Mỹ Hà online thì bắt đầu tạo ra cuộc gặp tình cờ, nhưng sau khi chấm dứt cuộc gặp tình cờ thì không dám nói với cô ấy. Vì thế cho đến lúc cả hai đều cấp cao, Lộ Mỹ Hà cũng không có một chút ấn tượng với cậu.. Cho đến khi sự việc cẩu huyết của Lộ Mỹ Hà bùng nổ, mấy ngày đó cậu đi vắng không online, đến lúc lên mạng lại thấy Lộ Mỹ Hà đang bị lùng bắt, vô cùng kích động anh hùng đứng ra cứu mỹ nhân, nên mới có chuyện sau đó.
Diệp Nhân Sênh lặng im nhìn chằm chằm vào cậu một hồi lâu, liền thuật lại sơ qua chuyện của Đón Gió Nghe Mưa và Lưu Ly Nhược Ngư, mắt thấy khuôn mặt Tiêu Diên Thanh đỏ rần, nhanh chóng phất tay: “Sự việc tôi đã nói rồi, đây là chuyện riêng của Đại Hoa Sen, tôi cảm thấy chuyện này tốt nhất không cần nhúng tay vào. Hơn nữa cô ấy nói sẽ không kết hôn trong game nữa, cậu em, tự cậu phải cố gắng lên.”
Từ chối rất rõ ràng, áng hồng trên mặt Tiêu Diên Thanh tản đi một chút, lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Nhất định cô ấy buồn hơn chị tưởng tượng nhiều, mặc kệ thế nào đi nữa, lần này em sẽ ở bên cô ấy.”
So với dáng vẻ phẫn nộ vừa nãy, biểu tình điềm đạm này thích hợp với cậu hơn, nhưng mà…
Nhưng mà thì ra trên thế giới này, có thể nhìn thấy Lộ Mỹ Hà sống rất khổ sở, ngoại trừ Diệp Nhân Sênh ra, còn có Tiêu Diên Thanh.
Đột nhiên cô thay đổi chủ ý.
“Đàn em, có biết ngày mai Đón Gió Nghe Mưa và Lưu Ly Nhược Ngư kết hôn không?” Diệp Nhân Sênh cười tà ác, hơi có một tia đáng khinh đắc ý: “Cậu nói xem, chúng ta sao có thể nhẫn tâm để cho bọn họ có kết cục thuận lợi như thế đây?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúc mọi người tết Đoan Ngọ vui vẻ ~~~
Ăn nhiều bánh chưng ăn nhiều bánh chưng ~~~~
Quay nua day